Lôp Xe Dư Phong Ooc Mât Rôi

Tiên cung nằm ở bên trên Cửu Trùng Thiên, tầm nhìn quan sát toàn bộ thượng giới.

Ở lối vào, mọi người nhìn thấy một cảnh tượng có hơi quái lạ.

Có người đang câu cá.

Tiên Cung được bao quanh bởi một con sông, nước chảy tụ lại thành một hồ nước ở lối vào, trong hồ đầy hoa sen, bên trên là một cây cầu bạch ngọc bắc ngang qua mặt nước, dẫn vào cổng chính đại điện Tiên Cung.

Lúc này, có một người ngồi trên lan can cầu thả câu.

Người nọ chỉ mặc một bộ quần áo màu xanh lơ bình thường không có hoa văn gì, tóc cũng không búi gọn trong quan ngọc, chỉ buộc qua loa bằng một sợi dây.

Tóm lại, không chỗ nào giống người ở đây, chỉ có duy nhất khí chất là vô cùng đặc biệt.

Mà chuyện người này làm lại càng táo bạo và bừa bãi hơn, hắn đang câu cá.

Câu cá ở đây?

Trong hồ đều là cá chép Koi Tiên Tôn nuôi, không phải vật tầm thường, đến một thời điểm nhất định, những con cá chép này sẽ bơi ngược dòng đến cuối sông.

Cá vượt Long Môn.

Sau khi hóa rồng thành công sẽ có thể trở thành thần thú hộ mệnh trên Cửu Trùng Thiên.

Vậy mà người này to gan lớn mật dám câu cá ở đây? Nhưng chuyện còn quái lạ hơn là, Mộc tiên quan đứng ngay bên cạnh.

Hắn đứng ở đầu cầu bạch ngọc, dù đôi mày đã nhíu chặt nhưng vẫn không nhúc nhích, không hề có ý định ngăn cản.

Giờ khắc này, Mộc tiên quan cũng rất rối rắm, hắn biết cá trong hồ là của Tiên Tôn nuôi, nhưng người câu cá lại là cha Tiên Tôn...

Phì phì phì, sao hắn cũng bị đồ đệ lây bệnh rồi, việc này vẫn chưa được xác thực, chưa xác thực! Rốt cuộc khi nào Tiên Tôn mới về? Cha của ngài ấy, bậy, Trình tiên quân đã câu cá được ba ngày rồi.

Tuy rằng không câu được con nào, nhưng cảnh tượng này vẫn vô cùng đáng sợ.

Lúc này, Mộc tiên quan chợt ngẩng đầu, nhìn thấy Tiên Tôn đang đứng ở đầu cầu còn lại.

Mộc tiên quan vui mừng khôn xiết, thoắt cái đã xuất hiện ở bờ bên kia.

Mặc Sĩ Dịch dừng bước, nhìn người trên cầu. Một thoáng ngẩn ngơ, lại là khoảnh khắc bình yên nhất sau khi quy vị.

Người này... là ai?

"Tôn thượng."

Mộc tiên quan xuất hiện bên cạnh, hành lễ.

Mặc Sĩ Dịch khẽ gật đầu, "Người này lai lịch ra sao?"

Mộc tiên quan lộ vẻ khó xử, có hơi do dự.


"Nói thẳng."

"Hắn nói mình tên Trình Mộc Quân, là, là... phụ thân của ngài ở hạ giới."

Tư Mệnh tiên quân trách móc: "Nói hươu nói vượn, vận mệnh Tiên Tôn thân duyên mỏng manh, phụ thân ở đâu ra?"

Tiên Tôn độ kiếp không giống người khác.

Thần hồn của y quá mạnh mẽ, hạ giới không thể chứa đựng nổi, hơn nữa Tiên Tôn cũng cần phải trấn thủ thượng giới. Do đó lúc độ kiếp, y không thể đi vào hạ giới hoàn toàn, chỉ có thể phân hồn.

Ba hồn bảy phách, để lại một hồn một phách trong tiên thể ở thượng giới, còn lại xuống hạ giới độ kiếp.

Dù vậy, vận mệnh của Tiên Tôn cũng quá tôn quý, không người hạ giới nào có thể áp chế.

Vì thế, Tiên Tôn độ kiếp đã định sẽ thân duyên bạc bẽo, cô độc sống hết quãng đời còn lại, tích góp đủ công đức rồi quy vị. Tuy người thượng giới không biết cụ thể cuộc đời của Tiên Tôn, nhưng hầu hết đều biết quy trình là như thế nào.

Tiên Tôn không thể có bất kỳ mối quan hệ sâu sắc nào với người hạ giới, càng không thể có một người cha tìm tới cửa sau khi đã độ kiếp.

Chuyện vô lý.

Tư Mệnh tiên quân nói xong lén nhìn Tiên Tôn một cái, hắn biết gần đây cảm xúc của Tiên Tôn không được tốt lắm. Thân là thuộc hạ đã theo Mặc Sĩ Dịch không biết bao nhiêu năm, hắn rất rõ Tiên Tôn không phải là người khoan dung như bên ngoài khen ngợi.

Chỉ là y không thèm để ý, không chuyện gì có thể lọt vào mắt, đặt vào tim y mà thôi.

Quả nhiên sắc mặt của Mặc Sĩ Dịch không được đẹp lắm, lạnh lùng cất bước đi tới.

Người sau đang định đuổi theo, lại phát hiện mình đã bị một tấm chắn vô hình ngăn cản.

Tất nhiên Trình Mộc Quân cũng nhận ra người tới, cũng nhìn thấy Mộc tiên quan đi qua đó. Nhưng hắn không nhúc nhích, bởi vì đang câu cá.

Hắn cảm giác được cá đang cắn câu, tiếp theo sẽ là bước đột phá trong sự nghiệp câu cá của hắn, tuyệt đối không thể nhúc nhích.

"Câu được cá không?"

Giọng nói quen thuộc vang lên, con cá cũng đi xa, Trình Mộc Quân nhìn mặt nước một lát, sau đó mới xoay mặt qua.

"Ngươi vừa tới là không câu được."

Lời này không được coi là tôn kính, Mặc Sĩ Dịch lại trả lời rất tự nhiên: "Không sao, thời gian còn dài, từ từ mà câu."

Trình Mộc Quân liếc y: "Cá đang cắn câu, nếu không có vị khách không mời mà đến nào đó thì ta đã câu lên được rồi."

"Là ta không suy xét chu toàn, giọng Tư Mệnh lớn quá, để ta cho hắn chú cấm ngôn."

"..."

Hệ thống lại bắt đầu lầm bà lầm bầm: "Tiểu Trúc Tử, cậu nhìn đi, cậu nhìn đi, trà xanh hắc tâm liên mãi mãi là trà xanh hắc tâm liên, quy vị rồi sẽ chỉ càng trà hơn thôi."


Chỉ với dăm ba câu mà làm tất cả những người đứng xem sửng sốt.

Tuy không nghe thấy gì, nhưng nhìn cách hai người nói chuyện vô cùng tự nhiên là rõ, có vẻ quan hệ thật sự rất thân thiết.

Chẳng lẽ... người nọ là cha của tôn thượng ở hạ giới thật?

Lá chắn đột nhiên biến mất, mọi người hiểu ý, tiến lên phía trước.

Thiếu tộc trưởng Tuyết tộc thấp giọng hỏi: "Tiểu Ninh, đệ quen người đó không?"

Tuyết Ninh nhíu mày, khẽ lắc đầu: "Đệ, đệ không rõ lắm, nhưng đệ đã gặp Bắc Xuyên Vương rồi, không phải người này."

"Chắc lại là một tên lừa đảo đây mà."

Nói xong họ cũng đi tới.

Mộc tiên quan hoàn thành nhiệm vụ giới thiệu xong, Tư Mệnh tiên quan tiếp lời: "Làm phiền tiên quan mở Trắc Nhất điện ra, hôm nay chúng ta tới thẩm tra chuyện Tuyết tộc đột nhập Tư Mệnh Cung."

Mộc tiên quan hơi sửng sốt, không ngờ lần xuất hiện này của Tiên Tôn lại có thêm một chuyện nghiêm trọng như thế. Đột nhập Tư Mệnh Cung là trọng tội, Tuyết tộc bị điên rồi sao?

Hắn nhíu mày, hỏi: "Có thông báo cho Phán Phạt Tư dự thính không?"

Tư Mệnh tiên quân chưa nói gì đã nghe thiếu tộc trưởng Tuyết tộc cười khẩy: "Nếu ngươi muốn chuyện riêng ở hạ giới của tôn thượng truyền đến tai mọi người..."

Mọi người nhìn Mặc Sĩ Dịch, Mặc Sĩ Dịch lại nhìn Trình Mộc Quân, y cứ cảm thấy người này biết rõ chuyện ở hạ giới hơn Tuyết Ninh kia nhiều.

Trình Mộc Quân tự nhiên nói: "Chỉ mấy người ở đây thôi."

Mặc Sĩ Dịch khẽ gật đầu: "Được.". Truyện Dị Giới

Thiếu tộc trưởng Tuyết tộc lại nói: "Ý của vị tiên quân này là... ngươi cũng coi như một trong mấy người ở đây? Hàm ý là ngươi cũng là người liên quan đến cuộc độ kiếp ở hạ giới của Tiên Tôn?"

Giọng điệu của gã không được tốt lắm, một tên lừa đảo không biết chui từ đâu ra mà cũng muốn tham dự, gã không tin người này dám nói bậy bạ trước mặt Tiên Tôn.

Trình Mộc Quân bình tĩnh đáp: "Ta là phụ thân của Mặc Sĩ Nghi ở hạ giới, tất nhiên có liên quan mật thiết."

"..."

"..."

Mọi người im lặng, lén ngước mắt nhìn Tiên Tôn.

Mặc Sĩ Dịch thoáng cứng đờ, giống như muốn phản bác, nhưng sau khi suy nghĩ một lát vẫn chỉ nói:


"Bây giờ đang ở thượng giới, chuyện hạ giới đã là chuyện cũ, đừng nhắc lại hai chữ "phụ thân" nữa."

Giọng điệu bình tĩnh, nhưng khi nói ra hai chữ "phụ thân" lại hơi nghiến răng.

Tuyết Ninh phía sau nghe vậy thở phào, thầm nghĩ vẫn ổn, nghe giọng điệu này hẳn là Tiên Tôn vẫn chưa nhớ ra chuyện gì.

***

Trắc Nhất điện chìm trong mây mù, xung quanh là lan can bằng ngọc.

Vì không có nhiều người nên tất cả đều ngồi bên trong điện.

Chỉ có Mặc Sĩ Dịch ngồi ở phía trên cao, rũ mắt quan sát mọi người.

Khi chạm mắt Trình Mộc Quân, y nhíu mày, cảm thấy người này không nên đứng phía dưới ngước mặt nhìn mình như thế này.

"Lên đây."

Mọi người kinh ngạc, nhưng không ai lên tiếng phản đối.

Tên thiếu tộc trưởng Tuyết tộc mất não muốn nói gì đó, lại bị Mộc tiên quan ở bên cạnh nhanh tay cho ăn một cái chú cấm ngôn: "Bây giờ không đến lượt ngươi nói."

Mộc tiên quan là một lão tiên, đã theo Tiên Tôn nhiều năm như vậy rồi, nếu còn không nhìn ra điểm đặc biệt trong mối quan hệ giữa Tiên Tôn và cha y, à không, Trình tiên quân, vậy thì hắn cũng không cần làm trụ cột Tiên Cung nữa.

Trình Mộc Quân bước lên bậc thang dài, ngồi xuống bên trái Mặc Sĩ Dịch.

Lúc này, Mặc Sĩ Dịch mới dời mắt, nhìn xuống phía dưới.

"Tư Mệnh, nói chi tiết từ đầu tới cuối."

Tiên Tôn độ kiếp, sổ vận mệnh không phải do Tư Mệnh tiên quân viết.

Tư Mệnh tiên quân chỉ là chưởng quản Tư Mệnh Cung mà thôi, khi có thượng tiên độ kiếp, hắn sẽ ngâm sổ vận mệnh của họ trong suối căn nguyên, sau một thời gian nhất định thì lấy ra, trên sổ sẽ hình thành chữ viết.

Tư Mệnh tiên quân không thể xem, sau khi xác nhận không có nhầm lẫn, hắn chỉ cần cất nó trong Tư Mệnh Cung là xong.

Ngày đó giống như lời hắn nói, hắn vừa lấy sổ vận mệnh của Tiên Tôn từ suối căn nguyên ra, khi đang chuẩn bị phong ấn nó bằng thuật pháp thì bên ngoài có tuyết rơi.

Tư Mệnh mở cửa sổ muốn ngắm cảnh tuyết, rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Nghe xong, Mặc Sĩ Dịch nhìn sang hai người Tuyết tộc bên dưới: "Còn chuyện của các ngươi là như thế nào?"

Lúc này, Mộc tiên quan mới giải thuật cấm ngôn cho thiếu tộc trưởng.

"Khởi bẩm tôn thượng, việc này có thể để Tuyết Ninh nói hay không?"

"Được."

Tuyết Ninh nghe xong tiến lên hành lễ, dù hơi e sợ nhưng vẫn nói mọi chuyện một cách rõ ràng.

Lúc trước, khi biết mình phải xuống hạ giới độ kiếp, cậu lo âu tới mức lâm bệnh, sau đó cậu xin phụ thân hỗ trợ, lẻn vào Tư Mệnh Cung xem sổ vận mệnh của mình.

Không ngờ lại nhìn thấy sổ vận mệnh của Tiên Tôn.

Việc này rất trọng đại, cậu không giấu giếm, cũng biết không thể gạt được Tiên Tôn, vì vậy thành thật khai báo.


Mặc Sĩ Dịch nói: "Việc này ta đã biết, tại sao ngươi còn nhớ rõ những chuyện xảy ở hạ giới?"

Tuyết Ninh giương mắt nhìn Mặc Sĩ Dịch, thấy y không tỏ vẻ gì, dường như cũng không tức giận vì mình lẻn vào Tư Mệnh Cung mới tiếp tục nói:

"Sau khi quy vị ta lại bệnh nặng một trận, cũng, cũng không biết tại sao nhớ ra không ít chuyện ở hạ giới."

Nói tới đây, Tuyết Ninh vô thức nâng nay đặt lên bụng mình.

Nhưng Mặc Sĩ Dịch căn bản không chú ý tới chi tiết này, chỉ nhíu mày nói: "Tiếp tục."

Lời kể của cậu gần như giống hệt những gì Mặc Sĩ Dịch nhìn thấy trong sổ vận mệnh, chỉ có một chi tiết khác biệt duy nhất.

Đào Ninh nói sau khi Mặc Sĩ Nghi trở thành Bắc Xuyên Vương, cậu ta lén lút đi theo sứ đoàn liên hôn rời khỏi Đông Trạch; nhưng ở trong sổ vận mệnh, cậu ta đã rời khỏi Đông Trạch cùng Mặc Sĩ Nghi.

Không biết tại sao, Mặc Sĩ Dịch xoay mặt nhìn Trình Mộc Quân ngồi bên cạnh.

Phải chăng sự khác biệt này có liên quan đến người này?

Y không muốn nghe Tuyết Ninh lải nhải những lời vô nghĩa nữa, nói: "Ngươi có từng gặp người bên cạnh ta chưa?"

Tuyết Ninh c ắn môi dưới: "Ta chỉ gặp một lần, đó là lúc ở trên tường thành, ta nhìn thấy hắn phía sau ngài. Ta nghĩ, có lẽ hắn chính là... tàn hồn trong ngọc bội."

Mặt cậu tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Ta, ta không ngờ hài nhi trong bụng lại là, lại là thân thể ngài chuẩn bị cho hắn."

"A."

Một tiếng cười mỉa mai ngắt ngang màn thương thân của Tuyết Ninh.

Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Mộc Quân đứng lên: "Nói xong chưa?"

Tuyết Ninh ngơ ngác gật đầu.

"Vậy tới lượt người liên quan khác nói rồi chứ nhỉ?"

Thiếu tộc trưởng Tuyết tộc nhíu chặt mày, muốn tiến lên, ngờ đâu phát hiện mình lại bị hạ chú cấm ngôn lần nữa, thậm chí lần này còn chồng thêm một cái thuật định thân.

Gã giận dữ trừng Mộc tiên quan, lại thấy Mộc tiên quan tay xua tay, chỉ chỉ Tiên Tôn, làm khẩu hình: "Không phải ta."

"..."

Mặc Sĩ Dịch không rảnh chú ý tới động tác của người phía dưới, y hạ cấm ngôn và định thân cho những người có khả năng làm loạn, sau đó luôn dõi mắt theo Trình Mộc Quân.

Nhìn Trình Mộc Quân đi về phía mình.

Nhìn hắn cúi người.

Nhìn hơi thở của hai người hòa vào nhau.

Tiếp theo, nhìn Trình Mộc Quân nắm cằm mình, tiến tới nhẹ giọng nói: "Hôn một chút, mạng cũng cho ngươi."

Ngay sau đó, là môi chạm môi.

Một phách đã mất được trả lại qua môi răng.

Mặc Sĩ Dịch mở to mắt, nâng tay giữ lấy Trình Mộc Quân đang muốn rời đi, nắm chặt eo đối phương, mạnh mẽ hôn đáp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận