Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Edit+beta: Diệp Hạ

Lại một cuối tuần khác, Quý Trạch không đi cùng Giang Hạo. Bởi vì Vu Hoa Canh đã sớm hẹn cậu đi mua đồ. Sắp đến sinh nhật Lương Trác, Vu Hoa Canh phải mua quà cho y, trước kia đều là Quý Trạch cung cấp ý kiến, năm nay cũng vậy.

Làm bạn bè chơi chung từ nhỏ, Vu Hoa Canh cảm thấy quan hệ của mọi người đã thân như vậy, lễ khinh tình ý trọng đi*, không cần mua quà quá quý giá. Mà trên thực tế, nguyên nhân chân chính là vì tiền tiêu vặt của nàng đã dùng gần hết rồi.

(*Ngàn dặm gửi tặng một chiếc lông ngỗng, vật chẳng đáng gì, chỉ có tình là sâu. Của ít lòng nhiều)

Hai người dạo một vòng ở cửa hàng quà tặng, nhân viên cửa hàng còn nghĩ lầm bọn họ là tình lữ, đề cử cho bọn họ chút vật phẩm trang sức tình lữ, đáng yêu lại tinh xảo. Vu Hoa Canh thật đúng là coi trọng một sợi dây chuyền, nhưng cảm thấy mình là chó độc thân, mua thì có chút kỳ quái, liền xua xua tay.

Nhưng nhân viên cửa hàng tựa hồ cố ý muốn làm thành đơn sinh ý này, cười khuyên: “Nếu thích thì mua đi, nói không chừng lập tức có thể dùng tới đó.”

Nhân viên cửa hàng vẫn chấp nhất cho rằng bọn họ là một đôi tình lữ, chỉ là có chút ngây ngô thẹn thùng, đang vào thời kỳ ái muội, mình trợ công một phen cũng là chuyện tốt.

Vu Hoa Canh không đủ kiên định, bị thuyết phục, ngẩng đầu chứng thực: “Mua cho một mình tôi dùng cũng không kỳ quái đi?”

Quý Trạch bật cười: “Cậu thích là được rồi.”

Huống chi, còn có Lương Trác không phải sao.

Vu Hoa Canh liền vui sướng mà mua dây chuyền tình lữ, lại tiếp tục dạo xem, vừa lúc đi qua khu sản phẩm thủ công, thương phẩm trên giá rực rỡ muôn màu, có các cuộn len màu thô, giá cả còn khá thực tế, làm nàng không tự giác dừng bước chân, cảm thán: “Phí thủ công thật đáng giá.”

Thành phẩm khăn quàng và mũ cùng nguyên vật liệu giá cả so sánh với thị trường hoàn toàn hơn vài lần.

Vu Hoa Canh vuốt ve cằm cân nhắc, “Tôi tự mình làm gì đó thì siêu cấp đáng giá đi? Tâm ý đã đủ đi? Nếu mua len sợi thì tôi còn có thể tiết kiệm được một chút tiền mua đồ ăn vặt.”

Thầm nói xong, quay đầu hỏi Quý Trạch, “Cậu cảm thấy như thế nào?”

Quý Trạch nhấp môi cười ý vị thâm trường, “Rất tốt a.”

Thu được một phần quà như vậy, Lương Trác khẳng định sẽ thật cao hứng.

Vu Hoa Canh từ trước đến nay đều quyết định dứt khoát lưu loát, lập tức hỏi nhân viên cửa hàng len đan khăn quàng cổ bán như thế nào, trong vòng mười giây mua hai cuộn len, chuẩn bị về nhà làm một hồi. Khác với tính cách tùy tiện ngày thường, Vu Hoa Canh kỳ thật rất thông minh, thật mau đã học xong cách đan, dùng hai ngày cuối tuần để dệt.

Nàng đem lễ vật đóng gói rồi mang đến trường học, nhét vào sâu trong ngăn kéo, định tìm cơ hội thích hợp để đưa.

Quý Trạch ngồi sau nàng, đem mọi động tĩnh thu vào mắt, một tay chống cằm nhìn, trong lòng cảm thấy vui mừng, tựa như nhìn em gái nhà mình rốt cuộc đã thông suốt.

Nhưng thật trùng hợp, có một nữ sinh thích Lương Trác không biết nghe được từ nơi nào sinh nhật y, tặng quà trước một bước, cũng là một cái khăn quàng cổ, nhìn là hàng hiệu, cái loại rất quý giá.

Bởi vì là quà sinh nhật, Lương Trác không thể không nhận, lễ phép nói cảm ơn, lúc sau trở lại chỗ ngồi mở ra mới biết được bên trong là cái gì. Vu Hoa Canh ngồi cùng bàn trộm liếc một cái, sắc mặt tức khắc trở nên không quá đẹp, này cũng bị đâm quá thảm thiết đi, tuy nói rằng nàng thật đan có tâm ý, nhưng không đẹp bằng người ta. Phản xạ có điều kiện, nàng đẩy quà vào sâu trong ngăn kéo.

Nhưng Lương Trác nhận được quà, việc đầu tiên là quay đầu nhìn về phía nàng, thản nhiên duỗi tay, “Quà của tôi đâu?”

Y rất muốn biết năm nay Vu Hoa Canh sẽ đưa mình cái gì.

Vu Hoa Canh mím môi, trừng mắt nhìn y một cái, hừ lạnh, làm bộ làm tịch mở sách giáo khoa “Không có! Không có tiền! Tặng quà cái gì, lão tử còn không có tiền mua đồ ăn vặt.”

Lương Trác quay đầu lại nhìn về phía Quý Trạch, dùng ánh mắt ý bảo —— nàng làm sao vậy?


Quý Trạch thở dài, buông tay. Cái này thì cậu biết nói như thế nào?

Lương Trác muốn tiếp tục hỏi Vu Hoa Canh, nhưng trùng hợp có đồng học nói lão sư tìm y, y đành phải đứng dậy đi đến văn phòng. Dư lại Vu Hoa Canh ngồi cứng đờ ở đó, múa bút thành văn, không để ý tới bên ngoài.

Quý Trạch chọc lưng nàng một chút, do dự gọi nàng một tiếng.

Vu Hoa Canh dừng lại, đột nhiên đứng lên, sau đó lấy món quà trong ngăn kéo ra, bước đến nơi đặt thùng rác ở góc phòng học. Quý Trạch bị dọa, lập tức cũng đi theo, sợ nàng nhất thời xúc động làm ra chuyện phải hối hận.

Bị túm dừng, khoé mắt Vu Hoa Canh có chút hồng, bộ dáng như sắp khóc, giơ quà trong tay lên muốn ném vào thùng rác, nhưng lại cương cứng ở giữa không trung.

“Mẹ nó! Đưa cho tiểu tử thúi kia làm gì, ném đi……”

Chỉ là đan lâu như vậy, luyến tiếc.

Vu Hoa Canh bẹp miệng, mặt vô biểu tình mà đứng tại kia không nhúc nhích, bộ dáng ủy khuất cực kỳ, đồng học chung quanh nhìn cũng có chút đau lòng. Ngày thường đều là một nữ hài hào sảng, đột nhiên biến như vậy, thật sự làm người chống đỡ không được.

Có mấy nam sinh có hảo cảm đối với Hoa Canh đi tới, duỗi tay chụp vai muốn an ủi nàng.

“Các cậu đang làm gì?”

Lương Trác đứng ở cửa, lẳng lặng mà nhìn bọn họ, lại khó hiểu làm người ta cảm thấy lạnh cả người. Mấy nam sinh run lên, yên lặng thu tay.

Vu Hoa Canh cứng đờ hai giây, đột nhiên giơ tay hung hăng ném hộp quà cho Lương Trác, mắng: “Hỗn đản thứ đồ hư thúi!”

Sau đó, xoay người chạy về chỗ ngồi, ghé vào trên bàn, không ngẩng đầu.

Lương Trác sửng sốt một chút, khom lưng nhặt hộp quà trên mặt đất lên, mở ra, vừa thấy khóe miệng liền không thể khống chế chậm rãi cong lên.

Quý Trạch nhìn, nghĩ như vậy cũng tốt, không có hiểu lầm gì, hai người vẫn nên có chút tiến triển đi. Nhưng cậu sao cũng chưa nghĩ đến, Vu Hoa Canh phảng phất như nghênh đón thời kỳ trung nhị phản nghịch đến trễ, hoàn toàn bực Lương Trác, vài ngày cũng không nói chuyện với y, đánh chết cũng không để ý tới y.

Nghiêm túc mà nói, thật ra Lương Trác rất vô tội, hình như y cũng không có làm cái gì, chỉ là thu một phần quà?

