[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi

Lúc Kim Chung Nhân gọi điện thoại tới, Bạch Hiền còn đang ngủ, mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại “A lô” một tiếng, nghe xong một lúc lâu mới hiểu được đầu bên kia đang nói cái gì.

“Anh, chẳng lẽ đã quên hôm nay là ngày tra điểm à?”

Kim Chung Nhân ở bên kia thở dài, thanh âm chẳng biết sao lại có vẻ nũng nịu.

“Ừm.. Tối hôm qua còn nhớ rõ, vừa rồi tự nhiên quên mất..” Bạch Hiền ở trên giường lật người, giãn chân tay một lúc mới híp mắt tiếp tục hỏi, “Thế đã tra điểm chưa?”

“Em không dám…” Thanh âm Kim Chung Nhân dần nhỏ lại, “Bạch Hiền ca, giúp em tra được không?”

Bạch Hiền lại lật người: “Tự đi mà tra tiểu tử thối, một chút can đảm cũng không có… Người ta còn muốn ngủ tiếp… Đúng rồi, nhân tiện cũng tra điểm cho anh luôn đi.” (:_____:)

“Anh…” Giọng Kim Chung Nhân mềm nhũn ra, tựa hồ đang làm nũng, thanh âm mơ hồ mang theo một chút giọng mũi, nhu nhu mềm yếu, “Giúp em tra điểm đi anh. Anh… anh… anh”

—-

Bạch Hiền lồm cồm bò dậy, vừa nghĩ đến ánh mắt cười cong cong và bộ dáng nhếch miệng làm nũng của Kim Chung Nhân vừa loay hoay bấm điện thoại. Vốn định tra điểm Kim Chung Nhân trước, nhưng nghĩ nghĩ một hồi cảm thấy có lẽ nên quyết định xem điểm của mình trước khi chịu đả kích cho an tâm.


Thực tế, Bạch Hiền đối với điểm của mình tính ra luôn luôn tương đối chuẩn xác, cho nên lúc nghe kết quả cũng không có gì bất ngờ. Nhưng trái lại, lúc phải tra điểm của Chung Nhân thì bỗng nhiên toát mồ hôi lạnh, bản thân suy nghĩ hồi lâu vẫn cảm thấy sợ, cho nên đành gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt.

Xán Liệt ở đầu bên kia hoan hô nhảy nhót, nghe qua có vẻ tâm tình tốt lắm. Kết quả sau khi nghe Bạch Hiền giải thích rõ lý do gọi điện. Phác Xán Liệt lập tức nổi giận: “Vì sao mình lại phải xem điểm cho Kim Chung Nhân? Rõ ràng là chuyện của hai người mà sao lại bắt mình phải giúp, hả? Chẳng lẽ mình rảnh rỗi đến thế sao?”

Bạch Hiền ngẫm lại cũng thấy có lý, cùng Phác Xán Liệt ở trong điện thoại nói xằng xiên một lúc lâu rồi cúp máy. Sau đó lại gọi điện cho Độ Khánh Thù, còn chưa kịp nói cái gì, Khánh Thù liền bắt đầu oán giận bản thân thi không tốt tiếng Anh.

Bạch Hiền vừa nghe được điểm đối phương liền bùng nổ: “Điểm cậu so với mình đều cao hơn vậy mà còn dám nói là thi kém à? Câm miệng ngay cho mình nhờ!”

Dập máy xong Bạch Hiền hít sâu một hơi, cuối cùng quyết định tự mình tra điểm vẫn là tốt hơn, dù sao..

Gọi điện thoại, nhập số báo danh thí sinh, sau đó chậm rãi nghe giọng nữ nhân viên tổng đài đọc điểm Chung Nhân lên.

—–

Kim Chung Nhân ở nhà đứng ngồi không yên, ngay cả ba mẹ cũng đi tới đi lui theo sau. Lúc biết được con trai cư nhiên nhờ Bạch Hiền hỗ trợ tra điểm, Kim ma ma bất đắc dĩ thở dài: “Chung Nhân à, con mà không có Bạch Hiền ca của con thì có phải không thể sống nổi đúng không?”

Mặt Kim Chung Nhân chẳng biết tại sao đỏ bừng lên.

Kim ma ma còn chưa kịp mở miệng nói thêm gì thì điện thoại từ Bạch Hiền đã tới.

Chung Nhân run rẩy nhận cuộc gọi, sau một lúc lâu mới phun ra một chữ: “Bạch…”

“Tiểu tử Kim Chung Nhân khốn kiếp!”

“Bạch Hiền ca?”

“Nói cái gì mà hóa học thi không tốt? Điểm rõ ràng cao hơn người ta mà còn giả bộ đáng thương!!! Mất công người ta lo lắng chần chừ mất nửa ngày mới dám xem. Điểm này còn chưa đủ sao? Thi như vậy là đã vượt xa người bình thường rồi, còn không biết xấu hổ nói mình xong đời. Vậy còn muốn thế nào nữa hả a a a a a!!!”

Kim Chung Nhân kéo điện thoại ra xa tai một chút: “Chờ một chút, anh nói nhanh quá làm em chẳng hiểu gì cả. Nói lại lần nữa được không..?”


“Em không cần tham gia cái tuyển sinh qua vũ đạo nữa đã rõ chưa, điểm của em quá đủ để vào đại học rồi còn có ý kiến gì không?” Bạch Hiền tiếp tục tức giận hét lên, nhưng lần này Kim Chung Nhân đã nghe hiểu.

“Bạch, Bạch Hiền ca. Anh cứ ở đợi ở nhà nhé, em lập tức tới ngay!”

Kim Chung Nhân vội vàng đem điện thoại kẹp ở cổ, trên người chỉ mặc cái áo ba lỗ, sau đó không kịp cùng cha mẹ nói câu gì liền trực tiếp lao ra khỏi nhà.

Ở phía sau, Kim ma ma bất đắc dĩ hướng về phía ông xã than thở: “Đứa con trai này đúng là nuôi phí công mà.”



Tâm trạng bất mãn ban đầu của Bạch Hiền đã đi qua, sau đó sự vui sướng ùn ùn kéo đến chôn vùi cả thân thể, lập tức theo phản xạ gọi điện thoại cho Lộc Hàm.

Kết quả Lộc Hàm tại đầu bên kia khí phách tinh thần lại sa sút.

“Ngô Thế Huân thi rớt? Nai con ca, đừng giỡn nha, chuyện này không đùa được đâu.”

Bạch Hiền ngay từ đầu cho rằng Lộc Hàm đang nói đùa, kết quả nói một lúc lâu vẫn không thấy Lộc Hàm khôi phục ngữ khí bình thường, mới đột nhiên nhận thấy được sự tình không đúng.

“Thật ư? Thế Huân thật sự thi rớt?”

“Tiếng Anh thi không tốt, không biết liệu có đạt được điểm chuẩn không.” Lộc Hàm tại đầu kia chậm rãi trả lời, “Hiện tại đang cáu kỉnh, chết cũng không chịu nhận điện thoại, anh đang trên đường tới nhà đứa nhỏ.”


“Thế Huân thi không tốt?” Bạch Hiền vẫn có chút không thể tin được, “Làm sao có thể chứ? Làm sao có thể chứ?”

“Đứa nhỏ này quá dễ dàng kiêu ngạo đắc ý…” Lộc Hàm thở dài, “Tuy rằng vẫn không hi vọng lắm về chuyện Thế Huân nhảy hai lớp, nhưng ít nhất kết quả lúc trước vẫn rất tốt mà..”

“Em cũng cảm thấy như vậy…” Bạch Hiền vô cùng mờ mịt, “Thành tích của Thế Huân… Chỉ số thông minh của Thế Huân… Thế Huân..”

“Anh cũng không thể hiểu nổi.” Lộc Hàm lại thở dài một hơi, “Chung Nhân thi tốt à? Giúp anh gửi lời chúc mừng nha. Bây giờ phải đi tìm Thế Huân để hỏi cho rõ ràng tình huống đã, gọi lại cho em sau.”

“Vâng.” Thời điểm Bạch Hiền nghe bên kia cúp máy, tiếng đập cửa vang lên.

—-

Bạch Hiền lê hai chân đi ra, thấy Kim Chung Nhân nhễ nhại mồ hôi đứng ở cửa, thoạt nhìn đã biết là trực tiếp chạy một mạch từ nhà tới.

“Bạch Hiền ca, sao sắc mặt lại khó coi vậy?”

Kim Chung Nhân trừng mắt nhìn mặt Bạch Hiền dại ra. Bạch Hiền nhíu mày nhìn đối phương một lúc lâu mới đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài: “Nghệ Hưng ca hay nói “phong thuỷ thay phiên chuyển”, chính là ý nghĩa như này sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận