Nghĩ đến đây, dãy số nước ngoài đã có vẻ không quan trọng nữa.
Rốt cuộc Lục Thời Sâm có phải người nghe điện thoại không, mới là một chuyện cần làm rõ nhất hiện tại.
“Suy nghĩ lâu như thế, quyết định xong chưa?” Lục Thời Sâm phá vỡ sự yên tĩnh.
Mạnh Chiêu thẳng thắn trả lời: “Có thể làm giao dịch, nhưng trước đó, cậu cũng phải trả lời câu nỏi của tôi.” Quan trọng hơn hết vẫn là nói lời khách sáo trước, Mạnh Chiêu nghĩ.
“Được.” Lục Thời Sâm cũng rất thẳng thắn.
“Cậu hỏi điện thoại của người chết làm gì?”
“Chỉ muốn biết trạng thái cuối cùng của điện thoại kia là im lặng hay trạng thái khác.”
“Cụ thể hơn đi.” Mạnh Chiêu nói.
“Tôi nhớ lúc tôi gọi cuộc điện thoại kia, đợi một lúc lâu đối diện mới nhận,” Lục Thời Sâm dừng lại một lát rồi nói tiếp, “Nếu như là chuông hoặc là trạng thái rung, hung thủ không khỏi to gan quá.”
Đây đúng là một mạch suy nghĩ, Mạnh Chiêu thay mình vào trạng thái tâm lý của hung thủ, sau khi thực hiện hành động giết người, cho dù là tay già đời tố chất tâm lý mạnh mẽ bao nhiêu, cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tránh né người khác.
Giả thiết điện thoại của Chu Diễn để chuông hoặc trạng thái rung, như vậy mỗi một giây đợi kết nối điện thoại, hung thủ đều có khả năng bị lộ.
Cho nên, bất kể hung thủ lựa chọn bắt máy hay cúp máy, cũng sẽ đưa ra phản ứng ngay lập tức, mà không phải để mặc chuông điện thoại vang mãi.
Mặc dù đã đoán được mạch suy nghĩ của Lục Thời Sâm, nhưng Mạnh Chiêu vẫn hỏi: “Cho nên suy đoán của cậu là?”
“Nếu điện thoại do người chết nghe máy, vậy rất có thể lúc đó Triệu Vân Hoa cũng không thành công giết anh ta, về phần người hành hung lần hai sau đó là Triệu Vân Hoa hay là người khác, thì phải xem Triệu Vân Hoa có bằng chứng ngoại phạm không.”
Mạnh Chiêu thật sự cảm thấy tiếc nuối vì đội điều tra tội phạm không thể có được một nhân tài như Lục Thời Sâm.
Ý tưởng suy luận lấy nhỏ thấy lớn, logic xử lý vụ án mạnh dạn suy luận cẩn thận kiểm chứng này, thật sự là một hạt giống tốt để điều tra tội phạm.
Nhưng anh biểu hiện rất thận trọng, gật đầu nói: “Đây cũng là một mạch suy nghĩ.”
“Vậy có muốn làm giao dịch không?” Lục Thời Sâm lần nữa nhắc đến giao dịch kia, ý tứ sâu xa, “Nếu cảnh sát Mạnh đồng ý, về sau chúng ta có thể thường xuyên chia sẻ mạch suy nghĩ.”
“Vậy tôi hỏi cậu một câu hỏi cuối cùng, rốt cuộc tại sao cậu cảm thấy hứng thú với vụ án này đến vậy?”
“Tôi nghi ngờ sợi lông chó xuất hiện trên người người chết không phải ngẫu nhiên, mà là có người cố ý làm ra.
Mục đích giá họa vụ án giết người này cho tôi, mà tôi muốn điều tra rõ ràng người này là ai, tại sao phải làm vậy, lý do này vẫn chưa đầy đủ?”
Mạnh Chiêu suy nghĩ một lát, cười đến mức có phần không đứng đắn, anh vươn tay về phía Lục Thời Sâm: “Thành giao.”
Lục Thời Sâm cúi đầu nhìn ngón tay Mạnh Chiêu, ngay khi Mạnh Chiêu cho rằng hắn có rối loạn tiếp xúc không thể tiếp xúc bình thường với người khác, chuẩn bị rút tay về, tay của Lục Thời Sâm đã nắm lấy.
Nhiệt độ hơi lạnh khiến cảm xúc nắm lên kia có vẻ man mát, mà lần nắm này của Lục Thời Sâm rất có cường độ.
Đến khi Lục Thời Sâm buông tay, Mạnh Chiêu mới cảm thấy đốt ngón tay lại bị hắn nắm hơi đau.
Đây giống như một cảnh tượng hòa giải, nhưng Mạnh Chiêu biết, lý do mà mình đồng ý với Lục Thời Sâm, một mặt là vì Lục Thời Sâm đã từng giúp mình.
Nếu như Lục Thời Sâm thật sự không liên quan đến vụ án này, anh chắc chắn dốc hết toàn lực điều tra rõ sự thật giúp Lục Thời Sâm.
Mặc khác là gì, anh cảm thấy trong vụ án này, thân phận và thái độ của Lục Thời Sâm hơi kỳ lạ, dường như chỉ đến thật gần, mới có thể hoàn toàn nhìn rõ con người của Lục Thời Sâm và động cơ thật sự của hắn.
Còn về phần chi tiết vụ án mà manh mối, Mạnh Chiêu cũng không định thật sự tiết lộ.
Dù so quyền chủ động nằm ở chỗ anh, muốn lộ ra hay không, muốn lộ gì ra, đều do anh quyết định, tìm đại một vài tin tức không quan trọng để lừa gạt Lục Thời Sâm, có lẽ hắn cũng sẽ không phát hiện.
Nghĩ vậy, vụ giao dịch này có thể nói là trúng ba con chim cùng một lúc, vừa có thể thăm dò Lục Thời Sâm, vừa có thể thu hoạch được một vài lối suy nghĩ trong việc phá án, lại tìm được sức lao động miễn phí hỗ trợ điều tra dãy số nước ngoài.
Xem ra sự cố chấp của Lục Thời Sâm với vụ án này đã ảnh hưởng đến logic suy nghĩ của anh, nhưng thông minh tuyệt đỉnh thế này, thế mà cũng sẽ làm giao dịch lỗ vốn như thế…
Lục Thời Sâm nhìn thoáng qua Mạnh Chiêu, trong ánh mắt để lộ chút sâu thẳm không dễ phát hiện, một cái chớp mắt ngắn ngủi, Mạnh Chiêu không phát hiện ra.
Đạt được giao dịch, Mạnh Chiêu nói: “Đợi tôi xác nhận trạng thái di động của Chu Diễn sẽ nói cho cậu biết, còn có chuyện khác không?”
Lục Thời Sâm cũng không khách sáo với anh, đưa ra yêu cầu của mình: “Tôi muốn đến xem căn phòng của Chu Diễn ở tòa nhà số 7.”
Tòa nhà số 7 đã được đồng nghiệp điều tra triệt để, không tìm được manh mối khác, mặt tường bị quét sơn kia lại chiếu vào trong đầu Mạnh Chiêu, dưới bức tường kia, thật sự không có gì cả ư?
Ngày đó Chu Diễn chủ động hẹn Lục Thời Sâm đến, mục đích của Chu Diễn cũng rất có thể là muốn cho Lục Thời Sâm xem thứ gì đó quan trọng, Lục Thời Sâm có thể phát hiện ra manh mối gì có lợi cho việc phá án không? Sau khi hắn nhìn thấy bức tường kia, sẽ có phản ứng như thế nào?
Hiện tại, toàn bộ vụ án như một đầm nước đọng, muốn khôi phục thì nhất định phải xuất hiện biến hóa mới.
Lc có thể mang đến biến hóa không? Lần mạo hiểm này, đáng giá không? Mạnh Chiêu nghĩ một lát, nhìn thoáng qua Lục Thời Sâm không có biểu cảm, cuối cùng gật đầu nói: “Được, nhưng tôi phải về cục thành phố lấy chìa khóa trước.”
“Tiện thể kiểm tra trạng thái điện thoại của Chu Diễn luôn.” Lục Thời Sâm nhắc nhở.
Về cục thành phố lấy chìa khóa, Mạnh Chiêu lại lấy điện thoại của Chu Diễn ra, dùng di động của mình gọi vào số của Chu Diễn.
Chuông điện thoại vang lên, là bài hát do Chu Diễn viết.
Thật sự là trạng thái chuông… Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Nếu quả thật như Lục Thời Sâm nói, lúc đó cuộc gọi kia một lúc sau mới được nhận, vậy có thể là Chu Diễn tự bắt máy.
Vì thế nên, lần thứ hai xác minh sự thật có người hành hung lần hai sau Triệu Vân Hoa…
Vậy Lục Thời Sâm, liệu có phải người hành hung lần thứ hai không? Mạnh Chiêu lại bắt đầu suy nghĩ vấn đề này.
Xem trạng thái của điện thoại là ý tưởng Lục Thời Sâm cung cấp, nếu như Lục Thời Sâm đúng là hung thủ, vậy hắn cần gì cung cấp ý tưởng mày để giúp đỡ mình xác nhận sự tồn tại của người hành hung lần hai, đây chẳng phải dẫn lửa thiêu thân sao? Nói từ góc độ này, Lục Thời Sâm quả thực có hiềm nghi không lớn, hơn nữa, từ sau khi biết Lục Thời Sâm từng giúp mình thưa kiện, trong lòng Mạnh Chiêu hình như luôn vô tình hay cố ý thiên vị Lục Thời Sâm, mà kiểu thiên vị này, ngay cả bản thân anh cũng chưa phát hiện ra.
Sau khi cất điện thoại của Chu Diễn, Mạnh Chiêu ra khỏi cục thành phố, kéo cửa xe của Lục Thời Sâm ra ngồi vào.
“Sao rồi?” Lục Thời Sâm nghiêng mặt sang nhìn anh.
“Trạng thái chuông.” Mạnh Chiêu không có ý định nói dối trong vấn đề này, anh dự định mượn kíp nổ này, hiển thêm về suy nghĩ của Lục Thời Sâm.
“Vậy cơ bản có thể loại trừ là hung thủ nghe điện thoại.” Lục Thời Sâm khởi động xe.
“Ừ, đương nhiên cũng không loại trừ nguyên nhân lúc đó điện thoại quá khó tìm… Phải rồi, nếu sợi lông chó kia thật sự là cố tình giá họa cho cậu, vậy người này có mâu thuẫn với cậu? Cậu vừa về nước không lâu, đã kết thù với ai?”
“Không biết.” Lục thời Sâm lái xe qua đường cái, lái thẳng về phía tòa nhà số 7.
“Có điều, dùng một sợi lông chó để giá họa, hung thủ không cảm thấy cường độ này không đủ à…”
“Lúc xảy ra vụ án tôi đã ra vào hiện trường phạm tội, lại có lông chó làm chứng, còn từng gọi điện thoại cho người chết, đổi cảnh sát khác đến điều tra phá án vụ này, nói không chừng bây giờ tôi đã có thân phận nghi đối tượng tình nghi phạm tội rồi.” Đến rất gần tòa nhà số 7, Lục Thời Sâm nói lời này xong, xe đã lái đến trước cổng vòm tròn.
Mạnh Chiêu đẩy cửa xe ra bước xuống: “Nói vậy, tôi xem như ân nhân cứu mạng của cậu…”
Lúc này Lục Thời Sâm cũng bước xuống xe, đi đến bên cạnh Mạnh Chiêu, Mạnh Chiêu dùng mu bàn tay vỗ vỗ cánh tay Lục Thời Sâm: “Không bảo cậu lấy thân báo đáp ân nhân cứu mạng, sau này hãy tôn trọng ân nhân cứu mạng hơn.”
Lục Thời Sâm liếc anh một cái: “Cậu đều lấy thân báo đáp với ân nhân cứu mạng?”
Hai người đi qua cổng vòm tròn, rảo bước đi vào tòa nhà số 7, Mạnh Chiêu lấy chìa khóa ra, “chậc” một tiếng: “Cũng chưa hẳn, tối thiểu chắc phải nhìn xem ân nhân cứu mạng có vừa mắt không.”
Kéo cửa tòa nhà số 7 ra, hai người đi vào trong nhà.
Mạnh Chiêu đưa cho Lục Thời Sâm một đôi găng tay, mình cũng theo sát Lục Thời Sâm, lặng lẽ quan sát phản ứng của Lục Thời Sâm, một khi Lục Thời Sâm có động tác nào bất thường, mình phải ngăn lại ngay lập tức.
Lục Thời Sâm bước vào gian phòng ngủ gần nhất trước, đứng trước bức tường quét vôi trắng kia, Mạnh Chiêu theo phía sau hắn đi vào.
“Mới quét tường.” Lục Thời Sâm thấp giọng nói.
“Đúng, cậu không được chạm vào để tránh phá hỏng hiện trường.” Mạnh Chiêu dặn dò.
“Quét lên sau khi Chu Diễn chết?” Lục Thời Sâm tự quan sát mặt tường này.
“Chuyện này… Vẫn chưa thể chắc chắn.” Mạnh Chiêu hơi cảnh giác nhìn Lục Thời Sâm, “Cậu nghĩ trên mặt tường này có gì?”
“Không đoán được.” Lục Thời Sâm nói.
“Thứ mà Chu Diễn muốn cho cậu xem, cậu nghĩ có thể nằm dưới tường không?” Mạnh Chiêu lại quan sát mặt tường kia lần nữa, “Dùng Luminol[1] thử rồi, cũng không phát hiện vết máu, dĩ nhiên, đã bị sơn trắng che khuất hoàn toàn cũng nên.”
[1]
Lục Thời Sâm dạo qua một vòng trong căn phòng sau đó đi ra ngoài, lại bước vào phòng ngủ của Chu Diễn.
Mạnh Chiêu đi theo hắn, quan sát mọi động thái của hắn bất cứ lúc nào.
Lục Thời Sâm dường như chỉ tùy tiện đi dạo, hắn lướt nhìn căn phòng này, sau đó đi đến trước bàn sách của Chu Diễn, cầm khung ảnh trên bàn lên.
Trong khung ảnh là ảnh chụp của một cậu bé sáu bảy tuổi và mẹ, nhìn từ đường nét gương mặt, có lẽ có thể phân biệt ra được ảnh chụp chung của Chu Diễn hồi nhỏ và mẹ.
Mạnh Chiêu đến gần, anh nhìn thấy Lục Thời Sâm bắt đầu nhăn mày lại.
Trước đó, cũng không có ai chú ý đến tấm ảnh bình thường này có gì đó không đúng, Mạnh Chiêu nhìn tấm cảnh kia một cái, hỏi: “Sao vậy?”
Ai ngờ một giây sau, Lục Thời Sâm giơ tay nhấn huyệt thái dương, hai đầu lông mày nhíu chặt hơn, dường như trong chớp mắt rơi vào trong nỗi đau khổ cùng cực nào đó.
Sự đau khổ kia tới rất nhanh chóng mãnh liệt, khiến lưng của Lục Thời Sâm lập tức cong xuống, gân xanh trên cánh tay nổi hết lên.
“Đau đầu?” Nhìn biểu cảm chịu đủ tra tấn của Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu lập tức lo lắng, “Có chuyện gì vậy?”
Có vẻ như Lục Thời Sâm đau đầu dữ dội hơn, hắn hít thở thô nặng, hai cánh tay đều nâng lên, ngón tay bóp chặt vùng gần huyệt thái dương, sức lực mạnh giống như muốn bóp nát đầu mình.
Nhìn ngón tay gần như biến hình kia, Mạnh Chiêu có phần không đành lòng, anh cố sức kéo tay hắn xuống, đỡ Lục Thời Sâm đến bên giường ngồi xuống: “Trước tiên cậu đừng đấu với bản thân, ngồi xuống thư giãn đi.”
Sau khi ấn Lục Thời Sâm ngồi xuống giường, Mạnh Chiêu giơ tay đặt lên đầu Lục Thời Sâm, ngón tay luồn vào trong tóc của hắn, tìm đến nơi gần huyệt thái dương rồi ấn mạnh.
Bởi vì chưa từng học xoa bóp, ấn thế này cũng không biết có hiệu quả không, anh nhìn Lục Thời Sâm: “Đỡ hơn chưa?”
Lục Thời Sâm nhắm mắt không nói chuyện, một lúc lâu, hơi thở thô nặng mới dần bình phục lại, hai đầu lông mày nhíu chặt cũng từ từ giãn ra.
“Đỡ hơn rồi đúng không?” Mạnh Chiêu quan sát ánh mắt của hắn, thở phào nhẹ nhõm, “Cậu bị sao thế này…”
Lục Thời Sâm lắc đầu không lên tiếng, giống như nhất thời không còn sức lực nói chuyện bởi cơn đau đầu kịch liệt.
Mạnh Chiêu không dừng động tác trên tay, lại khống chế độ mạnh ấn một lúc giúp Lục Thời Sâm: “Cậu thường xuyên lên cơn đau đầu à? Tôi nhớ hồi cấp ba cậu từng đau một lần.”
“Thỉnh thoảng.” Lục Thời Sâm lên tiếng, giọng nói hơi khàn.
“Không đến bệnh viện khám?”
“Khám rồi.”
“Bác sĩ nói thế nào? Kỹ thuật chữa bệnh của nước ngoài tân tiến như thế, đã nhiều năm vậy rồi cũng không chữa hỏi?”
“Chữa không khỏi.”
Động tác tay của Mạnh Chiêu dừng lại: “Là sao?… Không chữa được?”
Lục Thời Sâm cười một tiếng: “Cậu sợ tôi chết à?”
Vừa nghe thấy Lục Thời Sâm vẫn cười được, Mạnh Chiêu lập tức nhận ra mình hiểu sai ý.
Anh dừng động tác, thu tay về: “Tai họa di ngàn năm, tôi cảm thấy cậu không chết được.” Đột ngột dừng lại, mới nhận ra động tác vừa rồi thật sự quá thân mật.
“Vậy thì bất hạnh quá.” Lục Thời Sâm đáp lời.
Mạnh Chiêu đi đến trước bàn của Chu Diễn, cầm lấy khung ảnh kia: “Vừa nãy cậu nhìn khung ảnh này… nghĩ đến điều gì?”
“Không nghĩ gì cả.” Lục Thời Sâm giơ tay nhéo ấn đường, “Tôi không nhớ rõ chuyện hồi nhỏ.”
“Cũng đúng, ảnh này đến hiện tại cũng phải hai mươi năm rồi, nhớ không rõ cũng bình thường,” Mạnh Chiêu tiếp tục thử thăm dò hỏi, “Nhưng, có thể cảm thấy tấm ảnh này bất thường ở đâu không?”
Lục Thời Sâm lắc đầu, một lát sau mới nói: “Lúc mười tuổi tôi gặp tai nạn xe.”
Chuyện này mấy ngày trước Mạnh Chiêu đã nghe cô nhắc đến, cho nên nghe thấy Lục Thời Sâm nói vậy, anh cũng không cảm thấy kinh ngạc, anh tò mò hơn tại sao Lục Thời Sâm bỗng nhiên nhắc đến chuyện này.
“Sau tai nạn xe, tôi bị mất trí nhớ do căng thẳng, không nhớ được chuyện trước năm mười tuổi.” Lục Thời Sâm nhìn anh, bình tĩnh nói, “Cho nên, tôi có từng thấy tấm ảnh này không, có biết người trên tấm ảnh không, tôi đều không nhớ.”
“Nhưng có một điều có thể chắc chắn,” Lục Thời Sâm nói tiếp, “Hẳn là tấm ảnh này có mối liên hệ nào đó với tôi.”.