10. Mùa Hè Vẫy Gọi
( phần này sẽ tập trung khai thác nhân vật nam chính- Đầu Tôm Chí Hiếu ( @: sao kêu tui Đầu Tôm?, chỉ có Heo mới được gọi dzị, tác giả không được đâu. $: hehe, ta viết nên mi thì ta muốn gọi gì kệ ta , lêu lêu. @: kêu nữa bóp cổ đó!. $: sợ quá, sắp có án mạng xảy ra… hehe)
Mùa hè đã đến, sắp 18 tuổi, sắp là đàn anh của trường và sắp bước vào 2 kì thi quan trọng. Buổi sáng đầu tiên của mùa hè, Tôm( viết cho nó ngắn nhe) nhà ta bình minh lúc 11h, vác cái mặt còn ngáp ngủ xuống nhà ăn sáng( trưa luôn sáng gì nữa?!),Tôm ngồi măm măm bún bò và ngó sơ qua tờ báo Tuổi Trẻ, Thể Thao( bắt tỉ số đi, hehe).
Đang không biết làm gì cho hết ngày, Tôm nhà ta cầm điện thoại lên, tính gọi cho mấy thằng bạn đi …hít khí trời( @_@) thì quẳng điện thoại sang bên lòng thầm nghĩ “ mới “chia tay” tụi nó hôm qua, giờ mà gọi nữa, chẹp chẹp phải tận hưởng sự riêng “ sờ” tư 1 hôm đã”. Thế là Tôm lê đôi dép ra vườn ngồi hít khí trời ( 11h nắng chang chang lại ra ngồi ngắm nắng, bó tay)
Bất chợt nhìn sang nhà đối diện, của đóng im lìm “ Chắc thầy Hòa lên trường rồi còn con Heo thì đang ngủ, hehe phá chơi”. Nghĩ rồi Tôm nhà ta mở cửa, băng qua đương tiến tới trước cổng và… bấm chuông, bấm xong lo dọt về nhà núp.( í dza, sao lại chơi trò con nít thế)
5’- không thấy động tĩnh gì “ quái!, nhỏ này đúng là Heo thiệt mà, lần này chết với ông”, nói rồi hắn phi qua nhà bấm chuông thiệt lâu, xong chạy biến về nhà.
“ kính kong, kính kong……”
- ồn áo quá, đang ngủ mà ai phá vậy?- (cái này là cho lần chuông thứ 1)
- cậu ơi, cửa- nó nói mà mắt không mở, trùm kín mền lên đầu ngủ tiếp
- con nhỏ này làm gì mà không ra, lần này chết chắc
- đứa nào phá giấc ngủ của bà, hè mà cũng không yên- nó tức quá chạy nhanh xuống cửa.
Ló đầu ra khỏi cửa với mái tóc bù xù, mắt… toàn ghèn, nó nhìn ra cửa, vắng hoe, không 1 bóng người.
“ đứa nào mất nết” nó vò đầu quay vào đóng cửa.
- hehe- Tôm nhìn bộ dạng của nó cười khoái chí. Chờ 10’ sau Tôm lại chạy sang nhấn chuông
- đứa nào mất nết, chết với bà- nó phi thân nhanh xuống cửa, ló đầu ra không thấy ai. Đóng cửa nhưng chưa lên phòng, nó he hé cửa 1 chút xíu đủ nhìn ra bên ngoài, ngồi chờ mà mắt cứ nhắm mở, vừa nghe tiếng chuông 2 con mắt nó mở thiệt to, thấy Đầu Tôm, nó tung cửa hét lớn từ trong nhà- cái thằng Đầu Tôm mất nết kia, muốn chết hả, hè mà cũng không yên là sao?
Thấy bộ mặt tức giận của nó Tôm ta cũng hết hồn nhưng lại đứng cười ngặt ngẽo.
- haha, có con khỉ mặt mày nhăn nhó, tóc tai bù xù kìa, I nhầm phải là Heo mặc đồ chớ, haha
- ( tức xì khói) ê thằng kia, đứng lại đó. Nó chạy nhanh ra cổng chính, không quên xách theo cái vòi ống nước tưới cây.
- Ngu sao đứng lại- Tôm co giò chạy nhanh qua nhà
- Chạy đi!- nó không tha, chĩa vòi nước sang nhà Tôm, xịt nước tới tấp vào cậu bạn
Tôm cũng không chịu thua, chạy lại mở vòi nước xịt lại, vậy là cảnh chiến đấu với vũ khí là 2 cái vòi nước được diễn ra ngay trên đường.
Sau 30’ quần nhau, 2 đứa chúng nó mệt nhoài dừng lại đứng cười như khùng. Xong cuộc chiến mình mẩy 2 đứa ướt tèm nhem, nó đưa tay hình khẩu súng thách thức Đầu Tôm, còn hắn thì le lưỡi nhái nó.
Sáng hôm sau, nó dậy sớm tính sang nhà quậy lại thì thấy bé Hạ ngồi trước nhà 1 mình, nó mở cửa chạy sang
- anh 2 đâu mà để Hạ 1 mình nè?
- Anh 2 em bệnh rồi, hôm qua tự nhiên trưa nắng mà nổi khùng ra xịt nước tưới cây cho ướt người nên giờ nằm 1 đống trên phòng
Nghe Hạ nói xong, nó thấy tội lỗi đầy mình
- chị vào thăm anh 2 xíu nhe
- dạ, để em mở cửa.
nó leo lên lầu, gõ cửa phòng Tôm, chờ hoài không thấy động tĩnh nó nắm chốt cửa, cửa không khóa, đẩy cửa vào thấy Đầu Tôm nằm trùm mền kín mít. Nó chạy lại sờ trán “ chết rồi, đang sốt”, nó chạy nhanh qua phòng Hạ
- Hạ ơi, em nói cô giúp việc nấu cho anh em 1 tố cháo trắng nhiều tiêu và hành lá nha.
- Dạ- để em xuống kêu cô
Nó chạy nhanh về phòng Tôm, đi vào toa-let, tìm khăn mặt chườm lạnh, vừa mở cửa đi vào đã nhìn thấy mấy cái underwear của hắn, nó cười cười thầm nghĩ “ toàn màu xanh, hehe, thằng Toàn thì toàn màu xám( em trai Minh á)”. Vớ lấy cái khăn nhúng nước nó mang ra giường kéo cái mền xuống ướp khăn lên trán, Tôm đang mê man nên không biết gì hết, thỉnh thoảng lại rên hư hử.
Cả buổi sáng nó chăm Đầu Tôm, trưa thấy hắn hạ sốt nên nó đi về, giao nhiệm vụ trông nom cho bé Hạ.
…………………………………
- anh 2 tỉnh rồi hả- bé Hạ bê tô cháo vào cho Hiếu
- ừ
- nè, ăn đi, lần sau chừa cái tật tắm giữa trưa hè nhá- Hạ nhéo anh nó( sao mà bạo lực giống Minh thế)
- ái! Đau anh, nay bày đặt lên giọng dạy khôn anh mày à, nên nhớ là anh mày ra đời trước mày 4 năm đấy nhá
- già hơn em mà vẫn con nít- Hạ nhếch mép
- ô hay cái con khỉ này, mày bà già vừa thôi nhá, mới có tí tuồi đầu mà cứ như bà cụ non, học đâu ra cái thói đanh đá thế hả?- Tôm ta vừa măm vừa cáu nhặn xị lên
- hehe, học ở chị Heo í
- hả?!
- này, em nói cho mà biết nhá, suốt buổi sáng hôm qua chị Minh chăm anh đấy nhá, cháo anh ăn cũng là chị Minh dặn nấu đó, ở đó mà lý sự
- …………… cái gì…. Cháo ai dặn nấu, ai chăm anh?- Tôm giãy nảy
- Còn ai trồng khoai đất này, nghe cho kĩ, người chăm sóc anh là ………Nguyễn Hoài Bình Minh, tức chị Heo anh hay kể cho em nghe í
- ……
…………………………
Chiều khỏe lại, đang tính đi lòng vòng thì thấy Heo đi ra khỏi nhà, Tôm chạy qua tính nói tiếng cảm ơn nhưng mà Heo đã leo lên xe buýt, Tôm ta lóc cóc đạp xe theo sau. Tới trường Tôm thấy Heo chạy lại phía nhà đa năng và tập võ.
Thế là hôm sau, cu cậu lôi theo 1 đám lâu la lên quậy cùng
- 2!- cả đám lâu la đồng thanh
- Làm gì dzị?- nó nhíu mày
- Tập võ- Tôm
- Ai cho tập
- ủa ở đây có để bảng cấm người vào tập à- Tôm hất hàm
- không, nhưng không tiếp ông- nó cương lại
- ông ?!, hehe, cháu gái béo ú của ông- Tôm cười nham nhở cùng lũ bạn
Nó tức xì khói quay đi, cả đám hăng say tập võ, nhưng hỡi ôi người dạy võ lại chính là nó.
- ủa, ông tưởng đâu bác Liêm dạy chớ?
- ( cười đắc ý) không thích thì về đi
- ấy, đâu có, đã đến sao lại về
- nói nhiều, tập đi
Suốt buổi chiều hôm đó, đám khỉ lớp nó bò lăn ra cười khi thấy Chí Hiếu bị nó hành xác, nào là ép dẻo( đau lắm đây), rồi đứng tấn, song đấu…. lúc ra về mặt Chí Hiếu méo xẹo
- con nhỏ đó được lắm, chết với ông
- thôi đi mày, cay cú làm gì, lâu lâu được tập thể dục 1 bữa- Anh Hùng cười đểu
- mày còn hùa với nó
- haha, vậy là thằng này có duyên với nhỏ Heo rồi- Phát Hàn Quốc cười lớn
- đúng đúng- đám anh em tán thành
- chả phải lúc đầu mày là đứa rủ bọn tao chọc nó sao- Hùng Rô quay sang Tôm
- phải là tao, nhưng tao không biết nó cao cơ đến thế- Tôm xị mặt- lúc cá với nó, tao nghĩ mình thắng chắc, ai dè nó cũng không vừa, mà đứa nào nói nó dân 2 lúa dzô lớp, bán anh em hả?
- hì hì, tao, nhưng mà tao đọc trong hồ sơ của nó thấy vậy, nguyên quán Ninh Hòa, mà Ninh Hòa thì chẳng phải là huyện của tỉnh mình sao, không lúa là gì?- Huy bê đê chống chế
- mày đeo 2 cái *** chai dày cộm rồi, có mỗi chuyện hack tài liệu của phòng giám thị mà cũng không xong- Tôm cáu
Vậy là chiều nào Tôm ta cũng đi tập võ để rồi nhăn mặt cãi nhau với nó( hình như 2 đứa này không cãi nhau không được). ở nhà buổi sáng thấy chán chán, suốt ngày tán dóc với Hạ và chị giúp việc, mở máy tính thì cũng cày game, chán Tôm quyết định xách xe đi kiếm việc làm( ố ồ, không biết có làm nổi không hay 3 bữa?!, ở nhà là đại thiếu gia không thích @_@).
- chú ơi, ở đây tuyển nhân viên?
- ừ, cháu vào trong gặp quản lý đi.
20’ sau
- vậy mai em bắt đầu đi làm, ca sáng từ 5h đến 11h nhé
- vâng, em chào anh
- uh chào em. Mai gặp lại
“ vậy là mai ta sẽ đi làm phục vụ quán café Sonata, làm thử sức xem sao”- Tôm nhủ thầm
………………………………………
Sáng sớm Tôm đã dậy ăn sáng và đi ra khỏi nhà, cái không khí buổi sớm se se lạnh mang theo cả 1 chút mùi mặn của biển khơi, đạp xe chầm chậm, gió thổi vi vu, Tôm rất thích cái không khí lúc bình minh ở Nha Trang( giống tui nè, hehe).
Ngày đầu tiên đi làm cũng khá mệt, luôn phải vui vẻ niềm nở chào khách, khi bê khay cũng phải rất cẩn thận, tuy mệt nhưng Tôm lại có 1 đống kinh nghiệm: nào là phân biệt các loại nước, cách đưa menu cho khách, cách thay gạt tàn và cả cách bố trí khách( ẹc ec, xin lỗi nha, bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, hì hì).
1 tháng trôi qua, thời gian biểu của Tôm cứ sáng đi làm, chiều đi tập võ. Đám bạn cũng thấy lạ sao không thấy nó rủ đi la cà như nọi khi, lần này anh em quyết chí qua nhà xem nó làm gì mà mất tích… trong mấy cuộc chơi( làm mệt lấy sức đâu đi chơi?).
7h sáng
- Hạ hả!, anh 2 có nhà không?-Phát
- dạ, anhh em cả tháng nay đi đâu sớm lắm, ba má em còn không thấy mặt ảnh buổi sáng- Hạ
- quái, cái thằng này nó đi đâu vậy ta?- Khương
- hay là nó đã biết?-Hùng Rô
- chắc không đâu- Duy Heo lắc đầu.
- Thôi đi đá banh
- ừ, đi
Chiều lại, tại nhà đa năng
- ê, dạo này mày làm gì mà không đi đá banh với lớp?- Duy Anh khoác vai Tôm
- tao bận tí
- bận gì, hay là đang cưa cẩm em nào?-Diễm My cười nham hiểm
- em cái con mắt mày
- chớ sao?
- Bận thôi.
- Thiếu mày đá banh không dzui- Lê Nô
- ( cười)-Tôm
- tiền lương của em nè- quản lý Sonata
- dạ, em cảm ơn- Tôm cầm phong bì trên tay, vui mừng lần đầu tiên trong đời nó làm ra tiền, bao mệt nhọc vất vả tan biến, nhường chỗ cho 1 nụ cười mãn nguyện- 800k!
…………………………
Chỉ còn nửa tháng nữa là hết hè.
- năm tới thi đại học, con phải học và thi cho tốt, có muốn mẹ đăng kí luyện thi cho con không?-mẹ Tôm hỏi
- thôi mẹ, con tự học được rồi
- học hành cho đàng hoàn, rớt ba cho đi bộ đội đó- ba Tôm nhẹ nhàng- nhà con lớn nhất phải làm gương cho em Hạ, mà ba mẹ cũng không muốn con học hành không ra gì, ba mẹ muốn thấy con thành công. Con đã không thích đi du học thì phải đậu đại học danh tiếng, học ngành gì con thích, ba mẹ không bắt con phải theo nghề giáo, làm giảng viên như ba mẹ cũng mệt, con thích thi gì cứ chọn, miễn sao con lo học cho có tương lai( hehe, chép lại lời ba mẹ mình dặn dò lúc mình thi đại học, nói riết thuộc lòng tới bi giờ, thiếu mỗi câu “ba mẹ chỉ cho chữ không cho của” hehe)
- Con biết suy nghĩ mà
- Anh 2 là con nít- Hạ nhái anh
- Hạ!- mẹ Tôm nghiêm giọng
- Con xin lỗi- Hạ lí nhí
Sáng hôm sau, tại Sonata
- em ra tiếp khách bàn số 9 dùm chị- chị nhân viên nhờ Tôm- chị đi wc 1 xíu
- được rồi, chị đi đi, để em- Tôm lấy menu chạy ra bàn- xin mời, Tôm đưa menu cho cô gái trẻ
- anh uống đen đá?- cô gái hỏi
- ừ- chàng trai trẻ cười
- 1 đen đá và 1 screwdriver- cô gái gẩng đầu lên nhìn Tôm- Hiếu!
Tôm sững người, là Nhi…..
- xin quý khách vui lòng chờ trong chốc lát- nói rồi Tôm quay đi, bỏ lại ánh nhìn sau lưng.
“ Nhi về rồi sao?!, khác xưa quá, 1 năm rưỡi!, nhanh thật, sao lại về vào lúc này, có chuyện gì ư?, người con trai kia là ai?” vô vàng câu hỏi xuất hiện trong đầu.
- Hiếu, bàn 9 nè- Anh pha chế gọi làm Tôm hoàn hồn.
Lấy hết can đảm, Tôm bê khay nước ra bàn
- 1 đen đá, 1 screwdriver, xin mời- nói rồi Tôm quay đi
- Hiếu, khoan đã-Nhi nắm tay Tôm
- Xin lỗi, tôi đang làm việc- Tôm lạnh lùng
Hết buổi làm, Tôm lấy xe ra về, dắt xe ra bãi toan đạp về thì Nhi chạy lại
- Nhi muốn nói chuyện
- Nhận nhầm người rồi
- Không thể nào, Hiếu cho Nhi 5’ àh không 1’ thôi cũng được
- Xin lỗi, tôi không rảnh- Tôm đạp xe đi, bỏ lại Nhi và người con trai sau lưng. Trên đường về Tôm suy nghĩ mông lung
“ Nhi đã về, đúng là Nhi thật rồi, còn người kia là ai?”
- Đầu Tôm, đi đâu trưa nắng thế- Heo
- à, có việc- Tôm giật mình, hóa ra đã đạp về tới nhà.
- làm gì mà trầm tư thế hả, trúng nắng hay trúng gió hay trúng….
- đó, lại sắp nói bậy đó
- hehe
- đi đâu đó
- ( mắt chớp chớp, miệng cười cười) đi tình nguyện, đi không?
- Hiếu- lại là Nhi
- đi, tui chở, nhanh lên. Tôm nắm tay nó kéo lên xe, rồi đạp vụt đi, bỏ lại Nhi với cả người con trai.
Tới làng SOS, nó và đầu tôm cùng các bạn tình nguyện có 1 buổi chiều vui vẻ với các em, nào là tổ chức trò chơi, múa hát, nấu ăn….
- Minh ơi, mai đi tình nguyện tiếp không?- An, đội trưởng đội tình nguyện hỏi no
- Sáng hay chiều anh?
- Sáng mai sẽ đi dọn vệ sinh dưới cầu Trần Phú, đi nha?- An cười hiền, nhe cái răng khểnh duyên chết đi được( ôi lại mê trai rồi, hehe)
- Dạ sáng thì được- nói rồi nó quay sang Tôm- mai đi nữa không?
- Đi chớ- Tôm nháy mắt.
- Ok, vậy mai gặp em nha- An vẫy tay chào nó.
- Ok, bye
Lý lịch trích chéo: Tên đầy đủ: Nguyễn Trường An( tui thích họ Nguyễn, họ tui mà lị, keke), ngày sinh( chọn ngày đẹp đẹp xí coi nào):14/2/19XX. Tuổi: 18, hiện là cựu học sinh lớp 12C5( lớp chọn đấy nhá) trường PTTH Lý Tự Trọng. Bạn này học hơi bị đỉnh nên chuẩn bị vào đại học Quốc Gia.
Trên đường đi về, có bao nhiêu điều nó muốn hỏi Tôm
“ người hồi sáng là ai?, sao phải đi vội vã thế?, nó thấy cô ấy quen quen, hình như là…Nhi?!”
Tôm cũng đang mãi suy nghĩ
“ Nhi sao lại đi cùng hắn ta chứ, thằng khỉ đó là ai?”
- Mai gặp nhá- nó bước lại chào Tôm
- ừ, mai gặp- Tôm cũng dắt xe về nhà.
Nhìn theo dáng Tôm, nó ngập ngừng muốn hỏi cho rõ, nhưng có cài gì đó khiến nó ngần ngại quay lưng đi vào nhà.
Sáng hôm sau, Tôm chở nó đến khu tập trung, nhận khu vực dọn dẹp, tụi nó bắt đầu bắt tay vào.
- trời ơi, sao rác nhiều thế này?- 1 bạn trong đội lên tiếng
- nhiều quá không biết có làm hết không nữa- Chị Châu đội phó nói
- rác này chắc là trên đầu nguồn chảy về sau cơn mưa mấy bữa trước- An nói
- mỗi người làm 1 ít sẽ nhanh thôi mà- nó động viên
Con gái quét rác còn con trai thì đẩy xe đi thu gom.
Sau 4h lao động, khu đất sạch sẽ hẳn ra, nó mệt ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi cùng mọi người.
- nè, uống đi Minh- An chìa lon Coca cho nó
- cảm ơn anh- Nó nhận
- mập rồi uống chi nước có ga- Tôm nhìn có cười đểu.
- kệ tui, đỡ hơn người không biết lo cho bạn bè- nó móc lại
- ………..
“ bà này đúng là thấy trai sáng mắt, chả thương mình sáng sớm ì à ì ạch đạp xe chở theo 55kg thịt lên dốc cầu Trần Phú, mà sao cứ cười mãi với cái thằng đó thế nhỉ?!”-Tôm thầm nghĩ.
Lúc ra về
- Minh ơi, chờ anh với-An chạy theo gọi nó
- Có gì không anh?- nó cười
- À, anh tính đi cùng 2 em 1 đoạn- An gãi đầu( chắc có chí đấy???)
- Hì, vậy cũng được
Trên đường về nó và An cứ tíu tít
- Heo, qua cho ổng chở đi- Tôm nói giọng như hờn mát
- Ơ, ông bị sao dzị?!- nó ngạc nhiên
- Nhanh- Tôm giục
- Thôi qua anh chở- An cười.
- ứ thèm đi xe ông- Nó lườm- mới xíu đã nhăn nhăn
Tôm không nói gì, quay xe chạy mất hút.
- hình như bạn ấy thích Minh thì phải- An
- làm gì có anh, em với nó là mặt trăng với mặt trời
- thế hả, vậy mà anh tưởng….
- tưởng gì anh?
- À, không!
*****
- nhà em nè- nó chỉ tay vào
- mai em rảnh không?
- Giấc nào anh?
- Buổi tối, anh mời em uống sinh tố
- ( cười)
- Anh… rủ mấy bạn trong đội rồi
- Vậy anh sang chở em nha, em không biết đường
- ừ, mai 7h tối anh sang nha
- dạ, chào anh
*****
- chầu sinh tố hôm nay bay mùi nhang ghê đó bọn mày ha- Chị Châu nháy mắt với mọi người
- ừ đúng đúng- mọi người cười đáp lại
- bay mùi nhang là sao- nó thắc mắc( thông cảm em ấy ở bển về)
- con bé này, nói chuyện cứ i như người ngoài hành tinh, bay mùi nhang là của chùa đó
- của chùa là sao
- ( chớp chớp mắt), tội nghiệp- Châu tặc lưỡi- em nó chưa được khai sáng
- Là em không phải trả tiền
- À- nó à 1 cái thiệt to làm ai cũng cười rần rần, duy chỉ có 1 ánh mắt nhìn nó chăm chú.
Lúc về, nó nói liên miên như sáo, còn 1 người chỉ im lặng nghe.
- anh An sao im re vậy?
- anh thấy em nói chuyện vui quá nên anh nghe thôi
- em nói nhiều quá hả- nó xị mặt
- không có đâu, em nói chuyện rất vui
- vậy sao anh im lặng thế?- nó hỏi khi bước xuống xe
- chỉ vì…anh…đang nghĩ…có nên nói với em không thôi…anh…
- anh làm gì mà như gà mắc tóc thế- nó cười
- à ừ anh….
- Không nói em đi vào nhà á- nó toan quay đi
- Từ đã- An nắm tay nó kéo lại- anh muốn nói là anh thích em, làm bạn gái anh nhé?- An thu mình lấy hết can đảm bộc bạch với nó.
Chết lặng trong 5’, nó mỉm cười
- em cảm ơn anh đã giành tình cảm cho em, nhưng có lẽ em chỉ nhận tấm lòng của anh, còn đề nghị làm bạn gái em xin lỗi, em không thể- nó nói 1 mạch
- à ừ, anh xin lỗi, anh về nhé, chào em
- chào anh
Nó nhìn theo dáng người của An, cảm giác của An lúc này nó hiểu hơn ai hết vì nó cũng từng trải qua cái cảm giác đó, nó đau nhói nơi con tim vì vừa chợt hiện về hình ảnh cũ.
Về phần Đầu Tôm, sau lúc bỏ Heo lại vừa đạp xe vừa mắng
- con nhỏ Heo đó, thấy trai là mắt sáng, nói cười không ý tứ gì hết, bộ mình tàn hình rồi hả?!, tức xì khói. Cái thằng đó có là gì đâu?! Hừ để xem năm sau Hiếu ta cũng làm sinh viên Quốc Gia cho biết, xem có còn tíu tít. Sao đứa con gái ai cũng thế( đang nói Nhi đây).
Về nhà, Tôm ta quăng xe chạy lên phòng trùm mền ngủ( ngủ gì được)
- anh 2, sáng giờ chị Nhi chờ anh đấy- Hạ đẩy cửa vào
- đi ra ngay, ai cho phép vào mà không gõ cửa- Tôm quát lớn
- ơ! ở đâu ra giận cá chém thớt- Hạ cãi lại
- còn già mồm, biến! Hiếu đạp tung mền, ngồi dậy, nhìn nhỏ em trừng trừng
- đồ dzô dziên, xì không thèm nói chuyện với anh, xù luôn, bo xì- Hạ đóng cửa rầm( giằng mặt anh nó đây)
Hiếu bực mình khi nghe hạ nhắc đến Nhi.
Sáng 7h, đang đứng đọc tờ báo thì Tôm nghe chị nhân viên nói khách bàn số 7 muốn gặp, mon men ra bàn thì thấy Nhi, lần này chỉ có 1 mình.
- quý khách cần gì?- giọng Tôm đanh lại
- Hiếu ngồi xuống cho Nhi nói chuyện được không?- Nhi nhẹ nhàng
- Xin lỗi, tôi đang làm việc
- Vậy Nhi sẽ chờ đến hết giờ, lần này Hiếu mà không nói chuyện với Nhi, Nhi giận đó
Tôm mặc kệ, quay đi “ Nhi giận?!, chả lẽ Hiếu không được quyền giận khi Nhi ra đi không nói gì, Hiếu không được quyền biết Nhi với thằng kia là gì?, đã có người mới sao lại tìm Hiếu, tính giới thiệu cho Hiếu ah?” muôn vàn ý nghĩ đang vờn trong đầu nó.
Hết giờ làm, Tôm dắt xe ra về, thấy Nhi từ xa, Tôm quay đầu xe đạp đi
- Hiếu, Hiếu chờ Nhi đã, Hiếu….. Á
- …….- Tôm ngừng lại, nhìn thấy Nhi té, vội vàng chạy lại đỡ- Nhi không sao chớ?
- Hiếu nghe Nhi nói được không, Nhi…
- Không sao thì Hiếu về đây- Hiếu quay xe lại
- Hiếu, chả lẽ không cho Nhi nói được 1 lời à-Nhi nhìn Hiếu, ánh mắt tha thiết
- …..Nhi nói lẹ đi- Hiếu quay mặt, không muốn nhìn vao ánh mắt Nhi, ánh mắt mà nó luôn phải nhói lòng mỗi khi nhớ lại.
- Nhi biết ra đi như thế là không đúng, Nhi không muốn Hiếu phải buồn khi Nhi đi, Nhi xin lỗi
- Buồn?!- Tôm sẵn giọng- nực cười, Nhi mà biết Hiếu buồn thi không đời nào Nhi ra đi mà không nói, Nhi xem Hiếu là cái gì?, đã vậy còn….
- Nhi xin lỗi, do Nhi suy nghĩ chưa thấu đáo
- Bỏ đi- Tôm đạp xe đi
- Hiếu, Hiếu…
“ bỏ đi không nói 1 lời, giờ về con dắt theo bạn trai?, xem Hiếu này là cái gì?”
…………………………………
- Heo, mới sáng sớm đi đâu thế?- Tôm cười
- …..- nó liếc Hiếu 1 cái rồi quay đi
- Nhỏ này!- Tôm tức mình đạp xe đi luôn
- …. Hâm đơ!
- Em nói ai vậy?- An sau lưng nó
- À, không, sáng sớm gặp phải con tôm hùm chán sống!- nó nhe răng
- ????- mặt ngu( An chứ ai)
- Thôi, anh em mình đi. Anh quyên góp được bao nhiêu rồi?
- Gần 2 triệu
- ừ, em thì 100 euro.
- Woa! Ai quyên góp mà nhiều vậy em?
- Bí mật
- Nghĩ lại cũng tội bé Nhiên quá anh ha, còn bé thế mà mồ côi ba, nhà lại khó khăn.
- Năm nào bão tới cũng có người chết, người dân mình sống chủ yếu là ngư nghiệp mà- An giải thích với nó- kinh tế của dân chài thì chủ yếu là biển cả thôi.
- Hì, em không rành lắm.
An và nó tới nhà của bé Nhiên, ngôi nhà siêu vẹo, không có vật dụng gì quá giá, trên bàn thờ là tấm hình của ba Nhiên nghi ngút khói.
Nhiên là 1 học sinh giỏi, từ ngày ba mất, em phụ mẹ bán vé số sau mỗi buổi học, dù vất vả nhưng em chưa nghỉ học buổi nào, lại là đứa học giỏi, ngoan có tiếng của khu xóm chài.
Với số tiền ít ỏi quyên góp được, đội tình nguyện đã đủ tiền xây lãi 1 ngôi nhà khang trang cho gia đình Nhiên.
- anh An, em có ý này, hay là mình tổ chức quyên góp ở trường đi, tùy lòng hảo tâm, anh thấy sao
- ừ cũng hay đó, để anh bàn với các bạn khác trong đội
- em sẽ nhờ thầy Hòa giúp