Lớp Học Dê

Xuyến trầm giọng -" Hết !"
Ngọc gật gù -" thì ra..."
Xuyến nhắc khéo -" Nhớ đừng nhắc tới chuyện này nữa nhé ! bây giờ quan hệ giữa 3 ngươì đó tệ lắm...Chỉ tội..Du thay đổi nhìu wá ! ko còn cười nói như tr'c..."
Xuyến bỏ đi..
Ngọc trầm ngâm..nó có lẽ hiểu đc tâm trạng của Du..cảm giác bị bỏ rơi..nhất là bị chính người bạn thân của mình phản bội...chắc là...đau đớn lắm nhỉ..
............
Du giật mình..biết chỉ là giấc mơ.... nó đưa tay ôm mặt...giấc mơ chết tiệt đó lại xuất hiện...nó tự nhủ..đã không còn gì nữa...
..........
Khuất bóng Du , Phương vội níu Hải lại -" Hải với Du vẫn..."
Hải nghiêm mặt -" Chả vẫn vẫn gì sất !"
Phương cúi mặt xuống -" Tại Phương ! nếu lúc tr'c....Phương không gặp Hải vào lúc đó thì...đã hơn 1 năm rồi mà Phương vẫn thấy tội lỗi !"
Hải thở dài -" Vốn dĩ giữa hai người chỉ có thể tới đó thôi ! vốn dĩ...không có niềm tin vào đối phương..."
Phương kéo vai áo Hải -" Hải đối với Du có còn...?"
Hải quay lưng đi..im lặng....nó không trả lời câu hỏi này...hay nó không biết rõ câu trả lời là như thế nào...
Hải quay lưng đi , một mình đắm chìm với cái quá khứ của 2 năm tr'c , bây giờ thì có thể làm gì nữa , vốn dĩ 2 người chỉ có thể đến mức đó thôi.
Phương kéo tay áo Hải lần nữa , hỏi lại -" Hải còn thích Du hở?"
Hải đẩy tay Phương ra , không trả lời....ví chính nó cũng không rõ câu trả lời là gì nữa...còn hay là hết rồi...
..............................................

Du thả hồn theo gió , mắt cứ lơ đãng ngoài cửa sổ...bên góc bàn bên kia , Lâm đang gãi đầu cười nham nhở với Tuấn Anh , hai thằng đẩy wa đẩy lại một hồi khiến cái bàn "rung rinh"...mấy cây viết của Du rớt xuống đất..
Lâm với Tuấn Anh nhìn nhau ,đỗ lỗi rồi Lâm cuối xuống nhặt viết , Du cũng cúi xuống...tay 2 người chạm nhẹ vào nhau , Lâm giật mình rụt tay lại trong khi Du vẫn thản nhiên lụm cây viết lên...
Lâm nhìn Du -" Cậu...nếu là lúc trước...nếu có người chạm vào tay cậu thì cậu sẽ đỏ mặt cả lên..vậy mà bây giờ....cậu thay đổi nhìu quá..."
Du liếc Lâm , rồi nó cười một cách nặng nhọc -"....cậu đang nói đến ai thế?...là con bé của 2 năm tr'c đấy à....?"
Lâm không nói , tiếp tục đùa với Tuấn Anh.....Du ko wan tâm đến những lời nói của Lâm...
.................................................. .........................................
Trời mới xuống hoàng hôn mà đã tối đen...trời sắp mưa lớn...
Mọi người ùa nhau ra về trong khi Lâm phải ở lại để dọn sân bóng rổ..nó thở dài..
nó vừa kết thúc công việc thì trời đổ mưa tầm tã....lại ko còn tiền mua áo mưa...nó than ngắn thở dài vội xách xe đạp chạy như bay...
Lúc đó , Ngọc đang trú mưa trong một mái hiên nhỏ , không biết làm sao mà về vì nhà nó cách một đoạn khá xa...thấy bóng Lâm đạp xe tới nó mừng húm , vội níu lại...
Lâm gắt -" Gì vậy nè ! nhanh tui còn về !!!"
Ngọc hơi lúng túng -" Lâm cho Ngọc có giang về với ! nhà Ngọc cách đây xa lắm !!"
Lâm gãi đầu , bỏ mặc con gái thì tội lỗi wá nhưng mà bảo nó chở Ngọc thì...nó cũng không thik Ngọc cho lắm...
Lâm gãi đầu , Ngọc vội nói -" Lâm chỉ cần chở Ngọc đến ngã 3 đằng đó thôi ! nghen !!!"
Lâm thở dài -" Lên đi ! nói tr'c đây ko có áo mưa đâu ! ướt ráng chịu !!"
Ngọc cười , ngồi lên yên sau...
...
Mưa phất vào mặt Lâm khiến nó khó chịu , lạnh buốt , đã vậy còn vướng thêm cái "của nợ" đằng sau...
Lạnh....Lâm lạnh đến run người..đột nhiên nó cảm thấy...ấm..rất ấm...nó giật mình định thần lại mới biết...Ngọc đang tựa người vào lưng nó.
Lâm lúng túng -" Làm..làm cái gì vậy?''
Ngọc ấp úng -" XIn lỗi ! lạnh quá nên Ngọc tựa vào một lúc , xin lỗi !!!"
Lâm chả hiểu sao mà nó thấy tim nó đập mạnh...tay nó cũng run run...nó cảm giác mặt nó đang đỏ lừ lên đây này...
Lâm ngượng nghịu -" Không...không sao..ấm lắm...ờ..ấm..."
tự nhiên mặt 2 đứa đỏ ửng lúc nào ko hay ...
Lâm uể oải bước vào lớp , sụt sùi..có lẽ nó bị cảm mất rồi...
Vừa rẽ vào cữa , đã có người va vào nó khiến nó khó chịu , quát -" Thằng nào mà..."
Lấp lửng câu nói khi nó phát hiện người đó là..Ngọc.
Ngọc vội xin lỗi -" Xin lỗi Lâm ! Ngọc bất cẩn quá !"
Lâm vội xua tay -" à không..không sao...." , đi vội vào lớp..không hiểu sao thấy Ngọc thì nó lại lúng túng...nhớ lại cảm giác ấm áp của ngày hôm wa...
....

Ngày hôm ấy....Du ko đi học...
Cuối giờ , đang gom sách vở thì điện thoại reo , Xuyến vội bắt máy -" Alô!"
Giọng ở đầu dây bên kia khiến nó giật mình...là của mẹ Du !
Xuyến cúp điện thoại mà mặt nó căng thẳng cực độ....Hà vội chạy lại -" Có chuyện gì vậy Xuyến?"
*ấp ứng -" Du...Du bỏ nhà đi rồi !!!!"
Một phút im lặng …Hà lo lắng –“ Có thật là Du bỏ đi rồi ko ?...Tại sao …lại thế ?....”
Giọng Xuyến trầm xuống –“ Bố Du lại về nhà đánh đập mẹ nó …nó chửi thẳng vào mặt ổng một hồi rồi bỏ đi từ hôm qua vẫn chưa về !”
Lâm hối hả lấy di động ra gọi vào số của Du …vài tiếng tít tít vang lên rồi ngưng bặt …không bắt máy …
Tuấn Anh cũng gọi cho Du nhưng xem ra vô vọng …
Tin Du bỏ nhà đi nhanh chóng truyền đi khắp lớp ….cả bọn nhìn nhau ngơ ngác vài giây rồi đổ xô đi tìm …vẻ lo lắng , bồn chồn hiện trên gương mặt mọi người , không ngớt gọi tên Du …
Người lo lắng nhất ngoài mẹ Du ra ắt là Phương và Hải …
Lúc t’c Phương là bạn thân của Du kia mà , tuy bây giờ Du ko thích Phương lại gần mình nhưng trong thâm tâm của Phương thì Du mãi mãi là người bạn thân nhất …
Còn Hải thì khỏi nói …câu hỏi đó cứ vởn vơ trong tâm trí nó ..câu hỏi mà tự thuở nào nó vẫn chưa trả lời đc …”nó đối với Du có còn …?”
Chen khắp chốn , len vào từng con đường nhỏ hỏi thăm …tìm kiếm …nhưng vô vọng …

Cả bọn thở hồng hộc lau vội vài giọt mồ hôi …bỗng …
Lâm hối hả chạy lại ..lắp bắp ..-“ Đằng ..đằng kia bờ sông ..tao nghe nói mới vớt đc một xác người tự tử ..hình như là con gái !!”
Cả bọn cứng người , vội chạy về hướng bờ sông , miệng ko ngớt cầu nguyện –“ trời ơi là trời ..mày đừng có chuyện gì nha Du …”

Bên sông , mọi người bu nghẹt cả một đoạn đường .Cả bọn chen thân vào xem mặt người vừa tự tử …là một đứa con gái ..trạc tuổi bọn nó …cũng tóc nhuộm hoe hoe ..nhưng ..
Rồi thở phào nhẹ nhõm khi biết cái xác đó ko phải là Du …

…………………………………
Trời đã ngả màu bóng đêm ..
Lâm lau mồ hôi –“ tối quá rồi chúng mày ! không thấy gì nữa rồi !”
Xuyến lo lắng –“ Sao giờ ?”
Hả lau nước mắt , *nấc* –“ Lỡ ..lỡ Du làm chuyện ngu ngốc gì thì …”
Ngọc an ủi Hà –“ Chắc là ko sao đâu …”
Tuấn Anh xua tay –“ Tối thế này ..về thôi ..mai tìm tiếp …”
Cả bọn lủi thủi đi về mà lòng chưa nguôi lo lắng …Hải ngó ngang ..ko thấy Phương ..nó thở dài bước về nhà …



Hơn 9h tối ..Hải nhâm nhi li cà phê ngọt gắt mà nghe cổ họng nghẹn đắng …nó lo mà ko biết phải làm gì …tại sao nó lại lo lắng quá mức như vậy chứ ..vì người bỏ nhà đi là Du ?....không thể nào ..chả lẽ nó vẫn còn thik Du ?....
Đang vò đầu chặn cái suy nghĩ ngu ngốc ấy thì điện thoại reo ..nó bắt máy –“ Alô !”
Giọng Phương vang lên bên đầu dây , thở mệt nhọc …-“ Hải đến đây nhanh ..nhanh lên …!”
Hải quát –“ Đến đâu ? ban nãy khi cả bọn tản về thì ko thấy Phương ..đừng nói là vẫn còn đang đi tìm Du đấy nhá ! biết bây giờ là mấy giờ rồi ko ????”
Phương cố gắng điều hoà nhịp thở -“ Tìm ..tìm …tìm đc rồi !!!!”
Tai Hải ù ù –“ Cái …gì ? tìm đc Du rồi hả ???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận