Phó Thời Hàn rời khỏi Kinh thành, nhưng trước khi rời khỏi Kinh thành, hắn còn nghiêm túc nói chuyện với Cảnh Diễn, Cảnh Diễn nghe nói Oánh Nguyệt hơi có ý với Phương Chí Uẩn, mắt lập tức trợn tròn to như chuông đồng, hắn không thể nào hiểu nổi, bản thân ngọc thụ lâm phong như vậy, nam tử phong lưu phóng khoáng như thế, sao có thể không sánh được với Phương Chí Uẩn.
Đại khái là Cảnh Diễn không tin tưởng lắm, Thời Hàn th cảm thấy rất thú vị, hắn vỗ vỗ bả vai Cảnh Diễn: “Con đường của huynh, vẫn còn rất gian khổ!”
Cảnh Diễn nhìn biểu cảm vui vẻ của biểu đệ tốt nhà mình, lập tức cảm thấy giữa huynh đệ thực sự chẳng có tình cảm gì.
Đối với Phó Thời Hàn mà nói, thủ túc tình thân đều là rắm, một chút cũng không kém, đều là rắm!
Hắn nheo mắt nhìn Phó Thời Hàn hỏi: “Đệ còn là biểu đệ của ta không?”
Thời Hàn nhướng mày vô tội nói: “Tất nhiên là đệ có rồi, thực sự không ngờ huynh đã già đến mức chuyện như thế này cũng nghi ngờ.”
“Nếu đã là biểu đệ của ta, sao lại không biết giúp ta một chút? Đến cả tin tức quan trọng như vậy, giờ cũng mới nói ta, đệ làm lỡ mất bao nhiêu chuyện của ta rồi đệ có biết không? Uổng cho ta còn khắp nơi nghĩ cho đệ, góp một phần công sức trên con đường đệ quyến rũ Gia Hòa Quận chúa, nhưng còn đệ thì sao, đệ báo đáp một tấm chân tình của ta như vậy sao? Sao đệ có thể đối với ta như vậy?” Cảnh Diễn thực sự đau lòng nói: “Đệ không giúp ta thì thôi, mật báo tin tức còn chậm trễ.”
Phó Thời Hàn “Ồ” một tiếng thật dài nói: “Cho dù là sớm hay muộn thì cũng đâu thể thay đổi được! Hơn nữa, đệ với A Cẩn ra sao cũng đâu liên quan gì đến huynh nhỉ?”
Cảnh Diễn bại trận: “Đệ chả có chút tình nghĩa huynh đệ gì cả.
Đệ đệ đệ!”
Thời Hàn mỉm cười: “Thực ra, Phương Chí Uẩn không đáng để huynh phải lo lắng.
Triệu Oánh Nguyệt chỉ cảm thấy bọn họ có thể có duyên, không hề nhận định là thích hắn ta, chỉ cần biểu hiện kịp thời.
Nói không chừng huynh có thể nắm bắt được.”
Cảnh Diễn thở dài: “Sao huynh có thể thuận lợi giống như đệ được chứ.”
Thời Hàn lại không cảm thấy bản thân thuận lợi, hắn làm rất nhiều chuyện đấy.
Không nhắc đến những nỗ lực trước đây, chỉ nhìn bây giờ, Triệu Cẩn Ngôn còn đang nhìn chằm chằm hắn kìa!
“Nói mấy cái đó không có tác dụng, bản thân huynh tự biểu hiện đi.”
“Biểu hiện có tác dụng sao?” Cảnh Diễn đảo mắt.
Nhìn hắn như vậy, Thời Hàn cảm thấy bản thân không giúp người biểu ca này một chút dường như thật sự có chút nói không được, hắn không nhịn được bật cười: “Huynh nói xem, chẳng phải cữu cữu và cữu mẫu đang gấp gáp về chuyện hôn sự của huynh à?”
Lời này chẳng phải vô nghĩa sao?
Cảnh Diễn tiếp tục đảo trắng mắt, cả ngày nay hắn gần như không có chuyện gì ngoài việc đảo mắt qua lại.
Thời Hàn cảm thấy, có lúc con người ta trở nên ngu ngốc, thật sự không có thuốc chữa.
Hắn thở dài một hơi, bình tĩnh nói: “Huynh vội vàng, người bên cạnh huynh còn vội vàng hơn, trưởng bối nhà huynh càng vội vàng hơn nữa.”
Nói rồi, Thời Hàn rời đi.
Cảnh Diễn không hiểu lắm, hắn lớn tuổi hơn so với Thời Hàn, phụ mẫu càng lo lắng hơn không phải rất bình thường sao? Cho rằng mọi người đều giống như đệ ấy, không có ràng buộc, tự mình làm chủ à? Mấy năm nay, cha và mẹ của hắn gần như muốn mắng chết hắn rồi đó! Nhắc đến hai người họ làm cái gì? Hắn khó khăn lắm mới thích được một người, kết quả gặp phải chuyện như vậy, thử nói xem… Này này, đợi chút! Hình như không đúng lắm nha!
Ý trong lời nói của Thời Hàn là…
Cảnh Diễn nhảy bật lên, trực tiếp đuổi theo, đợi khi đến cổng lớn, cuối cùng cũng đuổi kịp Thời Hàn.
Phó Thời Hàn nhìn hắn vội vàng kéo mình, vô tội.
“Rốt cuộc huynh muốn làm cái gì?”
“Đệ nói, ý của đệ là để cha và mẹ của ta giúp ta đi cầu thân, ý của đệ là như vậy đúng không?” Cảnh Diễn mong đợi hỏi, nhưng hỏi xong rồi lại tự mình nói: “Không được, không được, không thể như vậy được, huynh muốn cưới một người, tất nhiên phải quang minh chính đại, sao có thể lợi dụng phụ mẫu làm việc ép người khác như thế này được, như vậy không được.”
Phó Thời Hàn thấy hắn lải nhải cũng không nói gì nhiều, chỉ bình tĩnh nói từng chữ: “Tùy huynh!”
“Đệ đừng có tùy ta nữa, đệ nói, đệ nói đi, đệ…” Cảnh Diễn nói hơi mất trật tự, Thời Hàn nhìn dáng vẻ như kẻ ngốc đó của hắn, cảm thấy bản thân không hiểu lắm, chàng không hiểu, sao đột nhiên Cảnh Diễn lại thích Triệu Oánh Nguyệt, càng không hiểu, sao Cảnh Diễn vì thích một người mà trí thông minh lại trở nên thấp như vậy.
“Cho dù như thế nào, tình cảm có thể từ từ bồi đắp, nhưng người… Chung quy vẫn phải kéo về bên mình trước.
Nếu như huynh không biết làm như thế nào, có thể nhìn đệ.”
Nhiều năm như vậy, chàng vẫn luôn kiên trì, chẳng phải chính vì một điều này sao?
Lời nói của Thời Hàn thật sự đã kích thích Cảnh Diễn, thấy hắn lại lần nữa rơi vào trạng thái ngu ngốc, Thời Hàn rút tay áo của mình ra tự mình rời đi.
Lúc này Cảnh Diễn cũng coi như hiểu rõ ý trong lời nói của Thời Hàn.
Hắn cẩn thận suy nghĩ, có chút bối rối.
Nếu như đi nói với cha và mẹ của hắn, bọn họ nhất định sẽ vui vẻ như điên đi cầu thân, cái này là tất nhiên.
Nhưng như thế chung quy vẫn khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, người ta cũng không nói muốn gả cho hắn, như vậy chẳng phải khiến người ta cảm giác như cưỡng hôn sao?
Nếu như không nói, hình như cũng không tốt.
Nếu như Oánh Nguyệt thực sự thích người khác, lúc đó, chẳng phải hắn mất nhiều hơn được sao, phải biết là A Cẩn lúc mới đầu không thích Thời Hàn nha.
Cô nàng mạnh mẽ thường sợ nam tử quấy rầy.
Nhưng có thể sau khi gả nàng ấy sẽ nhanh chóng thích mình, còn tốt hơn bản thân ngày ngày ở trong nhà nhớ nhung, đến đi ra ngoài cũng không dám.
Cảnh Diễn vô cùng xoắn xít, đợi hắn cuối cùng cũng nghĩ ra một kế hoạch thì Thời Hàn đã rời khỏi Kinh thành rồi.
Hắn cảm thán, bây giờ muốn tìm người để tâm sự cũng không thể rồi! Đệ ấy rất nhiều mưu kế nha! ~~~~(>_.