Lớp Vỏ Bọc FULL


Ngu Kính Chi yên lặng ngồi trong thư phòng, đang suy nghĩ cái gì đó thì nghe gã sai vặt nói: “Đại công tử.

Phó đại nhân cầu kiến.”
Ngu Kính Chi có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nói: “Mau mời vào.”
Thời Hàn vào cửa, Kính Chi đứng dậy tiếp đón, Thời Hàn mỉm cười nói: “Ngu đại nhân khách sáo rồi.”
Ngu Kính Chi nhíu mày: “Ta cũng xem như là biểu ca của đệ nhỉ?”
Mặc dù không thân thiết giống Cảnh Diễn nhưng không thể nghi ngờ việc hắn cũng xem như là biểu ca.

Thời Hàn cười: “Nếu huynh đã nói thế thì ta cũng không khách sáo nữa.”
“Đệ là người mà không có chuyện gì thì sẽ không đến cửa.” Ngu Kính Chi cẩn thận quan sát Thời Hàn.

Thời Hàn xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, nói: “Vậy trước tiên huynh cho ta mượn trước một trăm ngàn lượng bạc đi.”
Ngu Kính Chi lập tức ngẩn người, một lúc lâu sau, hắn nhìn Thời Hàn, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Thật không ngờ, đệ sẽ nói đùa như thế.”
Thời Hàn nhíu mày hỏi: “Ta không thể nói thật à?”
Ngu Kính Chi nói: “Nói thật? Đệ còn nhiều tiền hơn cả ta nữa.

Cần đến mượn tiền ta à? Vả lại, nếu như đệ thật sự muốn mượn, thì sao lại dùng từ mượn được chứ? Cho đệ luôn cũng được.”
Cuối cùng Thời Hàn cũng không nói đùa với hắn nữa, bình tĩnh nói: “Ta mới vừa từ trong cung đi ra, Hoàng Thượng gọi huynh vào cung, ta là tiện đường đến đây thông báo cho huynh.”
Bây giờ Hoàng Thượng âm thầm gọi Ngu Kính Chi vào cung, người ngu cũng biết lý do là gì.

Ngu Kính Chi gật đầu: “Ta đổi y phục rồi vào cung.

Đa tạ đệ.”
Thời Hàn không nói gì, nhướng mày, xua tay muốn rời đi.

Thấy Thời Hàn muốn đi, Ngu Kính Chi không nhịn được nói: “Hôm qua, ta đã gặp Gia Hòa Quận chúa.”
Thời Hàn mỉm cười: “Vậy thì sao? Kinh thành lớn như thế, huynh có gặp Gia Hòa cũng là chuyện bình thường.”
“Nàng diễn một tuồng kịch trước mặt ta, đệ… Biết không?” Ngu Kính Chi hỏi, hắn nhìn Thời Hàn nói: “Vì sao lại lựa chọn ta?”
Thời Hàn quay đầu mỉm cười, hắn nhìn Ngu Kính Chi, bỗng nhiên nở nụ cười vô cùng rực rỡ: “Ai bảo kẻ điên A Điệp kia cảm thấy huynh tốt nhất chứ? Giá trị thị trường của biểu ca thật sự không tệ nha, phá hỏng giấc mộng đẹp của nàng ta ở trước mặt huynh, chẳng phải sẽ rất thú vị sao?”
Nói xong thì rời đi.

Ngu Kính Chi híp mắt nhìn, không nói thêm gì nữa.

Mặc dù hành động của Gia Hòa Quận chúa rất khó hiểu, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra vài điều gì đó.

Hắn ở trong triều đình nhiều năm nên cũng không phải không hiểu gì.

“Chủ tử?”
“Không có gì.” Ngu Kính Chi phất tay, cúi thấp đầu, thật sự không ngờ tiểu cô nương vốn dĩ đơn thuần như A Cẩn lại có nhiều mưu tính như thế!
“Phó Thời Hàn dạy nàng trở nên rất thú vị.” Hắn lầm bầm, gã sai vặt cũng không rõ.

Thật ra thì Ngu Kính Chi không muốn người khác biết, hắn chỉ muốn tự nói cho mình nghe rồi thôi.

Mặc dù A Cẩn có cha mẹ của mình, cũng có người thân của mình, nhưng không biết vì sao mọi người đều cảm thấy nàng bị ảnh hưởng rất lớn từ Phó Thời Hàn.

Mà Kính Chi không ngờ, chỉ một chốc lát sau hắn đã gặp lại A Cẩn.

A Cẩn đang nói chuyện với Ngu Quý phi trong Ngự Hoa viên, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngẩng lên, cực kỳ xinh đẹp.

Ngu Kính Chi thấy nàng như thế thì nhìn đến thẫn thờ, gió thu thổi qua, thổi tung những sợi tóc của A Cẩn, nàng không để ý vén lên tai, rồi tiếp tục cười hì hì.

Rất nhiều năm về sau khi Ngu Kính Chi nhớ về cảnh tượng ngày hôm nay, hắn vẫn cảm thấy rung động, cảm giác rung động đột ngột không rõ vì điều gì này khiến hắn cả đời khó quên được.

Nàng mặc một chiếc váy dài bồng bềnh màu vàng gừng, mái tóc dài tuỳ ý búi thành hai búi phía sau, vài lọn tóc còn sót lại xõa trên vai, chỉ cần gió thổi qua, nàng sẽ giống như tiên nữ trên những đám mây.

Nhắc mới nhớ, Gia Hòa Quận chúa thật sự là một nữ nhân kỳ lạ nhất Kinh thành, từ trước đến giờ nàng đều không đẹp lộng lẫy như những người khác, nhưng sự tự do và thoải mái của nàng lại khiến mọi người ghen tị.

Hắn quen biết nàng từ rất lâu rồi nhưng vẫn chỉ luôn xem nàng là một đứa trẻ, nhưng hôm nay khi nhìn lại nàng thì làm gì còn dấu vết của một đứa trẻ nữa, rõ ràng đây chính là một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.

Có lẽ nàng không lộng lẫy, mê người như Thôi Mẫn, cũng không xinh đẹp tao nhã như Lý Tố Vấn, nhưng nàng có ba phần ngây thơ hồn nhiên, năm phần quý phái, bảy phần thông minh.

Hiếm có người nào mang đến cho người ta cảm giác như thế, vừa ngây thơ vừa thông minh, mâu thuẫn như vậy, nhưng… Vừa khéo có thể bổ khuyết cho nhau.

“Ngu đại nhân.” Tiểu thái giám nhỏ giọng nhắc nhở.

Ngu Kính Chi nhìn Gia Hòa, thấy nàng cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn, nàng đang nhìn sang tươi cười phất tay, dáng vẻ như vô cùng vui vẻ.

Thấy nàng như thế, Ngu Kính Chi khẽ gật đầu, xoay người rời đi.

Nàng vui vẻ như thế là bởi vì đã giải quyết được Triệu Điệp à? Ngu Kính Chi nghĩ như thế.

Mà lúc này quả thật A Cẩn rất vui vẻ.

A Điệp đã “Điên” như nàng mong muốn rồi, từ nay về sau cũng không cần quan tâm nhiều đến nàng ta nữa, cứ đóng cửa nhốt người này mãi mãi, không thả ra là được.

Ngu Quý phi thấy nàng vui vẻ, hỏi: “Sao lại vui vẻ thế?”
A Cẩn tự nhiên gật đầu: “Mặc dù trước giờ con không coi trọng nàng ta, nhưng sự xuất hiện của nàng ta vẫn khiến người ta rất khó chịu, điều này khó tránh khỏi việc khiến con thấy không vui.

Nếu nàng ta thích tìm chỗ chết như thế, thì cứ coi nàng ta như kẻ điên mà nhốt lại.

Bây giờ nói nàng ta không phải kẻ điên, ai mà tin chứ?”
Ngu Quý phi: “Con không giấu bổn cung à?” Sự tin tưởng của A Cẩn khiến Ngu Quý phi rất vui, trong lòng Ngu Quý phi, A Cẩn như nữ nhi nhỏ của bà, bà không con không cái, lúc còn trẻ ngươi tranh ta đoạt không ngừng, khi lớn tuổi rồi lại thấy cô đơn, trống trải.

Mà A Cẩn xuất hiện đã lấp đầy được khoảng trống này, A Cẩn đã sống trong cung rất lâu, sự ngây thơ và dễ thương của nàng đã lấy được lòng của bà, nên tất nhiên Ngu Quý phi rất thích nàng.

Đương nhiên, có rất nhiều người muốn lấy lòng bà, nhưng bà có thể nhìn thấu những suy nghĩ của bọn họ.

Lợi dụng bà để trèo lên cao, sao bà có thể không nhìn rõ được đây! Nhưng A Cẩn thì khác, từ nhỏ đã tinh nghịch đáng yêu như thế, người lớn có thể giả vờ nhưng trẻ con thì không thể, đây cũng là lý do vì sao nhiều năm qua đi mà bà vẫn đối xử tử tế với A Cẩn.

Chẳng có ai mà trái tim được làm cục đá cả.

“Tại sao con phải gạt Quý phi nương nương chứ, vốn dĩ con cũng không thích nàng ta mà.

Nàng ta cũng không thèm xem thử mình đã làm những chuyện gì, con đối xử với nàng ta như thế đã rất có tình có nghĩa rồi.

Nếu như đổi thành người có tính cách hung dữ hơn thì có thể giết chết nàng ta luôn rồi đó chứ!” A Cẩn nghĩ đến những chuyện trước kia lại có chút tức giận, nàng tiếp tục nói: “Người nói xem có phải nàng ta có bệnh hay không? Cấu kết với Tô Nhu hại con, cho dù có quan hệ với con kém thế nào cũng không đến mức đó chứ! Suy cho cùng, gãy xương thì còn gân nhưng nàng ta lại tính kế con như thế.

Con làm gì nàng ta mà khiến nàng ta hận con như vậy? Ở Vương phủ bao nhiêu năm trời, ăn ngon mặc ấm, con tự nhận là trừ lạnh lùng ra thì không hề làm gì nàng ta cả.

Nhưng người nhìn nàng ta đi, cứ muốn tính kế hãm hại con và một lão già, thật sự ác độc quá rồi.

Nếu như không phải con may mắn, gặp được Thôi Mẫn thì sợ rằng đã bị nàng ta hại rồi.

Còn có Triệu Minh Ngọc nữa, con không trúng kế nhưng Triệu Minh Ngọc lại trúng kế, chuyện này rõ ràng rất kỳ lạ.”
Ngu Quý phi nghe thế, gật đầu nói: “Ta thấy Thời Hàn nói đúng, con mềm lòng quá rồi, đối với những mầm họa như thế phải xử lý thật tốt từ lâu rồi mới đúng.”
A Cẩn chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói: “Thật ra thì con sợ phụ vương không vui đó.

Dù sao A Điệp cũng là nữ nhi của ông ấy.

Hôm nay trong Lục Vương phủ chúng ta, nàng ta chỉ là một thứ nữ nhưng nếu nàng ta có xảy ra vấn đề gì, khó tránh khỏi việc những người khác sẽ nói lời bậy bạ.

Vì chút thân tình này với phụ thân, cũng vì thanh danh của mẫu thân nên con không thể làm điều xằng bậy được.”
Ngu Quý phi cười lạnh: “Danh tiếng có thể làm ra cơm ăn à? Đồng lứa của ta cũng bởi vì mấy cái thanh danh cao quý này mà khổ sở đấy.”
A Cẩn chắp tay nói: “Nương nương yên tâm, bây giờ mọi thứ đều đã tốt rồi.

Con đã cho người trông giữ hai mẫu tử bọn họ thật cẩn thận.

Cho dù có chuyện gì cũng không thả ra.

Con sẽ để bọn họ sống.

Còn sống để nhìn chúng ta hạnh phúc, như thế mới thoải mái.

Giết chết một người đơn giản như thế, chẳng thú vị chút nào.”
Ngu Quý phi bị nàng chọc cho bật cười: “Con đấy, nha đầu này.”
A Cẩn nghịch ngợm kéo cánh tay Ngu Quý phi: “Quý phi nương nương, con sẽ không để mình bị hại đâu.

Ngài yên tâm đi.”
Ngu Quý phi vỗ cánh tay nhỏ bé của nàng, như nghĩ đến gì đó, nói tiếp: “Con và Thôi Mẫn thân thiết lắm à?”
Giọng A Cẩn vô cùng bình tĩnh: “Không xem là quá thân, chỉ là quan hệ không tệ lắm.

Nàng ấy từng giúp con vài lần.”
Ngu Quý phi gật đầu, lát sau thì nói: “Hình như Hoàng gia gia của con muốn gả Thôi Mẫn cho Tề Vương gia làm Tề Vương phi.” Bà bình tĩnh nói ra câu này, nhưng lại giống sét đánh giữa trời.

A Cẩn ngạc nhiên nhìn Ngu Quý phi: “Gả Thôi Mẫn cho Tề Vương gia ạ?” Giọng của nàng cũng thay đổi.

Ngu Quý phi: “Có vấn đề gì sao?” Bà nghi ngờ nhìn A Cẩn, A Cẩn nghiêm túc: “Trông chẳng hợp một chút nào.”
Ngu Quý phi trực tiếp phì cười: “Con còn bé, biết gì mà hợp hay không hợp chứ.

Chẳng lẽ hợp nhau là hạnh phúc, không hợp thì không hạnh phúc à? Thật ra ta cảm thấy cha con và mẹ con chẳng hợp nhau chút nào, nhưng nhìn hai người họ chẳng phải tốt lắm à?”
Mặt A Cẩn đen lại: “Đó là bởi vì mẹ con nhẫn nhịn chịu đựng, quên mình vì nghĩa lớn.

Hễ mà đổi thành một nữ nhân khác, chưa nói đến người ngoài, mà với tính cách này của con thôi thì chắc sẽ ầm ĩ đến gà bay chó sủa luôn đó.”
Ngu Quý phi bị nàng chọc cười, hai người cùng trở về tẩm cung của Ngu Quý phi, bà nghiêm túc nói: “Thật ra ta cảm thấy con và Thôi Mẫn ít tiếp xúc với nhau thì tốt hơn.

Bổn cung cũng không thích nữ nhân tên Thôi Mẫn này cho lắm, luôn cảm thấy lòng dạ nàng ta rất sâu.”
Thật ra để A Cẩn nói chuyện với Ngu Quý phi cũng không dễ dàng gì, à, cái người tên Thôi Mẫn mà người không thích chính là người đã sống lại, đời trước nàng ấy khổ quá nên đời này chỉ muốn ôm bắp đùi, ngoan ngoãn là một vật trang trí trên chân.

“Quý phi nương nương, thật ra con người Thôi Mẫn rất tốt.” A Cẩn cười híp mắt nói: “Thật đó ạ, không phải con muốn đối nghịch với ngài đâu, nhưng Thôi Mẫn thật sự cũng tạm được.”
Ngu Quý phi cười khẽ: “Con nít con nôi thì làm gì biết người nào tốt người nào không tốt chứ, nếu như nàng ta tốt thì sẽ quyến rũ Tề Vương gia như thế sao? Thật là mất hết mặt mũi mà.

Nếu như nàng ta tốt thì sẽ thường xuyên ra ngoài như thế à? Có cô nương nhà đàng hoàng nào suốt ngày ở bên ngoài như thế không.

Con đấy, vẫn chỉ là một đứa con nít chưa hiểu hết chuyện đời thôi.

Có vài người mặc dù nhìn như đang giúp con nhưng thật ra như thế nào thì vẫn không biết được.

Có lẽ trông con ngây thơ nên giúp con vài lần là có thể trở thành tri kỷ! Người ta tính kế con, con cũng chẳng biết.

Thật là một đứa bé ngốc.”
A Cẩn: “...” Thôi Mẫn thấy Phó Thời Hàn đã sợ như chó rồi! Sao có thể tính kế bọn họ được.

Ngu Quý phi nói: “Con xem, chẳng phải nàng ta đã lên kế hoạch cho những chuyện này rồi sao? Ai ai cũng biết nàng ta thích Triệu Mộc, ngay cả Hoàng thượng cũng biết rõ, nếu không, cũng sẽ không chọn trúng nàng ta như thế.”
A Cẩn: “Con đã biết, con sẽ nhớ lời của Quý phi nương nương.”
Ngu Quý phi nói rất chân thành: “Con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu rõ.

Ta ở trong cung nhiều năm rồi, hiểu rõ các cô nương sẽ có tính toán gì, sẽ có bao nhiêu vẻ mặt.”
A Cẩn gật đầu.

Nhìn thấy nàng nghe lời như thế, Ngu Quý phi mỉm cười.

Mà A Cẩn lại rơi vào suy tư, Ngu Quý phi… Vì sao bà lại nói cho nàng biết trước chuyện Thôi Mẫn sẽ được gả cho Tề Vương gia? Chuyện này có gì đó hơi kỳ quái nha!
Nhưng mà cho dù có nghi ngờ, nàng cũng không biểu hiện gì nhiều trước mặt Ngu Quý phi, chờ khi về lại phủ, A Cẩn vẫn suy nghĩ về chuyện lần này.

Lục Vương phi thấy lúc ăn cơm tối nàng có hơi lơ đãng nên sau khi ăn xong thì gọi nàng vào phòng.

A Cẩn kể lại những lời Ngu Quý phi nói, sau đó Lục Vương phi cân nhắc đoán ý: “Có lẽ là… Có lẽ Ngu Quý phi hy vọng con có thể ngăn cản chuyện này?” Nghĩ như thế, Lục Vương phi lại cảm thấy mình không nên nói những chuyện này trước mặt hài tử, bà sợ A Cẩn sẽ làm gì đấy nên nói: “Chuyện này, con đừng xen vào nhiều.”
A Cẩn: “Vâng!” Rất khôn khéo và nghe lời.

Lục Vương phi vẫn nghi ngờ: “Sao lần này con lại nghe lời như thế, thật chẳng giống con chút nào.”
A Cẩn cười hì hì: “Con nghe lời còn không tốt sao ạ? Một nữ tử sống trong hậu trạch như con không thể tham gia vào việc triều chính.

Nhưng mà… Hi hi, con có thể nói cho Thời Hàn ca ca.”
A Cẩn cảm thấy mình quá thông minh.

Lục Vương phi cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, bà nhìn A Cẩn chỉ hận rèn sắt chưa thành thép: “Con còn chưa thành thân đã chạy khắp nơi nhờ người ta giúp con làm này làm kia.

Con đấy, thật khiến ta thật khổ tâm quá đi mà.”
A Cẩn: “Thành… Thân?”
Lục Vương phi nhìn nàng nói: “Con đừng có giả ngu giả ngơ nữa, không lấy Phó Thời Hàn làm phu quân thì con còn muốn gả cho ai nữa? Hơn nữa rõ ràng con cũng rất thích nó, đừng có giả vờ trước mặt ta.”
A Cẩn: “...!Người là mẫu thân ruột của con thật sao?”
Lục Vương phi: “Nha đầu chết tiệt này, muốn bị đòn à?” Bạo lực như vậy đó, không hề có một chút do dự nào! A Cẩn khóc ròng bỏ chạy: “Không muốn… Làm gì có ai muốn bị đòn đâu!”
“Con cũng chẳng còn là tiểu hài tử nữa, làm chuyện gì cũng phải có chừng mực.” Lục Vương phi cảnh cáo.

A Cẩn: “Hả? À, vâng!”
Vì sao nàng phải có chừng mực? Ở bên cạnh Thời Hàn ca ca cần phải có chừng mực à? Phó Thời Hàn… Nàng hơi mím môi, Phó Thời Hàn là đồ khốn.

A Cẩn bỏ chạy về phòng mình, nhìn đồ trang sức trên bàn.

Đồ trang sức của A Cẩn đa phần đều do Thời Hàn tặng, chính xác mà nói thì đồ nàng thường dùng phần lớn đều là Thời Hàn tặng cho nàng, nhiều năm trôi qua, cũng chỉ có hắn hiểu rõ sở thích của nàng.

A Cẩn cầm trâm cài bằng vàng lên, quơ quơ, cắm lên búi tóc của mình: “Nhìn đẹp không?”
A Bích mỉm cười nói: “Đương nhiên là đẹp rồi.

Tiểu Quận chúa đeo cái gì cũng trông rất đẹp.”
A Cẩn nhìn A Bích từ trong kính: “Ta phát hiện, miệng tỷ cũng ngọt thật đấy.”
A Bích cười: “Nô tỳ chỉ nói thật thôi ạ.

Người ăn nói vụng về nên chỉ biết nói thật thôi!”
A Cẩn chống cằm nhìn nàng: “A Bích tỷ tỷ, tuổi của tỷ cũng không còn nhỏ nhỉ?”
A Bích vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời: “Tiểu Quận chúa chê ta già rồi sao?”
A Cẩn cười hì hì: “Ta chê A Bích tỷ tỷ già khi nào chứ, ta chỉ vì muốn tốt cho tỷ thôi.

Phúc Đắc đã đợi A Bích tỷ tỷ lâu quá rồi.

A Bích tỷ tỷ có nghĩ đến chưa, nhanh nhanh làm tiệc rượu với Phúc Đắc đi.

Cứ để người ta chờ tỷ mãi cũng không tốt đâu nha!”
A Bích lập tức đỏ mặt, nàng ấy dùng tốc độ nhanh nhất để nói: “Sao người lại nói bậy bạ thế, ta muốn hắn đợi bao giờ? Ta muốn phục vụ tiểu Quận chúa cả đời, lập gia đình cái gì, ta chưa hề suy nghĩ đến chuyện này.

A Cẩn xoay người, không nhìn nàng ấy từ trong kính nữa, trái lại nhìn chằm chằm mặt nàng ấy: “Tỷ đang nói dối.

Lúc tỷ nói chuyện ánh mắt đảo liên hồi, rõ ràng đang lừa gạt ta.”
A Bích: “Nô tỳ không dám, Quận chúa…”
A Cẩn cười lên, nàng trêu chọc: “Ta biết A Bích tỷ tỷ thích Phúc Đắc, nhắc mới nhớ, Phúc Đắc đã đợi tỷ nhiều năm rồi.

Ta không thể cứ để tỷ hầu hạ ta mãi không thả như thế, vả lại, cho dù tỷ có thành thân thì cũng có thể hầu hạ cho ta mà.

A Bích tỷ tỷ, tỷ nói thật đi, chỉ cần tỷ bằng lòng, ta sẽ sắp xếp cho hai người thành thân.”
A Bích nắm chặt khăn tay, cả người trông rất rối rắm.

Nhiều năm qua đi, A Cẩn cũng xem như hiểu rõ, dù bây giờ hay lúc còn nhỏ, Phúc Đắc vẫn luôn rất thích A Bích, nếu không, sẽ không đợi nàng ấy nhiều năm như thế.

“A Bích tỷ tỷ, thật ra có đôi khi không phải chọn cái này hay cái kia, có thể lấy cả hai mà.

Ta chỉ muốn biết, có phải tỷ muốn gả cho Phúc Đắc hay không?”
A Bích cúi thấp đầu, cả người như lửa đốt, nhưng cuối cùng nàng ấy cũng cắn môi gật đầu.

A Cẩn “À” một tiếng thật dài, nói: “Quả nhiên tỷ thích hắn.”
Thật khó để nói vì sao người ta thích nhau, nàng luôn cảm thấy với tính cách này của A Bích sẽ không bao giờ thích Phúc Đắc được.

Nhưng sự thật luôn khó đoán như thế, hai người luôn bên cạnh nhau, hơn nữa, cho dù thế nào thì Phúc Đắc cũng đều nghe lời A Bích, đứng bên cạnh A Bích, điểm này cực kỳ khó có được.

A Cẩn đang thất thần thì thấy A Bích quỳ xuống.

Nàng ấy nhìn A Cẩn, trong mắt đầy sự cảm kích: “Nô tỳ đa tạ tiểu Quận chúa tác thành.”
A Cẩn cười hì hì: “Mau đứng lên đi.

Tỷ ở bên cạnh ta lâu như thế, ta vì tỷ làm chút chuyện này chẳng đáng vào đâu cả, vả lại, không phải hai người đã thích nhau từ lâu rồi à? Cho dù ta không làm, thì nói không chừng mẹ ta cũng sẽ tác thành cho hai người đó.”
Quả thật A Bích không biết vì sao tiểu Quận chúa bỗng nhiên lại nhắc đến chuyện này, nhưng nếu chuyện có thể được như thế, nàng có thể vừa chăm sóc tiểu Quận chúa vừa có thể thành thân, thì còn gì tốt hơn nữa chứ?
“Đa tạ Quận chúa.”
A Bích - Đại nha hoàn của Gia Hòa Quận chúa sắp thành thân, mà nàng ấy lại gả cho sai vặt của Lục Vương phủ, chuyện này nói ra quả thật rất chấn động, cho dù là ai cũng không ngờ sẽ có chuyện này xảy ra.

A Bích dịu dàng khéo léo, lại là tâm phúc của Gia Hòa Quận chúa, thường thì những tỳ nữ này sẽ làm thiếp cho cô gia, nhưng Gia Hòa Quận chúa lại lựa chọn để nàng ấy xuất giá, thật sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Đương nhiên, cũng có người đoán không biết có phải Gia Hòa Quận chúa sắp thành thân hay không, nếu không, sao lại gả A Bích ra ngoài trước.

Rõ ràng là không muốn để A Bích đi trên con đường thị thiếp.

Người ngoài suy nghĩ như thế, người làm của Lục Vương phủ cũng có suy nghĩ, chẳng qua mọi người đều không dám nhiều lời, phải biết là, với tính tình bá đạo của Gia Hòa Quận chúa, nếu nói nhiều sẽ phạm phải sai lầm, thế thì đừng mơ có ngày tốt lành ở Lục Vương phủ.

Tóm lại hiếm có đại trạch viện nào đơn giản như Lục Vương phủ.

Về số lượng phi tần thì Lục Vương phủ có nhiều phi tần nhất, nhưng họ đều rất biết điều, cho dù là ai cũng đều hiền lành như thế.

Đây không phải là nơi có thể tùy tiện ngang ngược, hống hách.

Mà việc nịnh bợ Lục Vương phi có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn việc quyến rũ Lục Vương gia.

Bây giờ A Điệp bị nhốt trong một căn phòng ở góc hậu viện, Liên di nương cũng đang bị nhốt ở chỗ đó.

Liên di nương còn đang khóc sướt mướt, bà ta không ngờ, A Điệp lại không thành công, không chỉ không thành công, còn bị đổ oan thành người điên.

Mà người điên cái gì, đây chính là muốn hủy hoại cả đời con bé rồi!
“Không ngờ nữ nhân ác độc đó lại tính kế chúng ta.

A Điệp, con cảm thấy có phải lúc chúng ta tính kế đã bị người khác nghe được không? Nếu không, sao lại thành thế này.”
A Điệp không nói gì, nàng ta ngồi trên giường, im lặng suy nghĩ chuyện đã xảy ra hai ngày qua, nàng ta thật sự không hiểu, vì sao nàng ta đã nói A Cẩn như thế rồi mà còn bị mọi người nhìn như một kẻ điên.

Tuy nói thân phận A Cẩn hiển hách nhưng không phải mọi người nên nghi ngờ à?
“Chắc chắn là bọn họ không nói cho lão gia biết, ta nhất định phải đi gặp lão gia, chờ khi gặp được lão gia rồi chúng ta sẽ không sao nữa.” Liên di nương nói tiếp.

A Điệp không thích nghe, cảm thấy phiền mà nói: “Mẹ, người đừng nói nữa.

Cha không hề quan tâm đến chúng ta, nếu như quan tâm đến chúng ta thì trước đó khi chúng ta bị giam lỏng ông ấy đã đến rồi.

Sao phải đợi đến ngày hôm nay.

Con thấy, chúng ta chẳng dựa được vào ai cả.”
Liên di nương: “Không đâu, con nói bậy, cha con sẽ không như thế, ông ấy thích ta nhất, say mê ta như thế, sao bỏ mặc ta được? Năm đó vì muốn để ta vào phủ mà ông ấy đã tốn rất nhiều công sức, con không biết…”
A Điệp bực bội ném khăn tay, nói: “Mẹ, người nên tỉnh lại rồi, cả ngày đều nói ông ta đối xử với người tốt thế nào, ông ta thích người ra sao, nhưng nếu thích người thật thì nên nâng người làm Trắc phi, xem như châu như bảo mới đúng, nhưng bây giờ người nhìn xem mình trở thành cái gì đây! Người nhìn chúng ta đi, một người làm cũng có thể xem thường chúng ta.

Nữ nhi của người bây giờ bị đổ oan thành một người điên, người nhìn đi ông ta đã đến thăm chúng ta ngày nào chưa? Cả ngày đều đi cùng Ngọc Chân di nương kìa, cũng chẳng biết người xấu xí như vậy có yêu thuật gì mà khiến phụ thân thích đến thế.

Theo con thấy, đều do mẫu thân không có bản lĩnh.”
“Sao con có thể nói ta như thế, ta là mẫu thân của con đấy!” Liên di nương vô cùng đau lòng.

“Cũng bởi vì người là mẫu thân con nên con mới trở nên thê thảm thế này, bàn về dung mạo, về tài năng hay tính cách, con không thua A Cẩn mặt nào cả, nhưng vì sao mặt nào nàng ta cũng hơn con? Còn không phải vì nàng ta là nữ nhi của Vương phi à, nếu như con là Quận chúa thì sẽ có chuyện này sao? Cũng bởi vì con có người mẫu thân là người nên mới trở nên thê thảm thế này đây.”
“Con…”
Hai người tranh cãi như thế, người giữ cửa cũng nhịn không được thở dài, tính tình thế này còn muốn đổi sang thân phận tốt hơn, cũng chẳng biết A Điệp tiểu thư trúng tà gì mà lại trở nên ngu ngốc như thế.

Bà tử bẩm hết mọi chuyện cho A Cẩn nghe, A Cẩn tỏ vẻ không quan tâm nói: “Cứ để bọn họ cãi nhau đi.

Dù sao cũng không được ra ngoài.

Đùa giỡn chút thôi!”
A Cẩn lười quản chuyện hai mẹ con bọn họ, chỉ để ý chuyện quan trọng, chẳng bao lâu sau đã đến ngày A Bích và Phúc Đắc thành thân.

Phúc Đắc vui vẻ đến tạ ơn, hắn tưởng cứ phải chờ A Bích cả đời như thế, nhưng thật không ngờ Quận chúa lại cho bọn họ cơ hội này.

Bên này mọi thứ đều đang tiến hành đâu vào đấy, bên kia, Lục Vương gia lén kéo A Cẩn đến một góc xó xỉnh, hỏi nàng: “Ta nói này khuê nữ! Có phải con muốn thành thân với Phó Thời Hàn không?”
A Cẩn = 口 =, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Lục Vương gia: “Con nói thật đi, có phải hay không? Nếu không, con gả A Bích ra ngoài làm gì, mà Phúc Đắc cũng chiếm được lợi từ chúng ta đấy!”
A Cẩn nghiêm túc: “Cha này, cha suy nghĩ nhiều rồi đấy! Thật đấy ạ! Sao cha lại nghe những lời bậy bạ của người ngoài thế, con là người như thế à? Vả lại, con và Phó Thời Hàn, con và Phó Thời Hàn còn chưa đến bước thành thân đâu!”
Vẻ mặt Lục Vương gia tỏ vẻ “Ta là phụ thân con đó, con không chịu nói thật cho ta biết”, thật cô đơn.

A Cẩn giơ bàn tay nhỏ bé lên: “Con thề, không có!”
Lục Vương gia nửa tin nửa ngờ: “Con nói thật à?”
“So với trân châu còn thật hơn.”
Vừa nói như thế, Lục Vương gia nhìn A Cẩn, cảm khái: “Nhưng mà với kỹ năng ghép cặp này của con thì còn chẳng bằng Hoàng gia gia của con nữa.

Ông ấy ban hôn đa phần đều không mỹ mãn hạnh phúc, con đây là kéo hai người không hề hợp nhau vào chung một chỗ, người làm cha như ta thấy áp lực rất lớn đó.”
“Tóm lại cha muốn nói chuyện gì?” Cuối cùng A Cẩn cũng không nhịn được.

Lục Vương gia: “Phúc Đắc là gã sai vặt của ta, là người trung thành nhất của ta, nếu như gia đình hắn không hạnh phúc thì sao làm việc tốt được chứ? Nói thật…” Lục Vương gia cẩn thận thì thào nói: “Ta luôn cảm thấy, A Bích sẽ bỏ rơi hắn!”
Phụt! A Cẩn thua rồi!
“Chuyện này, chắc chắn không thể nào!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui