Phòng làm việc ở tầng sáu nên rất cao, tương đương với tầng mười tòa nhà dân cư bình thường, đối diện cửa kính không có tòa nhà nào cao bằng cả, bên ngoài là bóng tối vô tận cùng với ánh trăng tĩnh lặng chiếu vào bên trong.
Hôn môi mạnh liệt.
"Anh ơi."
Cố Triều nhẹ nhàng gọi tên anh, đứng trước bàn làm việc, ngón tay thon dài xinh đẹp kéo khóa rồi cởi quần âu xuống.
Tuế Hàn đang ngồi trên bàn.
Mặc dù ở độ cao này không lo bị ai thấy, nhưng từ lúc bắt đầu Tuế Hàn vẫn hơi sợ, tầm mắt nhìn qua bờ vai rộng lớn của Cố Triều ra phía cửa kính, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, và trở nên mẫn cảm hơn.
Anh vừa run vừa căng thẳng, không nhịn được khẽ hừ một tiếng, muốn bảo Cố Triều kéo rèm cửa lại, nhưng lại bị giữ lấy mặt.
Ngày thường đôi mắt Cố Triều sáng ngời, bây giờ lại tối đen, hai hàng lông mi khẽ chớp chớp, ở trong bóng tối nhìn không ra cảm xúc.
Tuế Hàn chưa kịp nhìn rõ, liền nghe thấy cậu thở dốc nói bên tai mình: "Em khó nhìn lắm sao?"
Ánh mắt của anh dừng trên gương mặt của đối phương, mơ hồ nhìn thấy đường cong xinh đẹp trên mặt của Cố Triều, ở trong bóng tối vẫn nhận ra sự xinh đẹp câu người, lập tức như cảm thấy nóng bỏng liền thu hồi tầm mắt.
Cố Triều phát hiện phản ứng của anh, ánh mắt càng tối hơn, ngón tay dùng sức ép gương mặt Tuế Hàn lại.
Giọng điệu và động tác của cậu trái ngược nhau, vừa mềm mại vừa đáng thương: "Anh ơi, nhìn em."
Lúc đó Tuế Hàn nên nhận ra cậu không thích hợp, nhưng ý thức đã bị hỗn loạn, chỉ có thể phát ra một ít âm thanh vỡ vụn từ trong cổ họng.
Cố Triều hơi cúi đầu ngậm lấy môi anh, nuốt hết những âm thanh đó, yên lặng chiếm hết cho riêng mình.
...
Ngày hôm sau khi Tuế Hàn tỉnh lại, anh đang nằm trên giường trong phòng ngủ của Cố Triều.
Ổ chăn mềm mại ấm áp, anh hơi duỗi tay liền đụng phải ngực người ở phía sau.
Tuế Hàn dịch đầu một chút, có thể ngửi thấy mùi sữa tắm sạch sẽ, mơ hồ nhớ tối hôm qua mình được Cố Triều ôm về, còn đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Mặc dù bây giờ vẫn hơi đau, nhưng tinh thần rất thoải mái.
Có vẻ Cố Triều mơ màng nhận ra anh đã tỉnh, duỗi tay từ phía sau lưng, ôm lấy dối phương vào lòng.
Tuế Hàn đang định xuống giường đi rửa mặt, lại bị cậu ôm lấy, không cử động được cũng không có ý định đẩy ra, dịch gối lại gần hơn, nằm yên như thế.
Ánh sáng trong phòng không tốt, có thể thấy được áo somi và cà vạt của Cố Triều nhăn nhúm ở trên tủ đầu giường, tối qua bị cậu vứt ở đấy chưa kịp đi giặt.
Nằm hơn ba mươi phút nữa, đồng hồ báo thức của Cố Triều vang lên, cậu dụi mắt tắt chuông, một tay vẫn để trên người Tuế Hàn.
Tuế Hàn đẩy nhẹ cậu: "Phải đi làm."
"Không muốn đi." Cố Triều ôm chặt lấy anh, vùi mặt lên vai Tuế Hàn, giống như đứa trẻ đang làm nũng: "Anh ơi, anh xin nghỉ giúp em, bảo em bị bệnh, không thể đi làm được."
Tuế Hàn không nhịn được cười, quay lại hôn lên môi Cố Triều: "Nhanh đứng dậy."
Cố Triều hé mắt nhìn anh, rồi lại nhắm lại, vẫn vùi đầu vào trong ngực anh cọ lung tung.
Tuế Hàn mềm lòng, ngón tay xoa nhẹ tóc Cố Triều: "Đừng nghịch nữa, đứng dậy rửa mặt đi, anh làm bữa sáng cho em."
Cố Triều ngẩng đầu.
Tuế Hàn nói tiếp: "Sandwich."
"Được ạ, được ạ." Cố Triều cong cong đôi mặt, hôn lên môi anh một cái.
Tuế Hàn còn tưởng mình đã thoát được "người trang sức" rồi, nhưng lại bị Cố Triều ôm xuống giường.
Anh bị đẩy vào trong phòng tắm, lười biếng cầm cốc và bàn chải đánh răng, Cố Triều vẫn bám trên người anh.
Từ trong gương có thể thấy được cái đầu xù trên vai anh, Tuế Hàn không nhịn được giơ tay lên sờ: "Muốn anh đánh răng luôn cho em à?"
"Được ạ, được ạ."
Tuế Hàn buồn cười, lại hơi tức giận, tay cầm bàn chải đánh răng gõ nhẹ lên đầu cậu.
Rõ ràng không dùng lực, Cố Triều vẫn tủi thân cúi đầu càng thấp hơn.
Tuế Hàn không để ý đến cậu, đánh răng rửa mặt xong, liền đẩy người đang bám trên người mình xuống, rời phòng tắm đi vào bếp.
Trong tủ lạnh Cố Triều miễn cưỡng đủ làm một phần sandwich, Tuế Hàn đóng cửa tủ lạng, đổ dầu vào trong chảo, vừa liệt kệ danh sách trong đầu, chuẩn bị tý đi siêu thị mua thêm trái cây và rau về nhà.
Lần này anh nghỉ khá dài, có thể ở cùng Cố Triều một thời gian.
Sau kho Cố Triều đi làm, Tuế Hàn cũng thay quần áo về nhà chung.
Phân tích lại trận đấu, Viên Bình Dã bàn giao lại một số việc, liền thông báo cho các thành viên nghỉ ngơi.
Tuế Hàn đi về phòng mình thu dọn quần áo tắm rửa và vật dụng hàng ngày, đột nhiên cửa có người gõ.
Anh ngẩng đầu, thấy Đào Mặc đang đứng ở cửa, vẻ mặt hơi kỳ lạ, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Sao thế?" Tuế Hàn hỏi.
Đào Mặc ấp úng nói: "Cậu có thấy trên mạng nói..."
"Nói cái gì?"
Vẻ mặt Đào Mặc rối rắm, do dự một lúc lâu, quyết định không nói: "À, không có chuyện gì."
Tuế Hàn cũng không để ý, tiếp tục dọn đồ.
Đứng ở cửa nhìn anh một lúc, đột nhiên Đào Mặc hỏi: "Cố tổng ý, có phải cậu ấy đang theo đuổi cậu hay không?"
Tuế Hàn im lặng một lúc, nói: "Không có."
"Thật à?"
"Ừm, cậu ấy không theo đuổi."
Đào Mặc thở ra một hơi, lại nghe thấy Tuế Hàn nói: "Tôi với cậu ấy đang yêu đương."
"..."
"Sao thế?"
Anh quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt Đào Mặc khóc không ra nước mắt.
Tuế Hàn khó hiểu, dừng tay lại đi qua chỗ hắn, không ngờ Đào Mặc liên tục lùi ra đằng sau, giống như sợ dính phải virus.
Anh không thích xen vào chuyện người khác, thấy Đào Mặc như thế cũng không hỏi nữa.
Đi vào siêu thị, vừa mới đẩy xe mua sắm đến kệ trái cây, điện thoại nhận được thông báo.
Một tay vừa chọn quả táo, một tay lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa màn hình.
Triều Triều: "Anh oi, anh đang làm gì thế?"
Tuế Hàn trả lời đang ở siêu thị, suy nghĩ lại hỏi thêm: "Em muốn ăn gì?"
Chọn xong trái cây, Tuế Hàn lại đẩy xe mua sắm đến chỗ đồ ăn vặt, mua hai hộp bánh quy Cố Triều thích.
Cố Triều nói hôm nay công ty có việc, đến chiều mới xử lý xong.
Tuế Hàn rời siêu thị, tính toán thời gian, trực tiếp đến tổng bộ Lemon TV.
Lúc đến phòng làm việc vừa lúc Cố Triều đang đứng ở máy pha cà phê.
Tuế Hàn thả nhẹ bước chân.
Cố Triều cho ba viên đường vào cốc, chậm rãi khuấy đều, hơi cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì, thế mà không biết có người đứng đằng sau.
Mãi đến khi Tuế Hàn thấy cậu ngẩn người hơi lâu, mới nhịn không được lên tiếng gọi: "Triều Triều."
Cố Triều mới lấy lại tinh thần.
"Em đang nghĩ gì thế?"
Tuế Hàn cảm thấy dáng vẻ Cố Triều lúc nãy hơi cô đơn.
Làm anh nhớ đến lúc mình đến đây, Cố Triều cũng đứng một mình trước cửa sổ, nhìn vào màn đêm.
Sau đó bọn họ lại làm trên bàn làm việc, Cố Triều đẩy sâu vào trong người anh, ôm chặt lấy người anh, nỉ non bên tai.
Lúc ấy đầu óc Tuế Hàn mơ hồ, bây giờ nhớ lại mới nhớ ra hình như cậu nói: "Anh là của em."
Kết hợp với hành động hôm nay của Đào Mặc, Tuế Hàn đoán có vẻ đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết.
Nhưng Cố Triều không nói, chỉ lắc đầu, cúi đầu uống ngụm cà phê, cau mày nói: "Đắng quá."
Tuế Hàn ghé đầu qua, uống thử một ngụm, cũng nhăn mày: "Sao lại ngọt thế."
Cố Triều chớp chớp mặt, lại uống thử một ngụm, trong ánh mắt đầy ý cười: "Bây giờ lại ngọt."
Biết cậu cố ý, Tuế Hàn cũng không so đo, ngồi xuống ghế sô pha nói: "Em bận cứ làm việc đi, anh ngồi đây chờ em."
"Được."
Tuế Hàn nhìn cậu quay về bàn làm việc.
Trên bàn chỉ có lọ mực màu đen, bút máy và chồng tài liệu, dấu vết hoan ái đã bị rửa sạch, phủ lên mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt.
Cố Triều uống một ngụm cà phê, ánh mắt nhìn về phía này, thấy Tuế Hàn cũng đang nhìn mình, liền cúi đầu.
Tuế Hàn không nhìn nữa.
Tối qua anh uống hơi nhiều, nếu không cũng không làm với Cố Triều ở đây, bây giờ nhớ lại không dám nhìn thẳng.
Anh cúi đầu mở điện thoại, lướt weibo để giảm sự chú ý.
Trên hotsearch vẫn treo đề LR giành chiến thắng giải mùa hè, là hạt giống số một của LPL đến vòng bảng chung kết thế giới.
Tuế Hàn bấm vào, lướt đọc bình luận, thấy ở bên dưới có nhiều bình luận khó hiểu.
Về anh và Đào Mặc.
Lướt qua một lượt, Tuế Hàn đã hiểu, hôm nay Đào Mặc muốn nói chuyện này với anh.
Trước đây ở TE, Tuế Hàn đã từng bị người ta ghép CP cùng với đồng đội khác, nhưng anh không muốn để ý, cảm thấy họ quá nhàm chán.
Bấm vào màn hình, Tuế Hàn báo cáo những bình luận.
Lúc lái xe về chung cư, anh nghĩ phải nói chuyện này với Cố Triều, nhưng không biết mở miệng như nào.
Về đến nhà đã là giờ ăn cơm, Tuế Hàn vội vàng vào bếp nấu cơm, cũng quên luôn.
Mãi đến khi buổi tối, hai người tắm xong liền chui vào chăn, thân mật một lúc, tắt đèn đi ngủ, điện thoại Tuế Hàn sáng lên.
Anh cầm qua xem, thấy tin nhắn của Đào Mặc.
"Tuế Hàn, tôi nói thẳng cho cậu, bây giờ trên weibo có rất nhiều người xào CP của hai chúng ta."
"Họ tưởng tượng quá là kinh, chúng ta có làm gì đâu, rõ ràng chỉ xin có cái kẹo."
"Cậu giải thích với Cố tổng giúp tôi, đừng để cậu ấy trừ tiền lương của tôi, khóc.>
"Anh ơi, anh chưa ngủ sao?" Cố Triều ghé người sang ôm lấy Tuế Hàn, nhìn thấy giao diện wechat: "Ai mà gửi tin muộn thế?"
Anh theo bản năng trả lời: "Đào Mặc."
"..."
Tuế Hàn động ngón tay, đanh định trả lời Đào Mặc để hắn đừng lo lắng, Cố Triều không nhỏ nhen như vậy đâu.
Mới vừa ghép vần hai chữ, một bàn tay từ phía sau thò qua, giật lấy điện thoại.
Cố Triều không nhìn thấy nội dung trên màn hình, trực tiếp khóa màn hình, nèm vào bên trong giường.
Tuế Hàn quay đầu, thấy Cố Triều cúi đầu, nhìn vẻ không vui.
Anh mới nhận ra, biết rõ nhưng vẫn hỏi: "Em sao thế?"
Cố Triều xoay người đè lên người anh: "VỀ sau không cho nhắn tin với Đào Mặc trước khi đi ngủ nữa, nếu không sẽ trừ tiền lương của hắn."
Rõ ràng đã nói tối nay không làm, Cố Triều lại cúi đầu nữa cắn nữa mở khuya áo ngủ của anh.
Tuế Hàn rất muốn cười: "Làm gì có ông chủ nào như em?"
Cố Triều bị một câu đùa ghét bỏ này đả kích, không nhẫn nhịn đucợ nữa, cúi xuống ôm lấy eo Tuế Hàn, mái tóc mềm nhu bông, dáng vẻ rất tủi thân.
Tuế Hàn vội vàng vỗ lưng cậu, càng làm Cố Triều giống động vật nhỏ thiếu tình tương, cọ lung tung trên cổ anh.
Lúc trước hai người không công khai, nên Cố Triều không hỏi, bây giờ không nhịn được nữa, nhẹ nhàng hôn tai Tuế Hàn hỏi: "Anh ơi, khi nào anh mới công khai với em?".