Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu

Đương lúc Ngân Nhung do dự, thì một dòng nước ấm êm đềm dồi dào che kín cả bầu trời kéo tới, nửa con phố bị đóng băng từ từ ấm lên.

Ngân Nhung không vui, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, trong con ngươi màu hổ phách lấp lóe sát ý, năm ngón tay nắm thành vuốt, định lần nữa sử dụng Hàn Tô Triền. Ngay trước khi y định đóng băng cả thành trấn, Thành Dương Mục Thu đã nắm chặt cổ tay của y.

Linh lực hùng hậu dày đặc, tiến vào từ nơi da thịt đụng vào nhau. Kháng cự lại, Ngân Nhung thoáng chốc đã bị hắn khống chế, trong lòng không phục, khi định không ngừng cố giãy ra thì lại nghe Thành Dương Mục Thu thấp giọng kêu tên của mình “Ngân Nhung”.



Ngân Nhung? Cái tên này nghe hơi quen tai.

Ngân Nhung tạm thời ngừng vùng vẫy, nghiêng đầu, ngờ ngợ nhìn về phía đối phương.

Ánh mắt Thành Dương Mục Thu rơi xuống cần cổ trắng nõn như lãnh ngọc của Ngân Nhung, như tơ như đoạn, trống vắng. Màu mắt Thành Dương Mục Thu tối đi, tầm mắt âm thầm lặng lẽ đảo quanh tìm kiếm, tuyết đọng vụn băng chầm chậm hòa tan, một cái lục lạc tinh xảo bằng mặc ngọc hiện ra.

“Ngươi gọi cô là gì?”

Giọng nói của Ngân Nhung kéo Thành Dương Mục Thu về hiện thực, nghe thấy tiếng tự xưng đó, tim hắn không khỏi trĩu xuống.

Thời gian mấy trăm năm qua, cũng không thể xóa nhòa đi lòng kiêng kỵ và sự thù hận của hắn đối với kẻ đó. Hắn ta vẫn mang giọng điệu tương tự, lời tự xưng tương tự, Hàn Tô Triền, cũng tương tự dưới cơn nóng giận máu chảy thành sông.

Năm trăm năm trước, kẻ đó giết sạch đồng môn của hắn, sư phụ và bằng hữu, năm trăm năm sau, dáng vẻ của thiếu niên tai hồ ly với kẻ đó dần dần trùng nhau, rất khó để không khơi nên lòng căm thù đã phủ đầy bụi.

Chợt thấy Ngân Nhung giơ tay lên, sờ sờ vào yết hầu của hắn, sau đó dùng ngữ điệu cao cao tại thượng nói: “Ngươi không tệ, làm áp trại phu nhân cho cô được không nào?”

Thành Dương Mục Thu: “?”

Ngân Nhung không đợi được câu trả lời, hơi nôn nóng, thoắt cái bóp cổ Thành Dương Mục Thu, vóc dáng thiếu niên không cao bằng hắn, làm động tác hung hăng như thế, còn cần phải hơi rướn thẳng người lên, hất mặt lên.

Cuối cùng Ngân Nhung không siết chặt tay, mà thẹn quá thành giận hất ra, sau đó dùng giọng điệu “thật sự không có cách nào với ngươi” để nói: “Ngươi có yêu cầu gì thì nói ra, cô làm theo ý ngươi là được!”

“…”

Đây không phải là “hắn ta”, hắn ta không biết lời như nhủ thầm đó, người trước mắt vẫn là Ngân Nhung.

Thần sắc Thành Dương Mục Thu dần dần bình tĩnh lại, dịu dàng nói: “Đại vương, hứa với ta chỉ độc sủng một mình ta được không?”

Ngân Nhung suy tư chốc lát, sau đó cười, rất thoải mái nói: “Được.”

Thành Dương Mục Thu: “Đại vương đừng giết người được không?”

Ngân Nhung lại ngẩng mặt lên, kiêu căng nói: “Đám giun dế này, trông rất phiền.”

Thành Dương Mục Thu im im: “Vì sao lại thấy phiền?”

Ngân Nhung: “Bọn họ bắt đám tiểu nhân nhà ta lột da luyện đan, lòng dạ đáng chém! Ta… a?” Ngân Nhung bỗng nhiên hơi đổi sắc mặt, hung quang trong con ngươi tất hiện: “Ngươi! Làm càn! Ai cho ngươi cầm thứ đó?”

“Ngươi không phải thật lòng thật dạ nói chuyện với ta, ngươi muốn gạt ta mang thứ kia lên!” Nói rồi, Ngân Nhung còn như thấy tủi thân, tức giận thở hồng hộc nắm tay thành vuốt, nhào lên.

Vô Lượng Tông.

Một vị mỹ phụ trung niên chưa tô phấn đánh son, bưng trà, bước vào Huyền Đức Đường, oanh oanh yến yến cả phòng lập tức im lặng, trên mặt Phạm Cô Hồng thoáng qua chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn khoát khoát tay, ra hiệu cho các nàng lui ra.

Phạm Cô Hồng: “A Uẩn, có chuyện gì sao?”

Phương Thù Uẩn lắc đầu, nhưng lại không so đó với nhóm oanh oanh yến yến vừa rồi: “Nghe nói ngươi vất vả, bưng chút trà xanh cho ngươi.”

Khuôn mặt Phạm Cô Hồng đã già nua rồi, thoạt nhìn làm phụ thân của Phương Thù Uẩn cũng dư sức. Phạm Cô Hồng nhận trà, ngón tay hai người đụng nhau, Phương Thù Uẩn lại rút tay trở về.

Phương Thù Uẩn ngước mắt nhìn ông, lại cụp mắt: “Xin lỗi.”

Phạm Cô Hồng khẽ cười một tiếng, “Ngươi và ta là phu thê, không có gì xin lỗi, A Uẩn, ta tự biết mình tư chất bình thường, lúc trước phụ thân ngươi không đồng ý cho chúng ta bên nhau, ngươi có hối hận không?”

Phương Thù Uẩn không lên tiếng.

Phạm Cô Hồng: “Nỗi lo lắng của ông ấy không phải là không có lý do, thiên phú của ta tầm thương, lại một lòng tìm kiếm đại đạo, không thể dùng Trú Nhan Đan, bây giờ ngươi xem… nhưng ngươi yên tâm, trong Thái Vi Cảnh cất giấu bí tịch thiên hạ, chuyện năm trăm năm trước không làm được, giờ đã sắp thành công rồi, đến lúc đó —— ”

Phương Thù Uẩn ngắt ngang lời ông: “Những kế hoạch sự nghiệp lớn của ngươi, một phụ nhân như ta không hiểu được, uống trà.”

Phạm Cô Hồng nghẹn họng, song vẫn rất nhẫn nhịn uống trà. Sau khi tiễn thê tử đi rồi, mới đổi sắc mặt, mới cầm tách trà ném ra xa mấy thượng, Nhân Hoàn trưởng lão bước vào, suýt nữa bị nước trà bắn tung tóe lên người, hơi giật mình, nhưng nhớ lại vừa mới chạm mặt với chưởng môn phu nhân, nên cũng không dám hỏi nhiều. Giả vờ như không thấy gì cả, đi thẳng vào chủ đề: “Trận pháp có hiệu quả, đã thành công tróc Thúc Linh Hoàn ra.”

“Thật không?”

“Để đảm bảo không có sơ hở nào, mắt trận được thiết lập bên ngoài cách ngàn dặm, do ta đích thân trông coi, vừa thành công thuộc hạ đã lập tức ngựa không dừng vó về báo tin mừng.”

Phạm Cô Hồng nở nụ cười thỏa mãn đầu tiên trong ngày hôm nay: “Cuối cùng cũng coi như có một tin tức tốt.”

Lại hỏi: “Nhân Trầm có cản được hắn không?”

Nhân Hoàn: “Chuyện đó… không biết. Tin tức không truyền về nhanh được.”

Phạm Cô Hồng: “Không sao, chỉ cần cởi cấm chế ra được, thì con hồ ly tinh kia đã xong rồi, chuyện nó giết người trên đường, bất kể thế nào Thái Vi Cảnh cũng không rửa sạch được. Thành Dương Hoành không kịp ngăn cản.”

Dưới chân Thái Vi Sơn.

Đường phố bị đóng băng chậm rãi tan rã, những con người đi đường bị đông thành tượng đá, dần dần khôi phục tri giác, trên người, trên mặt còn mang theo sương lạnh, nhưng chỉ cần có thể cử động lập tức không dám trì hoãn nữa, lảo đảo, vội vàng không ngừng chạy đi xa.

Trong khe rãnh của viên gạch xanh, mắc đầy mảnh vụn thi thể —— đó là đám người xấu đã bắt cóc Đông Liễu, sau khi bị Ngân Nhung đóng băng, đạp thành mảnh vụn, bây giờ băng tuyết tan rã rồi tất cả đã biến thành bùn thịt nát, tỏa ra mùi thối và mùi tanh nồng nặc.

Một nhánh cây non chui lên trong bùn thịt, lại rụt về rồi lại chui lên, lại rụt về, thử mấy lần, mới tìm được một chỗ bùn đất sạch sẽ, thành công chui ra, hóa thành cành liễu, cuối cùng biến thành dáng dấp của Đông Liễu đạo quân.

Cánh tay của ông vẫn vô lực buông thõng, vẫn chưa trở lại bình thường, tướng chạy có hơi buồn cười, nhưng ý lo lắng ý lộ rõ trên mặt: “Ngân Nhung! Lão tổ! Thành Dương lão tổ, đồ đệ của ta thế nào rồi?”

Ngân Nhung mềm nhũn người ngã vào trong ngực Thành Dương Mục Thu, hai mắt nhắm chặt, hàng mi thật dài dưới ánh hoàng hôn đổ xuống một vòng bóng râm yếu đuối, Đông Liễu đau lòng chết đi được: “Nó bị làm sao thế này!”

Thành Dương Mục Thu tự tay buộc lục lạc lên cho Ngân Nhung, trong ánh mắt cũng ẩn giấu lo lắng, nhưng vẫn chắc chắn: “Chắc là không sao đâu.”

Đông Liễu không còn nỗi lo sợ đại lão, gọi liên hồi: “Ngân Nhung! Nhung Nhung Nhi!”

“Tất cả do sư phụ, lúc đó con bàn giao hậu sự với ta. Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy không yên lòng, cho nên mới định theo tới, nhưng ta đi chậm, nghĩ dù sao cũng không đuổi kịp, ây da! Đáng lý không nên cược ván đó! Bị bọn họ tóm gọm, là do sư phụ không có bản lĩnh,” Đông Liễu vả mình một cái, “Sau này ta không đánh bài nữa! Nếu như không đi vào sòng bạc thì đã không bị bọn họ bắt lấy, không bị bọn họ bắt thì đã không liên lụy con phải đi ra cứu! Sư phụ vô dụng!”

Có lẽ là do mấy lời linh tinh của Đông Liễu quá ồn ào, cuối cùng Ngân Nhung cũng nhíu nhíu mày, sau đó tiếp mở mắt ra.

“Con tỉnh rồi!” Đông Liễu vừa mừng vừa sợ.

“…” Thành Dương Mục Thu có một cảm giác như bị người ta cướp thoại.

Cũng may sau khi Ngân Nhung tỉnh lại chuyện đầu không phải là diễn tiết mục kiểu như cảm động ôm đầu sư phụ gào khóc, mà vừa bật dậy đã đâm đầu vào lồng ngực Thành Dương Mục Thu, “A a Mục Thu ca ca! Dưới đất là cái gì vậy?!” Làm ta sợ muốn chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui