“Vậy là Thế Huân vừa đủ điểm trúng tuyển?” Bạch Hiền kẹp di động vào bả vai nói chuyện. Ở đầu dây bên kia đại khái vì có điểm ồn ào, cho nên Lộc Hàm không thể không gào lên thật to.
“Thế Huân đang vui muốn chết đi được, có lẽ cảm thấy dùng chính năng lực của mình để vào trường vẫn là cách tốt nhất.”
“Vậy thì chúc mừng nha. Hai người đã lên kế hoạch đi du lịch gì chưa?”
“Cũng chưa biết được. Thế Huân hình như còn muốn cùng ca về Trung Quốc chơi lần nữa. Dù sao giờ đã trúng tuyển rồi, cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái.” Lộc Hàm vẫn như trước la to, “Ca cùng Thế Huân đang ở trường học, thông báo nhập học vừa mới đến. Hai đứa đi chơi vui vẻ nhé, ca không quấy rầy nữa.”
“Tốt rồi, đến lúc đó sẽ liên lạc lại nha nai con ca.”
—
Bạch Hiền vừa nói vừa cúp điện thoại, nghiêng đầu sang bầu trời bên ngoài, sau đó lại quay đầu nhìn Kim Chung Nhân ngồi ở bên cạnh mình.
Hai người ngồi ở phòng chờ sân bay Gimpo. Ánh mặt trời bên ngoài bầu trởi xanh thẳm xuyên qua tấm kính khổng lồ, rơi xuống gương mặt rạng rỡ của thiếu niên kia, khiến cho đôi mắt đen của Chung Nhân càng thêm trong vắt.
“Đã bao giờ ra đảo Jeju chơi chưa?” Bạch Hiền hỏi Kim Chung Nhân.
Kim Chung Nhân lắc lắc đầu.
“Chưa bao giờ?” Bạch Hiền cảm thấy có điểm kinh ngạc, “Thế còn Thế Huân?”
“Hồi Sơ trung lúc nào cũng phải luyện tập vũ đạo, cho nên bọn em nghỉ hè cũng không được ra khỏi cửa.” Kim Chung Nhân nghĩ nghĩ mới nói.
“Vậy tiểu học thì sao?” Bạch Hiền vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Tiểu học thì lại học ballet, jazz đủ thứ.” Kim Chung Nhân buồn buồn giải thích, “Cho nên cũng không được đi đâu.”
Bạch Hiền nhìn vẻ mặt trả lời thành thật của Chung Nhân bỗng cảm thấy có chút xót xa, liền đưa tay xoa xoa đầu đứa nhỏ. Còn chưa kịp nói gì, Chung Nhân đột nhiên nắm chặt tay bắt đầu làm nũng: “Anh, em vất vả như vậy, về sau phải đối xử thật tốt với em nha….”
Bạch Hiền chìa tay nhéo má đứa nhỏ, đem mặt kéo sang hai bên: “Tiểu tử thối, khiêu vũ là con đường tự em lựa chọn. Bản thân rõ ràng trân trọng như thế, vậy thì hi sinh thời gian đi chơi cũng đâu có vấn đề gì?”
“Nhưng nếu hy sinh thời gian để đi chơi với anh, thì chắc chắn là vấn đề quan trọng.” Chung Nhân lại bắt đầu nũng nịu.
Bạch Hiền vỗ trán Chung Nhân một cái, ý bảo cách ra xa một chút, chỗ này vẫn là nơi công cộng mà.
—
“Thực ra hôm trước em có lên mạng tìm hiểu về phong cảnh ở Jeju.”
Kim Chung Nhân như chợt nhớ ra điều gì, bèn lấy điện thoại ra định đưa cho Bạch Hiền nhìn xem mấy thông tin mình tìm được. Kết quả vừa mở khóa màn hình, Bạch Hiền lập tức trông thấy mặt mình.
Theo lý mà nói, chuyện lấy ảnh Bạch Hiền làm hình nền điện thoại di động như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng là Bạch Hiền nhận thấy tấm hình này dường như có điểm kì lạ.
“Chờ một chút, quay lại cái hình nền kia đi.” Bạch Hiền đè cái tay Chung Nhân đang có ý định che giấu xuống. Kim Chung Nhân còn muốn chống cự, thì tay Bạch Hiền đã vươn qua giật lấy.
“Anh, anh…”
Kim Chung Nhân từ phía sau nghĩ muốn cướp về, nhưng lại không dám dùng lực quá lớn phản kháng Bạch Hiền, đành chỉ biết ôm hông đối phương kéo về phía sau. Bạch Hiền không thèm để ý đến, bấm trở lại màn hình chính liếc mắt một cái, nháy mắt liền xù lông.
“Kim Chung Nhân! Ảnh này chụp lúc nào đây?”
Hình nền điện thoại của Chung Nhân là bức ảnh Bạch Hiền, rõ ràng là đang ngủ, nhưng hình như là… ngủ trong bồn tắm? Tuy rằng ngồi ở trong bồn tắm có bọt trắng của sữa tắm cùng sóng nước che phủ gần hết, nhưng hơn nửa bả vai vẫn hoàn toàn lộ ra trước mặt, hơn nữa mắt nhắm nghiền, tóc mái đen ướt sũng phủ xuống trán.
“A.. A.. Cái quái gì thế này?”
—
Đối với nam sinh, chuyện lộ ra thân trên cũng không có gì phải ngại ngùng, nhưng tư thế này thật sự có điểm kỳ quái. Bồn tắm lớn, bọt sữa, mắt nhắm hờ hững, thế nào lại có cảm giác…
Tình sắc như vậy?
Không biết vì sao trên mặt bỗng nóng bừng lên, Bạch Hiền trừng mắt khiến Kim Chung Nhân chột dạ. Không biết nên nói cái gì cho phải, Chung Nhân lúng túng cúi đầu nhìn thoáng qua cái ảnh kia, theo thói quen lại bắt đầu nhét ngón tay vào trong miệng: “Ờm.. Chính là lần trước lúc anh bị sốt.. ờm.. là em cảm thấy…”
Cảm thấy rất đẹp mắt, rất muốn lưu lại, cho nên liền chụp…
Phần sau không dám tiếp tục nói nữa, bởi vì Bạch Hiền đã lập tức trợn trắng mắt: “Người ta sốt như thế, em còn muốn chụp ảnh?”
“Em… em… em…”
Kim Chung Nhân lại hoảng loạn đến vã mồ hôi, nói năng lộn xộn rồi túm lấy tay Bạch Hiền, “Bạch Hiền ca à, em thật sự chỉ là cảm thấy rất đẹp nên mới.. mới như vậy..”
—
Bạch Hiền hừ lạnh một tiếng, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Kim Chung Nhân tới gần một chút. Chung Nhân vừa ngơ ngác nhích gần lại, Bạch Hiền liền vòng tay ôm lấy cổ cậu ta chụp “Tách” một cái.
“Ảnh này có thể để làm hình nền, nhưng nhất định không được dùng cái hình kì quái kia của anh nữa.”
Bạch Hiền vừa nói vừa ở điện thoại của Kim Chung Nhân bấm bấm một lúc, tấm ảnh Bạch Hiền trong bồn tắm lập tức biến thành selca của hai người… Bạch Hiền cong cong ánh mắt cười thật ngọt ngào, mà gương mặt Chung Nhân thì lại lờ đờ ngơ ngác.
“Vậy…”
“Lại gì nữa?” Bạch Hiền nhìn Chung Nhân lại trưng ra bộ mặt dè dặt cẩn trọng, cảm thấy có điểm kỳ quái. Kim Chung Nhân ngập ngừng một lúc lâu mới nói tiếp, “Cái đó… ờm, vậy mấy tấm hình khác của anh, em vẫn được phép giữ lại đúng không?”
Bạch Hiền sửng sốt hét ầm lên: “Vậy là không phải chỉ có một tấm?”
“Ờm…”
Kim Chung Nhân nghĩ: Trong điện thoại và máy tính của em đều hẳn một folder đặc biệt chụp đêm hôm đó, nhưng chuyện như vậy tốt nhất không nên nói cho anh biết thì hơn. “Cũng không có gì đâu. Đúng rồi Bạch Hiền ca, Lộc ca vừa rồi nói bọn họ muốn đi đâu à?”
“Về Trung Quốc, sao vậy?” Bạch Hiền thật dễ dàng bị đánh lạc hướng.
“Không có việc gì.” Em chỉ là muốn phân tán sự chú ý của anh thôi. Kim Chung Nhân đương nhiên không đời nào nói như vậy, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nhanh chóng lôi kéo Bạch Hiền đứng lên, “Bạch Hiền ca, đến giờ lên máy bay rồi, nhanh đi thôi nào.”