Quý Trạch cũng không hiểu tâm tư Vu Hoa Canh. Dù sao mấy ngày nay cậu đều bị lấy làm lá chắn, Vu Hoa Canh làm gì cũng kéo cậu theo, hơn nữa hai người này rõ ràng là ngồi cùng bàn, có chuyện gì không nói, sao cũng phải kéo cậu làm ống loa. (chắc là kiểu truyền lời nói qua lại á, mà hai đứa ngồi cùng bàn, làm vậy nó trẻ con muốn xỉu luôn haha)

Lương Trác từ bên ngoài trở về, Vu Hoa Canh liền dùng ánh mắt ý bảo Quý Trạch.

Quý Trạch bất đắc dĩ: “Lương Trác, Hoa Canh kêu tôi nói với cậu, vừa rồi tổ trưởng tới thu bài tập, cậu mau giao đi.”

Lương Trác trực tiếp nhìn về phía Vu Hoa Canh, “Cậu biết bài tập tôi để ở đâu, có thể thuận tay đưa giúp tôi, trước kia cũng là như thế này.”

Vu Hoa Canh làm như không nghe thấy.

“A Trạch, cậu giúp tôi nói với nàng một chút.”

Quý Trạch đỡ trán, cảm thấy thật đau đầu, đành phải như cái máy lặp lại lời Lương Trác một lần.

Vu Hoa Canh quay đầu nói: “Cậu nói cho hắn, tôi không thân với hắn, không thể lấy loạn đồ vật của hắn, bài tập tự mình đi nộp.”


Lương Trác híp híp mắt, lại nói: “…… Không thân? A Trạch, cậu nói với nàng giúp tôi, ta……”

Quý Trạch vẻ mặt đau đầu lại bất đắc dĩ, “Các cậu ngồi gần đến như vậy, có chuyện không thể nói sao? Tôi phải làm bài, đừng lại phiền tôi.”

Giang Hạo vừa lúc đi toilet xong trở về, không hề nghĩ ngợi liền che chở Quý Trạch, lười nhác mà đứng cười cười bọn họ, “Là biệt nữu chứ cái gì, nói ra a. Lương Trác nói cậu không hứng thú với quà nữ sinh lớp bên cạnh tặng cũng không định mang, Vu Hoa Canh nói cậu dùng bao nhiêu thời gian cùng tình cảm để đan cái khăn quàng cổ này, hắn dám không quý trọng liền chém hắn a.”

Ánh mắt Lương Trác chợt lóe, biểu tình có chút không dám tin tưởng cùng kinh hỉ, “Là nàng tự đan?”

Quý Trạch cũng rất kinh ngạc, “Cậu không biết?” Ngày thường cảm thấy Lương Trác có EQ rất cao, còn tưởng rằng y đã biết.

Giang Hạo nhún vai, buông tay nói: “Cho nên nói, chuyện gì cũng phải nói rõ ràng a.”

Vu Hoa Canh bất mãn mà trừng mắt nhìn Lương Trác, không rảnh lo tới nguyên tắc lạnh nhạt, tức giận đến nhịn không được bật thốt lên nói: “Cậu cho rằng tôi mua?!” Thật là uổng công nàng một phen tâm ý!

“Đừng nóng giận, cậu ấy hiểu lầm như vậy cũng chứng minh cậu đan rất tốt đúng không? Hơn nữa, Lương Trác gia hỏa này lúc nào cũng mang khăn quàng cổ cậu đan, mấy nam sinh thích cậu cũng bị hắn chọc tức hộc máu, bạo kích chó độc thân a.” Giang Hạo dăm ba câu đã trấn an hoả khí Vu Hoa Canh, lại tuôn ra Lương Trác thu được quà có bao nhiêu cao hứng.

Lời nói thô bạo đơn giản, còn có điểm lười nhác, trực tiếp đem tất đều nói ra, làm hai đương sự cảm thấy không được tự nhiên, lại cũng không thể không thừa nhận mỗi một chữ hắn nói đều nhất châm kiến huyết*, chọc vào ngực bọn họ. Đều là chuyện bọn họ để ý nhất.

(*Châm một mũi là thấy máu, nói một câu ngắn là chỉ được chỗ trọng yếu.)

Chuông vào học vang lên, đánh vỡ không khí cổ quái, vài người chỉ có thể ngồi xuống nghe giảng bài. 40 phút, hai người phía trước đều rất an tĩnh, trừ bỏ Lương Trác hai lần truyền giấy cho Vu Hoa Canh, nhưng nàng chỉ nhìn, không trả lời.

Quý Trạch một bên nghe giảng bài, một bên phân thần nhìn tình huống bọn họ, hơi bất đắc dĩ than nhỏ, cảm giác có người chọc cánh tay mình, một tờ giấy nhỏ bị đẩy qua.

Là Giang Hạo viết, nói đợi lát nữa muốn cùng nhau ăn cơm, tuyệt đối cần thiết.

Mấy ngày nay, Vu Hoa Canh mâu thuẫn với Lương Trác đã ảnh hưởng đến bọn họ, bởi vì Vu Hoa Canh luôn túm Quý Trạch không bỏ, hắn một đại nam nhân cũng không thể lần nào cũng so đo với nữ sinh, nhưng mấy ngày liên tục Giang Hạo cũng khó chịu, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Tính tình Quý Trạch tương đối ôn hòa cẩn thận, không là người trong cuộc cũng không nói gì nhiều, cảm thấy để cho bọn họ tự giải quyết là được. Nhưng Giang Hạo sẽ không quản nhiều như vậy, chỉ cảm thấy hai người này đã đoạt thời gian hắn ở cùng Quý Trạch, bất chấp tất cả đem lời nên nói không nên nói toàn bộ ném ra, để cho bọn họ tự đi phân rõ, làm sáng tỏ hiểu lầm, đừng làm trở ngại hắn là được.

Do dự hai giây, Quý Trạch vẫn là viết, nếu Hoa Canh muốn cùng nhau ăn cơm thì vẫn đi bồi nàng, về ký túc xá bọn họ vẫn có thời gian.

Suy xét như vậy còn xem như lý trí, nhưng Giang Hạo rõ ràng không cần cậu nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần cậu nghĩ cho mình là được. Nhưng Quý Trạch từ nhỏ đã lớn lên cùng Vu Hoa Canh, thân nhau như anh em ruột, không có khả năng mặc kệ nàng.

Giang Hạo vừa thấy cậu trả lời, thất vọng mà thở dài, lại bắt đầu giả đáng thương, “Cậu thật sự muốn bồi nàng từ bỏ tôi?”

Quý Trạch nói: “Chúng ta ngồi cùng bàn, lại là bạn cùng phòng, thời gian ở chung rất nhiều.”

Giang Hạo thấy cậu thật sự không dao động, kiên trì muốn bồi một người khác, liền u buồn thở dài: “Cậu thay đổi, trước kia cậu không phải bộ dáng này, mới ở bên nhau không bao lâu cậu liền thay lòng đổi dạ sao?”

Như khuê phụ oán than, Quý Trạch nghe được giật giật mình, lông tơ sau lưng đều dựng thẳng, “Cậu lại đang làm cái quỷ gì?”

Biểu tình cùng ngữ khí Giang Hạo đều thu phóng tự nhiên, lại khôi phục sang sảng cười, “Ngày hôm qua lướt Weibo có nhìn thấy video, mấy đoạn cẩu huyết trong phim truyền hình.”

Quý Trạch đúng trọng tâm mà đánh giá: “…… Cậu diễn thật sự giống.” Nghe thấy da gà đều nổi lên.


“Phải không?” Giang Hạo có điểm đắc ý, lại nói, “Nhưng mà cũng không phải hoàn toàn là diễn a, có chân tình thực lòng của tôi ở bên trong.”

“Cho nên? Cậu thật sự oán tôi bạc tình?” Quý Trạch cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Giang Hạo mỉm cười: “Không phải sao? Ba ngày nay cậu đều làm lơ tôi.”

Quý Trạch bị nói dở khóc dở cười, nghiêng đầu nhỏ giọng giải thích: “Hiện tại tình huống của bọn họ đã như vậy, tôi không thể mặc kệ a, ít nhất phải nghe trong lòng Hoa Canh nghĩ như thế nào, bằng không nàng vẫn luôn nghẹn, tôi cũng không yên tâm.”

Giang Hạo lắc đầu, một bộ "tôi không nghe không biết", “Dù sao cậu chính là thay đổi, cơm cũng không muốn ăn cùng tôi, tôi chính là cây cải thảo không ai thương.”

Quý Trạch: “……”

Nếu hắn trầm mê diễn kịch như vậy, không quấy rầy thì tốt hơn.

Quý Trạch ngẩng đầu tiếp tục nghiêm túc nghe giảng bài, thẳng đến khi chuông tan học vang, Vu Hoa Canh chỉ nhìn bạn cùng bàn một cái, vẫn quay đầu lại muốn cùng Quý Trạch đi nhà ăn, nhân tiện cảnh cáo mà trừng mắt nhìn Giang Hạo một cái, đừng đoạt người với nàng.

Đáp ứng Vu Hoa Canh, Quý Trạch đang định trấn an bạn cùng bàn một chút, không nghĩ tới hắn lãnh đạm nói: “Cậu quả nhiên thật tàn nhẫn, vẫn là lựa chọn nàng, mặc kệ một mình tôi, được, cậu đi đi, dù sao có như thế nào tôi vẫn luôn thích cậu.”

Quý Trạch: “……???”

***

Nhà ăn, Vu Hoa Canh cùng Quý Trạch ngồi đối diện, ăn đến một nửa, vẫn là thực không chịu nổi, dùng chiếc đũa chọc cơm tẻ, ngẩng đầu hỏi: “A Trạch, cậu nói đây là ai sai?”

Quý Trạch bật cười, đoán được Vu Hoa Canh hẳn là đã nghĩ thông suốt, chỉ là còn cáu kỉnh, liền nói theo nàng: “Ân, Lương Trác sai.”

Vu Hoa Canh hừ lạnh: “Nam sinh chính là ngu xuẩn như vậy, thích chính là thích, không thích chính là không thích, làm gì phải đối tốt với người khác như vậy, mấy thứ như khăn quàng cổ này rất thân mật có được không? Tùy tùy tiện tiện liền nhận lấy, làm kia nữ sinh kia hiểu lầm thì sao?!”

Quý Trạch: “Lúc Lương Trác nhận không biết đó là khăn quàng cổ, hơn nữa không phải cậu cũng tặng khăn quàng cổ sao?”

Vu Hoa Canh dừng một chút, cãi lại: “Tôi không giống! Tôi cùng hắn là hàng xóm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tựa như huynh đệ vậy!”

“Giữa huynh đệ sẽ không có chuyện đưa khăn quàng cổ tự đan.”

“…… A Trạch, cậu là tới chọc tức tôi có phải hay không?”

Quý Trạch nhấc tay đầu hàng, “Rồi rồi, tôi sai rồi, cậu tiếp tục nói.”

Vu Hoa Canh ấp ủ một giây, lại khôi phục diễn xuất hào sảng, “Lại nói, nữ sinh vì sao vẫn luôn muốn tìm một người nam nhân để sống chung? Làm gái lỡ giàu có thì không tốt sao? Tiêu tiêu sái sái, muốn nam nhân cái mông a.”

Lại nhìn Quý Trạch liếc mắt một cái, suy tư nói: “Vẫn là giữa đồng tính thì càng hiểu đối phương, tôi định làm bách hợp, ân, mục tiêu của tôi là, kiếm đồng tiền lớn! Tìm một chị gái mềm mềm ấm ấm cùng nhau sinh hoạt! Tôi phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, nàng phụ trách xinh đẹp như hoa.”

Quý Trạch phốc một chút, hoàn toàn không nín cười được.

Vu Hoa Canh trừng mắt, “A Trạch, cậu đang cười tôi?”

“Không…… tôi chỉ là cảm thấy chí hướng này thật tốt, thật vĩ đại, đúng, chính là như vậy.”

Quý Trạch nhẫn cười ngẩng đầu, phát hiện Lương Trác thế nhưng đang đứng ở phía sau Vu Hoa Canh, biểu tình khó có thể hình dung, cũng không biết hắn nghe được nhiều ít. Lương Trác cứng đờ một hồi, bưng khay đồ ăn ngồi xuống bên cạnh chỗ Hoa Canh. Nhưng Vu Hoa Canh vừa thấy y, biểu tình liền thay đổi, buông đũa nói, “Tôi ăn no.”

Sau đó bưng khay đồ ăn đứng dậy đi khỏi.

Quý Trạch nhẫn cười thở dài, duỗi dài tay vỗ vỗ vai Lương Trác, “Cố lên, nàng đã thông suốt.”

Lời cố lên này, hai ngày nay Lương Trác nghe không ít, nói nhiều nhất là Giang Hạo, mỗi lần Vu Hoa Canh lôi Quý Trạch đi, hắn đều sẽ rất cảm xúc mà chụp bả vai Lương Trác, nói: “Các cậu mau làm hòa đi.”

***


Thể dục buổi sáng kết thúc, bọn học sinh lục tục trở lại phòng học.

Trên bàn Vu Hoa Canh đặt một túi thức ăn, sandwich, sữa bò, snack tôm, thạch trái cây, đều là thứ nàng thích ăn.

Không cần nghĩ cũng biết là ai mua.

Ghế sau Quý Trạch nhìn thấy, cho rằng nàng sẽ giận dỗi không ăn.

Nhưng giây tiếp theo, Vu Hoa Canh liền xé mở một bao snack tôm, bỏ vài miếng vào miệng, nhai răng rắc răng rắc, nghe như có chút nghiến răng nghiến lợi.

Quý Trạch nhìn, nhếch môi.

Dư quang khoé mắt Vu Hoa Canh nhìn thấy, giải thích: “Mới vừa tập thể thao xong nên đói bụng, quầy bán quà vặt người nhiều, không ăn mới ngu, hừ.”

Quý Trạch nhún vai, cười: “Tôi chưa nói cái gì a.”

Vu Hoa Canh bĩu môi, “Cậu đang cười.”

Một túi đồ ăn, rất nhanh đã bị Vu Hoa Canh tiêu diệt hơn phân nửa.

Nhưng chờ đến khi vào học, Lương Trác cùng nàng nói chuyện, nàng vẫn tiếp tục xa cách, tiếp tục không quan tâm, giống như vừa rồi ăn rất nhiều không phải nàng.

Tan học, chờ lão sư vừa đi, Lương Trác nắm lấy cổ tay của nàng, lôi kéo nàng đi ra ngoài. Vu Hoa Canh giãy giụa, “Cậu làm gì?!”

“Tôi không có kiên nhẫn nữa, chúng ta đi ra ngoài đơn độc tâm sự, không nên lại lấy A Trạch làm lá chắn.” Ânh mắt Lương Trác thật sâu, nhìn chằm chằm nàng nói.

Vu Hoa Canh nhìn ánh mắt kia, ngẩn người, lời tới bên miệng lại nuốt trở vào, bị lôi kéo ra phòng học.

Đồng học trong lớp bao gồm Quý Trạch đều nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, lộ ra ý cười.

Chuông vào học vang.

Hai người bọn họ cùng lão sư một trước một sau đi vào phòng học.

Sau đó, Vu Hoa Canh cũng không cố tình làm lơ Lương Trác, hình thức ở chung dường như lại giống như lúc trước.

Nam sinh thích Vu Hoa Canh tâm ngứa khó nhịn, thập phần muốn biết bọn họ đã nói gì, có một người thậm chí không nín được, đi đến chỗ Vu Hoa Canh, thổ lộ trước mặt mọi người.

Lương Trác đi vào phòng học thấy một màn như vậy, không nói hai lời ném mấy tờ giấy lên lưng nam sinh, trầm mặt nói: “Làm gì vậy.”

Bước đi qua, đem Vu Hoa Canh đang sửng sốt che phía sau mình, nói trắng ra: “Ngại quá, nàng là hoa đã có chủ, của nhà tôi.”

Vu Hoa Canh tức giận đẩy y, “Ai là của nhà cậu?!”

Nhưng khuôn mặt phiếm màu đỏ, bất quá ý tứ lại rất rõ ràng.

Nam sinh nản lòng thoái chí, hạ vai xoay người tránh ra.

Thiếu niên khi yêu, thuần túy, tốt đẹp, có người có thể được như ước nguyện, nhưng đại đa số người vẫn để lại tiếc nuối.

Cũng mặc kệ như thế nào, sau khi lớn lên hồi tưởng lại, bọn họ mặc giáo phục, một khuôn mặt ngây ngô, thống khoái cười, tùy ý đùa giỡn. Hoảng hốt, không tự chủ được mà hoài niệm bản thân ngây thơ khi đó.

Cứng cỏi, sáng ngời biết bao. Chúng chưa được đánh bóng theo bất kỳ cách nào, với các cạnh và góc sắc, cùng người khác thật không giống nhau.

__________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận