Lớp Trưởng Lạnh Lùng!

Nhìn trên má Lâm Ngọc Hoa đã hằn lên những vết đỏ có thể thấy lực đạo nó dùng không nhỏ, mà không khí nơi đây trầm thấp bất thường khiến cho những người khác cũng không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Những học sinh ở phía xa không dám tiến gần nơi xảy ra chiến tranh ở đây.

Mọi người đương nhiên không thể lường trước được nó sẽ nói vậy, hơn nữa gia đình Lâm Ngọc Hoa cũng thuộc dạng giàu có mà nhà nó cũng không thể bì lại nhà người ta, nó không sợ gia đình người ta sẽ trả đũa sao?

Triệu Phúc Tân cảm thấy tình hình không ổn, đối với nó rất bất lợi vội vàng chạy ra ngoài đó can ngăn. Hắn chạy đến bên nó chắn trước mặt nó, âm thanh cũng mang theo ý giảng hoà, "Ngọc Hoa em nghĩ lại đi chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, từ từ ngồi xuống chúng ta cùng bình tĩnh giải quyết."

Khổ nỗi ở đây chiến tranh đã châm ngòi nổ, nói gì cũng vô ích.

Lâm Ngọc Hoa tức giận vênh mặt, chỉ thẳng nó như không thể tin, "Mày dám đánh tao? Con khốn mày dám đánh tao?"

Chẳng trách những người khác không thể tin là nó dám động thủ với Lâm Ngọc Hoa, thậm chí ngay cả nó bây giờ cũng hối hận rồi. Chỉ là do một phút bốc đồng nóng nảy... nó ra tay thật rồi. Bây giờ bình tĩnh lại có chút hối hận rồi. Quả thật tính cách nó có đôi phần cứng ngắc, nhưng cũng không đến nỗi bạo lực như vậy. Hơn nữa chuyện này chỉ là hiểu lầm, nây giờ nó đánh người ta rồi cũng khiến cho hiểu lầm này quy mô càng thêm mở rộng.

Đặng Khánh My cắn cắn môi, nghiêm túc hối lỗi sai lầm của mình. Muốn trả lại quà tặng bạt tay kia khi khác cũng được... chỉ trách lúc đó nó bị tức giận che mất lý trí.. Bây giờ bình tĩnh lại, đầu óc thông thoáng mới nghĩ đến hậu quả.. Thật ra nó chỉ được cái mạnh miệng thôi, sâu thẳm trong trái tim vẫn tồn tại lo lắng không thể diễn đạt thành lời.

Đành vậy... Đã lỡ phóng lao thì đành phải theo lao!

Đặng Khánh My che giấu do dự trong đáy mắt, không để người ta bắt được chút sơ hở nào, lạnh lùng nói, "Thì đã sao?"

Đúng là nó đánh cô ta, thì đã sao?

Đánh cũng đã đánh, hối hận không còn kịp.

Lâm Ngọc Hoa mặt đen như đít nồi, tức giận khiến cho khuôn mặt nhăn nhó khó coi.

"Mày không sợ tao kiện mày sao?" 

"Kiện? Muốn kiện cũng là kiện cô tội cố ý gây thương tích, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng!" 

Muốn kiện? Nhà cô ta dư tiền sao? Hay thích làm những việc vô bổ tốn kém không có kết quả như vậy?

Có ai ở đây mà không nhìn thấy cô ta ra tay đánh nó trước? Nếu có lên toà thì nó cũng chỉ là phòng vệ chính đáng thôi. Muốn kiện thì kiện, nó sợ chắc?

Thấy cô ta chần chừ trong giây lát, nó liền nắm bắt cơ hội mà nói tiếp, "Tôi thấy cô nên trở về lớp đi, chuyện hôm nay kết thúc ở đây đi. Còn nữa chuyện tình tay ba tay tư gì đó của cô tôi không một chút quan hệ, đừng lôi kéo tôi vào." Hiện giờ cách tốt nhất là đánh bài chuồn, đợi thêm lát nữa ai biết sẽ xảy ra thêm cớ sự gì?

Triệu Phúc Tân ở cạnh nó cũng nhanh chóng hưởng ứng nói, "Đúng đúng, hiểu lầm thôi mà! Mỗi người nhịn một chút đi, chuyện kết thúc ở..." Còn chưa đợi hắn nói hết câu Đặnh Khánh My đã lạnh lùng xoay người về chỗ ngồi mặc kệ những người khác còn ở đây, Triệu Phúc Tân liền trở nên gấp gáp đuổi theo nó, "Ê nè, tôi còn chưa nói xong đó... Cậu đợi tôi với.."

Mà Đặng Khánh My quyết tâm làm bộ như không nghe thấy, chân cứ tiếp tục thẳng tiến không dừng lại.

Triệu Phúc Tân ở đằng sau nước mắt ngắn dài, hắn cảm thấy thật bất công. Lúc nãy hắn còn giúp nó giải vây nha? Đồ vô ơn, đồ ăn cháo đá bát! Đúng là lòng người bạc bẽo mà.

Nó thật khiến cho hắn khóc không ra nước mắt.

Lâm Ngọc Hoa như bị hoá đá, có chút không chấp nhận được sự thật. Từ khi nào cô ta bị coi thường như vậy rồi? Còn chưa nói chuyện xong mà tất cả đều không nể mặt bỏ đi sất? 

Lâm Ngọc Hoa nghiến răng nghiến lợi thầm mắng nó, ba chữ Đặng Khánh My này cô ta sẽ ghi lại một món nợ, từ từ tính sổ sau. Không chơi trước mặt được, thì chơi sau lưng trên đời này thiếu gì cách. Cô ta không tin không thể khiến cho Đặng Khánh My bẻ mặt!

Lúc này nhân vật chính trong câu chuyện tình tay ba Hoàng Anh Tú mới thần thái tuấn lãng tung tăng đi đến lớp. Thấy trước cửa lớp có một đám người vây quanh còn có Lâm Ngọc Hoa không khỏi khiến hắn nghi hoặc. 

"Có chuyện gì vậy?" Hắn khó hiểu lên tiếng hỏi.

Lâm Ngọc Hoa sắc mặt trắng bệch, liếc nhìn hắn khẽ hừ một cái.

Hoàng Anh Tú chậm rãi đưa mắt nhìn xuống đất nơi có nhiều tấm hình rơi rải rác. Lúc đầu hắn cũng giống nó, thầm tán thưởng bức ảnh chỉnh màu quá đẹp. Lúc sau lại cảm thấy không đúng lắm, liền ngay lập tức đen mặt nói với Lâm Ngọc Hoa, "Nói chuyện chút đi."

Lâm Ngọc Hoa cô ta cười khẩy hỏi hắn, "Nói cái gì nữa? Không phải đã chia tay rồi sao?" Nói rồi cất bước đí.

Còn chưa đi được mấy bước cánh tay đã bị hắn bắt lấy giữ chặt, thấy hắn nở nụ cười khó coi, không biết là đang vui hay buồn.

"Chia tay? Ra sân sau một lát đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui