Cho nên nói, người này lúc say rượu kỳ thực cũng không tệ lắm đúng không?
Bạch Hiền dốc hết sức mới đem con ma men đè nặng trên người đẩy ra, sửa sang lại một chút quần áo cùng mái tóc hỗn độn, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Kim Chung Nhân. Người kia vẫn duỗi tay chân nằm sấp ở trên ghế sofa, ngủ thật sự thoải mái.
Cảm giác nơi bàn tay vừa rồi tiếp xúc còn sót lại ở trên da thịt, Bạch Hiền vỗ vỗ khuôn mặt còn nóng rực, hít một hơi thật sâu.
Thật là may, thật là may, vừa rồi bản thân suýt chút nữa thì…
Từ bỏ chống cự.
Nhưng là chẳng biết tại sao, thật kỳ lạ, từ đáy lòng từng điểm từng điểm dâng lên cảm giác mất mát là chuyện gì vậy?
Nghĩ nghĩ cảm thấy vẫn chưa hết giận, bèn đưa chân đá Kim Chung Nhân một cước, nhìn cậu ta ngủ thật sự say, liền lại đá một cước nữa.
Thấy một cước kia tựa hồ có điểm hơi mạnh, Bạch Hiền bỗng nhiên hối hận một chút, cúi đầu nhìn Kim Chung Nhân vẫn không có phản ứng gì, khóe miệng không biết vì sao liền lại lộ ra nụ cười.
Bạch Hiền cúi người, bám ở cạnh ghế sofa nhìn gương mặt đối phương khi ngủ, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên khóe miệng Chung Nhân.
“Vất vả nhiều rồi…”
—-
Lúc Kim Chung Nhân tỉnh lại đã là ngày hôm sau, cảm giác ngủ đến mụ mị đầu óc hơn mười hai tiếng, cho nên nhất thời như lọt vào trong sương mù, không biết mình đang ở chỗ nào.
Trong trí nhớ mọi thứ đều mơ hồ không rõ, hình như… hình như là…
Bản thân tựa hồ muốn “thuận theo tự nhiên” làm điều gì đó, nhưng có vẻ không thành công…?
Liệu đã thành công chưa nhỉ? Bất quá nếu thành công…
Cũng sẽ không nằm ở trên giường Bạch Hiền, mà hẳn là đã bị vứt xuống đất đi?
Vừa thấy may mắn lại hơi thất vọng, nâng người ngồi dậy, mơ hồ nhớ lại bóng dáng Bạch Hiền làm cho mình canh giải rượu gì đó.
Toét miệng cười.
“Cười cái gì, đồ ngốc?”
Từ phía cửa bỗng truyền đến thanh âm giận dỗi của Bạch Hiền. Kim Chung Nhân vừa ngẩng mặt lên liền thấy Bạch Hiền đứng ở cửa, mặc áo T-shirt màu trắng rộng thùng thình, chân trần đạp ở trên sàn nhà.
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua rèm cửa rộng mở dừng ở trên gương mặt Bạch Hiền. Tuy rằng thanh âm có điểm ghét bỏ, nhưng biểu tình lại rất nhu hòa, khuôn mặt khoan khoái rạng rỡ, giống như ánh mặt trời dịu dàng.
“Bạch Hiền ca…”
Kim Chung Nhân há miệng thở dốc, chẳng biết tại sao cảm giác yết hầu nghẹn lại, nói không nên lời một câu.
Bạch Hiền nhìn biểu tình ngây ngốc của Chung Nhân, nhịn không được muốn cười phá lên, nhưng cuối cùng vẫn đi qua ngồi đến bên giường, bưng một cốc sữa hỗn hợp thơm nức lên: “Uống hết đi.”
“Đây là cái gì?” Kim Chung Nhân mờ mịt hỏi.
“Nhanh uống đi, hỏi nhiều làm gì.” Bạch Hiền cau mày trừng mắt nhìn.
Kim Chung Nhân lập tức nhận lấy uống một hơi cạn sạch.
Bạch Hiền nghĩ: Tên này đúng là đại ngốc. Ngộ nhỡ mình thả cái gì kỳ quái vào thì biết làm sao?
“Bạch Hiền ca, anh thả.. ờm, tuyết lê vào à?” Kim Chung Nhân chép miệng nhấm nháp, tinh tế thưởng thức, “Hương vị thật không tệ nha.”
“Khen anh chỉ phí công thôi.” Bạch Hiền nhịn không được phải trợn trắng mắt, “Nếu như còn choáng đầu thì nằm thêm một lúc đi. Nếu khá hơn một chút thì mau đứng lên rửa mặt sau đó ăn điểm tâm.”
Kim Chung Nhân lập tức nhanh chóng bò dậy, day day thái dương hơi có điểm mê mang. Bạch Hiền ở bên cạnh một tay đỡ lấy, hậm hực nói: “Uống rượu, uống rượu. Còn vị thành niên mà đã uống rượu, nhóc con láo toét… “
—-
Bạch Hiền không biết vì sao cảm xúc có điểm kỳ quái. Không hẳn là mất hứng, nhưng cũng không thể nói là cao hứng. Kim Chung Nhân tắm rửa súc miệng xong, từ phòng tắm bước ra, thấy Bạch Hiền đang bày bánh mì lên bàn.
Chỉ có bánh mì cùng sữa vừa lấy từ trong tủ lạnh ra, xem ra hoàn toàn không có ý định chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn.
Kim Chung Nhân cầm miếng bánh mì lạnh như băng, bê lên ly sữa mà Bạch Hiền tốt bụng đã hâm nóng, từng miếng từng miếng ăn thật ngon lành.
“Tối hôm qua uống say, anh gọi điện thoại bảo mẹ em rồi, cho nên dì đã biết em qua đêm ở đây.” Bạch Hiền nói xong chợt cảm thấy từ “qua đêm” này dường như có nghĩa khác, lại bổ sung nói, “chỉ là ngủ cả đêm mà thôi…”
Kim Chung Nhân cảm thấy mặt đối phương hơi đỏ lên liền hỏi: “Ừm.. Tối hôm qua em uống say, đã làm cái gì sao?”
Chắc không có làm cái gì đâu, nhưng vì sao ánh mắt Bạch Hiền lại khó chịu như vậy?
Bạch Hiền hung hăng trợn mắt nhìn Chung Nhân: “Có thể làm cái gì? Cười đến như là đứa ngốc vậy! Anh còn mất nửa ngày mới lôi em về được.”
“Vậy sao anh lại tức giận?” Kim Chung Nhân thật hoang mang.
Bạch Hiền nổi nóng: “Anh không có tức giận!”
“Rõ ràng bây giờ đang tức giận mà…”
“Không có..”
“Được rồi được rồi, không có.”
—-
Kim Chung Nhân cười đến cong cong ánh mắt. Bạch Hiền bực mình trợn mắt nhìn cậu ta, bê cái cốc trước mặt tu một ngụm lớn, uống xong miệng vẫn còn đầy vết sữa đọng.
Kim Chung Nhân nhìn màu sữa tuyết trắng quanh đôi môi hồng kia, lập tức quăng miếng bánh mì trong tay xông đến, Bạch Hiền còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương đè xuống ghế hôn đủ.
Nụ hôn tràn ngập vị sữa.
Sau đó môi chậm rãi dời xuống đến gáy Bạch Hiền, ở trên cái gáy trắng nõn hiện lên mạch máu xanh nhạt không mạnh không nhẹ cắn một cái. Bạch Hiền cảm thấy có điểm ngứa, liền giật mình nghiêng người sang, cảm giác môi Chung Nhân miệng môi lại lướt xuống cổ, trên xương quai xanh cắn một cái.
“A a ngứa chết, em là cẩu cẩu hả?” Bạch Hiền bóp hông Chung Nhân, ánh mắt bởi vì ngứa mà cười đến cong lên.
Hai người nháo nhào một lúc thì di động của Bạch Hiền bỗng vang lên.
Kim Chung Nhân từ trên bàn cầm lấy điện thoại Bạch Hiền nhấn nút trả lời. Đầu dây bên kia là thanh âm Lộc Hàm, bởi vì vội vàng mà dị thường vang dội.
“Bạch Hiền Bạch Hiền? Hiện tại anh rất cần em. Bởi vì chỗ này đang có một tiểu tử nghĩ ngợi linh tinh, sống chết cũng không đồng ý dùng con đường vũ đạo để vào đại học… Bạch Hiền?”
“Nai con ca, em là Chung Nhân.”
“Á? Chẳng lẽ mình lại nhớ lộn số của bọn nó sao?”
Bên kia Lộc Hàm hoang mang mờ mịt lẩm bẩm một hồi. Bạch Hiền giật lấy điện thoại trên tay: “Nai con ca, Chung Nhân và em cùng ở đây… Ừ… Hai người đang ở đâu? Bọn em sẽ tới ngay…”