Long Xà Diễn Nghĩa

Thời gian đã qua tháng mười, bước sang tháng mười một, thời gian này vốn là khí hậu trong nước đều trở nên ôn hòa, nhưng mà ở Nam Dương vẫn như trước, mặt trời vẫn tỏa ánh nắng chói chang, khí hậu nóng nực như lửa đốt, nhưng nhờ có rừng cây cao lớn, gió biển ẩm ướt mới có thể giảm bớt đi phần nào khí hậu khô nóng. Thời tiết như vậy khiến cho người ở Nam Dương cả ngày đều không muốn làm việc gì, chỉ buồn ngủ mà thôi.

Nam Dương là nơi làm cho con người ta trở nên lười nhác.

" Đã lâu chưa có tới Nam Dương! Không thể tưởng tượng được chỉ với thời gian tám hay chín năm, xã đoàn bang hội người Hoa trong vòng luẩn quẩn, giới võ thuật trong vòng luẩn quẩn, giờ đây lại có thể xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế này. Một Thanh niên không có tên tuổi lại có thể hùng, ngồi ở vị trí đệ nhất cao thủ, sừng sững không thể dao động? Tình huống này thật sự là khó có thể tin được!.... Vương Siêu, Vương Siêu.... Tám chín năm trước, cái tên này chưa từng nghe ai nói qua. Thật sự là thương hải tang điền, luôn luôn thay đổi".

Đúng lúc này, một cô gái đi giày da đỏ thẫm, y phục màu xanh nhạt xuất hiện trên bờ biển Jakarta Indonesia, nàng đang nhàn nhã ngắm biển.

Nữ tử đang ngắm biển này, ăn mặc cực kỳ sành điệu. Trong tay của nàng có một chiếc hồ lô màu vàng, ở miệng của hồ lô buộc một chiếc nơ hồ điệp đang lơ lửng trong không trung, rất là tinh xảo, hơn nữa thân hồ lô sáng bóng như là được phủ lên một tầng hổ phách, hiển nhiên là thường xuyên được vuốt ve mà trở nên nhẵn bóng như vậy.

Mà trong hồ lô có mùi thanh ngọt của rượu.

Đôi mắt nàng lim dim ngắm biển, thỉnh thoảng lại mở nắp hồ lô, nhấp một ngụm rượu, chẹp chẹp đầu lưỡi, sau đó là đóng nắp lại. Ăn mặc theo phong cách thời thượng, nưng lại lộ ra một khí tức cổ điển, mang theo phong độ của hiệp nữ cổ đại.

"Ngay cả Nghiêm Nguyên Nghi đối với tên Vương Siêu kia cũng là bảo sao nghe vậy, lại có thể mời mình? Hơn nữa, Đường Liên Khê, Đường Toái Vân đều đã chết trong tay người này. Thật sự là làm cho người ta khó có thể tin, ta rời xa quê hương khổ luyện quyền thuật, để một ngày trở lại báo thù. Không ngờ rằng khi công phu đã luyện thành thì hai cừu nhân đã chết rồi. Nhưng mà ta lại nhận được tin tức của Nghiêm Nguyên Nghi, tự nhiên là phải nể mặt mà tới Nam Dương. Bằng không, sau này nàng ta mà làm phiền, thì ngược lại khó mà dễ chịu, năm đó một mình nàng có thể chống lại lưỡng xà của Hoa Kỳ". Nữ tử này vừa uống rượu, vừa lầu bầu, chầm chậm bước trên bờ cát. Cuối cùng bóng dáng biến mất trong rừng cây phía bờ biển.

"Cũng được, cũng được, nhân tiện xem tên Vương Siêu rốt cuộc đã cường đại tới mức độ nào rồi".

Dần dần, mặt trời lặn, hoàng hôn buông xuống. Bóng cây kéo dài trong ánh mặt trời của mặt trời lúc xế chiều.

Vương Siêu ngồi ở trên ghế trong đạo trường quốc thuật của Minh Luân đường. Trong đạo trường quốc thuật rộng rãi, ánh mặt trời lúc hoàng hôn cũng chiếu đến. Làm cho bóng hắn in dài trên mặt đất, kéo dài tới tận cửa ra vào của đạo trường, làm cho người ta sinh ra cảm giác sừng sững như núi.

Vương Siêu ngồi ở trên mặt ghế, vẫn không nhúc nhích. Trong đạo trường quốc thuật cũng rất yên tĩnh, không hề có một tiếng động nào.

Mặc dù không có một tiếng động nào, nhưng mà trong đạo trường lại không chỉ có một mình Vương Siêu. Mà là nhiều người ở trong phòng khác: Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thái, Trần Ngả Dương, Liễu Viên Phi, bọn họ đều là những cao thủ tuyệt đỉnh. Còn lại chính là: Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng, Sa Lượng đây là ba đại Hóa kình cao thủ của Đường Môn Nam Dương. Còn có Lữ lão lộc, Miêu Khang Hi, Lâm Hồng Vân, Hồ Nhan Lương, Đồ Hùng, La Phách, đây là sáu vị đại cao thủ Hóa kình, đang nhàn nhã ngồi trên ghế. Hoắc Linh Nhi và Đàm Văn Đông đứng ở hai bên Vương Siêu.

Trừ những người này ra, Chu Minh cũng được mời tới, thầy trò Dư Phong cũng ngồi ở bên phải đại sảnh, hai thầy trò ngồi riêng một chỗ.

Đôi thầy trò hùng mạnh này, tuy bình thường đều tự đánh giá mình rất cao, nhưng lúc này đây dưới tình huống cao thủ Đường Môn cùng tụ tập dưới một mái nhà, nội tâm cũng không nhịn được mà có phần kinh hãi.

"Hai nữ nhân? Rất mạnh, rất mạnh. Còn có người trẻ tuổi kia, lại có thể bước vào cảnh giới đan đạo ". Trong nội tâm Chu Minh kịch liệt chấn động.

Hắn là người có ánh mắt cực kỳ lợi hại, người nào luyện võ công gì, tới mức độ nào, hắn chỉ cần liếc nhìn thì cũng có thể phỏng đoán được đại khái. Nhưng mà trước mắt lại có một nữ nhân làm cho hắn nhìn không thấu, mà một nữ nhân khác hắn cản thấy nếu như động thủ thì hắn cũng không có nắm chắc.

Nữ nhân khiến cho hắn không thể nhìn thấu đương nhiên là Nghiêm Nguyên Nghi, mà nữ nhân khiến hắn không có nắm chắc nếu động thủ chính là Phong Thái.

Còn có, thanh niên trẻ tuổi có thân thể thon dài, tác phong nhanh nhẹn, ôn nhuận như ngọc chính là Trần Ngả Dương, hắn cũng cảm nhận được khí chất nội liễm ở bên trong, là sát ý lạnh tới thấu xương. Đây là chủ yếu nhờ vào thân kinh bách chiến mới có thể rèn luyện được ra như vậy.

Nói cách khác, người trẻ tuổi trước mắt kia, nếu động thủ hắn cũng không có nắm chắc phần thắng.

"Mười đại cao thủ Hóa kình! Bốn cao thủ bước vào cảnh giới Đan đạo, trong đó có một người ta không thể nhìn thấu. Vị ngồi ở phía trên kia lại càng không cần nói tới. Bốn khỏa nha xỉ, thật sự là cảnh giới của Phật tổ". Chu Minh càng xem càng cảm thấy kinh hãi.

Hắn phỏng đoán thực lực của toàn bộ Đường Môn, thật sự là quá dọa người. Ở đây có nhiều người như vậy, chỉ cần nhấc tay sợ rằng muốn giết ai thì giết, không ai có thể ngăn được.

"Những người đã mời kia, hẳn là cũng sắp tới rồi". Trần Ngả Dương nhìn mặt trời đã lặn, liền nhìu mày nói.

"Những người này đều là cao thủ, đương nhiên là cố tình tới chậm một chút. Ta phỏng chừng khi trời tối đen thì bọn họ mới xuất hiện, thủ đoạn của bọn hắn hẳn là xuất hiện một cách bất ngờ".

Nghiêm Nguyên Nghi liếc nhìn Trần Ngả Dương, cười cười: "Không ít người nhận được tin tức của ta, bọn họ đều biểu lộ rằng mình sẽ tới, cho nên hẳn là sẽ không thất hẹn".

"Về phần ta cũng vậy". Phong Thái đưa mắt lên liếc nhìn Vương Siêu đang ngồi dưới bức họa Nguyên Thủy thiên tôn, nhẹ nhàng cất lời.

Thì ra Vương Siêu muốn mời cao thủ ẩn tàng trong thiên hạ đến Đường Môn cho nên xuất động rất nhiều cao thủ để mời, những cao thủ ẩn tàng tuy rất kiêu ngạo, nhưng ở trước một thế lực cường đại như vậy cũng không thể không đáp ứng.

Nhưng mà nếu như đã đồng ý tới, tất nhiên Đường Môn cũng sẽ không dùng vũ lực để ép buộc họ, chỉ là bọn họ tới muộn hơn so với thời gian ước định một chút.

Dù sao, bướng bỉnh bất tuân như Chu Minh, vũ lực lại có tác dụng rất lớn, ngay cả Liễu Viên Phi cũng không thể mời tới, dù sao trường hợp như vậy cũng rất ít.

Huống chi, còn có Nghiêm Nguyên Nghi, Phong Thái, Trần Ngả Dương, những cao thủ lão luyện giang hồ này ra mặt. Bọn họ tự nhiên đều biết thế lực này mạnh mẽ đến kinh người, những cao thủ kia chỉ cần tìm được vị trí thì phái người tới mời một tiếng đối phương liền đáp ứng. Cho dù không đáp ứng cũng không phiền toái như khi mời Chu Minh.

Những người này, đều là cao thủ, lời hứa đáng giá ngàn vàng. Nếu họ đã đáp ứng thì Vương Siêu cũng không phải lo lắng chuyện bọn họ không đến. Nếu quả thật là không đến thì sau này tự nhiên Vương Siêu sẽ tới thăm hỏi một phen.

Hôm nay, chính là thời gian đã ước định. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Vương Siêu ngồi ở trên ghế chờ những người này tới.

Đường Môn cũng không có phái người ra ngoài nghênh đón, bởi vì những người này đều là cao thủ trong cao thủ. Lúc họ đến, cũng không cần phải làm ra những lễ nghi quá phiền hà.

"Người đã tới".

Vương Siêu đột nhiên lẳng lặng nói, lỗ tai của hắn nhẹ nhàng nhúc nhích hạ xuống. Lập tức cả tất cả mọi người trong Minh Luân đường rộng lớn đều tập trung nghe ngóng tình huống.

"Đúng rồi, có mấy người". Nghiêm Nguyên Nghi cũng nhắm mắt ngưng thần một lúc.

"A, mùi rượu?" Phong Thái ngửi thấy mùi hương.

"Hả? Thân pháp không tồi. Lại là nữ nhân". Ánh mắt của Trần Ngả Dương hướng về phía cửa.

Trong lúc bốn người đang trò chuyện, cửa ra vào của đạo trường quốc thuật xuất hiện một thân ảnh thanh tú động lòng người.

Bóng người này, mang giày da màu đỏ thẫm, y phục màu xanh nhạt, mang hồ lô có đeo chiếc nơ hồ điệp bằng dây màu hồng.

Nàng từ trên tường nhảy xuống giống như một con báo. Sau khi từ trên tường đi xuống, đã liên tục nhảy hơn mười bước, nhanh tới mức cả hình bóng cũng không nhìn thấy, lướt qua khoảng cách mấy trăm mét sau đó mời dừng lại, đứng ở cửa ra vào của đạo trường.

Phía trước đạo trường quốc thuật Nam Dương là một quảng trường rộng rãi, phía ngoài quảng trường có bước tường cao ba thước vây quanh. Ngoài bức tường lại có vô số cây cối cao lớn, phía dưới những hàng cây là một mảnh hoa viên trải dài. Có giả sơn, có thủy trì rất lớn, sóng nước lăn tăn.

Ở vùng Nam Dương này quá nóng nực, phương pháp tránh nóng tốt nhất là tu sửa cho cao, phòng phải rộng và sâu, đào thêm cả thủy trì.

Điểm này, Đường Môn làm rất tốt. Nhưng mà hoàn cảnh như vậy lại tạo ra cơ hội cho kẻ khác ẩn nấp, lẻn vào. Cho nên Đường Môn tu kiến bức tường vây, trên tường vây còn có lưới sắt.

Sở dĩ Trần Ngả Dương trầm trồ khen ngợi thân pháp là bởi vì, nữ nhân kia từ trên tường vây nhảy xuống thì chỉ càn điểm nhẹ lên lưới sắt một chút, bàn tay khẽ động, là có thể di chuyển như trên đất bằng, so với con mèo còn linh hoạt hơn nhiều.

Mà sau khi từ trên tường vây lộn mình nhảy xuống thì liên tiếp xuyến bộ, trong ánh mặt trời lúc hoàng hôn bàn chân chỉ còn có thể thấy cái bóng xoàn xoạt, di chuyển như con thoi diệt vải, đi tới trước cửa ra vào của đạo trường.

Động tác liên tiếp di chuyển với tốc độ cao như vậy, Trần Ngả Dương tin tưởng cho dù hai hay ba tay súng bắn tỉa nhằm vào bắn cũng không thể trúng được.

Những động tác này, Trần Ngả Dương cũng đã nhìn ra đó là những bước chạy bộ cực kỳ đơn giản.

Có thể đem những bước chạy bộ đơn giản vận dụng tới mức xuất thần nhập hóa, di chuyển như thoi đưa, bộc phát như mũi tên, công phu tới mức này quả thật là đã tới mức cực hạn.

"Đã để mọi người pải phải chờ lâu rồi. Ta đã sớm nghe nói Đường Môn rất lớn, là đại bang hội số một số hai trong bang hội của người Hoa, hôm nay vừa nhìn thấy, quả nhiên đúng thế. Cửa ra vào được phòng bị sâm nghiêm, làm cho ta phải mất một hồi công phu mới có thể tiến vào. Vị nào là Vương Siêu sư phụ?"

Nữ nhân này, một chân bước đến cửa ra vào, ánh mắt nhìn vào trong phòng, sau đó mỉm cười cất giọng hỏi thăm. Tiếp theo, ánh mắt nàng đảo qua tất cả mọi người trong phòng, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng, cuối cùng ánh mắt rơi vào sâu trong cùng, ở chính giữa Vương Siêu đang ngồi dưới bức hoạt Nguyên Thủy thiên tôn. Trong lòng chấn kinh, mặt bỗng đỏ bừng, hiển nhiên là do tâm tình khiếp sợ mà không thể khống chế nổi huyết khí.

"Đây là lần thứ hai ta ngửi thấy hương vị của pháp tửu. Pháp tửu thần khí, thanh cầm nhập linh tính, hạo nhiên ky dĩ tức, kỷ phục trượng hà minh. Y Đằng Nam đại sư nhẫn thuật nổi tiếng của Nhật Bản ám sát ta, sau đó bị ta giết chết. Ta cũng ngửi thấy mùi rượu trên người hắn giống y như của cô, ta vốn cho rằng, cách thức sản xuất pháp tửu ở quốc nội đã thất truyền, không thể tưởng được cô lại có thể có".

Vương Siêu nhìn nữ tử xuất hiện ở cửa ra vào. Cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào hồ lô rượu trên tay nàng.

"Ngươi chính là Vương Siêu? Ta tên là Ấn Tình, là luyện đan pháp Toàn Chân đạo Đan, võ thuật cũng tạm được, đã ẩn cư nhiều năm không để ý tới thế sự. Không thể tưởng tượng được như vậy mà vẫn không thể thoát khỏi tai mắt của Đường Môn". Ấn Tình giới thiệu qua về bản thân, sau đó chớp chớp mắt bước vào đại sảnh đạo trường quốc thuật Đường Môn. Thầm nghĩ: 'Cao thủ của Đường Môn quả nhiên là nhiều tới mức đáng sợ, lần này ta vốn là muốn thất hẹn, xem ra may mắn là không có thất hứa'.

"Mười năm trước, cô đã thành lập ở Ấn Độ một bang hội của người Hoa. Chỉ tiếc là kinh động tới hai người Worton và Morgan. Worton đích thân đuổi giết cô, một người tiêu diệt bang hội của cô. Cô rất khó khăn mới thoát được sự truy đuổi, về sau ẩn cư không xuất hiện nữa. Đoạn sự tình này Nguyên Nghi điều tra đã rõ ràng. Worton, Morgan đều chết ở trong tay ta. Cũng có thể nói là giúp cô báo thù. Lần này mời cô, một phần là muốn kiến thức về bản lãnh của cô, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là có vài phần bản lĩnh". Vương Siêu đương nhiên hiểu rõ nội tình của nữ nhân này.

"Cảm ơn lời khích lệ của ngươi, nhưng mà Vương Siêu này, nghe nói lần này ngươi mời tới cao thủ ẩn tàng trong thiên hạ, hoặc là những cao thủ đã rời khỏi giang hồ. Worton, Morgan chết ở trong tay của ngươi, ta lại muốn kiến thức về võ công vô địch thiên hạ của ngươi".

Ấn Tình lại mở nắp hồ lô rượu ra. Nhẹ nhàng uống một ngụm, khí huyết trên khuôn mặt trở nên tinh lóng lánh, khí tức trên thân thể cũng trở thành vô cùng trầm ổn.

Nàng cũng là một cao thủ bị Vương Siêu mời đến mà trong lòng vẫn chưa tâm phục khẩu phục. Vừa rồi lúc mới tiến vào, hiểu rằng thực lực của Đường Môn vô cùng mạnh mẽ, cũng cảm nhận được sự uy nghiêm toát ra từ Vương Siêu ngồi ở chính giữa. Nhưng càng như vậy thì càng kích phát sự hiếu thắng trong nội tâm của nàng.

"A? Võ công của cô đúng là không tồi, nhưng nếu là tay không thì khó có thể là đối thủ của ta. Nếu cô muốn thử sức thì bên cạnh có giá binh khí: Đao, thương, kiếm, côn, tiên, câu, lưu tinh chùy, đủ cả mười tám món binh khí. Cô tùy ý lựa chọn, ta ở đây dùng tay không tiếp cô mấy chiêu. Không chỉ mỗi cô, tất cả những người được mời đến nơi này, ai muốn thử sức thì ta cũng có thể tiếp người đó vài ba chiêu. Biểu hiện của Đường Môn chúng ta chưa đủ thành ý hay sao, những vị khác đã đến cửa tại sao không bước vào? Lời ta vừa nói, không chỉ để cho Ấn tiểu thư nghe".

Vào lúc này, tiếng nói của Vương Siêu lớn hơn rất nhiều, giống như sấm sét ầm ầm vang vọng, đi thẳng tới bên ngoài tường vây của đạo trường.

Xoạt xoạt xoạt!

Sau khi âm thanh của Vương Siêu truyền đi được một lúc, trên tường vây đột nhiên xuất hiện thêm ba người. Đồng thời, từ trong rừng cây cũng có một người đi ra.

Hiển nhiên đây là những cao thủ ẩn thân quanh Đường Môn, tới tham gia đại hội cao thủ do Vương Siêu tổ chức.

"Vương Siêu tiên sinh, quả nhiên khí phách hùng bá thiên hạ". Người từ rừng cây đi xuống, trong ngực ôm một lưỡi kiếm, đó đúng là Lôi Minh Viễn.

"Các vị từ xa tới, hẳn là chất chứa không ít oán khí, các vị chọn binh khí đi". Vương Siêu nhìn những người này, sau đó mí mắt rủ xuống, chỉ nói một câu.

Bên cạnh đạo trường quốc thuật, xếp đặt ba cái giá binh khí. Phía trên có trường kiếm, đoản kiếm, trường đao, đoản đao, đại đao, còn có, thiết côn lớn, thiết tiên lớn, thậm chí còn có đại thiết thuẫn bài, lưu tinh chùy, hổ đầu câu.v.vv. Đích thực mười tám món binh khí, tất cả đều có đủ.

Hơn nữa mỗi kiện binh khí đều bóng loáng toát ra ánh sáng mờ ảo, hiển nhiên đều được tạo ra từ sát tinh khiết.

Vương Siêu cũng hiểu rằng, tuy những người này được mình mời tới, nhưng khẳng định là trong lòng chất chứa không ít oán khí, cho nên khi những người này vừa mới xuất hiện, bản thân hắn đã biểu lộ rõ ràng, mỗi người chọn binh khí cho mình, rồi có thể cùng hắn qua lại vài chiêu.

"Được! Nếu như Vương Siêu tiên sinh có thể dùng tay không tiếp ta ba chiêu, ta vui lòng phục tùng, không những thế, ta còn gia nhập Đường Môn".

Ấn Tình lại uống một ngụm rượu, bước chân hơi ngừng lại. Trong lòng nàng thế nào mà không hiểu rõ chứ? Vương Siêu hành động như vậy, hẳn là để tiêu trừ oán khí của bọn họ.

Nói xong, nàng đi đến trước giá binh khí, nhẹ nhàng chạm vào: "Đều là những vũ khí bằng thép tốt". Nàng rất am hiểu về binh khí, tất nhiên nhìn ra được rằng những binh khí ở đây đều được tạo ra từ tinh cương tốt nhất.

"Không biết Ấn tiểu thư dùng binh khí gì?" Vương Siêu hỏi một câu.

"Vậy thì cứ dùng cái này đi". Ấn Tình đi đến trước một tấm thiết thuẫn lớn, dùng chân nhấc lên, đại thiết thuẫn đột nhiên bị lật lên, phát ra tiếng "ông ông!" của cương thiết( sắt cứng, sắt thép), giống như là chiếc chuông ở trong miếu, chùa.

Tấm thiết thuẫn này trên lớn dưới nhỏ, độ dày khoảng chừng ba tấc, hình dạng giống như chiếc chuông lớn trong miếu, cũng giống chiếc mai rùa, bên trong có một cái tay nắm bằng sắt, để cho người sử dụng cầm lấy. Bên ngoài nhẵn bóng vô cùng, tỏa ra ánh sáng màu đen bí ẩn.

Chiếc thuẫn này đúng là thuẫn tốt, nhưng mà nó cũng rất nặng, ước chừng gần tới một trăm cân. Nhưng mà Ấn Tình dùng một tay là có thể nhẹ nhàng nhấc lên, thoải mái như là nâng lên một chiếc lông ngỗng.

Nàng tiện tay đưa tấm thuẫn hạ xuống, sau đó sử dụng tư thế ' Tả hữu phi thân' của Thái Cực Quyền. Lập tức đã toàn thân đã không còn thấy bóng dáng, chỉ thấy một chiếc thiết thuẫn bao trùm cả thân thể.

"Tả hữu phi thân quả là không tồi". Vương Siêu quan sát, ánh mắt lóe lên, có phần tán thưởng.

"Thức 'Tả hữu phi thân' này của Thái Cực Quyền, vốn chính là chiêu thức luyện tập với những tấm thuẫn lớn. Thái Cực Quyền đều là phối hợp với cổ binh khí như tiên, chùy. Thể hiện chút tài mọn, mong ngươi đừng chê cười". Ấn Tình cười cười, tay kia đem hồ lô thắt ở bên hông, tay kia mạnh mẽ nhấc lên, cầm lấy một chiếc chùy". Đây mới thật sự là đại chùy, đầu chùy lớn như quả dưa hấu, cũng được chế tạo từ sắt tinh khiết.

"Cho dù là ở thời cổ, trong các cuộc thi võ cử nhân, võ tiến sĩ khi dùng thuẫn và chùy thì cũng không lớn như vậy, thật là làm cho ta phải cố hết sức". Sau khi Ấn Tình cầm lên thì mỉm cười nói.

Nữ nhân này, chọn binh khí là một tấm thiết thuẫn, còn có thêm một cây đại chùy.

Vương Siêu chỉ tiếp nàng ba chiêu, nàng cũng rất thông minh. Lập tức chọn binh khí lớn, nếu như thời gian giao thủ kéo dài, nàng sẽ lựa chọn binh khí khác. Giờ đây nàng lựa chọn hai thứ này, giao thủ trong thời gian ngắn thì có tác dụng rất lớn.

Đại thiết thuẫn phòng ngự rất tốt, còn đại chùy thì có lực công kích rất mãnh liệt. Trong nháy mắt bộc phát. Uy lực của quyền pháp có thể tăng lên bội phần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui