[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi

Ngô Thế Huân: “Vậy là ca kỳ thực cái gì cũng chưa làm?”

Lý Thái Dân: “Vậy là cậu thật sự chỉ là giúp Bạch Hiền ca tắm rửa một chút, thay đổi quần áo rồi để người ta ngủ?”

Hoàng Tử Thao: “Vậy là dưới tình huống đó cậu lại còn có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn?”

Kim Văn Khuê: “Cái gì gọi là ngồi trong lòng mà vẫn không loạn?”

Trong quán gà chiên, phá lệ không có Bạch Hiền và Lộc Hàm đi cùng, Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân cùng với ba người khác lại tụ tập.



Kim Chung Nhân nghe thấy nhóm bạn tốt chất vấn, chỉ có thể yếu ớt kháng nghị: “Khi đó Bạch Hiền ca đang bị bệnh..”

“Sinh bệnh rõ ràng là cơ hội tốt nhất cần nắm lấy!” Ngô Thế Huân lòng đầy căm phẫn, “Làm sao mà phải sợ! Tình huống tốt nhất lúc ấy chính là… lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! Tạch! làm xong hãy nói!”

Lý Thái Dân khinh bỉ nhìn cậu ta: “Chính cậu cũng không khá hơn chút nào đâu? Có muốn tôi nhắc lại chuyện ngày trước không? Cậu khi đó sầu mi khổ kiểm, bộ dáng phiền muộn vạn phần rối rắm..? Sau đó còn gọi điện thoại cho Bạch Hiền ca đòi an ủi..”


Kim Chung Nhân yên lặng nhìn thoáng qua Ngô Thế Huân khiến đối phương không rét mà run, vội vàng làm sáng tỏ: “Em chỉ là muốn hỏi một chút Bạch Hiền ca xem Nai con ca yêu thích cái gì.. Thuận tiện thỉnh giáo một chút phương pháp nội tâm trở nên mạnh mẽ hơn..”

“Chúng ta còn nhỏ..”

“Phi, đừng có điêu. Cậu ở trong lòng không biết đã bao nhiêu lần có ý dâm đối với Bạch Hiền ca, vậy mà giờ còn không biết xấu hổ đường đường chính chính nói mình còn nhỏ..” Lý Thái Dân nhìn nhìn khinh bỉ, lại thêm Hoàng Tử Thao và Kim Văn Khuê ở bên cạnh liều mạng gật đầu đồng ý.

Kim Chung Nhân sầu muộn nhìn nhóm hảo hữu chỉ sợ thiên hạ không loạn, trong lòng như là một ấm nước đốt lên, không ngừng mà sôi trào, toát ra bóng nước xình xịch.



Nói không nghĩ cái gì, đương nhiên là không thể nào.

Nhưng là đúng như Chung Nhân vừa nói, bản thân thực tế vẫn cảm thấy là không thích hợp. Mình mới chỉ có mười bảy tuổi – –

Dựa theo cách tính của Trung Quốc mà nói, chính là mười sáu tuổi mà thôi, còn Bạch Hiền, mười chín tuổi trên thực tế cũng chỉ là mười tám tuổi. Bọn họ còn ít tuổi như vậy, vô luận làm cái gì, thì vẫn cần thận trọng suy tính.

Dù có muốn, nhưng là vẫn chưa sẵn sàng.

Tuy rằng Bạch Hiền chẳng phải nữ nhi, cũng không cần quan tâm đến vấn đề “chịu trách nhiệm” gì đó, thế nhưng ở trong lòng Kim Chung Nhân, vẫn không đủ chín chắn cùng hứa hẹn. Chuyện này là không thể tùy tiện làm, nếu không, liền sẽ trở thành một loại khinh nhờn.

Chính vì rất trân trọng đối phương, cho nên mới không thể dễ dàng vội vàng thay đổi. Tuy không biết Bạch Hiền trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng Chung Nhân biết chính mình một khi suy xét đến vấn đề này, sẽ chẳng biết tại sao đột nhiên trở nên lúng túng.

Đối với mối quan hệ hiện tại đã vô cùng mãn nguyện rồi, tạm thời còn chưa dám nghĩ đến việc tiến xa hơn.



Bạch Hiền thông minh hiển nhiên cảm giác được Kim Chung Nhân có tâm sự nặng nề, nhưng không biết người kia vì sao đột nhiên lại bắt đầu trở nên kì quái như vậy. Kỳ thực Bạch Hiền ở trong lòng đã lặng lẽ đem hành động này coi như: “Hàng tháng đều có như vậy vài ngày”.

Cho nên cuối cùng vẫn lựa chọn không gặng hỏi, dù sao Kim Chung Nhân đến thời điểm sẵn sàng nhất định sẽ nói ra thôi.

“Anh..?”


Bạch Hiền nhìn thoáng qua Kim Chung Nhân, cười dịu dàng: “Muốn nói gì à?”

“Anh nghĩ thế nào về.. ờm.. về cái kia..ờm về việc “làm chuyện đó” ở tuổi chúng ta?”

Kim Chung Nhân ấp a ấp úng nói, một lúc lâu cũng nói không xong câu hoàn chỉnh.

“Cái gì gọi là “làm chuyện đó”…?” Bạch Hiền nghe như lọt vào trong sương mù.

“Chính là.. ờm.. Chính là cái đó.. cái này hơi có chút.. ý em là “chuyện nhạy cảm”…”

“Chuyện nhạy cảm?”

Bạch Hiền cuối cùng cũng hiểu rõ Kim Chung Nhân đang căng thẳng đến chết rốt cuộc là vì cái gì. Trên thực tế thời điểm nghe được câu hỏi của đối phương bản thân cũng đột nhiên tồn tại cảm giác vô cùng bối rối…Chết tiệt, tại sao bỗng dưng bọn họ lại đi thảo luận vấn đề đó?



“Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này?” Bạch Hiền không phát hiện mặt mình đã đỏ bừng lên, “Tại sao phải thảo luận về cái đó? Đây không phải vấn đề tuổi chúng ta nên quan tâm hơn nữa chúng ta còn có nhiều chuyện trọng yếu như vậy cần suy xét em cư nhiên quan tâm đến chuyện đấy liệu có cảm giác..”

Kim Chung Nhân biết Bạch Hiền chỉ có ở thời điểm vô cùng lúng túng mới có thể nói thao thao bất tuyệt không mang theo một cái dấu chấm nào như vậy.

Bạch Hiền thật vất vả cố tình lảng sang chuyện khác nhưng thất bại, chỉ biến thành bản thân ho khan liên tục, lại phát hiện Chung Nhân hoàn toàn vẫn cố chấp chờ đợi câu trả lời, gương mặt không khỏi như đưa đám.


“Vì sao muốn biết anh nghĩ như thế nào a? Thế còn em?” Bạch Hiền ý đồ đảo khách thành chủ.

“Em cảm thấy thời điểm này vẫn chưa thích hợp, bởi vì sẽ thể hiện sự không tôn trọng.” Kim Chung Nhân đặc biệt nghiêm túc trả lời.

Bạch Hiền tức giận: “Nếu em đã có chính kiến của mình rồi còn hỏi anh làm gì nữa? Chẳng lẽ nhìn anh rất giống có hứng thú với chuyện này sao?”

Kim Chung Nhân lại còn chân thành tha thiết nghĩ nghĩ mới trả lời: “Chỉ vì em cảm thấy, suy nghĩ của anh đối với em rất quan trọng.”

Bạch Hiền liền bật cười: “Thế nào? Vậy nếu anh nói không để ý, cảm thấy không có vấn đề gì chẳng lẽ em liền chuẩn bị làm một lần?”

Đến khi ý thức được bản thân vừa nói gì, khuôn mặt Bạch Hiền trong nháy mắt đỏ bừng lên, làm Kim Chung Nhân cũng phản ứng như vậy, sau đó bắt đầu nói quàng xiên lung tung: “Không…ý anh ta không phải như vậy.. Thực ra là.. Kỳ thực anh cũng muốn biết.. Nhưng là, nhưng cũng không phải lấy suy nghĩ của em để quyết định...”

Bạch Hiền quay người lại, hừ một tiếng bước đi.

Kim Chung Nhân vội vàng đuổi theo, nghe thấy từ bóng lưng càng chạy càng nhanh của Bạch Hiền truyền tới một thanh âm miễn cưỡng rất nhỏ: “Cái chuyện đó, chỉ cần thuận theo tự nhiên là được rồi…”

Advertisements


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận