Tất cả mọi người đổ dồn sự chú ý vào con người vừa xuất hiện. Một cô gái không rõ thuộc tộc người thú nào, dùng khăn che nửa mặt lướt trên mặt sàn tiến vào điện.
Ban đầu mọi người cho rằng cô thuộc tộc người có cánh. Nhưng nhìn kĩ lại thì không có đôi cánh nào. Lúc này, Phong cũng nhận ra cô gái dưới sân khấu chính là Tiểu Kì.
Ở thế giới này, người có thể đi trên giàu patin chỉ có mình Tiểu Kì. Cô nàng này luôn mang đến cho mọi người hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Không biết lần này là tiết mục gì đây.
Trong khi đó, khi tiến vào điện, Tiểu Kì cũng kịp quét mắt nhìn một lượt những người có mặt trong điện. (Nhưng với ánh mắt người trần thì cái nhìn của cô chứa chan bao tình cảm và sự duyên dáng)
Tiểu Kì nhận ra Phong và bà nội của Phong đang ngồi ở vị trí cao nhất. Thoặt nhìn cô cảm tưởng như mình đang biểu diễn mừng thọ cho vua chúa như trong mấy bộ phim cổ trang. Ngồi giữa điện, ở vị trí cao nhất là vua chúa. Còn phía dưới sẽ sắp xếp các dãy bàn ghế cho các khách mời.
Tiểu Kì cũng không nghĩ nhiều. Bất quá thì nhà Phong hơi khá giả hơn người khác tí nên lễ lộc có chút làm màu tí thôi. Chứ thời nay làm gì còn vua chúa nữa. Dù sao thì nhờ “giao diện thân thiện” như các phim cung đấu này nên Tiểu Kì nhanh chóng nắm được địa thế của điện và trình diễn tiết mục thuận lợi.
Trong tiệc mừng thọ này, Tiểu Kì biểu diễn một tiết mục múa đậm chất dân tộc. Cô mặc một chiếc váy xòe nhiều màu sắc. Cô vốn định mặc trang phục thổ cẩm cho hợp với bài múa nhưng thời gian gấp rút kèm với không hiểu địa bàn nên cô chỉ biến tấu một chút trang phục cô Thỏ mang đến.
Cũng may là chất liệu vải ở “nhà Phong” khá đặc biệt. Vải dày dặn, giống như được dệt tay. Họa tiết hoàng gia, được dệt chìm vào chất vải. Trước đây, cô cũng có dịp làm trong lĩnh vực may mặc. Dường như chất vải này, cô chưa từng thấy bán đại trà bên ngoài. Nếu không phải là hàng thủ công thì có thể là hàng limited, đặt riêng thôi.
Tiều Kì dành hẳn 1 ngày để chuẩn bị bộ váy. Tiếc là không có thời gian để làm thêm một chiếc mũ kim sa kim tuyến. Đến phút cuối, cô đành dùng một chiếc khăn lụa, che nửa mặt đầy huyền bí. truyen bac chien
Lần này, Tiểu Kì biểu diễn một tiết mục múa. Nhưng tiết mục này “lạ” hơn những tiết mục khác là cô trình diễn trên một chiếc giày đặc biệt. Ở vương quốc này, giày patin chưa được lưu hành. Người thú ngoài di chuyển bằng cánh hay có tốc độ nhanh thì việc lướt trên mặt sàn này là hoàn toàn lạ lẫm.
Hơn nữa chiếc giày cô đang mang cũng là được thiết kế riêng. Nó không phải là giày patin đúc nguyên chiếc. Nó chỉ có một phần đế có bánh xe và chốt lắp cố định giữa phần trượt và phần giày. Nhỏ gọn như 2 ổ bánh mì thịt.
Thông thường khi đi học, cô sẽ mang giày thể thao. Lúc cần di chuyển nhanh (như lúc có nguy cơ bị ăn roi hay bị rượt đuổi), cô sẽ lấy đà nhảy từ trên bậc cao xuống và lắp nhanh phần đế patin vào. Thực chất là có thể ngồi xuống lắp nhưng tình huống cấp bách nên chỉ có làm thế này thì hình tượng nhân vật mới ngầu được.
Hôm trước khi thi, Tiểu Kì nằng nặc nhờ Phong về nhà lấy giúp. Vì từ khi đến đây, Phong không cho cô về lại nhà. Vì hiện tại cô có vẻ đang rất khỏe mạnh nhưng nếu qua một thế giới không tương thích (thế giới loài người), cô phải dùng nhiều năng lượng để ẩn thân hơn.
Quay lại với tiết mục của Tiểu Kì, ban đầu mọi người trong điện bị thu hút bởi đôi giày patin và trang phục đặc biệt của Tiểu Kì. Nhưng đến gần giữa tiết mục, mọi người cũng sớm thích nghi và bắt đầu nói chuyện, uống trà trở lại.
Vì ngoài sự xuất hiện đặc biệt thì kĩ năng múa của Tiểu Kì so với những nữ công khác không có gì đặc biệt. Có thể nói là quá cứng, không uyển chuyển. Mà trang phục cô mặc ngoài chiếc váy nhiều màu sắc ra, chiếc khăn che mặt tạo vẻ huyền bí thì cũng không thể hấp dẫn như những cô nữ công thân hình chuẩn và trang phục cắt xẻ táo bạo.
Tiểu Kì vừa biểu diễn vừa quan sát phản ứng của mọi người. Đúng cô dự liệu, những người này là quen thuộc “giao diện thân thiện rồi”. Cô có phải vũ công chuyên nghiệp đâu. Kêu cô múa quyền hay chơi bóng rổ thì được chứ biểu diễn ca múa thì thua rồi. Ngặt nỗi tiệc mừng thọ thì không thể kéo cả đội bóng rổ vào đây.
Cô mỉm cười, đã vậy thì… đừng quá bất ngờ nha!
Đột nhiên bài nhạc thay đổi tiết tấu. Tiểu Kì hơi ngừng nhảy 1 nhịp. Bất ngờ, lòng bàn tay phải của cô lóa sáng, một cây sáo màu vàng từ từ chui ra từ lòng bàn tay của cô.
Lúc này cả điện đang ăn uống vui vẻ nên không ai để ý điều khác lạ. Chỉ có Quốc sư nãy giờ vẫn dõi theo cô bé tộc mèo của ông. Khi cây sáo xuất hiện, ông kinh ngạc, ông bất giác thốt lên:
- Kepa…