Lost Temple (Thất Lạc Thần Miếu)

Một lần nữa đăng nhập vào võng du, Hắc Diệu Chi Ngân từ trên giường đứng lên, lập tức bỏ một xấp tài liệu thật dày vào tay Lục Đạo Luân Hồi: “Nhìn đi~”

“Đây là? Bản ghi chép đổi tiền của trò chơi?”

Tiếp nhận tư liệu rồi suy tư một lược, Lục Đạo Luân Hồi lập tức hiểu được mục đích của Hắc Diệu Chi Ngân, chậm rãi lật sang trang khác, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên cái tên quen thuộc, ngẩng đầu, mang theo biểu tình không dám tin nhìn về phía Hắc Diệu Chi Ngân “Sao có thể là hắn?”

“Bằng chứng rành rành, không phải thì là ai? Đây chính là tư liệu chuyển khoản của nhà nước, không phải ta bịa đặt!”

“Nhưng …” Gian nan nuốt nước miếng, Lục Đạo Luân Hồi vội vàng biện giải: “Ý tứ của ta là, hắn có thể là bị người hãm hại hay không? Giống như hình ảnh của ta trong kí ức thủy tinh vậy?”

“Lục Đạo, ngươi thật ngốc, vẫn không chịu đối mặt với sự thật sao?” Cười lạnh một tiếng, Hắc Diệu Chi Ngân cầm lại xấp tư liệu, “Vốn đây là chuyện nhà của Thí Thần, chúng ta không tiện can dự, bất quá bọn họ đã tính kế trên đầu Sơn Miêu tiểu đội, thì phải chuẩn bị tâm lý trả giá đại giới!”

Lời nói không chút lưu tình, làm Lục Đạo Luân Hồi cúi đầu, hắn không phải đứa ngốc, nhưng về phương diện tình cảm vẫn không thể chấp nhận được sự phản bội của huynh đệ đã từng cùng mình xuất sinh nhập tử.

Thấy cung tiễn thủ buồn bã cúi đầu, Hắc Diệu Chi Ngân biết lời nói lúc nãy của mình hơi nặng, thở dài, giọng điệu dịu đi: “Chúng ta phải tẩy sạch tội danh, cho dù là bằng hữu, cũng không tất yếu phải thay đối phương gánh tiếng xấu.”

Bằng hữu sao? Lục Đạo Luân Hồi âm thầm nở nụ cười, kể từ khi mình hóa thành bạch quang dưới tay bằng hữu, thì đã thất vọng rồi, hiện tại biết tình cảnh của mình lại là do chính “bằng hữu” hãm hại, tâm của hắn, đã rét lạnh.

“Những người khác đâu?” Nhìn thấy đối phương đau lòng, Hắc Diệu vội vàng tìm đề tài, phân tán lực chú ý của hắn.

“Người còn lại của Sơn Miêu ở trong trướng bồng chờ tin tức, Tịch Diệt cũng đã xuống sau khi ngươi logout, Nhất Quỷ cùng Cực Đoan, ta để lại cách liên lạc với Túy Sát Giang Sơn trong hiện thực cho bọn họ, để bọn họ đi tìm lão đại rồi.” Dừng một chút, Lục Đạo Luân Hồi chua xót nhún vai “Lấy thân phận hiện tại của ta, xuất hiện ở trước mặt lão đại không phải sẽ rất xấu hổ sao?”

“Có gì xấu hổ chứ?” Thanh âm từ bên ngoài truyền vào, một người với bóng dáng cao lớn xuất hiện ngoài cửa, đúng là Túy Sát Giang Sơn vừa biết tin đã chạy về.

“Lão đại.” Hô một tiếng, Lục Đạo Luân Hồi muốn nói nhưng không nên lời.

Nâng tay ngăn lại lời đối phương còn chưa ra khỏi miệng, Túy Sát Giang Sơn ngồi xuống bên cạnh cung tiễn thủ “Nhất Quỷ và Cực Đoan đã nói hết cho ta nghe rồi, ta cũng không tin là do ngươi làm, yên tâm đi dựa vào năng lực của Thí Thần chúng ta sự tình nhất định sẽ rõ ràng, nhưng, hy vọng ngươi đừng trách Phong Bạo, hắn là bất đắc dĩ.”

“Đúng vậy~ Lục Đạo, lão đại sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi~” Nghe lão đại nói thế, tâm của Nhất Quỷ Tha Đao cùng Cực Đoan Phân Tử cũng nhẹ xuống một nửa. “Chúng ta hiện tại có nên đến chỗ Long Chiến Tứ Dã hỏi sự tình không?”

“Đương nhiên phải đi!” Một đạo hàn quang hiện lên, Quy Vu Tịch Diệt cũng đã vào trò chơi, nhẫn thích sắc mặt không tốt đặt một khối kí ức thủy tinh và một xấp tư liệu vào tay Hắc Diệu Chi Ngân: “Ta đi thông tri cho những người khác, đi gặp Long Chiến Tứ Dã.” Nói xong đẩy cửa ra khỏi trướng bồng.

Nhìn khối kí ức thủy tinh trong tay, Hắc Diệu Chi Ngân có chút khiếp sợ, đây chính là bản ghi chép lại toàn bộ hình ảnh bọn họ bị người vây công, còn xấp tư liệu kia thì không cần phải nói, đương nhiên là danh sách của những người đó, không thể tưởng tượng được Quy Vu Tịch Diệt logout là để làm việc này. Mình phải nhờ sự trợ giúp của trí não Lam Địch mới có thể xâm nhập vào đầu não của , lấy được bản ghi chép của hệ thống, Tịch Diệt hắn thế nào lại có những thứ này? – phải biết rằng trí năng của Lam Địch có thể xưng là đứng đầu thế giới, dù sao đó cũng là tâm huyết hai đời nhà hắn mới có thể tạo ra một trí não có lối suy nghĩ độc lập tự chủ a! Đối với thân phận của Quy Vu Tịch Diệt, Hắc Diệu càng thêm phần tò mò.

Kí ức thủy tinh trên tay đang tái hiện lại cảnh giết hại kia, Hắc Diệu Chi Ngân là đương sự, đối với thứ này hoàn toàn không hứng thú, bọn họ lấy bản ghi chép này chủ yếu để nó trở thành một chứng cứ, nhưng trong mắt người của Thí Thần công hội lại mang một ý nghĩa khác.

Trước không nói đến sự phối hợp hoàn mỹ ngay từ đầu của Hắc Diệu và Tịch Diệt, dựa trên năng lực nhận thức của họ đối với Sơn Miêu tiểu đội thì đây cũng là chuyện thường, cho đến khi Quy Vu Tịch Diệt lửa giận bùng nổ, ánh mắt của Túy Sát Giang Sơn bắt đầu ngưng trọng – trước ranh giới sự sống và cái chết thì không ai nhớ rằng cần phải bảo tồn thực lực, nguyên lai vị nhẫn thích lực lượng toàn diện kia khi bùng nổ lại khủng bố đến như vậy, bạch quang của linh hồn một đạo tiếp một đạo như pháo hoa cứ thế mà bay lên, Túy Sát Giang Sơn biết sau khi mình cuồng hóa cũng không thể đạt đến loại trình độ này, như cảm thấy cảnh tượng trước mắt còn chưa đủ rung động hắn, hình ảnh kế tiếp ngoài Hắc Diệu ra thì đều làm cho những người có mặt phải nghẹn họng nhìn trân trối, xem đến trợn mắt há mồm.

Tinh Linh pháp sư văn nhược cởi mắt kính xuống với tư thế ngâm tụng chú ngữ như một vị tử thần thu gặt sinh mệnh, Tử Vong Điêu Linh tạo ra sự tàn phá cực lớn làm lòng người run sợ. Tính sơ qua, sau một hồi chém giết, năm người bọn họ đã giết ước chừng hơn hai ngàn người – đó là hai ngàn ngoạn gia a! Tuy rằng cấp bậc, trang bị, lực công kích không bằng Sơn Miêu tiểu đội, nhưng đó rõ ràng là ngoạn gia a! Không phải thỏ hoang trong Tân Thủ Thôn!

Hệ thống vang lên một thiên lý truyền âm, Hắc Diệu Chi Ngân cúi đầu nhìn thoáng qua, nâng tay bỏ kí ức thủy tinh vào Không Gian Thủ Trạc, nói với ba người còn đang đắm chìm trong khiếp sợ vẫn chưa khôi phục tinh thần “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Long Chiến Tứ Dã, các ngươi đi đòi lại Kiến Thành Lệnh, mà chúng ta …” Dừng một chút, trong mắt cung tiễn thủ hiện lên một tia tàn khốc: “Đi đòi nợ!”

Trong phòng hội nghị của công hội Long Chiến Tứ Dã, Phi Long Tại Thiên ngồi trên chủ tọa, mặt không đổi sắc nhìn thành viên của Thí Thần đang vây quanh mình ở giữa, cùng với người của Sơn Miêu tiểu đội. Trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng căng thẳng.

“Ta hy vọng các ngươi không có nguyên nhân gì mà trực tiếp đến giết sạch tổng bộ công hội của ta.” Tuy rằng chỉ có một người, nhưng khí thế của Phi Long Tại Thiên tuyệt đối không thua kém đối phương.

“Đương nhiên là Vô sự bất đăng tam bảo điện.” Túy Sát Giang Sơn khoát tay, ý bảo người phía sau không nên hành động thiếu suy nghĩ, bước ra từ trong đoàn người, đối mặt với Phi Long Tại Thiên “Hy vọng Long Chiến Tứ Dã từ chuyện Thí Thần bang hội chúng ta mất Kiến Thành Lệnh, mà cho chúng ta một lời giải thích hợp lý.”

“Kiến Thành Lệnh bị mất?” Trong mắt Phi Long Tại Thiên ánh lên tia nghi hoặc, lập tức giận tái mặt: “Kiến Thành Lệnh của Thí Thần bị mất, có liên quan gì đến Long Chiến Tứ Dã chúng ta?”

“Hôm nay có người nhìn thấy Tiềm Long Tại Uyên mang theo một trăm thủy tinh tệ, mua một khối Kiến Thành Lệnh ở cuộc bán đấu giá, ta nghĩ ngươi cũng hiểu rằng Kiến Thành Lệnh không phải dễ dàng mua được trong cuộc bán đấu giá chứ?” Nhìn thấy thái độ của Phi Long Tại Thiên, Túy Sát Giang Sơn không khỏi có hơi tức giận, ban đầu với đối thủ này hắn có chút thưởng thức, nhưng hôm nay Long Chiến Tứ Dã trước trộm Kiến Thành Lệnh, sau ám toán Sơn Miêu tiểu đội, nhân phẩm của Phi Long Tại Thiên trong cảm nhận của hắn đã xuống dốc không ít.

Nhìn thoáng qua Túy Sát Giang Sơn, Phi Long Tại Thiên không đáp lại lời nói mang rõ ý châm chọc của đối phương, mà trực tiếp mở ra thiên lý truyền âm. Chỉ một lát sau Tiềm Long Tại Uyên đẩy cửa tiến vào, thấy trong phòng hội nghị đứng đầy người của Thí Thần thì hơi sửng sốt, lập tức đi đến bên cạnh hội trưởng của mình hỏi: “Lão đại, ngươi tìm ta?”

“Ân, người của Thí Thần nói Kiến Thành Lệnh mà bọn họ mất bị ngươi mua được trong cuộc bán đấu giá, có chuyện này sao?”

… Thấy Phi Long Tại Thiên đi thẳng vào vấn đề hỏi chuyện của Thí Thần, Tiềm Long Tại Uyên do dự một chút rồi nói: “Ta là mua một khối công hội lệnh bài, nhưng đó là quang minh chính đại mua trong cuộc bán đấu giá, cũng không phải ta trộm nó!”

Nghe huynh đệ của mình nói như vậy, Phi Long Tại Thiên liền hiểu ra chuyện này cùng hắn không thoát khỏi quan hệ, bất quá làm lão đại thì phải bảo hộ tính mạng của mọi người, trừng mắt nhìn Tiềm Long Tại Uyên, ý bảo lát nữa sẽ tính sổ với hắn, Phi Long Tại Thiên quay đầu nhìn Túy Sát Giang Sơn “Ngươi cũng nghe rồi chứ, Kiến Thành Lệnh thật sự ở trong tay chúng ta, bất quá đó là do Tiềm Long Tại Uyên mua được trong cuộc bán đấu giá, Giang Sơn lão đại lại tìm chúng ta về chuyện đồ vật đó, không bằng hãy truy cứu xem ai trộm khối Kiến Thành Lệnh trước còn hay hơn.”

Một câu, làm cho Túy Sát Giang Sơn á khẩu không trả lời được, chính xác, trong tay bọn họ bất quá là một phần ghi chép của bản hệ thống, chỉ có thể chứng minh nội gian ở bên trong Thí Thần, cũng không có căn cứ chứng minh Long Chiến Tứ Dã đã tham gia vào vụ trộm Kiến Thành Lệnh.

“Vậy sao? Vậy thì thỉnh Phi Long lão đại hãy cho Sơn Miêu tiểu đội chúng ta một cái công đạo đi.” Cười lạnh một tiếng, Phù Tô đặt một khối kí ức thủy tinh lên bàn, nhìn vào khối kí ức thủy tinh kia, sắc mặt Tiềm Long Tại Uyên lập tức đại biến, hắn thật không ngờ đối phương còn có thể xuất ra chiêu này, bởi vì kí ức thủy tinh dưới trạng thái chiến đấu là không thể sử dụng, chẳng lẽ thông thường bọn họ có thói quen đi đường mà vẫn mở kí ức thủy tinh ư? Hắn đương nhiên không biết khối kí ức thủy tinh này là do Quy Vu Tịch Diệt xâm nhập vào bản ghi chép chiến đấu của hệ thống đầu não mà lấy ra, rồi chuyển hóa số liệu thành hình ảnh và sau đó sang vào kí ức thủy tinh.

Trước không đề cập đến khối kí ức thủy tinh này là từ đâu tới, dù sao thì nó cũng đã phát huy tác dụng, Phi Long Tại Thiên nhìn hình ảnh phát sinh trong kí ức thủy tinh, biểu tình trên mặt nhất thời cứng lại, cho dù đã ẩn tên, nhưng thân là lão đại của công hội, sao lại không biết thành viên trong công hội của mình chứ? Bản ghi chép của khối thủy tinh kia hiện rõ ràng trong số những kẻ tập kích có một nửa là thành viên của Long Chiến Tứ Dã!

“Phi Long lão đại không cảm thấy có một số người nhìn rất quen mắt à?” Phù Tô đổ dầu vào lửa, ném một xấp danh sách lên bàn “Đây là chúng ta đối chiếu với hình ảnh, làm ra bản danh sách này, Phi Long lão đại nhìn xem có người nào mà mình biết hay không?”

Xấp danh sách dày kia đã xé cái mặt nạ trấn tĩnh của Phi Long Tại Thiên xuống, hắn cố nén dục vọng muốn chém Tiềm Long Tại Uyên một kiếm, cầm danh sách trên bàn lên đưa vào tay Tiềm Long Tại Uyên, hỏi “Đây là chuyện gì?”

“Lão đại! Ta …” Thật không ngờ Sơn Miêu tiểu đội lại có bản lĩnh này, chẳng những có thể lấy bản ghi chép của tình huống lúc đó sang vào kí ức thủy tinh, thậm chí còn lọc ra danh sách những kẻ tập kích, phải hiểu rằng lượng ngoạn gia trong trò chơi là như sông như biển, huống hồ ngoại trừ việc giao dịch hay tự nguyện cho đối phương biết, còn lại sẽ không hiện tên, người của Sơn Miêu tiểu đội thế nhưng chỉ bằng một khối kí ức thủy tinh, mà có thể chỉ chính xác toàn bộ những người trong đó, quả là bất khả tư nghị.

Hắn đương nhiên không biết danh sách này là do Quy Vu Tịch Diệt khi xâm nhập vào đầu não của trò chơi, trực tiếp ghi chép tư liệu về những người này, bằng không sao có thể trong thời gian ngắn như vậy lại có hết tư liệu chứ.

“Lão đại …” Bằng chứng như núi, căn bản không có đường chối cãi.

“Chuyện này là chúng ta sai, tên những người trên danh sách đều sẽ bị loại khỏi công hội, về phần ngươi – Tiềm Long, ngươi giết người ta một lần, cũng phải để người ta giết ngươi một lần.” Mắt của Phi Long Tại Thiên nhìn về phía Phù Tô “Cách giải quyết như vậy, Sơn Miêu có hài lòng không?”

“Lão đại!!” Tâm của Tiềm Long Tại Uyên “đông” một tiếng trầm xuống, hơn một ngàn người a, đều là chủ lực của Long Chiến Tứ Dã, một khi bị loại khỏi công hội, Long Chiến Tứ Dã cũng kết thúc. “Lão đại, ngươi cứ để bọn họ tẩy trắng ta là tốt rồi! Dù sao chuyện là ta làm! Những người đó chỉ tuân lệnh mà thôi, lại nói Sơn Miêu cũng đã giết bọn họ một lần xem như hòa nhau, không thể loại những người đó ra khỏi công hội a!”

“Phi Long lão đại, chỉ để cho một phó hội trưởng gánh vác thì có phải hơi ít không?” Phù Tô lạnh lùng nhìn Phi Long Tại Thiên, Tiềm Long Tại Uyên xem như là một người dám làm dám chịu, thế nhưng lại tự nhận hết tội danh về phía mình, bất quá hắn cũng không tin, thân là hội trưởng công hội, thủ hạ có động tác như vậy hắn sẽ không phản ứng chút nào sao.

“Đừng có ở đây nói hưu nói vượn! Chuyện này không liên quan gì đến lão đại!” Tiềm Long Tại Uyên hét lớn một tiếng, căm tức trừng mắt Phù Tô.

“Chuyện này ta thực sự không biết, bất quá Tiềm Long Tại Uyên dù sao đi nữa cũng là huynh đệ của ta, hắn phạm lỗi cũng chính là ta sai. Các ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói.” Phất phất tay, Phi Long Tại Thiên nghiêm túc nói.

“Nếu chúng ta muốn tẩy trắng ngươi thì sao?” Một câu của Phù Tô, nhất thời làm bốn phía kinh hô.

>>Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui