Chương 15
Ngày 14 tháng 1, khai mạc LPL mùa xuân.
"Đã lâu không gặp, xin chào tất cả mọi người, chào mừng đến sân thi đấu chuyên nghiệp liên minh huyền thoại! Tôi là người dẫn chương trình Diệp Linh."
"Giải LPL mùa xuân năm nay diễn ra trong mười tuần, có mười sáu đội thi đấu với nhau, trải qua thời gian dài nghỉ ngơi, chúng ta chuẩn bị bước vào những cuộc chiến nảy lửa, cùng chào đón mười sáu đội tham dự LPL của chúng ta..."
"Lên sân khấu đầu tiên là đội GBS: Nghiêm Phong..., đội NPC: Via..., đội LR: Bloom..."
Khi gọi cái tên thứ ba, dưới sân khâu vang lên tiếng reo hò nhỏ.
Sau sân khấu, Lâm Ngữ Điệt bắt chéo chân, vừa uống nước vừa nói: "Huấn luyện viên Viên, tôi nói để Bloom lên không sai mà, anh nhìn xem, mấy đội xếp dưới chỉ có đội chúng ta có tiếng cổ vũ, đúng là mát mặt mà."
Viên Bình Dã cau mày: "Có cái shit mà mát mặt! Bloom ngày trước lên sân khấu áp trục *, bây giờ lên đầu tiên, cậu còn không biết xấu hổ ngồi đây mà kiêu ngạo."
Lễ khai mạc, các đội sẽ lần lượt lên sân khấu, dựa theo số điểm và thành tích các đội màu giải trước sẽ quyết định thứ tự lên sân khấu, đội vô địch là đội áp trục, năm đội cuối cùng sẽ năm đội lên sân khấu đầu tiên.
(*) Áp trục: Áp trục (压轴)xuất phát từ hí kịch, nghĩa là tiết mục đếm ngược thứ 2 từ cuối lên, là tiết mục chủ chốt nhất, tiết mục cuối cùng là tiết mục "tiễn khách mời" đc gọi là Đại trục (大轴)
Ngoại trừ đội vô địch, những đội khác chỉ đại diện một người lên sân khầu.
Nếu xét về nhan sắc, thật ra Tuế Hàn là phù hợp nhất, nhưng mà đội LR lúc trước chỉ là một đội yếu gần đứng chót, hiện tại đã thay máu, không có nhiều fans cho lắm, lúc đăng ảnh đội lên trang của đội trên weibo cũng không tạo làn sóng gì.
Đối với Tuế Hàn mà nói, đây là chuyện tốt.
Trước khi lên sân khấu thi đấu, anh là con cát chủ bài của LR, có thể không lộ mặt là tốt nhất, vì thế Viên Bình Dã quyết định để Bloom đại diện cho LR lên sân khấu.
"Tiếp sau sau, đến các đội đã từng chạm đến ngôi vị vô địch, đội DCL: Mali..., đội BLC: Move..., và đội TE: Tiêu Nhạc..."
Tuế Hàn chống cằm nhìn màn hình, hơi nhướng mày: "BKC cũng từng vô địch?"
"Ừm, năm ngoái họ vô địch.
Đường trên của BKC là Move, là người Hàn Quốc, thực lực rất mạnh."
Đào Mặc tiếp lời: "Nghe nói sau khi Lý Nguyện giải nghệ, vì luôn phải ngồi trên ghế dự bị, sau khi tuyển thủ Hàn Quốc gia nhập đội, ban huấn luyện quyết định đẩy cậu ta lên đánh chính."
"À..." Tuế Hàn nghĩ gì đó gõ lên mặt bàn, không nói gì nữa.
Người dẫn chương trình giới thiệu xong, ống kính lia về phía các tuyển thủ, nhìn thấy người đứng cuối cùng, Lâm Ngữ Điệt hơi há miệng, nhắm chặt mắt lại.
Đội TE, là nơi họ từng dốc sức chiến đấu, giành chức vô địch đầy vinh quang.
Khi đó Tuế Hàn sinh bệnh, rất muốn rời khỏi đội, vì thế xảy ra mâu thuẫn lớn với xạ thủ Tiêu Nhạc của đội.
Đến năm thứ hai, đội vô địch mùa xuân TE đã dừng chân ở vòng loại mùa hè, không giành nổi vé vào chúng kết.
Sau cùng, đội tuyển tan rã trong bầu không khí không vui.
Vẻ mặt Tuế Hàn bình tĩnh, giống như không quen người đang đứng trên sân khấu.
Sau một cảnh quay dài, BGM (nhạc nền) nhỏ dần, sau đó âm thanh bài hát vang lên, là bài hát chủ đề chúng kết thế giới năm ngoái.
Giai điệu bi thương chậm rãi vang lên, sau một tiếng trống, tiết tấu đột nhiên chuyển biến nhanh và dồn dập hơn, đốt cháy toàn nhà thi đấu.
Lâm Ngữ Điệt: "Mẹ nó, làm tôi nổi da gà."
Ngày này năm kia, bọn họ cũng có bài hát riêng cho mình, đó là bài "Đỉnh."
Nhưng TE chỉ là quá khứ, hiện tại đã là một đội khác lên ngôi vương.
Người dẫn chương trình giơ tay lên cao: "Cuối cùng, chào đón đương kim vô địch của chúng ta...đội AZG!"
Trong lúc bài hát chủ đề đang vang lên, thành viên AZG lần lượt đi ra ngoài, khoang tay đứng thẳng lưng.
"AZG - Lục Viễn, AZG – live..." Người dẫn chương trình giới thiệu lần lượt các tuyển thủ, ống kính lần lượt lướt qua người bọn họ.
Cuối cùng thành viên còn lại của mười lăm đội cũng lên sân khấu, nhận sự chào đón nồng nhiệt của khán giả.
"...Giải LPL mùa xuân 2028*, chính thức bắt đầu!"
(*) Ở đây có vẻ tác giả để nhầm, để mình check lại đoạn đầu truyện xem năm nào.
Vì meta dịch chuyển vào mắt với lính trước phút thứ 14, nên chắc chắn trước năm 2022.
"Tiếp theo, nhà vô địch thế giới AZG và nhà vô địch LPL mùa hè năm ngoái BKC mở màn!"
Người dẫn chương trình đi xuống sân khâú, hình ảnh chuyển về phía khán giả.
Đám đông vẫy gẫy huỳnh quang đầy màu sắc và bảng cổ vũ.
Nhìn lướt qua một lượt, sẽ phát hiện fans của AZG đông hơn, tên tuyển thủ Lục Viễn xuất hiện nhiều nhất.
Tuế Hàn lấy hộp thuốc lá, suy nghĩ, lại cất vào, bóc một que kẹo nhét vào miệng: "Một năm không theo dõi LPL, đường trên mạnh xuất hiện nhiều như vậy sao."
Lâm Ngữ Điệt liếc mắt nhìn anh một cái, nói: "Bây giờ đường trên LPL, ngoại trừ BKC Move, thì Lục Viên có nhiều người hâm mộ nhất, năm ngoái trên sân khấu bộc lộ tài năng, trình diễn rất nhiều thao tác tuyệt vời, được mệnh danh là thước đo đường trên của LPL, thực lực cao như lúc cậu giành chức vô địch năm đó."
"À." Cắn nhẹ kẹo trong miệng, Tuế Hàn nói "Lúc trước tôi livestream, tôi thấy kênh chat nói bây giờ đường trên không đủ mạnh, hy vọng Age có thể quay về, tôi còn tưởng không có người kế thừa tôi."
Lâm Ngữ Điệt bật cười: "Bọn họ nói giỡn thôi, chỉ nói về tính cách mà thôi không phải kỹ năng, nếu nói về mấy lời cợt nhả khi phỏng vấn, làm gì có đường trên nào qua được cậu?"
Tuế Hàn cười lạnh nhạt: "Tuế Hàn lúc trẻ không hiểu chuyện, bây giờ tôi đã thay đổi rồi."
Trên màn hình chuyển sang bàn bình luận.
Sau những lời giới thiệu nhiệt tình, hình ảnh chuyển sang các tuyển thủ, âm thanh bình luận vẫn vang lên.
"Có thể nhìn ra các tuyển thủ của chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, nhân viên đang giúp sửa lỗi thiết bị..."
Có một vạch chia đôi màn hình, phân biệt thành viên hai đội, bắt đầu từ Top.
Tuế Hàn lấy kính ở bên cạnh đeo lên: "Người bên trái kia nhìn giống Tư Mật Đạt, là người Hàn Quốc, tên Move à?"
Lâm Ngữ Điệt: "Cậu nhìn chuẩn đấy? Sao mà nhận ra thế?"
"Trực giác thôi." Đẩy kính lên, dời tầm mắt về phía bên phải.
AZG - Lục Viễn có ngoại hình chính trực, không tính là đẹp trai, nhưng là một tuyển thủ thực lực mạnh, tự khắc mắt người xem sẽ có lăng kính màu hồng.
Năm đó, anh là một tên béo đến không rõ ngũ quan, có lẽ được giọng nói dễ nghe nên được gán mắc gì mà nam thần esports.
Cắn kẹo, Tuế Hàn thở dài, ném que kẹo không vào sọt rác.
Lâm Ngữ Điệt hỏi: "Cậu thở dài cái gì hả? Đừng nói nhìn thấy tài năng trẻ là sơ đó nha."
"Không." Tuế Hàn nhíu mày nói, "Chỉ nghĩ là, phải mạnh đến mức nào người ta phải dùng từ đẹp trai khi nhắc đến tôi."
Lâm Ngữ Điệt: "..."
"Cậu thật sự có bệnh rồi."
Tuế Hàn cười.
Dừng lại một lúc, Lâm Ngữ Điệt lại nói: "Tôi thấy tâm trang hai ngày hôm nay của cậu khá tốt."
"Có à?"
"Có mà, nói cợt nhả nhiều hơn rồi đấy."
Lúc nói chuyện, trận đấu đã bắt đầu.
Ván này đường trên Lục Viễn sử dụng Aatrox, BKC – Move chọn cuối cùng nên có thể khắc chế, lựa chọn Fiora.
Đều là người chơi đường trên, Aatrox gặp Fiora khó chơi như nào, Tuế Hàn hiểu rất rõ.
Trận đầu bắt đầu được mười phút, rừng của BKC đã lên đường trên gank hai lần, nhưng vẫn không chiếm được lợi thế.
Lục Viễn chơi Aatrox rất tốt, gặp phải khắc chế, bổ kiếm nhưng không dính phản đòn, chỉ là mất vài giáp trụ.
Viên Bình Dã nhìn về phía Tuế Hàn: "Age, nếu cậu ở thế này, cảm thấy xử lý tốt hơn được không?"
Tuế Hàn lắc đầu: "Không."
Dừng lại một chút, anh nói tiếp: "Lục Viên rất mạnh."
BKC chọn tướng khắc chế, nhưng đường trên đánh không ra thế thắng, kéo dài đến giai đoạn cuối trận, bị lật kèo.
Ván thứ hai, Move không chọn được tướng có ưu thế, bị đối thủ Lục Viễn ở đối diện đè nát, lại nhận thêm kết quả thua.
Đến đây, mở màn mùa xuân, AZG đã giành chiến thắng 2:0 tuyệt đối, lấy được điểm số đầu tiên.
Sau khi rời khỏi hội trường, Tuế Hàn kéo cao khẩu trang màu đen, ngồi lên xe chờ sẵn.
Ghế sau có người ngồi đợi.
Cố Triều cầm trong tay ly trà sữa vị nho phô mai nhiều topping, cắm ống hút đặt gần môi anh.
Huấn luyện viên Viên với thành viên đội đang đợi phía sau, Tuế Hàn cúi đầu, ngậm ống hút uống một ngụm, ngồi sát lại gần Cố Triều.
"Thế nào rồi?" Cố Triều hỏi.
Tuế Hàn lắc đầu: "Đường trên AZG rất mạnh."
"Đánh giá cao như vậy."
"Ừm, nếu là trước đây tôi có thể đánh lại, nhưng bây giờ..."
"Bây giờ?"
"Tôi không chắc lắm."
Cố Triều nhìn anh, nghiêm túc nói: "Thế cũng không sao, đây là game đồng đội.
Em về thắp hương cầu nguyện, hắn với đồng đội của hắn đều giống em."
Tuế Hàn cười tươi, quay đầu liếc nhìn những người khác, tranh thủ lúc họ chưa lên xe, bắt lấy tay Cố Triều, hút một hơi trà sữa.
Lông mi Cố Triều hơi run, đang định làm gì đó, nhưng Viên Bình Dã đã mở cửa xe trước.
Mở cửa xe ra, nhìn thấy người bên trong, huấn luyện viên Viên ngẩn người, hỏi: "Cố tổng, sao cậu lại...khụ, lại tới đây vậy?"
Cố Triều cười, lấy một túi trà sữa hoa quả to từ phía sau ghế: "Ey, mỗi người một cốc."
Huấn luyện viên Viên nhận lấy, mọi người phía sau bị thu hút sự chú ý.
Tuế Hàn nhìn bọn họ chia trà sữa với nhau, quay sang hỏi Cố Triều: "Của tôi đâu?"
Cố Triều lại đưa ống hút đến trước mặt anh: "Đây."
Tuế Hàn ngẩng đầu nhìn anh.
Đôi mắt cong cong nói: "Anh uống của em, của em ngọt lắm.".