"A"
Đầu Tiểu Kì va mạnh vào một tảng đá. Cô cố nghiến răng để giữ lại chút hơi thở tồn tại giữa dòng nước chảy siết. Mặc dù mực nước không sâu nhưng dòng nước chảy siết, bên dưới là lổ chỗ các mô đá khấp khuỷu. Xung quanh trời tối mịt mà những bọt nước cứ hất tung toé vào mặt vào người của cô.
Sau khi bị Tuyết đẩy ngã xuống suối, Tiểu Kì bị dòng nước cuốn đi. Cô ra sức vật lộn với dòng nước đen ngồm, lạnh buốt để tìm đường vào bờ. Nhưng cô càng cố gắng thì thuỷ thần cứ kéo cô ra xa khỏi chiếc cầu.
Đến một đoạn không lường trước được độ sâu, Tiểu Kì bị trượt chân, người ngã ra sau. Được thế, thuỷ thần ra sức kéo cô nàng đến gần chỗ thác nước.
Thác Nàng Mơ có 3 đoạn thác lớn. Chỗ Kì đang ở là bên dưới đoạn thác thứ 2, cũng là đoạn thác cao nhất của Thác Nàng Mơ. Đồng nghĩa là bên dưới vẫn còn một đoạn thác lớn nữa. Ước chừng, nó cao hơn 5m.
Tiểu Kì nhận thức được điều này nên cố gắng tìm vào bờ trước khi bị dòng nước cuốn đến chỗ đỉnh thác thứ 3. Nhưng không may cô lại bị trượt chân và mất thăng bằng. Dòng nước như những kẻ đày tớ trung thành, chỉ chờ có thế là nhanh chóng dâng cô đến chỗ Tử thần.
Giờ phút này, cô chỉ còn thuần theo ý trời. Tiểu Kì bất lực để thân mình rơi xuống thác nước. Hi vọng xuống dưới đó, dòng nước sẽ hiền dịu hơn.
Thế nhưng, nằm ngoài sự lo liệu của Kì, thác nước khá cao, hố nước sâu. Đầu cô bị va mạnh vào một tảng đá. Lúc này xung quanh cô vẫn toàn là nước và tiếng thác nước inh ỏi. Mắt cô đã cay xè, xung quanh tối mịt, không tài nào tìm được lối đi vào bờ.
Hoạ vô đơn chí, Tiểu Kì bị chuột rút và mắc kẹt trong dòng nước.
Cô đơn. Lạnh lẽo. Bị phản bội...
Những cảm giác này, thật giống như những gì cô đã trải qua năm 8 tuổi. Nó chân thật hơn những cơn ác mộng mà cô vẫn mơ về.
Không bạn bè, không được công nhận và chấp nhận...
Dòng nước dường như mặn hơn bởi những dòng lệ của cô cứ thế hoà quyện vào.
Lúc này, Tiểu Kì đã kiệt sức, cô thả lỏng người, đếm từng hơi thở cuối cùng còn sót lại.
Cùng lúc đó...
- Tiểu Kì! - Phong chạy theo con đường mòn quay trở lại con thác tìm Kì. Miệng không ngừng gọi.
Cậu và cả lớp đã tìm kĩ ở xung quanh chỗ cắm trại nhưng không tìm thấy. Bất chợt cậu nhìn thấy dải đóm sáng phát ra từ phía đường mòn. Là Kì.
Lúc chiều lúc đi, Tiểu Kì đã cẩn thận dùng những viên dạ quang đánh dấu lại đường đi. Tưởng chừng đây là hành động dư thừa vì tối rồi chả ai dại quay trở lại thác nước làm gì. Nhưng lúc này, khi không có đèn đường thì những viên dạ quang lại vô cùng hiệu quả.
Phong chạy theo những viên đá dạ quang tìm Kì.
Đến con thác, một trực giác bảo cậu dừng lại. Nhưng xung quanh lại tối mịt và rộng. Phía dưới nước lại chảy siết. Phong lớn tiếng gọi Tiểu Kì nhưng đều bị tiếng thác đổ "nuốt chừng" lại.
Hết cách, cậu buộc phải dùng phương án cuối cùng. Phương án mà cậu không được phép sử dụng trong thế giới này. Nếu bị bại lộ, hậu quả gánh chịu vô cùng to lớn, thậm chí cậu buộc phải ngừng học và chuyển đi.
Phong ngừng khoảng 30 giây. Hai tay cậu nắm lại, mắt khép hờ. Một luồng ánh sáng dị thường chuyển động xung quanh của cậu. Mái tóc của Phong như được nối, ngày càng dài hơn đến qua lưng. Trong bóng tối, mái tóc của cậu trở nên lấp lánh lạ thường.
Phong mở mắt ra, lúc này đôi mắt của cậu không còn như của người thường nữa. Cậu có thể nhìn rõ mọi vật trong bóng tối như đặc trưng của loài chó. Đôi tai và mũi vẫn nguyên dạng loài người nhưng trở nên rất thính như của loài cho nghiệp vụ.
Phong tiếp tục hối hả đi tìm Tiểu Kì.
Như có người dẫn lối, Phong tìm đường xuống hạ nguồn thác nước. Xung quanh vẫn tối mịt, cậu vẫn ra sức gọi nhưng vẫn chỉ có tiếng thác nước phản hồi. Chợt cậu ngửi được mùi máu. Càng chạy ra xa chỗ thác đổ, mùi hương càng nồng đậm hơn.
Phong càng lo lắng hơn nhưng cũng loé lên một chút hi vọng về mùi hương này.
Chợt, cậu nhìn thấy bên bụi cỏ ven bờ đối diện lấp ló thân hình ai đó. Lúc này cậu không còn kiên nhẫn chạy đến nữa. Phong dùng thuật dịch chuyển tức thời, đến chỗ người kia.
Là chiếc áo hoodie màu trắng của Kì!
Mái tóc Phong bỗng vươn dài, hướng đến chỗ Kì, ôm trọn cả thân người cô mang vào bờ. Thế nhưng lúc nhìn rõ mặt, Phong giật mình. Đây không phải Tiểu Kì. Trước mặt cậu lại là khuôn mặt của một người mèo.
Tình huống nguy cấp, Phong khẩn trương sơ cứu, hô hấp nhân tạo cho người mèo trước mặt. Tốt rồi, người mèo đã có dấu hiệu sinh tồn. Nhưng trên đầu, vết thương vẫn không ngừng chảy máu. Do mất máu quá nhiều, người mèo cũng bất tỉnh trở lại.
Phong nhanh trí cởi chiếc áo trắng của mình ra, băng bó vết thương lại cẩn thận. Một cảm giác thân thuộc. Không phải là cảm giác khi tiếp xúc đồng loại mà hệt như người thú trước mặt cậu lại chính là người cậu đang tìm kiếm.
- Tiểu Kì, em đâu rồi?
Đang băng bó vết thương cho người mèo thì Phong nghe thấy giọng của thầy Địa lí và theo đó là giọng của nhiều học sinh. Mọi người đang ráo riết đi tìm Kì. Thầy còn mang cả loa cầm tay để gọi Kì.
Tình huống cấp bách, cậu không thể để cả hai bị lộ. Phong ôm cơ thể người mèo. Phút chốc, một vệt sáng hiện ra. Sau đó cả hai mất hút vào trong bóng tối.