Tuy nói đồ đệ không phải là đồ đệ ngoan, nhưng sư tôn lại phải làm sư tôn tốt.
Thời gian Ôn Tu Viễn chuyên tâm huấn luyện, An Hòa Dật tưởng rằng đồ đệ của mình đã được thông qua, Ôn Tu Viễn mấy ngày liên tiếp bình tĩnh kiên định hoàn thành nhiệm vụ, xem ra cũng không phải là người sẽ bỏ dở giữa chừng.
Kể từ đó, An Hòa Dật yên tâm hẳn.
Nhắm mắt lại, ngón tay lướt qua Linh Giới, thả một tia linh thức vào tìm kiếm.
Có rất nhiều công pháp thư tịch trong Linh Giới, trong đó hầu hết đều là của các sư huynh tặng cho y, thượng vàng hạ cám cái gì cũng có.
Chỉ là trước đó y vẫn chất đống chúng với nhau, chưa từng phân loại, cho nên lần này tốn rất nhiều công sức mới tìm được.
Bước đầu tiên để tu sĩ nhập đạo, đó là dẫn khí nhập thể.
Lực dung hợp của tu giả và vạn vật trong tự nhiên càng cao, thì tu luyện càng nhanh, linh khí đi vào cơ thể sẽ không ngừng luyện hóa kinh mạch cốt cách của tu sĩ, giúp tăng cường năm giác quan của tu sĩ, dễ dàng hấp thu nhiều linh lực hơn.
Cho nên bước đầu nắm chắc linh khí cực kỳ quan trọng với các tu sĩ
An Hòa Dật lấy ra quyển 《 Linh Thông Bảo trận 》, quyển sách giới thiệu thụ linh, tu linh, và sử dụng các loại trận pháp sách quý để cường hóa linh lực.
Lúc An Hòa Dật còn niên thiếu đã từng đọc qua, cũng khá có lợi, bây giờ mấy chỗ trống trên trang giấy vẫn còn chú thích của y, còn có một ít ghi chú hằng ngày.
Bây giờ nhìn lại, cảm thấy rất chi là xấu hổ.
Y quẹt tay qua quyển sách, ẩn hết chú thích đi, rồi lại sợ không cẩn thận một chút là sẽ hư thư tịch nên dùng vải gói sách lại.
Truyền Tống trận lóe lên, bóng dáng An Hòa Dật biến mất trên đỉnh núi.
"Hưm..." Ôn Tu Viễn thỏa mãn trở mình.
Dù sao hắn cũng là cường giả có thực lực, là tu giả am hiểu tu đạo trong mộng.
Lúc không ai quấy rầy, hắn có thể ngủ hết cả năm.
Cho nên lúc trước khi đồ đệ quấy rầy hắn, không biết hắn có bao nhiêu là khó chịu.
Lúc An Hòa Dật vào phòng, y đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Có một thanh niên đang nằm trên giường, tay chân lười biếng xải lai, kiếm của tu giả tùy tiện ném trên đất, thanh niên nhắm hai mắt, ngủ đến mức vạt áo tán loạn, cơ thể xiêu vẹo.
Làm gì có đồ đệ nhà ai lười như đồ đệ nhà mình chứ.
An Hòa Dật lạnh mặt, y nhanh chóng rút kiếm, chém qua một nhát, Ôn Tu viễn trên giường bỗng nhiên tỉnh giấc, phát hiện giường sụp mất một góc, cạnh mép giường là sư tôn nhà mình đang đứng.
"Sư tôn ạ." Ôn Tu Viễn chắp tay hành lễ, hắn rũ mắt, lông mi dày che đi vẻ không vui khi bị quấy rầy.
An Hòa Dật thấy thái độ ngoan hiền của hắn, thu kiếm trong tay về.
"Người tu đạo không thể lười biếng, ta có dư một cuốn sách, con tự đi lĩnh hội đi.
Nếu có chỗ nào không hiểu, thì đến tìm ta." An Hòa Dật nói xong thì không để ý đến Ôn Tu Viễn nữa, nhấc chân đi về hướng Truyền Tống trận.
Tay áo dài đong đưa theo theo động tác của y, sau khi bóng dáng y biến mất, Ôn Tu Viễn nhắm hai mắt, ngã cả người lên giường.
Lúc Ôn Tu Viễn đi vào huyễn cảnh trong mộng còn nghĩ, tuy giường bị chém cho nghiêng sang một bên, nhưng có vẻ ngủ lại càng thoải mái hơn.
《 Linh Thông Bảo trận 》 bị vứt sang một bên, tán loạn mở ra.
An Hòa Dật buồn bực trở về phòng.
Ôn Tu Viễn muốn luyện tụ linh khí, cho nên không thể lại cho hắn mang vòng tay lúc trước được, vốn dĩ y còn có chút tin tưởng vào sự chăm chịu khổ của đồ đệ nhà mình, nhưng một màn vừa rồi khiến y có hơi do dự.
An Hòa Dật suy tư một lát, không nên gặp đồ đệ quá thường xuyên, cũng không nên quan tâm hắn quá nhiều, từ bây giờ trở đi, nếu đồ đệ không có nghi vấn gì, cũng không tới tìm y, thì y cứ một tuần sẽ kiểm tra thành quả luyện tập của Ôn Tu Viễn.
An Hòa Dật lại yên tâm, ngồi vào chỗ tu luyện, bất tri bất giác có một căn nhà tranh xuất hiện trước mặt.
Lá cây xung quanh khẽ lay động, chẳng bao lâu sau, một trận gió lớn ập tới, An Hòa Dật vận linh lực chống cự, khó khăn lắm mới khôn bị thổi bay.
Một lát sau, cuối cùng gió mới ngừng, khi y ngẩng đầu lên xem, nơi từng có cò cây sum suê mặt trời rực rỡ, đã trở thành tuyết trắng đầy trời.
Bốn mùa luân chuyển, biến hóa khôn lường.
Toang rồi, chẳng lẽ lạc vào huyễn cảnh đại năng rồi.
An Hòa Dật cảnh giác, cẩn thận thả linh thức ra điều tra.
Tiếng rút kiếm giòn giã vang lên, không biết kiếm y từ đâu tích tụ ở bốn phương tám hướng, tập kích trong nháy mắt.
An Hòa Dật cắn ngón tay vẽ ra kết giới, kiếm ý đánh vào kết giới rồi biết mất.
Nhưng chẳng bao lâu sau, kiếm ý vừa biến mất lại xuất hiện.
Thấy không có cách nào đánh tan kiếm ý, An Hòa Dật dùng linh thức tạo ra một thanh kiếm, đối chiến với kiếm ý bốn phương.
Kiếm ý của người này hung hãn lại bá đạo, mỗi một kiếm hạ xuống đều mang theo hào khí nuốt cả núi non.
Cho dù là An Hòa Dật đã từng thấy cao thủ của các Tông môn, cũng bị nó làm cho chấn động.
Tu Chân giới có cao thủ mạnh như vậy, sao trước giờ y chưa từng gặp qua?
Không biết là qua bao lâu, cảnh vật xung quanh thay đổi, kiếm y bốn phía chợt biến mất, trước mặt lại xuất hiện nhà tranh.
An Hòa Dật bừng tỉnh ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt lạnh lẽo, đầu lập tức đau như búa bổ, linh thức lại trở về chỗ cũ.
Sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, An Hòa Dật mở mắt ra, y thở gấp, cho thấy y vẫn còn sợ hãi với kiếm ý của tu sĩ kia.
Cũng may là huyễn cảnh của tu sĩ không có ác ý với y, nếu không cho dù không chết trong huyễn cảnh, thì cũng sẽ bị thương nặng.
Ôn Tu Viễn tỉnh lại từ huyễn cảnh trong mộng, híp mắt duỗi người, lúc này kiếm đạo của hắn tiến bộ không ít, bây giờ đã tới Đại Thừa sơ cấp rồi.
Ôn Tu Viễn duỗi tay nhặt kiếm, một tay khác lại chạm phải vật gì cứng cứng, vừa quay đầu thì thấy, 《 Linh Thông Bảo trận 》 lung tung mở ra.
Hắn tiện tay cầm lên.
Quyển sách này được viết rất cẩn thận, sư tôn này của hắn vậy mà rất biết cách chăm sóc người khác.
Lật đến một trang, Ôn Tu Viễn dừng lại.
Trên trang giấy của《 Linh Thông Bảo trận 》 vậy mà lại có linh khí, Ôn Tu Viễn phát tay đánh tan, chỉ thấy trên góc mỗi trang giấy đều chú thích phê bình rất cẩn thận, chữ viết có chút non nớt, tuy là đoan đoan chính chính, có thể nhìn ra nét nguyên mẫu, nhưng lực đạo đặt bút lại không đủ.
"Hôm nay luyện chiêu thức một chút, chém trúng một con gà bay, vậy mà chỉ rớt một sợi lông, tức quá đi."
"Trận pháp này thật sự quá kém, quá tệ."
"A a a a a sao Tàng Linh Khí trận cứ lẩn quẩn ở đây mãi thế?"
"Sư phụ mang mình ra ngoài, mình ném sạch mặt mũi của tu sĩ rồi."
"Tông môn cách vách muốn đánh nhau với mình, không biết có thắng không nữa."
"Chiêu thức này rất lợi hại."
"Đánh thắng, hắn quá gà."
"Các sư huynh xuống núi mà không kêu mình, thật quá đáng."
"Muốn nướng gà sau núi ăn hết quá đi, thịt của nó thật sự rất ngon."
"A —— Hôm nay trời mưa, mình rất muốn lười biếng một ngày."
"Hôm nay lúc đả tọa lỡ ngủ gục, thật xấu hổ!"
"Hồn đăng của Linh Châu sư thúc tắt rồi, sư phụ nặng nề thở dài."
"Hi vọng mình sẽ lớn thật nhanh."
"......"
Trên giấy chỉ là mấy dòng chữ ấu trĩ, Ôn Tu Viễn rất nhanh đã đọc hết, trang cuối cùng còn viết "Hi vọng mình sẽ lớn thật nhanh".
Ôn Tu Viễn không ngờ sư tôn phong khinh vân đạm ngày nay cũng từng có một thời ngây thơ trong sáng như thế.
Đúng là thú vị thật.
Ôn Tu Viễn lần nữa ẩn chữ trên giấy, khép sách đi về phía Truyền Tống trận..