[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi

Lần này Bạch Hiền thật sự là ngây ngẩn cả người.

Một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: “Chung Nhân à, em không phải là muốn bảo ca kêu em là anh chứ? Cái này… Dù sao tuổi tác cũng khác biệt…”

Kim Chung Nhân vốn đang khẩn trương không thôi, lúc này nghe người kia căn bản không hiểu ý của mình, liền chẳng biết tại sao có chút nhẹ nhõm, lại có chút tiếc nuối, nhưng rồi vẫn cắn chặt răng tiếp tục nói:

“Ý em không phải như vậy” Tiếp theo thế nào cũng nói không được nữa, thực sự là “có lòng mà không đủ lực”.

Bạch Hiền quơ quơ tay: “Đứa nhỏ này rốt cuộc là có ý gì a? Mỗi lần đều biến thành rối bời chẳng biết tại sao, cũng không biết em rốt cuộc đang suy nghĩ gì…”

Kim Chung Nhân lại bắt đầu hoảng loạn, vươn ra tóm lấy cánh tay Bạch Hiền, trong khoảnh khoắc đã há miệng muốn nói thì thanh âm khoái trá của Lộc Hàm đột nhiên vang lên: “Cơm chín rồi cơm chín rồi, Thế Huân đến đây, bê mấy cái này ra bàn đi”

Kim Chung Nhân chán nản nhìn người kia. Bạch Hiền tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng tâm tình lại rất tốt, phản công bắt được cánh tay Kim Chung Nhân dắt đứa nhỏ đi đến bàn ăn: ” Bạch Hiền ca thông tình đạt lý như vậy sẽ không trách em đâu. Đứa nhỏ này kỳ thực trời sinh đã không thể nói chuyện.”

Kim Chung Nhân lặng lẽ đi theo Bạch Hiền, lúc đi qua còn bị Ngô Thế Huân từ phòng bếp bưng cái đĩa ra ném cho ánh mắt “Đồ ngốc”

Đúng vậy, mình thật là ngu ngốc… Ở trước mặt Bạch Hiền ca… Cái gì cũng đều không nói ra được.

Lộc Hàm làm đồ ăn rất đơn giản, chỉ là cơm trắng ăn cùng trứng xào cà chua và đậu hũ sốt thịt tựa hồ cũng không tệ. Bốn người ngồi vào bàn, mỗi người một chén cơm một đôi đũa một cái thìa, bắt đầu hào hứng ăn.


Bạch Hiền đối với tài nấu nướng Lộc Hàm tỏ vẻ hoài nghi, nháy nháy mắt ý bảo Kim Chung Nhân nếm thử trước. Kim Chung Nhân ngoan ngoãn cầm lấy chiếc đũa, ăn một miếng trứng xào cà chua, lại ăn một miếng đậu hũ sốt, vừa cho vào miệng liền đứng bật dậy lao thẳng vào bếp uống một cốc nước, sau đó trở lại cúi đầu bới bới bát cơm trắng.

Bạch Hiền ngay lập tức hiểu được tất cả tâm tình phía sau khuôn mặt bắt đầu đen lại kia của Kim Chung Nhân.

Lộc Hàm đặc biệt trìu mến gắp cho Ngô Thế Huân một đũa đầy trứng xào cà chua: “Thế Huân a, ăn nhiều một chút.”

“Hảo!” Ngô Thế Huân vô cùng cao hứng đem chỗ đồ ăn Lộc Hàm gắp cho nhét vào trong miệng. Bạch Hiền nhìn sắc mặt đứa nhỏ tựa hồ hơi đen lại một chút, sau đó ngay lập tức khôi phục trạng thái ban đầu, ánh mắt cong cong, cười đến vô cùng xán lạn:

“Quả nhiên đồ ăn Lộc ca làm là ngon nhất! Em còn muốn ăn nữa!”

Lộc Hàm nghe vậy liền rất vui vẻ, cầm lấy thìa bắt đầu gắp thêm thật nhiều đồ ăn cho Ngô Thế Huân, ngoài miệng cao hứng nói: “Ăn nữa đi, ăn nhiều một chút”.

Bạch Hiền nhìn Ngô Thế Huân từng miếng từng miếng ăn hết chỗ kia, trong lòng nghĩ: Thế Huân à, sao phải tự làm khổ mình vậy? Em hết lời khen ngợi Lộc Hàm ca như vậy làm cái gì? Đợi lát nữa anh ấy nếm thử sẽ biết ngay em là đang đem nước mắt trộn vào đồ ăn mà nuốt vào bụng a!

Kim Chung Nhân cùng Bạch Hiền gió cuốn mây tan đem bát cơm tẻ trước mặt mình đánh sạch bách, sau đó ăn ý đứng lên vì không muốn đối mặt với biểu cảm của Lộc Hàm sau khi tự nếm đồ ăn mình làm: “Cám ơn ca vì đã mời nha. Giờ bọn em phải đi đây”

“Sao nhanh vậy?” Lộc Hàm sững sờ nhìn hai người. Bạch Hiền liến thoắng đáp “Nai con ca, bọn em còn phải về nhà làm bài tập.” rồi vơ lấy áo khoác xốc túi lên, kéo tay Kim Chung Nhân lập tức bỏ trốn.

Bên ngoài tuyết đang rơi.

Bạch Hiền bước bên cạnh Kim Chung Nhân, đứng trước bậc thềm nhà trọ của Lộc Hàm nhìn những bông tuyết bay lất phất, im lặng không nói gì.

“Hay chúng ta quay vào nhà đi?” Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ, hỏi ý kiến Bạch Hiền.

Bạch Hiền cảm thấy nếu giờ quay lại thì không biết sẽ còn đối mặt với cái gì nữa, bèn lựa chọn lắc lắc đầu rồi chỉ vào bậc thềm nói: “Chúng ta ngồi đây một lúc, chờ tuyết ngớt một chút rồi về nhà được không?”

Kim Chung Nhân lại bắt đầu một trận khẩn trương, dường như chỉ cần được cùng một chỗ với Bạch Hiền sẽ khiến bản thân vô cùng lo lắng. Nhưng lập tức cảm thấy cơ hội như vậy nhất định phải nắm chắc, cho nên suy đi nghĩ lại, tuy rằng biểu cảm trên mặt vẫn hờ hững lạnh lùng, trên thực tế trong lòng đã thiên hồi bách chuyển rối loạn, các thể loại ý niệm tà ác lãng mạn kỳ quái đều vụt qua trong đầu.

Bạch Hiền thấy đứa nhỏ lại chẳng biết tại sao biến thành trạng thái ngây ngốc không nói một lời, cũng không quan tâm Chung Nhân nghĩ thế nào, nhanh chóng kéo cậu ta lại, bản thân ngồi xuống bậc thang trước.

Kim Chung Nhân lập tức ngoan ngoãn ngồi theo.


Tuyết rơi thật sự lớn. Tuyết trắng đối lập với sắc đen của bầu trời càng lộ vẻ vô cùng chói mắt. Tuy rằng tuyết rơi rất nhiều, nhưng dường như lại không hề cảm thấy lạnh. Bạch Hiền duỗi duỗi cánh tay, thoải mái lắc lư thân mình: “Chung Nhân a, có thấy ngồi như này tâm tình cũng tốt hơn không? Có cảm giác đột nhiên muốn hát to lên?”

“…” Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ, khóe miệng giật giật rồi quyết định không nói lời nào.

Bạch Hiền cũng không để ý cậu ta nghĩ gì, miệng hơi mở trực tiếp bắt đầu lớn tiếng hát lên: “MAMA xin người hãy cho con biết. Tại sao con người lại đổi thay như vậy? Chẳng phải đã từng tồn tại quãng thời gian thật đẹp sao?…”

Kim Chung Nhân nhỏ giọng nhắc nhở: “Bên trong sẽ nghe thấy đó?”

Tiếng hát Bạch Hiền lập tức im bặt đình chỉ.

Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền trong nháy mắt trở nên ủ rũ bèn rất muốn an ủi người kia một chút, nhưng là thật sự không biết nên làm gì, cho nên chớp mắt, rồi lại chớp mắt, cứ thế lặng lẽ nhìn Bạch Hiền.

Bạch Hiền ngồi được một lúc thấy thực sự nhàm chán, bèn vươn tới cấu véo mặt Kim Chung Nhân.

Chung Nhân vốn bình thường sẽ rất ngượng ngùng lo lắng, thế nhưng ngón tay lạnh buốt của Bạch Hiền đã đem sự chú ý của cậu chuyển rời đi: “Bạch Hiền ca, tay thế nào mà lại lạnh như vậy?”

Nam sinh hẳn là thuần dương, Kim Chung Nhân nhớ được đã đọc qua cuốn sách nào có nói hầu như chỉ có con gái mới có thể bị như vậy vào mùa đông.

Bạch Hiền lơ đãng nói: “Anh chính là như vậy… bất kể lúc nào điều hòa trong phòng cũng phải để mức cao nhất. Em không thấy thời điểm hợp ngủ trước kia Xán Liệt mỗi ngày đều phải ngủ trên ghế sofa sao? Phòng hai đứa biến thành nhiệt độ rất cao, cậu ta chịu không nổi đành chạy ra bên ngoài.”

“Sáng sớm bước vào còn tưởng đang ở trong nhà tắm hơi…” Kim Chung Nhân nho nhỏ nói thầm.


Bạch Hiền ha ha cười rộ lên: “Nếu biết người ta sợ lạnh liền đối tốt với anh một chút đi, có được không Chung Nhân?”

Chung Nhân im lặng nhìn Bạch Hiền, nghĩ nghĩ rồi nói: “Là anh sức khỏe không tốt phải không?” Trước khi Bạch Hiền kịp đáp lại liền bổ sung nói, “Anh rất gầy, hẳn là nên ăn nhiều một chút.”

Bạch Hiền lại duỗi cánh tay ra nắm lấy bờ vai Chung Nhân, dùng sức lắc lắc: “Em đem thắt lưng mình bảo vệ cho tốt thì anh cũng sẽ cố gắng ăn nhiều hơn.”

Lúc nói chuyện bả vai hơi hơi nhô lên, ánh mắt cong cong, lộ ra hàm răng trắng muốt, ánh mắt lại trong veo phản chiếu ánh trăng, biểu tình mềm mại cùng ý cười trong suốt.

Trái tim Kim Chung Nhân bởi vì nụ cười kia mà trở nên mềm mại không thể tưởng tượng nổi.

Khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười, cứ như vậy thuận theo cái ôm của Bạch Hiền mà hơi nghiêng mình tựa vào đối phương.

Chung Nhân ngẩng đầu lên nhìn màu tuyết trắng bay bay trong nền trời đêm, không tiếng động mấp máy môi.

Mình rất thích Bạch Hiền ca.

Thật sự, rất thích rất thích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận