Lớp Vỏ Bọc FULL


Phó Thời Hàn và A Cẩn nhìn nhau mỉm cười, họ cười rất vui vẻ, nhưng khoảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi như thế đã nhanh chóng bị phá vỡ.

A Cẩn nghe thấy tiếng hát du dương thì tức đến bật cười.

Nàng nhìn Thời Hàn: “Huynh chờ ta một lát.”
Thời Hàn làm vẻ mặt cung kính, A Cẩn vòng qua khoảng tường thấp, nơi này là sân của A Điệp.

Kể từ lần trước A Điệp có ý đồ muốn hại nàng, A Cẩn vẫn luôn không gặp nàng ta, chỉ là A Điệp và Liên di nương đã hoàn toàn bị nhốt lại.

Mặc dù lúc mới đầu A Điệp có hơi sợ, nhưng thời gian trôi qua vẫn chưa thấy A Cẩn làm gì mình nên lá gan của nàng ta cũng trở nên lớn hơn, nàng ta chỉ hy vọng A Cẩn có thể thả nàng ta ra.

Nhưng không có ai đến gặp nàng ta cả, nên ngày nào nàng ta cũng hát một khúc nhạc bi thương, chỉ hy vọng mọi người có thể nghĩ đến nàng ta, có thể nhớ nàng ta vẫn còn ở nơi này, nàng cũng là nữ nhi của cha!
Lão ma ma gác cửa thấy A Cẩn đi đến, vội vàng đứng dậy, cung kính nói: “Lão nô bái kiến Gia Hoà Quận chúa.”
A Cẩn nhạy bén phát hiện ra, giọng hát trong phòng dừng lại một chút, nhưng dù có thế thì nàng ta vẫn nhanh chóng tiếp tục hát lại, A Cẩn cười khẽ: “Đã xảy ra chuyện gì thế? Không biết thì còn tưởng nhà chúng ta có ma quỷ lộng hành đó!”
Lão ma ma lập tức nói: “Quận chúa yên tâm, lão nô sẽ nói với A Điệp tiểu thư.” Mặc dù nói như thế, nhưng ai mà không biết, cái cách “Nói” này chẳng qua chỉ là cảnh cáo thôi.

A Cẩn cười khẽ, đưa tay xoa cằm: “Mở cửa ra đi, ta muốn gặp nàng ta.”
Lão ma ma vừa nghe thế, động tác cũng trở nên vội vàng.

Khi cửa phòng mở ra, A Điệp mặc bộ y phục trắng, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương.

“Ca ca vừa mới thành thân, trong nhà đều là chuyện vui, đang êm đẹp đều bị ngươi làm cho chán ghét.” A Cẩn lạnh lùng nói.

Vốn dĩ A Điệp còn muốn giả vờ ca hát, nghe A Cẩn nói thế thì lập tức dừng lại, nàng ta cố bình tĩnh, nói: “Cuối cùng thì ngươi muốn nhốt ta đến khi nào?”
A Cẩn cười lạnh, nhìn nàng ta từ trên xuống dưới một đợt, A Điệp thấy thế thì co quắp người lại, sau đó lại tủi thân nói: “Chuyện kia đấy, vốn dĩ không liên quan gì đến ta cả.

Ngươi không thể bởi vì không thích ta nên nghi ngờ ta được, càng không thể nhốt ta ở đây, ngươi không có quyền lợi này.”
A Cẩn kéo ghế qua, tự ý ngồi xuống, nàng nhìn A Điệp, cảm thấy nàng ta ngây thơ đến buồn cười, sao nàng ta vẫn còn cho rằng nàng là một tiểu cô nương đơn thuần không biết gì thế chứ!
“A Điệp.”
Triệu Điệp “A” một tiếng, nhìn A Cẩn: “Chẳng lẽ muội thà tin tưởng người khác chứ không muốn tin ta à? Ta là tỷ tỷ của muội đó? Hơn nữa hôn sự của ca ca, các ngươi đều không để ta tham gia cùng, tâm địa các ngươi cũng ác thật đó.

Các ngươi cũng không thèm nghĩ đến, làm như thế, có ngày nào sẽ thấy hối hận không?”
A Cẩn mỉm cười hỏi: “Hối hận? Ngươi đang nói đùa đó hả?”
A Điệp: “Ta thật sự không phải như những gì các ngươi nghĩ, tại sao nói thế nào các ngươi cũng không chịu tin thế! A Cẩn, ta…”
“Vả miệng!” A Cẩn lạnh mặt nói.

A Điệp và ma ma đều ngẩn người, A Cẩn nói lại lần nữa, giọng hết sức êm ái: “Ta nói, vả miệng.”
Ma ma vừa nghe thấy thế thì lập tức tiến lên, A Điệp không ngờ A Cẩn dám làm thế, hô to: “Các ngươi dám! Ta là chủ tử Vương phủ đó, đám cẩu nô tài các ngươi, để phụ vương biết chắc chắn sẽ bị trừng phạt đấy!”
“Chát” Bây giờ trong Vương phủ này ai là người có quyền bà ta vẫn biết rất rõ, bà ta tát nàng ta mà không hề có chút do dự nào.

Sức lực của lão ma ma rất lớn, mà A Điệp lại da mỏng thịt mềm, bị tát đến đầu nghiêng sang một bên, nàng ta tức giận nói: “A Cẩn, sao ngươi dám! Ngươi…”
A Cẩn: “Vả miệng!”
Ma ma không chút do dự lại thêm một cái tát nữa.

Lúc này A Điệp bị đánh cho ngã ngồi xuống đất, nàng ta nhìn A Cẩn, giống như không thể nào tin tưởng nổi.

A Cẩn thu lại nụ cười, dáng vẻ lạnh lùng: “Đừng xem ta là đồ ngốc, ta không muốn nghe thấy những lời nói dối của ngươi nữa.”
A Điệp chưa từng thấy A Cẩn như thế này, bỗng nhiên không còn nghĩ đến đau nữa mà chỉ thấy sợ.

A Cẩn đứng cạnh A Điệp, từ trên cao nhìn xuống nàng ta: “Nếu như để ta nghe thấy ngươi rên rỉ mấy câu hát này để rước lấy phiền toái thì đừng có trách ta.

Những gì ta tin chưa từng là chuyện không có căn cứ.

Chỉ là ta không muốn ném chứng cứ vào mặt ngươi thôi.

Ta giữ lại ngươi không phải vì không dám xử lý ngươi, chẳng qua ngươi không đáng để ta phải làm thế.

Dù sao, ngươi vẫn còn là một người trong Lục Vương phủ chúng ta.

Ngươi không tốt thì Lục Vương phủ ta cũng bị mất mặt, ngươi cứ ốm yếu sống trong phòng như thế, ta sẽ để ngươi sống thật tốt.

Nếu như ngươi cứ nhất quyết kiếm chuyện hoặc nói những điều mà ngay cả bản thân ngươi cũng không tin, thì đừng trách ta không khách sáo.”
“Không, ngươi không thể!” A Điệp phản ứng theo bản năng, chẳng qua vừa mở miệng nói chuyện đã thấy hối hận.

Đúng như dự đoán, lão ma ma lại đánh thêm một bạt tai nữa, nàng ta co quắp người lại, không dám khóc thành tiếng, chỉ nhỏ tiếng nói: “Ta muốn gặp phụ thân, ta muốn gặp phụ thân, ta tin phụ thân không phải người có lòng dạ lạnh lẽo như thế, ta tin phụ thân không phải người như thế, cho ta gặp phụ thân!”
A Cẩn hơi khom người, nâng mặt của A Điệp lên, cười vô cùng thích thú: “Ngươi cho là, ngươi bị nhốt ở đây lâu như thế phụ thân không biết sao? Ông ấy không muốn gặp ngươi, chẳng qua là lười nhìn thấy gương mặt làm người khác khó chịu này của ngươi.

Tính toán người trong phủ, ngươi cũng có bản lĩnh thật đấy, có bản lĩnh ngươi đi tính toán người ngoài đi!”
A Điệp không thể tin nhìn A Cẩn, tựa như không hề nhận ra nàng.

A Cẩn vẫn là dáng vẻ đơn thuần đó, nói: “A Điệp, nhiều năm qua ngươi cũng đã học được rất nhiều thứ từ mẫu thân mình, nhưng chẳng thành công được cái gì cả.”
A Điệp nắm vạt áo không ngừng lùi về sau, từ trước đến giờ nàng ta chưa bao giờ thấy A Cẩn đáng sợ như thế, cực kỳ đáng sợ.

A Cẩn gần như lật đổ hết những suy nghĩ trong đầu nàng ta từ trước đến giờ.

“Bởi vì ta còn có một chút thiện tâm nên ta giữ ngươi lại, ngươi đừng khiến ta hối hận.

Nếu như có một ngày ta thấy hối hận, vậy thì ngươi, còn có người mẹ tốt của ngươi, các ngươi sẽ thế nào khó mà nói được.” A Cẩn đứng thẳng người lên: “Triệu Minh Ngọc bị muội muội của nàng ta tính toán nên ta không so đo chuyện nàng ta tính toán ta nữa.

Mà ngươi, nể tình cũng là nữ nhi của phụ thân ta nên ta cũng không để ý đến ngươi.

Còn về Tô Nhu…” A Cẩn cười, nhẹ nhàng nói: “A Điệp, ngươi có muốn xem kết quả của Tô Nhu một chút không?”
A Điệp nhìn A Cẩn như nhìn thấy quỷ, nhanh chóng lùi về sau, nỉ non: “Ta, ta… Ta không dám.”
A Cẩn thấy đã có hiệu quả rồi, bình tĩnh rời đi.

Đợi khi đến cửa, nàng nhìn Phó Thời Hàn đang đứng trong sân, vui vẻ chạy đến: “Thời Hàn ca ca! Huynh xem, âm thanh đau đầu đã mất rồi!”
Hoạt bát, vui vẻ thế này so với vẻ lạnh lùng, hung ác như khi nãy, giống như không cùng một người, còn chưa nói đến A Điệp, chỉ riêng hai lão ma ma giữ cửa thôi đã không nhịn được mà rùng mình một cái rồi.

Mà A Cẩn cũng không hề lo lắng bọn họ sẽ nghĩ gì về nàng, lại chẳng bận tâm việc họ nói lung tung, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, híp mắt nhìn Thời Hàn cười: “Thời Hàn ca ca, ta cảm thấy, cho dù là lúc nào, ta cũng không làm được như huynh nói đâu!”
Thời Hàn xoa xoa đầu nàng, dịu dàng nói: “Ta thấy A Cẩn quá mềm lòng.

Thật ra thì, muội ác hơn một chút cũng không sao.

Thời Hàn ca ca thích nhìn thấy A Cẩn hung ác.”
A Cẩn ngọt ngào hỏi: “Vì sao thế?”
Thời Hàn nhéo mặt nàng, nói: “Ta hy vọng muội có thể tự bảo vệ mình, người ngoài thế nào căn bản không quan trọng.

Nhân từ với người khác chính là tàn nhẫn với mình.

Giữ lại có lẽ sẽ có tai hoạ sau này.

Theo kinh nghiệm trước kia của ta, quá mềm lòng chỉ mang lại đau khổ cho mình.

Cho nên A Cẩn, muội cần phải tập luyện thêm! Không sao cả, muội có thể thoải mái làm mọi chuyện muội muốn, cho dù muội có làm gì, Thời Hàn ca ca cũng sẽ giải quyết tốt cho muội.”
Lão ma ma: “...”
A Điệp run rẩy, thật đáng sợ! Bây giờ… Bây giờ A Cẩn trở nên thế này đều do Phó Thời Hàn dạy à? Hắn, hắn thật đáng sợ.

Nhưng mà hình như A Điệp lại nghĩ đến rất nhiều chuyện khi còn bé, Phó Thời Hàn đã như thế này từ rất lâu rồi.

Mặc dù bây giờ mọi người đều ăn ý không nhắc đến vấn đề này, nhưng chẳng ai không biết từ khi còn nhỏ hắn đã dám giết người rồi.

“Bái kiến Quận chúa, bái kiến Phó công tử.” Gã sai vặt trong Lục Vương phủ vội vội vàng vàng tìm đến, thấy Thời Hàn ở đây thì lập tức thỉnh an.

Phó Thời Hàn cau mày: “Có chuyện gì?”
Gã sai vặt bẩm: “Vương phi mời người đi đến tiền sảnh.

Là phủ Phó Tướng quân, người của phủ Phó Tướng quân đến.”
A Cẩn ngạc nhiên, đây quả thật là chuyện lạ trên đời.

Người của phủ Phó Tướng quân lại đến phủ của bọn họ, hiển nhiên họ đến đây là để gặp Phó Thời Hàn, trên đời này không ai không biết Phó Thời Hàn rất hận Phó gia.

Thời Hàn: “Đi thôi!”
A Cẩn sửng sốt một chút: “Ôi!”
Đợi hai người đến tiền sảnh, Lục Vương gia đã chẳng còn ở đây nữa, Lục Vương phi và Cẩn Ngôn vẫn đang ngồi ở đó, ngồi phía đối diện chính là Phó Tướng quân.

A Cẩn cũng đã gặp Phó Tướng quân rất nhiều lần, lần này nhìn kỹ thì cảm thấy ông ấy và người cha xấu xa của nàng ngang tuổi nhau nhưng tóc đã gần như bạc trắng, mà Lục Vương gia vẫn còn dáng vẻ của thiếu niên!
Hai người cùng nhau đi vào, Phó Tướng quân lập tức đứng lên, Phó Thời Hàn mỉm cười: “Thật không ngờ Phó Tướng quân rãnh rỗi thế, lại đến Lục Vương phủ làm khách thế này.”
Vô cùng khách sáo.

Phó Tướng quân nhìn chằm chằm Thời Hàn, nói: “Thời Hàn, ta cầu xin con, trở về phủ một chuyến đi!”
Phó Thời Hàn nghe thấy ông ta nói thế thì bật cười lớn: “Ta nghĩ, Phó Tướng quân đã sai rồi nhỉ? Giữa chúng ta hình như chẳng có quan hệ gì cả.”
Vẻ mặt Phó Tướng quân lập tức trở nên khó chịu, lúc trên triều, ông ta luôn giữ kín cảm xúc và sự tức giận của mình, nhưng khi bên cạnh Thời Hàn, ông ta vẫn là người yếu thế nhất.

Ông không biết trong lòng hắn nghĩ gì.

“Tổ mẫu của con… Không ổn rồi!” Ông ta đau lòng khoé mắt đỏ hoe.

Chẳng qua không ngờ cuối cùng Phó Thời Hàn lại bật cười: “Thì sao? Sắp chết à?”
Phó Tướng quân nhìn hắn, khẩn cầu: “Con đừng như thế mà? Ta cầu xin con, về gặp tổ mẫu một chút thôi được không? Đời này, tổ mẫu của con chỉ muốn gặp con lần cuối, cầu xin tha thứ, con không thể tha thứ cho bà ấy được sao? Ta không cầu xin con tha thứ cho ta, nhưng tổ mẫu con đã không thể chịu đựng được nữa rồi, cha chỉ cầu xin con đến gặp bà ấy, để bà ấy, để bà ấy… Yên lòng ra đi, có được không?”
Phó Thời Hàn siết chặt nắm đấm, trên mặt mang theo nụ cười: “Lúc bà ta hại người sao không nghĩ đến sẽ có ngày bà ta trở nên thế này chứ? Tha thứ? Bà ta đừng nghĩ đến nữa, mãi mãi không thể.

Ta chỉ hận không thể tự tay giết chết bà ta.

Nếu như năm ấy ta ra tay thành công.

Ông nói xem… Chẳng phải bà ta sẽ không thể trút hơi thở cuối cùng như bây giờ sao?”
“Thời Hàn, con nhất định phải làm tổn thương một người già như thế sao?”
“Ông thì sao, sao ông phải ở trong phủ của người khác nói những thứ này chứ? Ông không cảm thấy ông đang làm phiền đến người khác à? Hay là, ông hy vọng có thể để cả nhà Lục thẩm khuyên ta? Chỉ tiếc là, ý định của ông đã sai lầm rồi? Hơn nữa ta nghĩ, nhà các người không thở nổi thì phải tự trách mình chứ.” Phó Thời Hàn hơi hất cằm, khẽ nhấp môi mỏng: “Nếu như ông tái giá sớm một chút, nói không chừng, tiểu hài tử của ông đã thành thân từ lâu rồi đấy? Cần gì phải khổ sở dây dưa với ta? Chúng ta cứ đối chọi gay gắt thế này chẳng phải tốt hơn à?”
Trong ánh mắt lạnh lẽo của Thời Hàn có chút hưng phấn: “Thật ra thì ta hy vọng, ông có thể lớn mạnh hơn một chút, ta thích kẻ địch của ta là người mạnh mẽ.

Như thế khi làm ông ngã, ta mới có cảm giác thành tựu.”
“Thời Hàn!” Phó Tướng quân nghiêm nghị: “Ta sẽ không tái giá.

Cả đời này ta chỉ có một người thê tử là mẫu thân con, cả đời này đều như thế.”
Thời Hàn cười lạnh: “Lại muốn đóng kịch à? Lục thẩm, xin lỗi, phiền mọi người tránh đi một chút có được không?”
Lúc này cuối cùng Lục Vương phi cũng không ngồi cạnh bàn nữa, bà lập tức đứng dậy: “Cẩn Ngôn, ta có hơi chóng mặt, con đỡ ta trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
Cẩn Ngôn cho A Cẩn một ánh mắt, hai người một trái một phải đỡ Lục Vương phi rời đi.

Trong phòng chỉ còn Phó Tướng quân và Thời Hàn.

Phó Tướng quân: “Thời Hàn, con thật sự phải ở chỗ này nói những lời này sao? Ta cầu xin con, cầu xin con gặp tổ mẫu một lần, con muốn ta làm gì, ta đều bằng lòng, để ta chết ta cũng bằng lòng.”
Phó Tướng quân tuyệt vọng nói, Thời Hàn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng thấu tận xương tủy này, nhưng hắn không thể mềm lòng, hắn không thể nào quên được, không có cách nào quên được ngày tuyết rơi dày đặc, mẫu thân nắm lấy tay hắn bước từng bước xuống bậc thang Phó gia, cánh cửa phía sau lưng đóng sầm lại.

“Chuyện giữa ta và mẫu thân con, là ta sai, nhưng mà, tổ mẫu con vô tội mà! Bà ấy chỉ bị người ta lừa gạt thôi, bà ấy…” Phó Tướng quân muốn nói xong.

Phó Thời Hàn bỗng nói: “Ông còn nhớ lúc ta mang đao đâm vào thân thể người tiện nhân kia đã nói gì với ông không?”
Phó Tướng quân khẽ lảo đảo, nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, khi đó ông ta nghĩ là “Bà ấy” có thai, mà Thời Hàn lại hại chết… Ông ta nói… Ông ta nói: “Nghiệt tử nhà ngươi, từ đây ngươi không phải con trai ta nữa.”
Phó Tướng quân không dám nhớ về khoảng thời gian và cảnh tượng ngày hôm đó, nếu như nhớ về ngày hôm đó, ông sẽ cảm thấy như có ai đó moi tim mình ra.

Loại máu chảy đầm đìa này không ai có thể hiểu được.

Phó Thời Hàn thấy ông ta như đang hồi tưởng lại, nói: “Ông xem đi, cho nên ông đến tìm ta chẳng có ý nghĩa gì.

Ta và Phó gia các người không còn quan hệ gì nữa.

Cho dù ta đang nằm trong gia phả của Phó gia, nhưng đến giờ phút này ta không hề coi mình là người Phó gia.

Nếu như không phải ngoại tổ phụ khoan dung cho nhà các người thì ta nghĩ ta đã đổi họ từ lâu rồi.”
Thời Hàn ngồi xuống, bình tĩnh rót trà, nếu như nhìn kỹ còn thấy trên vẻ mặt hắn lộ vài phần vui sướng, đúng thế, vui sướng, hắn rất vui khi nghe tin bà lão kia sắp phải chết.

Cái người đàn bà tự xưng là tổ mẫu đó cuối cùng cũng phải chết.

Những người đã đẩy mẫu thân hắn đến bi kịch đó, từng người từng người một hắn đều sẽ không bỏ qua.

Nếu như… Nếu như không phải đã đáp ứng với người mẫu thân đã chết của mình thì hắn đã sớm vác kiếm đến giết Phó gia rồi.

Khi đó mẫu thân đã bắt hắn thề cả đời này hắn không thể giết người Phó gia, bọn họ chết thế nào thì kệ họ nhưng Phó Thời Hàn hắn không thể đi giết người.

Đây cũng là lý do vì sao Thời Hàn hận họ đến chết nhưng không hề trực tiếp ra tay hành động.

Phó Tướng quân thấy Thời Hàn như thế, hít một hơi thật sâu nói: “Thời Hàn.

Ta là một kẻ hèn hạ, ta đã cướp mất mạng sống của mẫu thân con, mạng sống của người ta yêu thương nhất đời này.

Nhưng mẫu thân con thì sao? Mẫu thân con thì không có vấn đề gì sao?”
Phó Thời Hàn bỗng giận đến bật cười: “Ông muốn bàn bạc chuyện mẫu thân ta ở nhà người khác thế này à? Mẫu thân ta có vấn đề gì? Nếu như mẫu thân ta có vấn đề thì chính là gả cho ông.

Gả cho một người như ông.”
Phó Tướng quân nghiêm túc nhìn hắn: “Ta dùng một bí mật, một bí mật của ta đổi lấy việc con đến gặp tổ mẫu, gặp mặt bà ấy lần cuối, Thời Hàn!” Ông ấy khẩn cầu.

Phó Thời Hàn tỉnh bơ đáp: “Ta cũng không muốn biết chuyện gì của ông cả.

Cho nên ông không cần phải nói.”
“Liên quan đến ta, liên quan đến mẫu thân con, ta nghĩ con sẽ có hứng thú để nghe đấy.”
Phó Thời Hàn cười: “Cho dù ta đồng ý, ta đi thì mẫu thân ông có thể nuốt được cục tức đó à? Chưa chắc đâu?” Dừng lại một chút, hắn tiếp tục nói: “Con người ta quen thói vui vẻ sẽ nói bậy bạ, không chừng sẽ nói gì đó khó nghe, lập tức làm người ta tức chết thế sẽ không tốt đâu.”
“Ta chỉ xin con yên lặng nhìn bà ấy một lần, chỉ liếc mắt nhìn, đừng nói gì cả là được.

Thời Hàn, con đối với ai cũng đều rất tốt, con có thể giúp Nhị Vương gia lập mưu tính kế, trung thành với Hoàng Đế, hết lòng với Lục Vương phủ, con không thể để một người già sắp chết ra đi thanh thản được sao?”
Thời Hàn lạnh như băng nhìn Phó Tướng quân: “Đó là bởi vì họ tốt với ta.

Vậy ông có biết không? Di mẫu đã từng bởi vì cứu ta mà không thể sinh con.

Ông có biết không?”
Phó Thời Hàn nhìn chằm chằm Phó Tướng quân: “Bà ấy vì cứu kẻ vô tâm như ta, vì cứu ta khi ta tự sát, bà ấy đang mang thai vẫn phải nhảy vào hồ nước, Tuyên Hòa năm hai mươi ba, Nhị Vương phi bất ngờ sinh non, ông nghĩ là bất ngờ à? Bởi vì bà ấy cứu ta nên khí lạnh truyền vào người mới phải sinh non.” Chuyện này không ai biết, ai ai cũng nói hắn một lòng đối với Nhị Vương phủ, nhưng không ai biết, di mẫu của hắn, di mẫu của hắn vì hắn mà mất đi một đứa nhỏ.

Chuyện này, trừ Nhị Vương phi, không một ai biết cả.

Cho dù là Hoàng Đế hay là Nhị Vương gia đều không hề biết.

Hắn chưa từng giúp đỡ Nhị Vương gia, nếu như có một ngày Nhị Vương gia chối bỏ di mẫu hắn, nếu như di mẫu hắn như mẫu thân hắn, thế thì, sao hắn có thể đứng về phía Nhị Vương gia được nữa cơ chứ?
Phó Tướng quân thay đổi sắc mặt: “Con… Tự sát!”
Phó Thời Hàn cười: “Đúng thế, tự sát.

Không được à? Ta không vừa lòng, ta không muốn sống, ông quản được à? Nhưng mà di mẫu nói với ta, sau này bà ấy chính là mẫu thân ta, Nhị Vương gia chính là phụ thân ta, nên cho dù có thế nào, cho dù có ai cản đường chắc chắn đều phải chết.”
Phó Tướng quân: “Con…”
Phó Thời Hàn mỉm cười: “Ông có bao giờ nghĩ đến, vì sao Nhị Vương phủ trừ con trai Nhị Vương phi sinh ra thì những người khác đều sinh con gái không?”
Phó Tướng quân cau mày: “Lá gan con quá lớn.”
Thời Hàn thấy chẳng có vấn đề gì: “Đúng không? Không phải ông biết từ lâu rồi à? Lúc ta giết người không hề nương tay.

Chỉ có A Cẩn mới nghĩ ta là người tốt trong nóng ngoài lạnh.

Phó Tướng quân, ông biết vì sao hôm nay ta nói những lời này với ông không?” Thời Hàn lạnh lùng cười.

“Đó là bởi vì… Ta không hề sợ, càng không quan tâm! Ta muốn giúp Nhị Vương gia, ông muốn giúp ai, ta đều không quan tâm, ta chỉ mong, dưới cuộc chiến tranh đoạt này, hai người chúng ta có thể đấu với nhau một trận.

Ông cũng không được yếu quá đâu.”
Phó Tướng quân nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Thời Hàn: “Con biết không? Thật ra con không hề giống ta.

Con càng giống mẫu thân con hơn.”
Thời Hàn cười: “Thế thì vô cùng tốt.”
Phó Tướng quân đứng cạnh đại sảnh, khoanh tay đứng đó, nhỏ giọng nói: “Cả đời này, ta cũng không thể có những đứa con khác.

Cho dù ta có muốn thì cũng không có khả năng nữa.

Đương nhiên, ta cũng không muốn.”
Thời Hàn bị lời nói này của ông ta làm cho kinh ngạc, nhìn bóng lưng của Phó Tướng quân.

“Con thật sự rất giống mẫu thân của con, rất dứt khoát! Thật ra thì con có từng nghĩ đến nếu mẫu thân con đã đưa con đi, sao không để con đổi họ khác? Gia thế nhà họ Cảnh cũng không thua kém Phó gia.

Cảnh Thừa tướng càng thương yêu con nhiều hơn.

Tất cả mọi người ở Cảnh gia đều xem con như con cháu ruột trong nhà, Cảnh Diễn cũng không quan trọng bằng con.

Vì sao bà ấy không để con đổi sang họ Cảnh?” Phó Tướng quân bình tĩnh nói.

“Có lẽ, là vì bà ấy còn một chút tình yêu với ông?”
Phó Tướng quân quay đầu nhìn hắn, nói: “Không phải, khi đó nàng rất hận ta.

Muội muội con chết.

Nàng ấy nghĩ là, nàng ấy nghĩ kẻ tiện nhân kia cũng mang thai.

Nàng ấy có yêu ta đâu!” Phó Tướng quân thầm cười: “Nàng hận ta, thật ra thì con không hề hiểu mẫu thân mình, mọi người đều không hiểu, mọi người chỉ thấy nàng dịu dàng, thông minh, nhưng con không biết, lúc nàng ấy rời khỏi Phó gia, cũng đã âm thầm đóng một cây cọc trong Phó gia nhưng chỉ tồn tại trong ba tháng.”
Thời Hàn nhìn chằm chằm ông ấy, chờ ông ấy nói tiếp.

Mà Phó Tướng quân cũng không giấu giếm: “Ba tháng, nàng ấy dùng ba tháng để ta thành phế nhân.

Trong thức ăn của ta và tổ mẫu con đều là thứ tương khắc với mùi hương được đốt trong phòng, ngửi nhiều, ta và tổ phụ con cũng sẽ bị mất đi năng lực của người bình thường.”
Phó Tướng quân nói xong thì yên lặng.

Thời Hàn chỉ ngồi yên tại chỗ đó, nhưng cũng rất nhanh sau đó, hắn bật cười: “Không thể nhân đạo được? Tốt, quá tốt rồi! Quả nhiên là mẫu thân ta, quả nhiên là mẫu thân ta!” Thời Hàn gần như muốn vỗ tay khen hay, hắn vẫn nghĩ mẹ mình là người mềm yếu nên mới chịu khổ như thế.

Nhưng mà nghĩ đến sau cùng bà vẫn trả thù người đàn ông đã ruồng bỏ mình, hắn cũng cảm thấy rất sung sướng! Không hề cảm thấy mẫu thân mình ác độc, chỉ cảm thấy sung sướng.

“Nhị thúc và tam thúc vài năm trước cũng đã chết nơi sa trường, bọn họ qua đời sớm.

Lúc chết, Nhị thúc chỉ có một người con gái, mà Tam thúc con thậm chí còn chưa thành thân.

Phó gia sau này sẽ không có người nào khác, chỉ có một mình con.” Phó Tướng quân tiếp tục nói: “Nàng không để con đổi họ, không để con gạch tên khỏi gia phả thật ra không phải vì vây hãm lấy con, là vây hãm chúng ta.

Cả đời này, chúng ta đều phải cầu xin con, cầu xin con trở về, cầu xin con về Phó gia.”
Thời Hàn chán ghét nói: “Mẫu thân ta sẽ không hy vọng ta về Phó gia.

Đừng lấy lòng tiểu nhân các ngươi mà đo lòng bà ấy.

Ông cũng không xứng để đo lường bà ấy.”
“Không phải, con nghĩ rằng ta đang vu khống, hãm hại mẫu thân con à? Không phải, chẳng qua ta đang nói cho con biết những chuyện nàng ấy làm thôi.

Nàng ấy chết, nhưng nàng ấy đã vây hãm tất cả mọi người.” Phó Tướng quân cười khổ: “Ta yêu nàng ấy là ta cam tâm tình nguyện.

Nhưng Thời Hàn, nàng ấy không đơn thuần như thế, con hiểu không? Không đơn thuần như vậy! Nàng làm rất nhiều chuyện con đều không biết.

Đường ta đi bây giờ chẳng qua là bị nàng ấy bao vây kết quả không thoát ra được.

Đương nhiên, ta nói thế không phải vì muốn vu khống hãm hại mẫu thân con, chẳng qua ta hy vọng con biết rằng, nàng ấy không phải người mẫu thân trong mộng tưởng của con.

Mà tổ mẫu con… Tổ mẫu con cũng chỉ là người đáng thương.

Hôm nay, hôm nay bà ấy chỉ còn một hơi thở cuối cùng, con không thể đi gặp bà ấy một lần được sao?”
Thời Hàn đứng lên, lát sau cuối cùng cũng bật cười, cười nghiêng cười ngả, cười đủ rồi thì nghiêm túc nói: “Ông cho là nghe những lời nói này của ông thì ta sẽ thay đổi suy nghĩ của ta về mẫu thân à? Không, ông sai rồi, Phó Tướng quân, ta rất vui, ta rất vui vì ở thời khắc cuối cùng mẫu thân ta còn có thể tính toán ông đấy! Mà ông, mới là kẻ đầu sỏ!”
Phó Tướng quân sửng sốt.

“Nhưng mà, ta cũng có thể đi gặp lão phu nhân nhà các người.

Ha ha, ai bảo tâm trạng ta bỗng nhiên tốt lên thế này chứ! Coi như dùng một ngày hôm nay làm việc thiện đi! Nghĩ đến các ngươi không chiếm được cái gì gì từ mẫu thân ta, ta cảm thấy vô cùng thoải mái!”
Phó Tướng quân ngạc nhiên một hồi lâu, rồi cười khổ: “Con biết không? Con thật sự rất giống mẫu thân của con.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui