Hành động của Mộc Nghiên khiến cho rất nhiều người ngạc nhiên, chỉ thấy bà rơi thẳng từ trên cao xuống, cả người máu thịt be bét.
Nha hoàn Tiểu Hồng đi theo bên cạnh bà khiếp sợ kêu thảm, còn Vạn Tam thì vội vàng vọt tới, muốn xem xét thi thể của Mộc Nghiên.
Ngược lại, Lâm ma ma tuyệt đối không ngờ rằng vốn chỉ muốn liên lạc nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn như thế.
Bà muốn bước lên, nhưng chỉ trong một thoáng, bà lập tức hiểu rằng Mộc Nghiên làm thế này là đang dùng cái chết cảnh cáo bà đừng xuất hiện.
Quả nhiên, thấy Vạn Tam chạy vội sang, Lâm ma ma nhanh chóng theo dòng người hoảng hốt chạy đi, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Vạn Tam vọt đến bên người Mộc Nghiên, chỉ thấy Mộc Nghiên bị đập nát, gần như không còn hơi thở, hắn ta căm giận nện một phát xuống mặt đất.
Nhưng rất nhanh, hắn lập tức hiểu ra vì sao Mộc Nghiên lại phải làm như vậy, hắn ta lập tức đứng lên quan sát bốn phía, nhưng lại không phát hiện được bất cứ ai đáng nghi.
Tất cả mọi người đều rất sợ, chạy tán loạn khắp nơi, hắn ta đã không tìm được người muốn liên lạc với Mộc Nghiên kia.
Vạn Tam nhớ lại khung cảnh Mộc Nghiên nhìn hắn ta cười, trong nụ cười tràn đầy khinh thường, lập tức giận dữ vô cùng.
Con khốn này, con khốn này! Rốt cuộc là ai, rốt cuộc nàng ta có liên lạc thành công không, hay là tin tức có bị truyền đi không?
Vạn Tam hung hăng đấm mặt đất, đấm đủ rồi, hắn ta mới xông lên bậc thang, lôi kéo Tiểu Hồng hỏi dồn: “Chủ nhân của ngươi đã làm cái gì, ngươi nói xem, bà đã làm cái gì rồi?”
Tiểu Hồng nhìn Vạn Tam như thế, run rẩy chỉ về phía lư hương lớn trước điện.
Có không ít người sẽ cắm nhang đang cháy ở vị trí này, Mộc Nghiên lại không thắp nhang, bà ta làm cái gì đây?
Vạn Tam vội vàng vọt tới, hắn ta rút mấy cây nhang còn chưa cháy xong, dùng hương khuấy lư hương, kết quả lại không phát hiện chút gì.
Hắn ta cực kì tức giận, ném cây nhang đi, trực tiếp dùng tay.
“Á!” Một cây kim nhỏ đâm vào tay Vạn Tam, Vạn Tam bị đau rụt lại, nhớ lại nụ cười của Mộc Nghiên, lúc này Vạn Tam mới hơi hiểu ra.
Mộc Nghiên… Mộc Nghiên cố ý làm như thế? Bà ta đoán chắc mình sẽ đến xem xét? Hắn ta lại nhìn tay mình, tuy chỉ chảy một giọt máu, nhìn không có gì đáng lo, nhưng dưới tác dụng của tâm lý, Vạn Tam lại thật sự cảm thấy cả người rét run.
Mộc Nghiên cận kề cái chết cũng muốn bảo vệ người kia, mà bà ta hành động như vậy rõ ràng là vì giết hắn ta.
Nghĩ đến đây, tim Vạn Tam lập tức trở nên lạnh lẽo, vội vàng xông xuống núi, một phút cũng không muốn dừng lại.
Lúc này, hắn ta cần gặp đại phu.
Hắn ta cũng không lo được những người khác, chạy xuống núi thật nhanh.
Mà lúc này, Tiểu Hồng cũng nhanh chóng chạy đi…
Mộc Nghiên di nương của Tứ Vương phủ từ đài cao trên chùa rớt xuống bỏ mình dưới ánh mặt trời, tin tức này lập tức bị truyền ra ngoài.
Lúc đó còn có không ít người ở hiện trường nhìn thấy phụ tá Vạn Tam của Tứ Vương phủ, tin tức này đủ khiến cho người ta cực kỳ khó hiểu.
Lâm ma ma vội vàng rời đi, nhưng cũng không về Vương phủ gấp, lại đi đến một cái hẻm nhỏ.
Trong hẻm nhỏ, một nữ hài ngồi bó gối ở đó, run lẩy bẩy.
Lâm ma ma nhận ra nàng, nàng là nha hoàn hầu cận của Mộc Nghiên, tuy Mộc Nghiên chưa từng nói nhiều cái gì với nàng, nhưng Mộc Nghiên lại tin tưởng nàng.
Hơn nữa, người này cũng chính là sự chọn lựa của Mộc Nghiên.
Thấy nàng xuất hiện ở đây, Lâm ma ma cũng không bước đến, ngược lại còn rời đi ngay.
Nữ hài đó ngồi xổm đủ rồi, đứng dậy bước vào ngôi nhà trong hẻm nhỏ.
Lúc Lâm ma ma trở lại Lục Vương phủ, cái chết của Mộc Nghiên đã truyền khắp nơi.
Lục Vương phi đang đi tới đi lui trong đại sảnh, cực kỳ lo lắng, thấy bà như vậy, A Cẩn an ủi: “Mẫu thân đừng gấp, ca ca đã ra ngoài, ngài cứ yên tâm là được, huynh ấy sẽ thăm dò tin tức.
Lâm ma ma không sao mà.”
Khi nghe được tin Mộc Nghiên chết, Lục Vương phi lập tức ngồi xuống, sự kinh ngạc trên mặt không che giấu được.
A Cẩn thấy bà như thế thì hiểu ngay, đương nhiên người Lâm ma ma ra ngoài để gặp chính là Mộc Nghiên.
Mà trước đó mẫu thân nói nhỏ với Lâm ma ma có lẽ cũng là vì chuyện này.
Ngay khi mọi người đang lo lắng chờ đợi, Lâm ma ma trở về.
Lục Vương phi không muốn để cho con gái biết nhiều hơn, đuổi A Cẩn ra ngoài.
Không chỉ như thế, bà còn dặn dò A Cẩn: “Con đi bảo ca ca con trở về, chuyện của Tứ Vương phủ, chúng ta hỏi thăm linh tinh làm cái gì.” Cho dù biết A Cẩn nghi ngờ, Lục Vương phi vẫn nói như thế.
A Cẩn vâng, sai người đi tìm Cẩn Ngôn.
Còn Lục Vương phi và Lâm ma ma vào phòng, nghe Lâm ma ma cẩn thận kể lại tình huống lúc đó, bà hỏi: “Nha hoàn Tiểu Hồng kia sao lại xuất hiện ở căn nhà sắp xếp cho Mộc Nghiên? Đúng rồi, là do Mộc Nghiên nói, nhất định là Mộc Nghiên nói, nhưng vì sao chứ?”
Lâm ma ma nói: “Nô tỳ phỏng đoán là do Mộc Nghiên nói cho nàng biết, cũng là đường lui để lại cho nàng.
Con nhóc Mộc Nghiên này thật ra là một người mềm lòng, Tiểu Hồng đi theo nàng lâu như vậy, nàng không thể không tính toán cho Tiểu Hồng.
Tứ Vương phủ phát hiện Mộc Nghiên có liên quan đến người bên ngoài, Tiểu Hồng làm nha hoàn của nàng, đương nhiên là phải bị xử lý, có lẽ hẳn là sẽ chết.
Chỉ là nô tỳ cảm thấy rất lạ, lúc đó Tiểu Hồng rời đi thế nào? Phải biết rằng, lúc đó Vạn Tam cũng có mặt.”
Lúc này cảm xúc của Lục Vương phi đã bình tĩnh lại, bà hơi nghi ngờ, khó hiểu, nhưng vẫn nói: “Ngươi đi xem thử Cẩn Ngôn đã về chưa.
Nếu như về rồi thì bảo ba đứa Cẩn Ngôn, Oánh Nguyệt, A Cẩn chúng nó cùng tới đây đi.”
Lâm ma ma ngẩn người: “Vương phi muốn nói cho bọn họ sao?”
Lục Vương phi gật đầu: “Một người kế ngắn hai người kế dài.
Ta nghĩ vừa rồi ta thất thố đương nhiên không gạt được con nhóc tinh quái A Cẩn kia, bên phía Cẩn Ngôn đương nhiên cũng sẽ có nghi ngờ.
Thay vì để chúng nó đoán mò, quậy cho phiền phức còn không bằng để ta nói cho chúng nó.
Nói không chừng, chúng nó còn có thể nghĩ ra ý kiến nào hay cho chúng ta.”
Lâm ma ma gật đầu: “Nô tỳ hiểu rồi.”
Lục Vương phi nói: “Lâm ma ma, chúng ta già rồi, đặc biệt là ta, nhiều năm thuận buồm xuôi gió như vậy, quen rồi.
Ta đã không còn tài giỏi như lúc mới bắt đầu nữa.
Ngươi xem, tuy chúng ta tìm được một ít chuyện bí ẩn của Tứ Vương phủ, nhưng những thứ này lại không đủ để gạt chân ông ta.
Bây giờ lại không biết là chuyện thế nào mà lại khiến cho Mộc Nghiên mất mạng.”
Nói rồi, Lục Vương phi thở dài một tiếng.
Bà cảm thấy mình thật sự không có tài mưu lược gì, nếu không thì cũng không hại một cô nương đang yên đang lành chết mất.
Lâm ma ma hiểu tâm trạng của Lục Vương phi, an ủi: “Lão nô hiểu tâm trạng của Vương phi.
Mộc Nghiên, Mộc Nghiên là một người hiểu chuyện mà.” Bà cũng không nói nhiều hơn, chỉ cảm thấy rất khổ sở.
Lục Vương phi phất tay áo: “Đi đi!”
Lâm ma ma “Vâng” một tiếng, rời đi.
Đợi đến khi đám Cẩn Ngôn bước vào thì nhìn thấy Lục Vương phi đau khổ ngồi ở đó.
A Cẩn vội vàng bước đến, tri kỷ dựa vào bả vai Lục Vương phi: “Mẫu thân, người sao thế?”
Lục Vương phi vỗ vỗ tay nàng, nói: “Con ngồi xuống, ta có lời muốn nói với các con.”
Bốn mẹ con ngồi xuống, Lâm ma ma đứng ở cửa, canh chừng cho bọn họ.
Tuy biết trong phủ sẽ không có vấn đề gì, nhưng bọn họ vẫn rất chú ý cẩn thận.
“Ta nghĩ các con cũng đoán được, Mộc Nghiên là do ta sắp xếp đi vào Tứ Vương phủ.” Lục Vương phi chậm rãi nói, nhìn mấy đứa con, ngoài Oánh Nguyệt ra thì không còn ai kinh hãi.
Lục Vương phi cảm thán, quả nhiên Cẩn Ngôn và A Cẩn đều đoán được.
“Ta có thù lớn với Tứ Vương phủ.
Bây giờ các con đều lớn rồi, ta cũng nên để cho các con biết.
Lúc còn chưa xuất giá, ta lại có vài phần tình nghĩa với Tứ Vương gia.
Ông ta cực kỳ ngưỡng mộ ta, mà ta cũng cho rằng mình có thể gả cho ông ta.
Nhưng mà ai ngờ, ông ta vì muốn có sự giúp đỡ tốt hơn nên chọn mẫu thân của Minh Ngọc, Minh Y.
Thật ra như thế ta cũng hiểu được, lúc đó, ông ngoại của các con thật sự không đàng hoàng, nhà họ Thẩm cũng không tính là gia tộc lớn.
Nhưng chuyện buồn nôn chính là, ông ta vì có thể chiếm lấy ta mà tính kế khiến ta gả cho cha các con, cho rằng cuộc hôn nhân của ta không như ý thì sẽ yêu đương vụng trộm với ông ta.
Đương nhiên ta sẽ không để ý đến loại tiểu nhân cỡ này, ta cũng không phải thiếu nữ không biết chút thủ đoạn nào.
Dưới sự ảnh hưởng của ta, cha các con cũng không để ý đến ông ta nữa.
Nhưng ông ta lại không chịu bỏ qua, Cẩn Ngôn, cơ thể con kém thế này cũng là do lúc ta có thai bị ông ta bỏ thuốc có dược tính mạnh.
Mà lúc đó, ta còn trẻ tuổi, quả thật không hề phát hiện, cũng chính vì vậy mà khiến con trở nên yếu ớt.”
Cẩn Ngôn căm hận siết chặt tay: “Sao lại có người vô sỉ như thế, con vốn nghi ngờ cơ thể con không tốt có liên quan đến ông ta, không ngờ lại là thật.”
Lục Vương phi nói tiếp: “Sau đó, ta có Oánh Nguyệt.
Lần này, ta cẩn thận mười hai phần, cũng nhờ vậy mà Oánh Nguyệt là đứa duy nhất không bị người ta hại.
Sau này là A Cẩn, ta nghĩ các con đều biết chuyện năm đó của A Cẩn, tuy nói là do Tứ Vương phi xúi giục, nhưng có bút tích của Tứ Vương gia hay không thì chúng ta không biết rõ.
Một tên tiểu nhân âm hiểm thế này, đối với ta là thù hận cực lớn, nếu như không khiến cho ông ta chết không có chỗ chôn thì khó giải được mối hận trong lòng ta, lại càng khó giải được sự khổ sở mà các con phải chịu.”
Dường như Lục Vương phi rất tức giận, bà run nhè nhẹ: “Nhưng mà, ông ta là Hoàng tử.
Cho dù ông ta có một trăm nghìn cái không tốt, Hoàng Thượng cũng sẽ không làm gì ông ta.
Thậm chí ngài sẽ cảm thấy, không cho Tứ Vương gia kế thừa hoàng vị chính là trừng phạt, nhưng đối với ta mà nói, những thứ đó đều không đủ.
Thế là ta sắp xếp Mộc Nghiên vào phủ đệ của ông ta.
Không phải ông ta tự nhận rằng mình thâm tình với ta sao? Ta tìm một người tương tự với ta đưa qua, quả nhiên ông ta bị lừa rồi.
Mộc Nghiên ở trong phủ nhiều năm như vậy, góp nhặt được rất nhiều tin tức, nhưng mà những tin tức đó đều không đủ lật đổ Vương phủ của ông ta.
Nhưng hôm qua, Mộc Nghiên lại muốn gặp Lâm ma ma, đây là ước định của chúng ta, chỉ khi có chuyện lớn mới có thể gặp Lâm ma ma.
Chúng ta không biết tin tức mà Mộc Nghiên muốn nói là cái gì, bởi vì Mộc Nghiên chết rồi.
Ngay hôm nay, Vạn Tam đang theo dõi Mộc Nghiên, Mộc Nghiên vì muốn cảnh cáo Lâm ma ma không được xuất hiện nên đã tự sát chết rồi.”
Nghe được những chuyện này, mọi người đều im lặng.
Một lúc lâu sau, Oánh Nguyệt hỏi: “Chẳng lẽ không thể không chết sao? Cảnh báo bằng cách khác cũng được mà.” Tuy nói như vậy, nhưng bản thân nàng cũng cảm thấy không thuyết phục chút nào.
“Vừa rồi ta cũng đang nghĩ, ta đang nghĩ vì sao trong một khoảng thời gian ngắn mà nàng lại làm ra quyết định dứt khoát như thế? Nghĩ tới nghĩ lui, đáp án chỉ có một.” Lục Vương phi dừng lại một chút.
A Cẩn nói tiếp: “Là vì có trở về thì bà ấy cũng chết, mà bà ấy lại không muốn bị ép hỏi, bà ấy sợ mình không chịu được, cho nên mới lựa chọn tự sát.
Vừa nhắc nhở Lâm ma ma mà cũng bảo vệ bí mật.”
Lục Vương phi gật đầu: “Ta cũng nghĩ như thế.
Hơn nữa, lúc đó những cách khác đều không phù hợp.
Nàng cũng không còn cách nào khác, nếu như la to, vậy thì dựa theo thân thủ của Vạn Tam, sợ là Lâm ma ma không đi nổi.”
Cẩn Ngôn nhìn biểu cảm khổ sở của bọn họ, cầm tay mẫu thân, rồi nhéo nhéo tay muội muội: “Bây giờ nói những chuyện này cũng không có ích gì.
Chúng ta cần phải nghĩ sau này làm sao đây? Thi thể của Mộc Nghiên phải làm sao? Bà ấy có người nhà không?”
Lục Vương phi gật đầu: “Có, nhưng các con không cần lo lắng những chuyện này.
Bây giờ có một vấn đề khác, nha hoàn bên cạnh Mộc Nghiên, tiểu cô nương tên Tiểu Hồng kia thế mà lại đến chỗ ở ngầm trong hẻm nhỏ của Mộc Nghiên, đây là đường lui chuẩn bị cho Mộc Nghiên.
Nàng nói địa chỉ đó cho Tiểu Hồng, ta thật sự rất khó tin tưởng hoàn toàn cô nương này.”
“Hẳn là nàng đi theo Mộc Nghiên dâng hương nhỉ? Vậy làm sao nàng rời khỏi đó được?” Tính cảnh giác của A Cẩn rất tốt, nàng hỏi.
Lục Vương phi: “Cho nên ta không dám có tiếp xúc nhiều hơn với nàng.
Nhưng căn nhà đó không có vấn đề gì, cho dù bọn họ có biết thì cũng không tra ra được chúng ta.”
Cẩn Ngôn: “Vừa rồi lúc con đi ra ngoài thì nghe nói Vạn Tam đến y quán.
Con nghĩ có thể đây là thời cơ để Tiểu Hồng chạy mất?”
Mọi người im lặng.
A Cẩn nói: “Chúng ta giả dụ, giả dụ chỉ có một mình Vạn Tam theo dõi Mộc Nghiên, còn Mộc Nghiên ở lúc cuối cùng, khi sắp liên lạc thì phát hiện ra Vạn Tam.
Bà ấy biết nếu trở về đương nhiên sẽ phải chết, hơn nữa Lâm ma ma còn bị lộ.
Cho nên, bà ấy chọn cách tự sát, trước lúc tự sát, bà ấy nói gì đó với Tiểu Hồng, còn làm cái gì thúc đẩy Vạn Tam cho rằng mình bị trúng độc, hắn ta vội vàng xuống núi, không để ý đến Tiểu Hồng đang ở đó.” Nói rồi, A Cẩn nhìn mọi người: “Con phỏng đoán như thế rất hợp lý nhỉ?”
Cẩn Ngôn gật đầu: “Nhưng cũng có thể là một tình huống khác.
Đó là Tiểu Hồng do bọn họ cố ý thả đi, để tìm ra người đứng sau.”
A Cẩn gật đầu: “Đương nhiên không thể chắc chắn, nhưng bây giờ phải xem xem khả năng nào lớn hơn.
Ta cảm thấy chúng ta không thể tùy tiện làm việc, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”
Lục Vương phi gật đầu: “Ta già rồi, các con còn trẻ, có lẽ tương lai các con sẽ còn gặp phải rất nhiều chuyện tương tự như vậy, hoặc là chuyện khác.
Hôm nay ta nói cho các con biết là hy vọng các con có thể hiểu rõ mọi thứ, nhanh chóng trưởng thành.
Tuyệt đối không được thả lỏng.”
Cẩn Ngôn nghiêm túc: “Con sẽ chăm sóc Lục Vương phủ thật tốt, cũng sẽ chăm sóc mẫu thân và hai muội muội.”
Mọi người đang nói chuyện thì nghe giọng nói của Lâm ma ma ở ngoài cửa: “Vương gia cát tường.”
Mọi người lập tức ngậm miệng.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, Lục Vương gia liếc nhìn Lâm ma ma ở ngoài cửa, nói: “Đậu má, ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Lỗ tai ta muốn điếc rồi, đúng là người xưa nói rất đúng, ngươi đó, đã có tuổi rồi, lỗ tai không tốt, lỗ tai không tốt thì nói chuyện cũng lớn hơn.”
Lâm ma ma: “Vương gia thứ tội.”
“Già rồi thì phải bồi bổ thân thể nhiều hơn nha, tai điếc mắt hoa thế này thì làm sao hầu hạ Mỹ Phù được.”
Lâm ma ma: “Lão nô hiểu rồi.”
“Hiểu rồi hiểu rồi, bản vương thấy ngươi không hiểu gì cả, chậc chậc.” Lục Vương gia ghét bỏ quan sát Lâm ma ma, đẩy cửa bước vào.
Ông vừa đẩy cửa thì đã giật mình.
“Sao các con đều ở đây thế? Đang làm cái gì?” Lục Vương gia nghi ngờ nhìn bọn họ.
A Cẩn chu miệng, cười: “Chúng con đang ở đây nói xấu nha.”
Thẳng thắn thế này khiến Lục Vương gia không biết nên nói gì.
“Vậy… các con đang nói cái gì?”
A Cẩn: “Vậy cha đến đây làm cái gì?”
Lục Vương gia cảm thấy nói chuyện với khuê nữ này là một chuyện cực kỳ đau khổ.
Ngươi xem, nào có ai nói vòng vo thế này, mệt mỏi quá! Mệt tim quá!
“Đương nhiên ta muốn nói chút chuyện riêng tư với mẹ các con, đám con nít các con thì làm sao hiểu được mấy thứ đó.” Ông ngồi xuống, sai A Cẩn: “Rót giùm ta ly trà.”
A Cẩn mỉm cười gật đầu, rót trà cho ông, xong lại nói: “Vừa rồi chúng con nghe nói chút chuyện của Tứ Vương phủ, cho nên ở đây thảo luận.
Ngài cũng biết chuyện của Tứ Vương phủ mà! Chúng con đều tò mò, nhưng không thể nói bên ngoài được, nếu như bị người ngoài nghe thấy thì sẽ cho rằng chúng con đang tám chuyện đó! Tuy chúng ta quả thật bà tám, nhưng cũng không thể truyền đi được, đúng không?” A Cẩn nói thế này lại hợp tình hợp lý.
Lục Vương gia gật đầu liên tục, nhưng sau khi gật đầu rồi thì oán trách: “Các con không đàng hoàng chút nào.”
A Cẩn vội vàng: “Chúng con sai rồi, sẽ không bà tám tiếp nữa.”
Lục Vương gia liếc nàng một cái, nói: “Ta đâu có ý này, ý của ta là các con không đàng hoàng quá rồi, chỉ biết lén lút nói với nhau, sao không gọi ta chứ.
Ta… ta cũng tò mò mà! Các con nói ta nghe xem, đây là chuyện ra sao?”
Cẩn Ngôn: “...”
Oánh Nguyệt nuốt nước miếng.
A Cẩn: “Chuyện đó… chuyện đó chúng con cũng không biết nha! Ai mà biết được là chuyện thế nào.
Nhưng mà con thấy Vạn Tam của Tứ Vương phủ lấm la lấm lét, không chừng là xảy ra chuyện gì rồi.
Ngược lại, Mộc Nghiên di nương kia thật đáng thương, một người xinh đẹp như thế mà lại hương tiêu ngọc vẫn.”
Lục Vương gia thở dài, nói: “Các con nói đúng lắm! Mộc Nghiên ấy mà, đúng là đáng tiếc.
Nếu như lúc trước nàng gả cho ta thì sao có vận mệnh thế này được.
Ta đã nói rồi, cuộc sống mà, đúng là một lựa chọn.
Chọn sai thì vĩnh viễn không thể vươn mình.”
Mọi người đều không nói gì.
Lục Vương gia nói tiếp: “Các con nói xem, có phải là do Vạn Tam ý đồ xấu không thành cho nên mới hại chết Mộc Nghiên không? Nếu là như thế thì đúng là thảm quá rồi! Gia phong nhà lão Tứ đúng là không đàng hoàng.”
A Cẩn: “...!Người, người cũng đã chết rồi, nói như vậy không tốt lắm đâu?”
Lục Vương gia: “Bây giờ bên ngoài đồn thổi ồn ào, cái gì cũng nói được, đúng là kỳ lạ.
Nhưng ngẫm lại mấy năm nay Tứ Vương phủ xảy ra chuyện không ngừng.
Bây giờ Minh Ngọc vừa xảy ra chuyện, Mộc Nghiên lại xảy ra chuyện, tuyệt đối không tầm thường.” Ông ra vẻ thần bí chớp mắt mấy cái với người thân, bộ dạng hình như biết được chút gì đó.
Lục Vương phi bình tĩnh hỏi: “Vậy ông cảm thấy là vì cái gì? Không tầm thường ở đâu?”
Lục Vương gia giơ ngón trỏ ra ngoắc ngoắc, Lục Vương phi bước lại: “Ông nói đi.”
“Ta cảm thấy có lẽ nhà bọn họ trúng tà.”
Nước trà vừa vào miệng A Cẩn đã phun ra, cả người Lục Vương gia dính nước, lập tức nhảy dựng lên: “Con làm cái gì vậy?” Dơ quá đi!
A Cẩn: “Xin lỗi xin lỗi, chỉ là con khiếp sợ quá thôi.”
Lục Vương gia nói: “Các con đừng có không tin, tám chín phần mười chuyện này là như vậy.
Các con nghĩ lại xem, trong phủ bọn họ nhiều năm như thế có ai ổn không?”
A Cẩn: “Không có không có!”
“Đúng đó.
Oánh Nguyệt, con tính cho bọn họ xem, xem có phải là do lão Tứ với vợ ông ta làm nhiều chuyện xấu nên bị báo ứng rồi không.” Tuy Tứ Vương phi đã bị giáng làm Trắc phi, nhưng ông vẫn quen nói như thế.
Nhắc đến xem bói, sắc mặt Oánh Nguyệt lập tức thay đổi.
Nàng tức giận nói: “Xin đừng nhắc đến.”
Đừng nhắc đến cái gì? Mọi người nhìn nàng.
Oánh Nguyệt rất tức giận, nhưng cho dù đang giận thì vẫn còn một chút lý trí.
Nàng phun liên tục: “Quẻ của ta bị rớt xuống đất, bể rồi.
Nhưng mà kẻ đầu têu đã nói sẽ bồi thường cho ta một cái, chạng vạng tối nay chính là hạn chót.”
A Cẩn: “Ai làm hư của tỷ thế? Ta còn không biết nữa!”
Lục Vương gia kêu gào: “Các con nhìn đi nhìn đi, làm sao đột nhiên phá lệ muốn tính cho nhà bọn họ thì quẻ lại không dùng được nữa! Có thể thấy là do nhà bọn họ đụng phải cái gì rồi.”
A Cẩn giơ tay đặt câu hỏi: “Cha, cho dù giống như ngài nói thì báo ứng cũng phải báo lên người Tứ bá phụ và Tứ bá mẫu chứ? Có liên quan gì đến những người khác đâu.”
Lục Vương gia bày ra vẻ mặt “Con đúng là người phàm ngu xuẩn”, ông chậc chậc, nói: “Hai người bọn họ làm nhiều chuyện xấu, nhưng mệnh bọn họ lại cứng, cho nên chỉ có thể liên tục ứng lên người bên cạnh bọn họ.
Tứ tẩu thương Minh Ngọc nhất, Minh Ngọc xảy ra chuyện rồi.
Lão Tứ thích Mộc Nghiên nhất, Mộc Nghiên cũng xảy ra chuyện rồi.
Đây tuyệt đối là do bát tự bọn họ quá cứng, cho nên mới khắc người khác.” Ông càng nghĩ càng cảm thấy chuyện đúng là như thế, cho nên đứng dậy: “Không được, phát hiện lớn thế này không thể chỉ có một mình ta biết được.
Ta phải đi nói cho mọi người nghe.”
Nói rồi, soạt một tiếng đã rời đi, tốc độ nhanh đến nỗi Lục Vương phi cũng không cản được.
Cẩn Ngôn nhíu mày, hỏi: “Mẫu thân, có cần đuổi theo gọi phụ vương về không.
Như thế không có chuyện gì lớn chứ?”
Lục Vương phi nhìn ra bên ngoài, đã không còn thấy bóng dáng Lục Vương gia, bà nói: “Không sao cả, để ông ấy ra ngoài làm đi.
Nếu như ông ấy không làm gì thì không giống ông ấy chút nào.
Chỉ là nghĩ đến việc không biết mọi người bàn tán Mộc Nghiên ra sao, trong lòng ta đã cảm thấy khó chịu.”
A Cẩn không biết an ủi mẫu thân thế nào, nhưng vẫn nói: “Người đã chết rồi, sao còn quan tâm người khác nghĩ thế nào nữa? Mẫu thân cứ để cho tinh thần thoải mái là được.
Mộc Nghiên cô nương dứt khoát vì chúng ta thế này, chúng ta không thể để cho nàng ấy thất vọng.”
Lục Vương phi gật đầu.
“Khởi bẩm Vương phi, Phó công tử đến.” Lâm ma ma cảm thấy hôm nay người đến hơi nhiều.
Lục Vương phi nhìn A Cẩn: “Có lẽ là tìm con, con đi xã giao đi.
Cơ thể ta khó chịu, muốn yên lặng suy nghĩ một chút.”
A Cẩn “Vâng” một tiếng, đi ra ngoài.
Cẩn Ngôn ở sau lưng nàng gọi: “A Cẩn!”
A Cẩn quay đầu: “Có chuyện gì?”
Cẩn Ngôn chần chừ một chút rồi nói: “Giờ này Phó Thời Hàn đến đây không biết là có chuyện gì.
Chỉ là con người hắn cực kỳ khôn khéo, bất kể muội làm việc hay nói chuyện đều chớ để lộ ra sơ hở gì.”
A Cẩn nghiêm túc gật đầu: “Ta biết.”
Phó Thời Hàn nghe nói Mộc Nghiên chết rồi, hơn nữa là còn tự sát trước mặt mọi người, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng bây giờ chỗ đó đã bị vây lại, cho dù hắn đi thì cũng không thích hợp.
Cho nên hắn mới chạy đến Lục Vương phủ trước.
Hắn chắc chắn Mộc Nghiên là người do Lục Vương phi sắp xếp.
“Thời Hàn ca ca.” A Cẩn đi vào phòng khác, thấy Thời Hàn đã chờ ở đó.
Nàng cười tủm tỉm chạy đến: “Sao huynh cũng tới thế?”
Thời Hàn nhíu mày: “Ta không thể tới?”
Miệng A Cẩn cong lên, nói: “Đương nhiên huynh có thể tới.
Chỉ là ta cảm thấy con người huynh thích lười biếng quá, công vụ cũng thoải mái thật, ba ngày đã có hai ngày chạy đến phủ chúng ta.”
Thời Hàn chắp hai tay sau lưng, trong nghiêm túc lại có nghiêm túc: “Thật ra ta cũng cần cho Hoàng Thượng một chút không gian riêng tư.”
A Cẩn bật cười: “Còn không gian riêng tư nữa.”
Thời Hàn nhíu mày: “Đây không phải học theo muội sao? Chẳng lẽ không đúng? Hoàng Thượng cũng không thích ta kè kè đi theo ngài ấy mọi lúc.”
A Cẩn: “Coi như huynh nói có lý.”
Thời Hàn quan sát nét mặt A Cẩn, hỏi: “Không biết… đêm nay ta có thể ăn chực nhà muội không?”
A Cẩn duỗi bàn tay nhỏ, cây ngay không sợ chết đứng: “Tiền ăn, cả ngày cứ tới ăn chực, đúng là cạn lời.”
Thời Hàn nhíu mày: “Muội đòi ta tiền ăn? Không ngờ muội lạnh lùng vô tình như thế.”
Nghe hắn nói vậy, A Cẩn lại bật cười.
Vì sao nàng lại nhớ đến câu nói của bà Vương Kinh Dao: “Anh lạnh lùng vô tình, anh cố tình gây sự.
Em lạnh lùng em vô tình, em cố tình gây sự*…”
*Câu gốc là cuộc đối thoại của Thư Hoàn và Y Bình trong “Tân dòng sông ly biệt” - Quỳnh Dao.
“Vậy huynh dùng tin tức để đổi.” Tay nhỏ A Cẩn không chịu thu về, tiếp tục nhìn Thời Hàn, chờ hắn xử lý.
Thời Hàn nở nụ cười, một bàn tay đập lên tay nàng, hỏi: “Muội chờ sẵn ta ở đây, đúng không?”
A Cẩn bày ra vẻ nghiêm túc: “Sao có thể chứ! Ta là người như thế nào, làm sao lại làm chuyện như vậy.”
Thời Hàn nở nụ cười, nắm vuốt tay nhỏ mũm mĩm của nàng, nói: “Vậy thì, ta sẽ đổi một món nhắm khai vị trước nhé.”
A Cẩn bị hắn nắm tay, rút lại, không rút được, nàng không vui: “Huynh bóp tay ta làm gì?”
“Quẻ của Oánh Nguyệt hỏng rồi nhỉ? Muội có biết là ai làm không?”
A Cẩn chu môi: “Cái này làm sao có thể đổi món khai vị được.
Bây giờ ta đến hỏi tỷ tỷ, nhất định tỷ ấy sẽ nói, cũng không được tính là chuyện bí mật gì.”
Thời Hàn mỉm cười lôi kéo tay nàng ngồi xuống.
A Cẩn thấy lạ, sao nàng có cảm giác thằng nhóc chết giẫm này đang dê nàng thế nhỉ?
“Đương nhiên muội có thể hỏi được là ai, chuyện này tất nhiên không được tính là bí mật.
Ta cũng có thể nói ngay cho muội biết, người đó là Cảnh Diễn.”
A Cẩn: “Đậu đen rau má, lại là hắn.”
Thời Hàn nói tiếp: “Nhưng Cảnh Diễn tìm ba ngày, tìm được hơn ba mươi quẻ, tính lấy ra cho tỷ tỷ Oánh Nguyệt của muội chọn.
Vậy mà bản thân vẫn còn không hài lòng, muội biết không? Muội có biết khi Cảnh Diễn nhắc đến tỷ tỷ muội thì có hơi đỏ mặt, nhưng con vịt chết vẫn còn cứng miệng không? Muội có biết những chuyện đó không? Muội cũng không biết nhỉ? Cho nên nói đổi món khai vị là ta bị thiệt rồi! Những chuyện này muội không hỏi được từ chỗ tỷ tỷ mình đâu.”
A Cẩn: “...” Nàng im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Vậy… ý của huynh là… ý của huynh là hắn thích tỷ tỷ của ta?”
Mấy chữ cuối gần như là hét lên.
Thời Hàn yên lặng lắc đầu.
A Cẩn: “Hả? Không thích?”
Thời Hàn lại lắc đầu, A Cẩn tức giận: “Rốt cuộc là chuyện như thế nào, huynh chỉ biết lắc đầu thôi à?”
“Không, ta muốn nói là, bây giờ không được tính là thích, chỉ có thể nói là có thiện cảm.
Hoặc là nói… đó là chút tâm sự nhỏ mà chàng trai mới lớn còn chưa phát hiện.” Thời Hàn mỉm cười, mười ngón giao nhau với tay A Cẩn.
Thấy nàng hoàn toàn không có phản ứng thì trong lòng đắc ý hơn, quả nhiên nàng không phát hiện hành động chiếm hời của mình, là lá la!
A Cẩn: “Híc hu hu, thiếu nữ nhà ta sắp trưởng thành nha! Lại có người bắt đầu ngấp nghé Oánh Nguyệt.” Tâm trạng mất mát này làm sao mới hết đây?
Thời Hàn đen mặt: “Bản thân muội vẫn còn là con nít đó.
Còn nhà ta có cô gái mới lớn, chậc chậc.”
A Cẩn: “Hừ, huynh không hiểu tâm trạng của ta đâu.”
Thời Hàn mỉm cười nắm tay A Cẩn thật chặt, bình tĩnh nói: “Vậy ta nên biết cái gì đây? Nên biết… Mộc Nghiên là nội gián Vương phủ các muội xếp vào Tứ Vương phủ?”
A Cẩn lập tức ngẩn người, nàng nhìn Thời Hàn, ngơ ngác: “Huynh huynh huynh… huynh nói cái gì? Huynh nói bậy cái gì đó?”
Thời Hàn cười dịu dàng, nói: “Ta có nói bậy sao? A Cẩn, trong lòng muội biết rõ Mộc Nghiên là người của Lục Vương phủ muội.
Là người mà lúc trước mẫu thân muội sắp xếp vào, mà muội… từ lúc còn rất nhỏ đã biết được chuyện này.”
A Cẩn dùng một tay bịt miệng Thời Hàn, nhìn chằm chằm hắn: “Ta không muốn nói nhiều với huynh về đề tài này, huynh câm miệng cho ta.
Nào, nói cho ta, vừa rồi huynh cũng chỉ nói bậy, đều nói bậy mà thôi…”
Nhịp tim Thời Hàn đập “thình thịch”, thậm chí hắn có thể nghe được mùi hương thiếu nữ dễ ngửi trên người A Cẩn, cũng có thể cảm nhận được bộ ngực nhỏ nhắn của nàng kề gần lồng ngực của mình…
Thời Hàn cứ nhìn A Cẩn như vậy, không động đậy.
A Cẩn nhìn chằm chằm hắn, tới gần hơn, muốn áp đảo hắn ở mặt khí thế: “Huynh nói đi, huynh không biết gì cả!”
Thời Hàn vẫn không nói tiếng nào…
“Triệu Cẩn, muội đang làm cái gì?” Tiếng rống tức giận của Triệu Cẩn Ngôn vang lên!
A Cẩn: “Hả?” Gương mặt mờ mịt..