Lột Xác Sống Lại


Ngay từ đầu Hàn Nhất đã đăng ký S đại ở tỉnh thành, năm đó Trịnh Hải Dương thi lớp thiếu niên cũng là của trường này, tháng 7 điểm thi đại học vừa mới ra Hàn nhất lập tức đi thi lần hai, không hề do dự, đậu rồi.
Khác hoàn toàn với con đường gập ghềnh của Trịnh Hải Dương, Hàn Nhất đã sớm thi đậu lớp Thiếu Niên, hơn nữa bản thân thằng nhỏ thông minh lấy được rất nhiều giấy khen, vòng hai của lớp Thiếu Niên cũng nhẹ nhàng thong thả qua, không tí áp lực nào.
Hàn Nhất thi đậu lớp Thiếu Niên xong bầu không khí căng thẳng trong nhà cuối cùng cũng thả lỏng, bắt đầu chuyên chú giải quyết chuyện trong công ty, mà lúc này gió lốc tài chính Châu Á đã lặng lẽ vén màn.
Soros mang theo quỹ Quantum quét ngang Đông Nam Á, tài sản của các nhà tư bản theo đó đều nhanh chóng mất giá, 30%, 40%, 50% mà Hàn Quốc, 'tấm gương' mà thương nhân Trung Quốc trước kia luôn noi theo lại một đêm thảm hại nghiêm trọng, Hàn kim giảm liên tục, cuối cùng giảm chỉ còn 50%, chính phủ Hàn Quốc lại phải nhờ sự giúp đỡ của IMF – Quỹ tiền tệ quốc tế và Mĩ, số tiền được mượn lên đến 500 triệu Mĩ kim, mức cao kỷ lục trên thế giới cho đến thời điểm này.

Nhưng dù vậy, Hàn Quốc vẫn đang trên bờ vực sụp đổ, như đi trên băng mỏng tùy thời đều có thể rớt đài.
Lâm Quân ngồi trong văn phòng, bản thân thanh thản uống trà, mới sáng sớm liền đọc được tin tức quốc tế trên báo, trước đây truyền thông luôn đạm mạc bình tĩnh giờ đây thái độ lại đột ngột biến chuyển, học tập tình hình của Hàn Quốc, cuối cùng làm chấn động thương giới trong nước.
Lâm Quân thấy được báo chí khách quan miêu tả về gió lốc tài chính tại Hàn Quốc, khi nhìn đến khoản nợ công 500 triệu Mĩ kim, mặc dù không liên quan gì đến mình, cổ tay Lâm Quân vẫn run lên một chút.
Lại bị Trịnh Hải Dương nói trúng rồi.
Hắn đã từng lấy tập đoàn Hàn Quốc làm mục tiêu phấn đấu cả đời, nằm mơ cũng muốn kiến tạo một đế chế thương nghiệp như vậy, hắn đời này kiếm loại tiền nào cũng là bí quá hóa liều, hiện giờ thành thật kiên định ngồi xuống kiếm tiền mới hiểu được gian khổ trong đó.
Lâm Quân không kiên nhẫn để đọc hết bài báo đó, tùy tiện ném vào thùng rác, cũng hiểu được tất cả các giả thuyết trước đây cho tập đoàn đều phải được bàn bạc lại, hắn đứng lên, đi đến mép bàn hướng ra ngoài nhìn, một lát sao Mễ Đại Thuận tiến vào, Lâm Quân hỏi: "Hồ Chí Văn đâu?"
Mễ Đại Thuận: "Bị Trịnh thiếu gia kêu đi rồi."
Lâm Quân gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rồi, sau khi cứu sống dịch Nguyên Sinh Trịnh Hải Dương đã nghĩ ra một kế hoạch đặc biệt cho hạng mục quang phục, kế hoạch như thế này...
Hồi tháng 4 sau khi 'nghiệm thu thành quả', Lâm Quân cùng Hồ Chí Văn đã có mâu thuẫn về sự phát triển của kế hoạch quang phục, mâu thuẫn ban đầu không lớn, về sau mâu thuẫn này càng nhiều lại không thể điều hòa, nên Lâm Quân cùng Hồ Chí Văn cãi nhau vài lần.
Đương nhiên thể loại cãi nhau này dù có ồn ào cũng là loại ồn ào có học vấn, toàn lôi dẫn chứng với số liệu ra, theo dự kiến của Trịnh Hải Dương thì phải cãi nhau ở trình độ 'ảnh đế' – Lâm Quân cho rằng Hồ Chí Văn đang vô cớ gây rối, mà Hồ Chí Văn lại cất chứa phẫn nộ trong lòng thật lâu, tiếp sau lại phẫn hận mà đưa ra một lựa chọn khác.

Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Sở dĩ 'chia tay' (*) như vậy là để che giấu mục đích thật sự của bọn họ, để kế hoạch quang phục thuận lý thành chương cho quốc gia tiếp nhận.
(*) Tính để thân ai nấy đi mà nghe lâm li bi đát quá nên thôi =))
Sau đó, nghiễm nhiên Hồ Chí Văn 'trộm' một ít thành tựu nghiên cứu của mình đến vài bộ phận liên quan của quốc gia.
Khá may mắn là tháng 1 năm nay, quốc gia vừa thành lập công ty điện lực Trung Quốc, như vậy Hồ Chí Văn cũng biết phải tìm người nào.
Trịnh Hải Dương đối với Hồ Chí Văn rất có lòng tin, phải biết rằng năm đó có thể khiến Lâm Quân, loại thương nhân 'vô lợi không hướng' như vậy cũng bị thuyết phục, tự nhiên nói rõ ông ta ở hạng mục quang phục này vẫn có quyền uy nhất định và kỹ năng thuyết phục, nói thế nào thì Trịnh Hải Dương không biết, nhưng Hồ Chí Văn biết.

Chỉ cần thuyết phục bộ phận tương quan quốc gia nguyện ý tiếp nhận, thế từ nay về sau đều dễ làm.
Nhưng Hồ Chí Văn lại hơi nhát gan, cũng không có dã tâm, Trịnh Hải Dương liền ở bên cạnh cổ vũ cho hắn: "Ông với Lâm Quân lúc trước đã rất gần mục tiêu rồi, hiện tại có thể rời đi, ông có thể mang nghiên cứu đi.

Tưởng tượng xem, 50 năm sau thành quả của ông có thể được thương mại hóa, đến lúc đó không chỉ riêng Trung Quốc mà người nước khác cũng có thể sử dụng, đến lúc đó nửa thế giới đều sẽ sử dụng năng lượng mặt trời."
Hồ Chí Văn nghe như vậy càng thấy chột dạ, "Sao chú cảm thấy con đang khoác lác thế?"
Trịnh Hải Dương hận không thể đá một cái lên cẳng chân hắn: "Ông nghiên cứu thế nào thì nói thế đó đi, dù sao ông cũng nổi danh trong ngành mà, các đồng nghiệp đều nghe qua danh tiếng của ông, chỉ cần ông nói do ông cảm thấy không thể hợp tác cùng Lâm Quân nữa mới đến tìm bọn họ, ông phải cho họ thấy hạng mục này là đang tạo phúc cho nhân loại!! Còn có học sinh của ông, lúc đi theo Lâm Quân phải chịu đựng tính nết của hắn, chi bằng đi làm cho quốc gia, bọn họ đi theo ông thì đâu tính là phí công nghiên cứu."
Trịnh Hải Dương nói rất nhiều, kỳ thật lúc trước bọn Hàn Trị Quân cũng đã ráng đút ông ta một chén canh tinh thần, nhưng mà tên mập chết tiệt này đúng là cái loại dầu muối không ăn, lúc làm nghiên cứu khoa học thì vẻ mặt nghiêm túc, nói đến chuyện khác thì cái gì cũng không hiểu, sắp bị hắn làm tức chết rồi.
Nhưng dù sao Hồ Chí Văn đã yêu cầu người bên đó bàn về kế hoạch quang điện của hắn, vì vậy dù mọi người cảm thấy chuyện khác hắn không đáng tin cậy chút nào, nhưng liên quan đến khoa học thì vẫn có chút lòng tin.
Cho nên dựa theo kế hoạch, Hồ Chí Văn liền bắt đầu 'trộm' tìm tới người của công ty điện lực.
Giờ đã vào hè, Trịnh Bình bọn họ muốn mở rộng dịch Nguyên Sinh, trong lòng lại lo lắng về kế hoạch quang phục có chuyển giao được không, Trịnh Hải Dương mỗi ngày đều phải gọi điện thúc giục hắn, thúc đến độ cậu đã chết lặng trong lòng đều không biết giận nữa rồi, tháng 7 phát hiện trong miệng mọc một cục nhiệt miệng, hai tuần trôi qua vẫn không hết, cuối cùng phải tìm một thầy trung y đến, nói là bị hỏa nộ công tâm, mỗi ngày đều phải uống thuốc mà Trình Bảo Lệ nấu.

Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Mấy hôm nay Hồ Chí Văn đã thả được tin tức sang đó, nói cao tầng của công ty điện lực chuẩn bị sang tìm Lâm Quân nói chuyện, Trịnh Hải Dương cuối cùng cũng thả lỏng được, vừa chua xót uống thuốc vừa nhận điện thoại của Lâm Yến.
Lâm Yến đang trong quá trình quay phim, nghe nói đã quay được 3 – 4 tháng gì rồi, hắn nói với Trịnh Hải Dương qua điện thoại: "Em mau nói với ba em chạy qua xem ba anh đi, chẳng lẽ anh không hiểu ổng nữa à? Đến lúc quốc gia nguyện ý tiếp nhận, ổng còn không ngoạm đám người bên điện lực một cái."
Trịnh Hải Dương uống thuốc đến lòng chua xót, nói: "Em biết rồi, lát nữa em nói."
Việc nói chuyện với người bên công ty điện lực vô cùng thuận lợi, Trịnh Hải Dương với thân xác con nít thế này đương nhiên không có cách nào tham dự, nhưng quá trình hiệu suất cao như vậy thật sự làm cậu giật mình.
Trịnh Bình giải thích: "Nghiên cứu của Hồ Chí Văn có đột phá, thành quả hiệu suất hiện tại của hắn còn cao hơn nước ngoài, công ty điện lực đang tính đăng báo, rất nhanh liền có người trong nội bộ đến tìm hắn thôi."
Trịnh Hải Dương nghe xong liền cười, nói với ba cậu: "Yên tâm đi, chuyện của Lâm Quân đối với chúng ta là rắc rối, đối với quốc gia là khai phá tiền cảnh khoa học, thuận lợi chuyển giao cho quốc gia là tốt nhất rồi."
Trịnh Bình gật gật đầu, gánh nặng trên người giờ phút này cuối cùng cũng buông xuống được, vỗ bả vai Trịnh Hải Dương: "Lở miệng còn chưa hết mà? Trở về nghỉ ngơi, chuyện sau đó ném hết cho chú Lâm của con đi."
Như Trịnh Bình nói, qua một ải gian nan này chuyện tiếp theo ngay lập tức dễ dàng hơn nhiều.

Không ngoài dự đoán của cậu, kế hoạch quang phục rất nhanh đã được nhiều người trong cao tầng điện lực ưa thích, muốn làm một chi nhánh nghiên cứu bao quát.

Chỉ là cuối cùng muốn tiếp nhận từ tay Lâm Quân như thế nào, nhưng việc hai người đánh cờ ra sao không phải việc mà Trịnh Hải Dương quan tâm.
Trịnh Hải Dương về sau chỉ việc ở nhà hứng điều hoà dưỡng bệnh, ngày ngày cùng Hàn Nhất hết ăn dưa lại ngậm kem, lúc chán còn xuống nhà đá banh.
Đang mùa hè truyền hình bắt đầu chiếu Cao Thủ Bóng Rổ (SLAMDUNK đó mọi người), Trịnh Hải Dương nhàm chán mở TV xem, Hàn Nhất vốn không chơi bóng rổ cũng ngồi xem, anh em hai người mỗi người ôm nửa trái dưa hấu ăn.
Trịnh Hải Dương thể dục nát đến...!thôi tốt hơn đừng nhắc tới, nên đặc biệt hâm mộ sức bật của Hanamichi Sakuragi, càng hâm mộ Rukawa Kaede vừa xuất hiện lập tức nhận được ánh mắt tình yêu của các nữ sinh cố tình chạy đến cổ vũ.
(Uyên: Tui cũng thích Rukawa σ(≧ε≦σ))
Trịnh Hải Dương để chân trần gác trên bàn trà, gặm một miệng dưa hấu, chỉ chỉ TV, nói với Hàn Nhất: "Có rảnh thì đi đánh bóng rổ, nhảy nhiều lớn lên cao ráo."
Hàn Nhất đã quét sạch nửa trái dưa hấu của bản thân, ánh mắt chuyển tới phần của ca ca đang ôm, chầm chậm thò đầu, há miệng, chờ được đút.
Trịnh Hải Dương lấy muỗng khoét một lỗ to, đút thằng nhỏ, nói: "Có nghe khum? Rảnh thì nhảy nhiều lớn lên cao ráo, đừng để lùn hơn anh, về sau lấy đồ còn phải gọi ca ca." Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Hàn Nhất một bên nhai dưa hấu trong miệng một bên vô tội nghiêng đầu hỏi: "Vì sao em lại lùn hơn anh?"
Trịnh Hải Dương: "Lỡ lùn hơn thật thì sao?"
Hàn Nhất: "Hỏng có lỡ gì hết, aaa ( ̄▽ ̄@)!"
Trịnh Hải Dương lại khoét một muỗng nhét vào miệng Hàn Nhất, nói: "Em nói xem sao lại không lớn lên thế này? Ăn dưa hấu mà còn muốn đút."
Hàn Nhất: "Vậy anh đưa dưa hấu cho em." Nói xong liền lấy luôn phần dưa của Trịnh Hải Dương, ôm qua để trên đùi, tự mình múc ăn, xem TV, mặc kệ Trịnh Hải Dương.
"........." Trịnh Hải Dương hỏi một vấn đề vô cùng triết học: "Dưa hấu quan trọng hay ca ca quan trọng?"
Hàn Nhất quay đầu nhìn cậu: "Lúc nào trời nóng thì dưa hấu quan trọng."
Trịnh Hải Dương: "Anh thì sao?"
Hàn Nhất nghiêm túc: "Ngoài thời gian của dưa hấu ra thì ca ca quan trọng."
ĐỒ VONG ƠN BỘI NGHĨA!!!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui