Chương 14
Cố gắng nhịn cười, Tuế Hàn liếc mắt nhìn bát vẫn trống không của Cố Triều, đưa tay qua cầm lấy, tay kia lấy muôi vớt vài miếng thịt cá: "Muốn ăn kèm gì không?"
Đôi mắt đào hoa của Cố Triều cong cong, tay phải chống cằm nhìn sườn mặt của anh, nói: "Không lấy mộc nhĩ, dưa chuột với khoai tây lấy nhiều một tý."
"Được."
Múc thêm hai miếng khoai tay và dưa chuột, bỏ mộc nhĩ ra ngoài, Tuế Hàn để bát trước mặt cậu.
Cố Triều hơi hơi mở miệng, sau đó lại mím lại, đang định muốn nói, "Anh ơi, cảm ơn", nhưng ngại có người ngoài ở đây, đành sửa lại: "Cảm ơn."
Cậu cầm đũa lên, thong thả ăn cá.
Tuế Hàn cảm thấy nếu mình ngồi ở đây đến nửa đêm, có thể Cố Triều cũng sẽ ăn bát cá đến lúc đó.
Mở wechat, anh gửi tin nhắn cho Cố Triều: "Tý có đi thể dục không?"
Cố Triều cúi đầu nhìn điện thoại, ánh mắt hơi sáng lên, trả lời lại: "Được, được."
Tuế Hàn cất điện thoại, đứng lên, nói với bọn Lâm Ngữ Điệt là mình no rồi, sau đó đi lên tầng.
Vừa mới thay sang quần áo thun rộng rãi, có tiếng bước chân ngoài hành lang đi vào phòng bên cạnh.
Tuế Hàn đẩy cửa đi ra ngoài, đứng sang bên trái cửa phòng.
Cố Triều vừa mới cởi áo khoác và cà vạt.
Bả vai cậu rộng, chân rất dài, trời sinh như móc treo quần áo, lúc mặc quần áo ở nhà hay vest khí chất đều khác nhau.
Dựa vào cửa, Tuế Hàn cúi đầu châm một điếu thuốc vị bạc hà, ngẩng đầu nhìn lướt qua ngón tay thon dài xinh đẹp của Cố Triều đang nhẹ nhàng tháo khuy áo, áo sơ mi trắng mở tung ra, lộ ra một khoảng cơ bùng săn chắc.
Ánh mắt của anh dừng lại một lúc, sau đó bị Cố Triều phát hiện, đối phương cười cong cong đôi mắt đào hoa, đi ra kéo anh vào trong phòng.
Đóng cửa lại, Cố Triều nhỏ giọng hỏi: "Anh ơi, vào đây em chờ một chút, em thay quần áo."
"Được."
Tuế Hàn đi đến bên cạnh cửa số, mở cửa sổ ra, để cho khói thuốc bay ra ngoài.
Anh để tay lên khung cửa, vẩy tàn thuốc ra bên ngoài, tầm mắt vẫn có thể nhìn thấy động tác của Cố Triều.
Tuế Hàn đột nhiên cảm thấy buồn bực, hít một hơi thuốc thật dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhả khói ra.
Ánh đèn ban đêm rực rỡ, xe cộ đông đúc vào ban đêm, đứng từ chỗ này có thế nhìn thấy đèn đường sáng chói, lấp lánh.
Ba năm trước anh rời quê hương, đặt chân đến chốn thành thị phồn hoa.
Ngày hôm đó, huấn luyện viên Viên không có mặt, Tuế Hàn nhìn cánh cửa to lớn, do dự không biết có nên ấn chuông cửa hay không.
Ngay sau đó, cửa mở ra, một người đàn đi ra, cười nói: "Cậu là Tuế Hàn đúng không? Mau vào đi."
Lúc đó anh mới từ nông thôn lên thành phố, mọi thứ đều là những thứ lạnh lẽo xa lạ, giống như một chú chim nom vừa mới nở ra, Vưu Hạo chăm sóc anh cẩn thần, làm anh cảm nhận được sự ấm áp.
Cho dù sau này không cần ỷ lại đối phương nữa, anh rất tin tưởng Vưu Hạo...sau này, sự tin tưởng đó, trở thành trò cười.
"Anh ơi."
Không biết Cố Triều thay quần áo xong lúc nào, đang đứng phía sau mình.
Tuế Hàn quay người lại, trán lướt qua đôi môi mềm mại của đối phương.
Lần trước đụng phải cằm, nhưng anh không còn cao nữa, có lẽ lúc nãy Cố Triều đang cúi đầu, nên mới chạm phải.
Cố Triều chống tay hai bên cửa sổ, cười hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?"
Bị cậu giam trong khoảng không gian nhỏ hẹp, Tuế Hàn theo bản năng lui về phía sai, cả người dựa vào của sổ.
Anh hơi ngẩn người, chân vấp vào nhau, lảo đảo ngã về phía sau, vội vàng nắm lấy cánh tay của Cố Triều.
Cố Triều vội vàng đỡ lấy eo kéo người về, thuận thế ôm anh vào trong ngực.
Mùi nước hoa Cologne tràn ngập hơi thơ, Tuế Hàn muốn giơ tay đẩy ra, cổ hơi ngứa, trước mắt là mái tóc màu vàng vùi vào cổ anh, giống như một con đọng vật nhỏ đang cúi đầu cọ cọ, sợi tóc mềm mại giống như một cái đuôi lướt qua yết hầu, xương quai xanh, cảm giác ngứa ngáy chui tận vào trong tim, sau đó la khắp người.
"Anh ơi, mùi thuốc lá trên người anh rất nặng." Cố Triều nói.
Tuế Hàn: "...Vậy mà cậu còn cọ lung tung trong ngực tôi?"
Cố Triều lại cọ tiếp, ngẩng đầu lên nhìn, đôi tay ôm chặt lấy eo Tuế Hàn, nghiêng đầu hôn một cái lên mặt anh.
Liếc mắt nhìn xuống, Tuế Hàn thấy ngón tay của cậu đang xoa xoa, ấn môi dưới của mình.
Giọng nói khàn khàn: "Anh ơi, anh có thể hôn em ở chỗ này được không?"
Tuế Hàn vẫn ngẩng đầu.
Đôi mắt đào hoa của Cố Triều cong cong, lùi về phía sau, nói: "Rất xin lỗi, lúc nãy em đùa thôi."
Cậu xoay người, đút tay vào túi quần, vội vàng bước ra cửa, mở cửa đi ra ngoài, đứng chờ ngoài hành lang.
Kẹp điếu thuốc lên hút một hơi, Tuế Hàn đi đằng sau, hơi nhón chân lên, phun khói ra trước mặt Cố Triều.
Mặc dù mùi thuốc lá bạc hà dễ ngửi hơn một chút, nhưng Cố Triều vẫn bị sặc.
Tuế Hàn nghiêng đầu cười, giọng điệu trêu đùa: "Không phải muốn hút thuốc thụ động sao?"
Giơ tay lên xua khói đi, Cố Triều giật lấy điếu thuốc từ tay anh, ném xuống đất dẫm mạnh.
Tuế Hàn giật mình, chưa kip lấy lại tinh thần đã bị ấn lên tường ngoài hành lang.
Người trước mặt cúi đầu, ngậm lấy môi anh.
Chỉ thoáng qua một giây, Cố Triều liền lui về sau.
Cánh tay chống trên đầu Tuế Hàn, cậu cười nhẹ nói: "Mùi không thơm, không hôn nữa."
"..."
Suy nghĩ một lúc, Cố Triều móc trong túi ra một que kẹo, một tay bóc vỏ kẹo ra, đưa kẹo đến trước mặt Tuế Hàn.
Chần chừ một lúc, Tuế Hàn nhíu mày, vẫn quyết định ngậm lấy que kẹo.
"Đừng hút thuốc, anh ơi." Cố Triều nhẹ nhàng nói, "Em thích ăn ngọt."
"..."
Kẹo làm má Tuế Hàn phồng lên, anh muốn mở miếng nói, liền nghe thấy đầu hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Cố Triều lui ra phía sau.
"Ây, Cố tổng, hai người đứng đây làm gì thế?"
Cố Triều nói: "Đi tập thể dục."
"À..." Lầm Ngữ Điệt duỗi cánh tay thẳng ra làm động tác khởi động, "Đã lâu rồi tôi cũng chưa đi tập, đi cùng được không?"
Nói xong, quay đầu gọi với xuống tầng: "Bloom, đến phòng tập thể hình không?"
Bloom không trả lời lại, phía dười vang lên tiếng của Đào Mặc: "Các cậu muốn đi tập thể dục à? Tôi đăng ký một chân."
"OK!" Lâm Ngữ Điệt vui vẻ đáp ứng, "Vậy thì mọi người cùng đi."
Cố Triều: "..."
Phòng tập của đội LR chưa bao giờ náo nhiệt giống như tối nay.
Cố Triều đang định kéo Tuế Hàn đến chỗ tập tạ, nhưng vừa đi vào, đã bị Lâm Ngữ Điệt kéo đến chỗ máy chạy bộ.
Trong lúc cậu đến chỗ tập tạ, Tuế Hàn vẫn chưa phát hiện ra, chăm chú nhìn giao diện màn hình máy chạy, chăm chú giống như đang xem phim.
Mãi cho đến lúc tập xong, mọi người ướt đẫm mồ hôi quay về phòng tắm rửa, lúc này mới nói chuyện.
Tuế Hàn rất lâu rồi chưa hoạt động cường độ cao như này, hơi thở gấp gáp, mồ hôi chảy dọc từ mái tóc xuống.
Cố Triều nhìn thấy anh mệt mỏi, liền bảo anh đi tắm trước, mình thì cầm khăn tắm đứng chờ bên ngoài, đợi Tuế Hàn tắm trước.
Đợi đến khi cậu tắm xong, Tuế Hàn đã chui vào chăn, mặt hướng vào phía trong, hơi thở đều đều, nhìn qua có vẻ đã ngủ rồi.
Cố Triều thả nhẹ động tác, thay anh tắt đèn và đóng cửa, đi về phòng mình.
Ngày hôm sau, Viên Bình Dã gọi mọi người vào phòng họp, nói về trận đấu tập ngày hôm qua.
"Lần này mọi người thắng DCL, rất tốt, nhưng đừng tự cao." Huấn luyện viên Viên gõ bàn, nói "Không phải làm mọi người không vui, ngày hôm qua có thể thắng dễ dàng phần lớn vì DCL khinh địch, bọn họ ở LPL là một đội mạnh lâu đời, thực lực không thể xem thường."
"Bây giờ họ đã tìm hiểu rõ từng vị trí của chúng ta, DCL chắc chắn đã có chuẩn bị huấn luyện giải quyết, đừng tưởng rằng thắng họ một lần đấu tập thì có thể thắng ở trên sân thi đấu."
Nói khoảng mười phút, hai trận ngày hôm qua đã nói xong, Viên Bình Dã nhìn xung quanh một vòng, trầm giọng nói: "Dựa vào biểu hiện của các cậu ngày hôm qua, Tuế Hàn sẽ đẩy lên đội hình xuất phát ở mùa xuân, mọi người có ý kiến gì không?"
"Không có, không có." Đào Mặc lập tức nói, "Có cậu ấy ở đây, chúng tôi rất yên tâm."
Ngày hôm qua mới biết đường trên mới là Age, Tôn Chính đã đoán được trước kết quả, lúc này chỉ cúi đầu im lặng không nói.
Viên Bình Dã gật đầu: "Tốt, tôi sẽ phân tích đội NPM, đội chúng ta gặp đầu tiên, sau đó sẽ tan họp, hai giờ chiều tập trung trang điểm, chụp ảnh...Hey, Age, sao quầng mất cậu lại thâm thế?"
Tuế Hàn dùng một tay chống mặt, nghe thấy huấn luyện viên Viên gọi tên mình, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt rất mệt mỏi.
Anh ngáp một cái, nói: "Mất ngủ."
Lâm Ngữ Điệt khó hiểu: "Hôm qua cậu vận động rất nhiều mà, gần như chạy không ngừng, tại sao lại không ngủ được."
Tuế Hàn cười nhạt, nói: "Ai mà biết."
...
Đúng hai giờ.
Tuế Hàn ngồi trước bàn trang điểm, nhắm mắt đợi nhân viên trang điểm cho mình.
"Tôi đã trang điểm cho nhiều đội, chưa gặp ai đẹp trai như cậu đó." Nhân viên trang điểm khen cậu.
Tuế Hàn cười nhẹ, không trả lời lại.
Hoàn thành công tác chuẩn bị xong, nhân viên trang điểm dặm cho cậu một lớp phấn nền che khuyết điểm, nói: "Quầng mắt của cậu rất cá tính, nên không cần che."
Tuế Hàn: "?"
Mặc dù cảm thấy chỗ nào đó không đúng, nhưng anh không hiểu lắm về chuyện này, nên không lên tiếng.
Một loạt công đoạn sau đó, thời gian trôi qua nửa giờ đồng hồ, đợi đến khi nhân viên trang điểm nói, "Đã xong", sau đó đẩy gương đến trước mặt anh, Tuế Hàn ngẩn người.
Anh thấy vẻ ngoài của mình không giống như đi chụp ảnh quảng bá cho đội, mà giống như chuẩn bị đi biểu diễn trên sân khấu hơn.
Có lẽ trong mất chuyên viên trang điểm, vẻ mặt u ám của anh là một loại khí chất, nên rất cần làm nổi bật lên.
Được rồi.
Tuế hàn thu hồi tầm mắt, lễ phép cười: "Vất vả rồi."
"Chuyện nhỏ."
Chuyên viên trang điểm dọn đồ ròi đi, Tuế Hàn ngồi đợi những người khác chụp xong, ngậm một que kẹo Alps, cúi đầu nghịch điện thoại.
Đột nhiên, có người kéo ghế bên cạnh, rồi ngồi xuống.
Anh nhìn quà, liền nhìn thấy một đôi giày vài cổ điển, quần jean, áo hoodie rộng rãi, tiếp theo là gương mặt xinh đẹp của chàng trai, có vẻ ánh mặt trời quá gắt nên dưới mái tóc màu vàng còn có một kính râm to.
Phối hợp với chuyên viên trang điểm, thợ chụp ảnh cùng với studio bận rộn phía sau, nhìn giống như minh tinh đến phim trường chứ không phải ông chủ đến giám sát làm việc.
Nghĩ vậy, Tuế Hàn nhịn không được nhếch khóe miệng: "Sao cậu lại đến đây? Không phải đến công ty hả?"
"Buổi chiều em có dự án cần giải quyết ở gần đây." Cố Triều nói, "Tiện thể qua đây nhìn."
"À." Gật gật đầu, Tuế Hàn thu hồi tầm mắt, tiếp tục nghịch điện thoại.
Mỗi ngày huấn luyện rất mệt, cho nên Tuế Hạn chỉ cài một ít game giải trí trên điện thoại, thỉnh thoảng mở lên giết thời gian.
Cố Triều thò đầu qua, thấy phong cách trò chơi trên màn hình rất đáng yêu, ở trên mấy hòn đảo nhỏ màu xanh có rất nhiêu con động vật nhỏ gì đó, tay cầm quả hạch chạy tới chạy lui.
Cậu không nhịn được hỏi: "Đây là gì thế?"
"Trò nuôi hamster." Tuế Hàn đoán được suy nghĩ của cậu, trả lời một cậu, "Con trai mạnh mẽ mới chơi."
Cố Triều cười tươi, nói: "Vậy em cũng chơi."
Đang định share link tải cho cậu, Tuê Hàn đột nhiên nhớ ra: "À đúng rồi, cậu dùng IOS đúng không, trò này chỉ có trên Android thôi."
Cố Triều ỉu xìu, sau đó dựa đầu lên vai Tuế Hàn.
Cậu vòng tay qua eo đối phương, tay cầm điện thoại, làm nũng nói: "Vậy em chơi với anh."
Tuế Hàn cúi đầu, ngón tay linh hoạt chạm lên màn hình, giới thiệu các biểu tượng cho cậu: "Cái này để thu thập vàng, tích cóp vàng đến số lượng nhất định có thể nâng cấp đảo, tăng chỉ số hạnh phúc cho hamster..."
"Là như nào nhỉ?" Cố Triều hỏi.
Tuế Hàn không nhịn được ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt viết rõ "Trò này mà cậu cũng dở nốt à?".
Cố Triều: "QAQ."
Cúi đầu, Tuế Hàn nhẹ nhàng cầm ngón tay cậu chỉ lên màn hình.
Biểu tượng biến mất, giao diện trên màn hình xuất hiện thông báo đang thu thập, lượng vàng góc trên phải màn hình đang tăng lên.
"Hiểu chưa?"
Cố Triều gật đầu, rồi lại lắc đầu, ghé sát tai anh làm nũng, nói: "Còn chưa hiểu lắm, anh dạy lại cho em đi."
Tuế Hàn quay đầu sang, đối diện với đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia một lát, sau đó cúi đầu, dứt khoát cầm lấy ngón tay Cố Triều chỉ từng bước, lười lên tiếng giảng giải cho cậu.
Dù sao đối phương cũng không nghiêm túc nghe.
Chơi một lúc, kẹo trong miệng tan gần hết, Tuế Hàn cắn nhẹ một cái, kẹo vỡ nát trên đầu lưới.
Anh rút que kẹo ra, ném vào thùng rác.
"Ngọt không?" Cố Triều hỏi.
Tuế Hàn tiếp tục chơi điện thoại, thuận miệng đáp: "Ừm."
Cố Triều nhìn chằm chằm anh, giống như lần đầu gặp nhau ở quán nướng hôm đó, hỏi: "Em có thể nếm thử được không?"
Giọng điệu trong sáng giống như đang nói "Thời tiết hôm nay tốt thật đấy."
Ngẩng đầu lên, Tuế Hàn phát hiện ánh mắt Cố Triều trong suốt, đang nhìn chằm chằm môi anh.
Anh lấy một que keo từ trong túi, bóc vỏ bên ngoài, nhét vào miệng Cố Triều, sau đó cúi đầu chơi tiếp.
Cố Triều ngậm kẹo, ngoan ngoãn ghé trên vai xem anh chơi game.
Qua một lúc, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Hôm đó ở ngoài hành lang, anh muốn nói với em chuyện gì?"
Tuế Hàn khẽ nhíu mày, im lặng một lúc, sau đó nói: "Cố Triều."
"Dạ?"
"Sắp tới phải thi đấu rồi, đừng làm tôi phân tâm lúc này."
Cố Triều ngẩn người, mất năm giấy mới hiểu được ý của Tuế Hàn.
Cậu nhấp môi, lông mi cụp xuống, nhỏ giọng giải thích: "Em không phải..."
"Tôi biết." Tuế Hàn ngắt lời cậu, nói tiếp, "Tôi không trách cậu, là tinh thần tôi không đủ ổn định nên mới dễ bị ảnh hương."
"..."
Im lặng một lúc, Cố Triều nói: "Được, em không vội, đợi giải mùa xuân kết thúc, chúng ta nói tiếp."
Đôi mắt đào hoa của cậu cong cong, cẩn thận giúp Tuế Hàn sửa lại đồng phục của đội, sau đó rút tay về.
"Tuế Tuế, vào chụp ảnh, đến lượt cậu rồi." Lâm Ngữ Điệt đi ra, thấy người đứng bên cạnh Tuế Hàn, hơi ngẩn người: "Cố tổng, sao cậu lại đến đâu?"
"À." Cố Triều nói, "Tôi có dự án ở gần đây, tiện thể qua đây nhìn xem thế nào."
"Thì ra là như vậy." Lâm Ngữ Điệt giật mình, vẫy vẫy tay với Tuế Hàn, sau đó đứng dậy, đi theo anh vào trong studio.
Đợi đến khi anh chụp ảnh xong, Cố Triều đã rời đi.
Tuế Hàn mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn cậu gửi cho mình: "Thi đấu tốt nha, anh ơi."
Theo sau là một ảnh GIF.
Ảnh GIF là ảnh ngày xưa anh phỏng vấn, đi kèm một dòng chữ: "Age đỉnh nhất!"
Tuế Hàn: "..."
"Tuế Tuế." Lâm Ngữ Điệt ngồi bên cạnh kỳ quái nhìn anh, "Cậu xem gì đấy? Sao lại cười vui vẻ thế?"
Tuế Hàn cúi đầu, hỏi lại: "Có à?".