Long Xà Diễn Nghĩa

"Có một số người có thể bại, có một vài người không thể bại...."

"Nghe thấy lời nói của lão nhân thần bí, đồng thời trong lòng người trẻ tuổi thần bí kia cũng cẩn thận nghiềm ngẫm từng lời, với sự thông minh của hắn, vậy mà cũng là cái hiểu cái không, nhưng mà hẳn hiểu rõ một đạo lý không đơn giản. Đó chính là vị lão thúc công võ công thâm sâu không lường được của mình cũng không muốn động thủ cùng Vương Siêu, nếu động thủ sợ rằng sẽ thất bại.

Một võ thuật gia, thì phương pháp tốt nhất để tránh cho mình không bị bại không phải là có sức mạnh cường đại. Mà chính là vô luận đối thủ mạnh mẽ tới mức nào, hoặc là yếu ớt như thế nào thì đều giữ gìn nhẫn nhịn không ra tay.

" Quá đáng tiếc... Hôm nay Vương Siêu chính là đang lập uy, để cho người khác có thể thoải mái tấn công, mà không gây tổn thương tới họ. Đây là một cơ hội tốt để ra tay, công phu Khô Thiền của lão thúc công đã có thể che dấu được Vương Siêu, như vậy nếu người bất ngờ ra tay, có thể tấn công hắn một cách bất ngờ. Hơn nữa Vương Siêu cho phép tất cả người ở nơi đây sử dụng binh khí, còn hắn vẫn tay không đối địch... Nếu lão thúc công sử dụng binh khí? Uy lực sẽ tăng thêm bao nhiêu? Nếu như may mắn thắng Vương Siêu một chiêu nửa thức, thì quả là nở mày nở mặt..." Trong nội tâm người trẻ tuổi thần bí tên gọi là Tây Quy đột nhiên sinh ra một ý nghĩ như vậy, tâm tình lại khó có thể đè nén được, làm cho tâm trạng của hắn càng thêm kích động, có thể cảm nhận được thân thể dần trở nên khô nóng.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn phóng ra về không gian cách đó khá xa, lại liếc nhìn Vương Siêu ở trong đạo trường quốc thuật. Mặc dù hắn là cao thủ nổi tiếng trong giới thanh niên. Ý chí được trải qua tôi luyện rất nhiều, gặp bất cứ tình huống nào cũng có thể giữ gìn sự tỉnh táo, nhưng mà giờ đây hắn không thể tĩnh tâm được.

Quả thật là tình huống mà hắn vừa nghĩ tới quá mức hấp đẫn. Nói cụ thể chính là: VIệc đánh bại được Vương Siêu có sức hấp dẫn quá lớn!

THứ nhất, Vương Siêu hôm nay chỉ là lập uy, động thủ cùng người khác thì cũng sẽ không đả thương kẻ đó, cũng không giết người. Từ lần giao thủ giữa hắn cùng Ấn Tình và Saro là có thể nhìn ra được. Saro tuy đã chết, nhưng là tự mình đi tìm chết, thậm chí Vương Siêu không có làm lão bị thương. Động thủ như vậy đối với một cao thủ thì hạn chế thật sự là quá lớn.

THứ hai, Vương Siêu dùng tay không đối chọi với binh khí. Hành vi như vậy trong giới võ thuật, nếu không phải kiêu ngạo tự đại tới cực điểm thì chính là võ công cái thế, không có sức mạnh nào địch nổi. So với đối thủ mạnh mẽ hơn bội lần. Rõ ràng là Vương Siêu tự nhận phần bất lợi về phía mình.

Nhìn Ấn Tình cùng Saro ra tay. Người trẻ tuổi thần bí này cũng cho là nếu mình sử dụng binh khí thì cũng cơ hội thắng cũng vô cùng ít. Nhưng lão thúc công của hắn thì khác. Bình thường lão thúc công của hắn cũng 'bất hiển sơn bất lộ thủy'. Nhưng thực lực ẩn tàng, không ai biết đến mức độ nào. Thật giống như là đại dương thâm sâu không lường được!

Thứ ba, vị lão thúc công này của hắn tu luyện Khô THiền. Đem sức sống đưa hết vào vài bộ phận bí ẩn trong thân thể. Nhìn bề ngoài lại vô cùng già yếu. Bất cứ cao thủ nào đều có thể che dấu được. GIờ đây ngay cả Vương Siêu cũng không thể phát hiện ra,

Tổng hợp lại ba điều mà bản thân phân tích. Người trẻ tuổi thần bí này cơ hồ đã xây dựng nên một kế hoạch cực kỳ hoàn mỹ. Vị lão thúc công của hắn làm ra bộ dáng già yếu, tiến lên giao thủ cùng Vương Siêu, sau đó chọn một thanh binh khí vừa tay nhất. Rồi nhân lúc Vương Siêu không phòng bị, tiến lên bộc phát một kích mạnh mẽ nhất đánh bại Vương Siêu. Điều này hấp dẫn tới cỡ nào? Có thể hạ gục kẻ hùng bá thiên hạ được công nhận là thiên hạ đệ nhất cao thủ, kéo hắn từ trên bảo tọa xuống dưới.

Tuy đây không phải là giao thủ đường đường chính chính, nhưng đó cũng là một vinh quang kinh thiên động địa, đại xuất danh tiếng.

Sau khi âm thầm nhìn thoáng qua Vương Siêu, thanh niên thần bí này lại nhìn về phía lão thúc công của mình, nhuwngmaf vị lão thủ công thâm sâu không lường được của hắn lại không có nghĩ đến điều này, mà đem ánh mắt của lão nhìn xuống phía dưới, nhìn về phía mặt đất. Vẫn như trước, kiên trì ẩn nhẫn.

"Lão thúc công đánh ra một kích thật mạnh đánh bại Vương Siêu có phải hay không. Nếu được như vậy thì thật là vinh quang". Người tuổi trẻ âm thầm tính toán, tâm tình dâng trào kích động.

Ở nơi này, hai người thần bí thảo luận, sau đó thì tâm tình của người trẻ tuổi kịch liệt dao động. Trong lúc đó ở trong đại sảnh, thi thể nhu thuật đại sư của gia tộc Gracey đã được đưa xuống dưới.


Trong đại sảnh là một mảnh hỗn loạn và bừa bộn, mảnh gỗ văng tung tóe, một bộ phận của sàn nhã vỡ toang, đây là do Ấn Tình dùng đại thiết thuẫn, thiết chùy thiết chùy, sau đó Niễn bộ công kích Vương Siêu mà tạo thành.

Lực phá hoại của cao thủ thật là lớn. Nhất là trong lúc sử dụng trọng binh khí.

"Khi ta tới Nhật Bản ở trong đạo quán cũng một cước dẫm nát hơn một trăm mét vuông sàn gỗ. Hiện tại đạo trường quốc thuật của mình cũng bị người khác chà đạp như vậy, lại phải sửa chữa. Ngẫm lại cũng có chút buồn cười". Vương Siêu nhìn những người ở phái dưới, không tới mười phút, trên mặt đất đã được thu dọn sạch sẽ, không còn bừa bộn nữa, liền trở lại ngồi trên mặt ghế.

"Hôm nay trong đạo trường xuất hiện nhiều cao thủ ẩn tàng như vậy, tuy đều là là những kẻ có chút thành tựu, nhưng mà không có xuất hiện cao thủ thực sự xuất sắc, cao thủ chân chính thì cũng chỉ có một người là Chu Minh, nhưng mà cũng không phải là được mời tới? Mà là do ta cưỡng chế, dùng vũ lực mà bắt tới. Nghĩ cũng đúng, nếu như là cao thủ Đan đạo thì cá tính độc lập, chắc chắn sẽ không tiếp nhận lời mời của ta, tất nhiên là phải đích thân mời tới". Sau khi động thủ cùng hai người Ấn Tình và Saro, Vương Siêu có phần mất hứng. Người ở chỗ này mặc dù nhiều, nhưng vừa rồi Vương Siêu dùng ánh mắt quét qua một lần, quan sát tất cả mọi người qua một lượt, cũng không có phát hiện ra người nào có khí chất đặc biệt, trong này không có kẻ nào có tức cường đại cả. Tuy trong số này có một vài người mạnh mẽ như cũng không có. Nhưng mà, vẫn như trước chưa bước chân vào Đan đạo cao thủ.

Ấn Tình cùng Saro cũng có thể coi là người tiêu biểu trong đám người này.

"Lý Vĩnh Cơ tiên sinh, còn có vị này nữa, hẳn là Tintan tiên sinh, không phải là hai người vừa thương lượng sao, muốn liên thủ lãnh giáo ta vài chiêu đúng không? Giờ đây có thể động thủ rồi, không biết hai vị dùng binh khí gì? Lý Vĩnh Cơ, ngươi thuộc vè lưu phái Cực Chân Không Thủ Đạo, dường như am hiểu Trường Không Thủ, Titan tiên sinh, ngươi đã từng là đánh nhau kịch liệt với vương giả của thế giới ngầm, cũng am hiểu Không Thủ( tay không). Hai người các ngươi không dùng vũ khí thì cho dù liên thủ cũng chưa phải đối thủ của ta. Dùng tới binh khí thì mới có một chút tính khiêu chiến". Vương Siêu ngồi trên ghế, chờ ở phía dưới sắp xếp xong, thì đưa mắt nhìn về phía xa ngoài trăm mét, vừa rồi ở đó vang lên thanh âm thương lượng rất nhỏ của hai người, đồng thời phát ra thanh âm.

"Cái gì? Điều này hắn cũng có thể nghe thấy? Làm sao có thể chứ?"

Lý Vĩnh Cơ cùng Titan vừa rồi kích động, muốn tiến lên khiêu chiến, lại không ngờ Vương Siêu lại cất lời trước bọn họ. Hơn nữa từ ý tứ trong lời nói, thì hiển nhiên là đã nghe rõ mồn một chuyện tình mà hai người đã bàn bạc.

Hai người vừa nghe xong lời nói của Vương Siêu, sau khi rõ ràng thì đều lâm vào trạng thái kinh sợ vô cùng.

"Vừa rồi là trong lúc hắn đang đánh nhau cơ mà! Vậy mà cũng có thể nghe thấy điều này, như vậy thì chẳng phải là lời ta nói trên tàng cây hắn cũng nghe được sao?" Người trẻ tuổi ngồi xổm trên cành cây cũng nghe được lời mà Vương Siêu nói, thân thể rung động một hồi, nhánh cây kẽo kẹt phát ra âm thanh, thiếu chút nữa thì gãy, hiển nhiên là bởi vì quá khiếp sợ mà thanh niên kia không khống chế được lực lượng của mình.

"Ồ? Hai người này đều đến đây? Hai người này có phần lợi hại hơn một ít, lại có thể dùng thần ngữ, chỉ mấp máy miệng mà không tạo ra âm thanh. Hẳn là nói đến những điều rất bí ẩn. Nhưng mà tại sao Tiểu Lan Đình không có đến? Tiểu nha đầu kia rất lợi hại, thực sự thì Trần Thiểu Tuyền ta cũng có phần e sợ. Về phần Tây Quy thì còn kém hơn một chút". Thanh niên ngồi trên cành cây nhìn thấy lão đầu thấn bí trốn ở trong góc, lập tức thì thào.

Rất hiển nhiên, người thanh niên này tên là Trần Thiểu Tuyền, cùng cùng lão nhân thần bí kia có nhận thức, hơn nữa rõ ràng hắn không phải là, hơn nữa rất hẳn là không phải là cao thủ trong bang hội, xã đoàn võ thuật người Hoa. Mà là thuộc về phạm vi võ thuật nào đó rất bí ẩn.....

"Tiểu tử Trần Thiểu Tuyền của Trần gia cũng tới kìa! Công phu tu luyện cũng không tồi, luyện pháo chủy của Trần thị cũng đã đủ hỏa hầu, chỉ là thiếu kiến thức, kinh nghiệm về tuyệt đỉnh cao thủ. Gặp phải sự việc quá sức tưởng tượng của mình, tất nhiên tâm lý sẽ bị dao động, nhưng mà điều này cũng không thể trách hắn, ngay cả Tây Quy cũng mắc phải nhược điểm đó."

o0o


"Chúng ta đều là võ thuật thế gia, không thể so sánh với những cao thủ trẻ tuổi trong xã đoàn Hắc bang, họ quanh năm suốt tháng đánh đánh giết giết để sinh tồn. Như Phạm Khải Tề, Thu Thiền, nhân vật trẻ tuổi của Đông Bắc bang, Đông Bắc bang. Đều là sống trong giết chóc, hiểu biết về vô số cao thủ tuyệt đỉnh. Trong lứa thanh niên của chúng ta thì Tiểu Lan Đình xuất sắc nhất, đó cũng là nhờ lịch lãm qua nhiều loại giao thủ biến thái mà được như vậy. Có thể gặp được cơ hội như vậy cũng không nhiều". Đúng lúc này, lỗ tai của lão thúc công thần bí kia nhẹ nhàng rung lên. Cũng không nhìn ai ở trên cành cây, dường như chỉ bằng thanh âm mà phán đoán ra người ở trên cành cây là ai. Con mắt lão vẫn nhìn xuống như cũ, chỉ có nội tâm âm thầm tính toán.

Không bàn tới tâm tính của những nhân vật mà Vương Siêu mời tới tham dự hội nghị nữa., lúc này hai người Lý Vĩnh Cơ và Titan nghe thấy lời nói của Vương Siêu, thì đều liếc nhau, trên mặt đều không hẹn mà đều lộ ra nụ cười khổ.

"Ta sẽ dùng một thanh Trĩ đao, trong Cực Chân Không Thủ Đạo cũng có đao thuật". Sau Lý Vĩnh Cơ cười gượng, trước mặt rất nhiều người bước vào điện đường, tới giá binh khí của Đường Môn. Đưa tay chon một con thanh đao sắc bén, hẹp và dài.

Đây là Trĩ đao của Nhật thức. Cách dùng tương tự như Đường Miêu đao. Cả thân đao đều là lưỡi đao, nhìn về phía trên làm cho người ta có cảm giác vô cùng chấn động.

" Ồ". Vương Siêu trông thấy Lý Vĩnh Cơ lấy vũ khí, sau đó con mắt chuyển về phía Titan: "Ngươi dùng binh khí gì?"

"Thật có lỗi, Vương Siêu, ở đây không có vũ khí phù hợp với ta". Titan thân đen trông giống như một tảng đá, hắn cười cười lộ ra hàm răng trắng tinh.

" Vậy ngươi muốn dùng vũ khí gì?" Vương Siêu hỏi.

"Có thể cho ta hai cái khẩu AK không?" Titan vừa mở miệng đột nhiên phát ra một câu nói làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ. Titan vừa nói ra câu này, làm cho Lý Vĩnh Cơ ở bên cạnh cũng phải mở to mắt. Những cao thủ ở đây lại càng xôn xao náo động.

Ai cũng không ngờ rằng, người da đen này trong lúc quyết đấu lại yêu cầu sử dụng hai khẩu AK làm vũ khí.

"Titan tiên sinh, ngài thật hay nói đùa". Nghiêm Nguyên Nghi ở bên cạnh lên tiếng: "Nhưng mà ở đây không phải là nơi để nói giỡn, nếu không nghe lời, ta sẽ ném ngươi ra khỏi đây".

Ánh mắt Titan lóe lên, nhưng sau đó cũng cảm giác được khí tức cường đại của Nghiêm Nguyên Nghi, chỉ đành làm ra một đông tác thân sĩ, hai tay dang ra vô tội, còn mắt thì nhìn về phía Vương Siêu".

" Cho hắn hai khẩu AK, cho đầy đạn vào". Vương Siêu vẫn ung dung thản nhiên, ngón tay gõ lên tay vịn của ghế.

Sau đó, chiến sĩ của Đường Môn lập tức den tới hai khẩu AK kiểu mới của Nga, lắp đầy đạn sau đó giao cho Titan. Titan mỗi tay một khẩu AK, hai khẩu súng nặng nề ở trong tay hắn thì so với hai chiếc đũa thì cũng không nặng hơn bao nhiêu.

Cách dùng súng của hắn vô cùng thành thạo, hay tay, mỗi tay một khẩu súng, nhẹ nhàng nhấc lên, nòng súng tối om nhằm vào Vương Siêu! Cách xa nhau chỉ có bảy tám mét! Đây không phải súng ngắn, cũng không có bị cái gì chặn đánh, mà là luyện pháp AK.


"Được rồi Lý Vĩnh Cơ! Ngươi có thể xuất thủ rồi". Sau khi khẩu súng của Titan nhằm vào Vương Siêu, trên mặt bình tĩnh vô cùng, cất lời nói với Lý Vĩnh Cơ.

"Thì ra là kiềm chế! Loại kiềm chế này thật là lợi hại! So với trực tiếp động thủ còn lợi hại hơn rất nhiều! Có lẽ, ta thật sự có thể giành được thắng lợi". Lý Vĩnh Cơ rốt cuộc hiểu rõ rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của Titan.

Nguyên lai Titan vì muốn kiềm chế tinh thần của Vương Siêu, dưới tình huống có hai cây súng chỉ vào thì áp lực rất nặng nề. Hơn nữa cũng không thể không dè chừng, có thể Titan sẽ nổ súng lúc naoc mà không biết.

Ngón tay của Titan vô cùng ổn định cài ở trên cò súng. Chỉ cần nhẹ nhàng mà nhấn một cái thì hỏa lực của hai cây súng sẽ bao trùm hơn mười mét vuông, diện tích quá lớn.

"CHuẩn bị tốt rồi sao?" Vương Siêu ngồi ở trên mặt ghế đối mặt với nòng súng chỉ vào, nhưng mí mắt lại rủ xuống, phát ra thanh âm hỏi thăm.

"Đúng vậy! Tốt rồi!" Lý Vĩnh Cơ vũ động thanh đao. "Ông..........!" Trĩ đao phát ra một âm thanh thật dài. Đồng thời, miệng hắn cũng rống to một tiếc.

Ầm! Trong tích tắc sau khi hắn nói! Lực lượng trên người mới khẽ động, hắn đã nhìn thấy thanh đao trong tay mình bị năm ngón tay đáp lên, sau đó đao giống như khối băng giòn ta liên tục bị cắt thành vài đoạn. Tiếp đó thân thể của hắn bay lên. Khi thân thể của hắn bay lên, anh mắt rừ trên không trung nhìn thấy ngón tay của Titan đang bóp cò.

"Ta cứ như vậy mà bị đánh bay đi sao?" Titan bắn đạn ra, không biết kết quả thế nào...." Đây là Lý Vĩnh Cơ lúc thân thể đang lơ lửng trong không trung thì nảy ra ý nghĩ này.

SAu khi rơi mạnh xuống đất, Lý Vĩnh Cơ lập tức xoay người bò lên, nhưng mà lỗ tai hắn cũng không nghe thấy tiếng súng như mong muốn, bởi vì hắn nhìn thấy hai cánh tay của Vương Siêu cũng đang nắn trên hai tay đang cố bóp cò súng của Titan.

Cảnh tượng như vậy thập phần quỷ dị!

Họng súng đen ngòm của hai khẩu AK trong tay Titan đang chống trên y phục của Vương Siêu, nhắm vào đúng vị trí trái tim của Vương Siêu! Hơn nữa hai ngón tay của Titan vẫn dính chặt trên cò súng như trước, chỉ cần kéo nhẹ thì viên đạn sẽ lập tức xuyên thủng thân thể của Vương Siêu! Nhưng mà, đầu ngón tay của hắn cũng bị đầu ngón tay của Vương Siêu giữ lấy.

" Họng đã nhắm ngay trái tim của ta, ta cũng không có mặc quần áo chống đạn. Chỉ cần đầu ngón tay của ngươi khẽ động viên đạn sẽ bay ra ngoài, Titan tiên sinh. Cơ hội này một trăm năm cũng khó gặp một lần, tại sao ngươi không bóp cò đi?"

Đầu ngón tay của Vương Siêu đặt trên ngón tay của Titan, ngón tay của hai người xoắn lấy nhau, đều giữ ở trên cò súng. Quả thật là chỉ cần khẽ động, cò súng sẽ khạc đạn ra ngoài.

Sắc mặt Titan vô cùng thê thảm, dưới chân kịch liệt run rẩy, lỗ chân lông toàn thân cuồn cuộn bốc lên hơi mồ hôi. Nhưng mà đầu ngón tay của hắn không thể nhúc nhích được nửa điểm.

Lúc này, tất cả mọi người đều đã nhìn ra, là do ngón tay của Vương Siêu giữ ở trên ngón tay của Titan, làm cho đối phương không cách nào bóp cò súng được!

Đối với tình cảnh như thế này, nội tâm tất cả mọi người đều cảm thấy nguy hiểm vô cùng!


Tình huống như vậy, quả thật là quá mạo hiểm! Người ở chỗ này cũng không có ai ngờ được rằng, Vương Siêu lại có thể lựa chọn phương thức nguy hiểm như thế.

Họng súng đen ngòm chĩa vào trái tim hắn, ngón tay của hắn lại chế trụ ngón tay của kẻ đang giữ cò! Sử dụng lực lượng để tranh đấu.

Những người ở đây, sắc mặt của người nào cũng tái nhợt! Cục diện như vậy cho dù có nắm chắc tuyệt đối đều không người nào dám làm!

Những chiếc ghế mà Phong Thái, Nghiêm Nguyên Nghi, Liễu Viên Phi, Trần Ngả Dương ngồi, đều vang lên tiếng kẽo kẹt. Hiển nhiên tâm tình của bọn họ cũng có chút ba động.

Mà Chu Minh thì môi lúc đóng lúc mở, thì thào tự nói, không biết đang lẩm bẩm điều gì.

"Lão thúc công? Người xem kìa".

Vừa lúc đó, cách đó khá là xa, người trẻ tuổi thần bí tên là Tây Quy cũng không nhịn được mà bật ra một tiếng. Gọi lão nhân thần bí kia quan sát tình huống Vương Siêu chế trụ ngón tay của Titan.

Lão nhân thần bí kia rõ ràng là cũng cảm nhận được tràng diện nguy hiểm kia, đưa ánh mắt của mình lên, bộ dáng vẫn già yếu như trước, nhưng mà khí huyết của lão không kìm được mà hơi có chút dao động, giống như cánh hoa rơi lên mặt nước phẳng lặng như gương, tức thì lóe lên một tia gợn sóng.

"Ồ! Có cao thủ!"

CHỉ trong mộ thoáng đó! Đột nhiên trong lúc này, ánh mắt của Vương Siêu sắc bén tới!

"Không hay rồi! Đã bị phát hiện!" Lão đầu này vừa mới đưa mắt lên, đột ngột tiếp xúc với ánh mắt nồng đậm như thực chất của Vương Siêu, trong nội tâm kịch liệt chấn động. tại TruyenFull.vn

Lão hiểu rằng, chính là bởi vì vừa rồi khí huyết của mình hơi dao động đã bị Vương Siêu phát hiện ra mình là một vị tuyệt đỉnh cao thủ đang ẩn giấu thực lực!

"THật là không thể tương tượng được! Không tưởng tượng được, vậy mà lại còn có tuyệt đỉnh cao thủ ẩn tàng trong đám người ngày!" Đột nhiên lúc này Vương Siêu cất tiếng cười ha hả, hai tay rung lên "Bang bang!". Hai khẩu AK đồng thời bị bắn văng đi, bàn tay của hắn khẽ đưa lên áp xuống, ngay lập tức đã đặt lên đầu của Titan, nhấn người da đen này như nhấn một con cóc xuống dưới mặt đất.

Lúc này Titan ngã sấp trên mặt đất, hai đầu gối tự động quỳ xuống, giống như là một tín đồ cực kỳ thành tín đối với Thượng Đế.

Vương Siêu cũng không thèm để ý tới hắn, chỉ đem con mắt phóng về lão nhân thần bí ở phía xa xa: "Lão tiên sinh, mời tới đây nghỉ ngơi".

"Đúng là vẫn không thể tránh được pháp nhãn của ngươi". Lão nhân thần bí cười khổ một tiếng, đột nhiên đứng thẳng dậy, da dẻ toàn thân dường như cũng phát sinh động tĩnh, toàn bộ thân thể tỏa sáng, làn da lập tức như những nếp nhăn trên quần áo được là phẳng! Bỗng chốc trở nên bóng loáng vô cùng, trong ánh mắt đầu còn nửa điểm già yếu?

Bộ dáng này của lão, cũng đâu phải là một lão nhân, mà là một người đàn ông trung niên ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận