Chương có nội dung bằng hình ảnh
Chương 76
Editor: Uyên美女
Beta: Tiêu Tiêu
- -------------------------------------------
[Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh]
Bây giờ Trịnh Hải Dương thật sự cảm thấy bản thân đang tự cầm đá đập vào chân mình, ăn no rửng mỡ rồi nói cái gì mà 'cong' với 'không cong', người trong trường thích đàn ông thì liên quan gì đến anh đâu? Đầu anh mọc đậu rồi hay sao mà muốn ý kiến ý cò?
Giờ thì hay rồi, có giải thích ra sao cũng không xong, nếu đi giải thích thì khác gì lạy ông tôi ở bụi này, không giải thích chính là cam chịu.
Cái trạng thái trên QQ kia đúng là muốn hại chết Trịnh Hải Dương, người nhà bọn họ càng có ý hơn, từ già đến trẻ đều chơi QQ, bởi vì bình thường buôn bán mà mọi người đều bận rộn, nên khi không liên lạc thì hay thường thường lên xem trạng thái của nhau, xem gần đây có ai đăng cái gì mới lên không.
Lần trước Hàn Nhất bị anh không cẩn thận bán đứng mất rồi, khắp nơi bạn bè đều hỏi anh, lúc này Hàn Nhất 'bán' lại anh, lần này đến lượt anh bị bạn bè thân thích chạy đi hỏi han.
Trịnh Hải Dương quả thật cạn lời muốn chết, trạng thái do Hàn Nhất đăng thì chạy sang hỏi nó đi nha!!! Đều chạy sang hỏi anh làm gì? Lần trước hỏi anh lần này cũng hỏi anh là sao, có thể tôn trọng đương sự một chút không?!
Trịnh Hải Dương bị từng tin nhắn oanh tạc, lao ra ban công, đi đến góc, gọi vọng phía cách vách: "Hàn Nhất!!"
Không bao lâu sau cửa ban công bên cạnh bị mở ra, hai người nhìn nhau, Trịnh Hải Dương trừng mắt nhìn qua, quả thực nghiến răng nghiến lợi, Hàn Nhất đưa tay làm biểu hiện đầu hàng, một bộ dạng vô tội, nói: "Em sai rồi, em sai rồi, bây giờ em đi sửa ngay đây!"
Trịnh Hải Dương thở dài, "Đừng sửa lại, xóa đi là được, sau này đừng có đăng ba cái linh tinh này lên!"
Hàn Nhất cười đến hai mắt đều cong cong, cậu phát hiện bản thân đúng là hơi có thể chất M, trước kia Cao Kỳ Kỳ thực tập mệt như chó mà vẫn hâm mộ chết đi được, hiện tại cậu bị hét một hồi, trong lòng lại như gãi đúng chỗ ngứa, đặc biệt thoải mái.
Cậu đi nhanh về phòng, thành thành thật thật theo ý Trịnh Hải Dương mà xóa dòng trạng thái đó đi, tiếp theo lại bay nhanh ra ngoài, hướng anh làm một động tác OK.
Trịnh Hải Dương chống nạnh hít sâu 2 cái, cảm thấy không còn gì để nói với đứa đầu gỗ này, trực tiếp về phòng.
Buổi tối hôm nay Hàn Nhất nằm trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân thông minh ứ chịu được, quả thực là bị trí thông minh của bản thân cảm động muốn khóc, trước cậu còn do dự nên đào cái hố ra sao thì anh mới rớt vào, hiện tại tự anh nhảy vào luôn rồi.
Nhưng Hàn Nhất không có đắc ý vênh váo, cậu thấy Trịnh Hải Dương không bài xích đồng tính là chuyện tốt, thứ khác thì từ từ tới đi, cậu không thể cưỡng ép anh tiếp thu cái gì, dù sao tuổi của họ cũng không lớn.
Hàn Nhất hiện tại đã thấu đặc biệt đáo, cậu tỉ mỉ phân tích tình huống, bao gồm cả khả năng của họ, trở ngại, thậm chí là nguy hiểm, tình huống tốt nhất, tình huống tệ nhất, dù sao mọi thứ được đi lên từ từ chậm rãi như vậy cậu đã vừa lòng vô cùng.
Còn nữa tuy rằng cậu mới 16 tuổi, nhưng lại vô cùng tự tin, cậu là loại chỉ cần có mục tiêu liền tính toán đủ điều để hướng về phía trước, còn làm tốt giai đoạn chuẩn bị, cho nên đoạn tình cấm kị này, cậu không những không sợ, ngược lại cả người tràn đầy động lực.
Mấy ngày kế tiếp, Trịnh Hải Dương phát hiện Hàn Nhất cũng không nhắc đến chuyện kia, như chưa từng nói chuyện đó với anh, cứ như từ đầu đến cuối chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hàn Nhất không như thường ngày làm mặt quỷ với anh hay chế nhạo anh, ngay từ đầu Trịnh Hải Dương đã cảm thấy kỳ quái, còn chủ động khơi mào đề tài lên, "A... Anh thật sự không phải cái kia đâu."
Hàn Nhất lúc đấy đang rót nước. Giương mắt nhìn anh, gật gật đầu, nói: "Sao anh tỏ vẻ áp lực thế? Tự anh cũng nói mà, thích nam hay nữ cũng là chuyện của cá nhân người ta. Em sẽ không xem thường anh hay gì khác đâu."
Trịnh Hải Dương nghĩ thầm bé ơi anh thật sự không phải, ông đây không phải sợ cưng xem thường, làm một thẳng nam thì sao anh lại sợ bị hiểu lầm thành gay thế?!
Trịnh Hải Dương nghĩ nghĩ, quyết định tâm sự cùng Hàn Nhất, nhưng Hàn Nhất lại một tay cầm ly giơ tay quắc quắc ý bảo lại gần một chút, tiếp theo ngẩng đầu lên một hơi uống sạch, mới nói: "Em biết anh định nói gì với em rồi, để em nói anh nghe em nghĩ thế nào đi."
Hàn Nhất tiện tay kéo ghế ngồi xuống, Trịnh Hải Dương liền ngồi ở một cái sô pha cạnh đó, nhìn Hàn Nhất, cậu cân nhắc một chút, lại vô cùng bình tĩnh lý trí nói: "Anh tính giải thích với em là kỳ thật anh không phải gay đúng không?"
Trịnh Hải Dương gật đầu, Hàn Nhất lại tiếp tục nói: "Nhưng hôm qua anh cũng nói, thích nam hay nữ cũng là việc cá nhân, là tự do cá nhân không có gì đáng để khinh thường. Nếu như vậy, sao anh lại đặc biệt cường điệu với em rằng anh không phải gay? Em có thể hiểu thành tuy rằng anh miệng nói không thèm để ý không kỳ thị, nhưng trong lòng vẫn không ủng hộ, bằng không anh cũng sẽ không vội vã giải thích đúng không?!"
Trịnh Hải Dương bị Hàn Nhất nói như vậy làm cho sửng sốt, anh chỉ nghĩ trình bày sự thật mà thôi, không có gì ủng hộ hay không, anh không phải gay thì không phải gay nha!!!
Hàn Nhất lại không cho Trịnh Hải Dương cơ hội giải thích, mà trực tiếp lôi những thứ lung tung rối loạn đều nói ra, "Hay là anh cảm thấy lo lắng rằng em sẽ xem thường anh? Hay là anh nghĩ bởi vì vậy mà trong lòng em có khúc mắc sau đó sẽ xa lánh anh?"
"Thật ra thì cũng không biết được, anh là ca ca, dù có thế nào thì vẫn là ca ca, nhưng Tiểu Thập dù có dốt hơn thì vẫn em trai. Anh là ca ca sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể thay đổi được chuyện đó. Cho nên em nói nhiều như vậy, chính là để anh an tâm, anh là gay cũng được, không gay cũng thế, đều là ca ca."
Trịnh Hải Dương bị loại lời nói có sách mách có chứng này làm cho choáng váng, nhưng nghe được như thế thì đúng là cảm thấy rất vui, anh thậm chí cũng đã quên bản thân định nói gì, cũng không tính vội vã biện giải cái gì, dù sao như Hàn Nhất nói, mặc kệ anh có trở thành thế nào, thì vẫn anh em.
Trịnh Hải Dương ngồi ở sô pha tâm tình vui vẻ, đột nhiên Hàn Nhất nhìn anh, đôi mắt trầm trầm, lại nhanh chóng che giấu cảm xúc, hỏi anh một vấn đề: "Bây giờ ngược lại, nếu em là gay, anh sẽ khinh thường hay ghét bỏ xa cách em sao?"
Anh bị hỏi vấn đề này đến sửng sốt, tuy rằng xuất phát từ quan tâm sẽ thường suy bụng ta ra bụng người hay tự đổi vị trí, nhưng Hàn Nhất lại quá đột nhiên rồi, người bình thường sẽ làm như vậy sao?
Nhưng anh cũng không đào sâu vào, chủ yếu là do anh chưa từng nghĩ tới Hàn Nhất sẽ thích đàn ông, theo ý nghĩ của anh Hàn Nhất vẫn là một đứa nhỏ, dù có lớn bao nhiêu thì vẫn là đứa nhỏ được anh tự tay chăm lớn.
Anh chỉ cảm thấy Hàn Nhất hỏi vấn đề này xuất phát từ thói quen tư duy của khoa học tự nhiên, như một hứa hẹn giữa huynh đệ với nhau, vì thế anh nói: "Đương nhiên là không."
Hàn Nhất nở nụ cười, nói: "Vậy đúng rồi. Tính hướng không phải là vấn đề ngăn cách chúng ta."
Trịnh Hải Dương nghĩ nghĩ, đúng là như vậy, tuy rằng xong việc nhưng ngẫm lại lại thấy bị Hàn Nhất kéo đi vòng lòng, nhưng anh cũng không có cách nào phủ nhận, địa vị của Hàn Nhất trong lòng anh quan trọng vô cùng, nếu giữa sự nghiệp và người thân anh buộc phải từ bỏ một thứ, thì anh sẽ không do dự chọn người thân.
Trận phong ba này hóa ra cũng chỉ là một trò cười lại làm Hàn Nhất vô hình trung mở ra một chương mới, hướng tới mục tiêu bước nhanh đến thật ra cũng chỉ mới được một bước, cũng càng làm cho cậu hiểu được rằng con đường sau này gian khổ ra sao.
Tháng 10 Hàn Nhất tốt nghiệp trở thành tiến sĩ, đã dùng di động thông báo khắp nơi, bạn bè thân thích sôi nổi nhắn tin chúc mừng, Trình Bảo Lệ, Trần Linh Linh thậm chí còn gọi điện nói phải về nhà cùng nhau chụp ảnh, nhìn Hàn Nhất mặc đồng phục, vô cùng náo nhiệt.
Tuy rằng con đường Hàn Nhất muốn đi sau này còn chưa xác định, nhưng người trong nhà như không ai thèm lo lắng, dù sao thì điều kiện trong nhà cũng khá tốt, không cần Hàn Nhất phải còng lưng gồng gánh, hơn nữa Hàn Nhất mới 16 tuổi, còn nhỏ mà, các người lớn trong nhà đều không thèm lo lắng.
Hàn Nhất ở trong trường nhận đồng phục học sĩ, mang về nhà còn cố tình mặc thêm một lần, khiến Hàn Thập cùng Trịnh Hải Dương hâm mộ muốn xỉu, bọn họ chưa ai vào đại học, một người mới tiểu học, văn bằng cũng chẳng cao bằng Hàn Nhất.
Hàn Thập còn nói với Hàn Nhất: "Anh ơi. Em cũng muốn thi lớp Thiếu Niên."
Nếu là trước kia, Hàn Nhất khẳng định sẽ trực tiếp nói với nhóc "Ngốc như cưng thì đừng nghĩ nữa, IQ không đủ", nhưng hiện tại thì cậu cũng hiểu nhân sinh gian nan có một số việc xin đừng vạch trần, vì thế nói: "Hiện tại không có lớp đó đâu."
Hàn Thập dẩu miệng, hơi buồn bực, nhưng rất nhanh lại vui vẻ lên ---- thì ra nhóc không thể thi lớp Thiếu Niên không phải vì bản thân ngốc, thật tốt quá!!
Mà gần đây công ty Trịnh Hải Dương cũng sắp phải bắt đầu phiên giao dịch miếng đất kia, nhờ có biểu ngữ mang danh thành phố hiện đại, vị trí cũng tốt, mở phiên giao dịch đầu bán vô cùng tốt, người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, trịnh Hải Dương vừa nghĩ cuối năm phát thưởng cho nhân viên, một bên lại nghĩ chờ Hàn Thập tốt nghiệp thì dẫn nhóc ra ngoài chơi.
Chỉ là chẳng ai ngờ được, ngày Hàn Thập mặc áo học sĩ còn chưa đến, trong nhà lại xảy ra chuyện ---
Cùng một ngày Hàn Trị Quân, Trần Linh Linh cùng Trình Bảo Lệ trở về, lúc đó bọn Trịnh Hải Dương Hàn Nhất cái gì cũng không biết, chỉ khó hiểu tại sao mọi người lại trở về sớm như vậy, sớm đến 5 ngày, bình thường họ đều bận rộn, nếu trong nhà có việc mới miễn cưỡng trở về.
Càng quỷ dị chính là thời điểm bọn họ trở về cũng không nói tiếng nào, trực tiếp trở về, Trần Linh Linh tới nhà rồi mới gọi điện thông báo cho Hàn Nhất, cậu lúc ấy đang giúp đỡ ở công ty Trịnh Hải Dương, nhận được cuộc gọi cũng sửng sốt, nhưng cậu lại nhanh nhảu phản ứng lại, khẳng định đã xảy ra chuyện!
Cậu hỏi: "Mẹ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Trần Linh Linh thở dài: "Không phải chuyện của mấy đứa nhỏ đâu, chỉ là gọi điện thông báo cho con thôi, con đang ở công ty Dương Dương đúng không? Nói cho một tiếng, mẹ nó cũng về rồi, ba nó thì đang gấp gáp trở về." Cuối cùng lại trầm giọng nói thêm: "À, cô con cũng về."
Chuyện lớn cỡ nào mà người của cả hai nhà đều phải về? Thậm chí còn có Hàn Đình Đình? Một khắc đó đầu óc Hàn Nhất trống rỗng, cậu thậm chí tưởng chuyện mình thích ca bị phát hiện, nhưng lấy lại tinh thần mới đột nhiên nhớ tới là chẳng có khả năng, dù sao thì từ trước đến nay cậu đâu có nói cho ai nghe bao giờ, cũng chẳng hề lưu lại dấu vết nào.
Huống hồ mẹ cậu cũng vừa mới nói, cùng lứa nhỏ chẳng có liên quan gì, anh em hai người khẳng định trong nhà đã xảy ra chuyện, hẳn là không liên quan đến việc làm ăn, công ty nhà họ đều ở Bắc Kinh, nếu việc làm ăn trong nhà xảy ra việc thì chạy về nhà làm gì?!
Trịnh Hải Dương giao việc cho thư ký xong lái xe đưa Hàn Nhất trở về, trên đường đi hai anh em cân nhắc một chút, cảm thấy hẳn là có liên quan đến Hàn Đình Đình.
Hàn Nhất ngồi trên xe gọi điện cho vị học trưởng kia, là người làm băng vệ sinh, hiện tại đang làm ở công ty của Hàn Đình Đình, cũng không dám trực tiếp hỏi, quanh co lòng vòng một chút, lúc sau Hàn Nhất nói: "Công ty của cô vận hành bình thường, gần đây cũng xảy ra chuyện gì."
Trịnh Hải Dương nghĩ nghĩ, nói: "Em cảm thấy là chuyện gì mà cần cả nhà em cùng cả nhà anh cùng nhau giải quyết, còn cần kêu cô em?!"
Hàn Nhất ngạc nhiên sửng sốt, trong đầu nảy ra một đáp án, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là.... chú anh..."
Trịnh Hải Dương tấp vào: "Chúng ta vẫn là đừng nghĩ lung tung, trở về sẽ biết."
Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất về nhà, phát hiện hai nhà đều đang ở phòng khách nhà Trịnh Hải Dương, hai người vào phòng, Trình Bảo Lệ ngược lại sửng sốt, "Sao mấy đứa lại về rồi?"
Hàn Nhất hô một tiếng "Dì", nhìn về phía ba mẹ đang ngồi trên sô pha, thay dép đi nhà vào, hô thêm "Ba mẹ", ánh mắt lại chuyển đến cái gạt tàn trước mặt Hàn Trị Quân --- chỉ có vài cái, bọn họ đều không hút thuốc lá, hiển nhiên là Hàn Trị Quân hút, mà gần đây ba cậu cũng không hút thuốc tại nhà nữa, do họng mẹ cậu không khỏe.
Hon nữa tại sao giữa mày Hàn Trị Quân lại biểu tình âm trầm, Trần Linh Linh cũng ngồi một bên trầm mặc cúi đầu không hé răng?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể khiến người trong nhà sầu thành như bây giờ??!
Trịnh Hải Dương cũng vào phòng, anh em hai người liếc nhau, hiển nhiên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Hàn Nhất biết ở nhà anh có địa vị nói chuyện hơn cậu nhiều nên không lên tiếng, để Trịnh Hải Dương đi hỏi.
Trịnh Hải Dương nhìn Trình Bảo Lệ, lại nhìn Hàn Trị Quân đang ngồi trên sô pha cùng Trần Linh Linh, suy nghĩ một chút nói, hỏi mẹ anh: "Khi nào ba trở về thế mẹ?"
Trình Bảo Lệ: "Lúc này hẳn là đã xuống máy bay rồi, chắc chừng 40 phút là có thể về đến nhà."
Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất nhìn nhau, gấp như vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?
Vào lúc này Trình Bảo Lệ lại thở dài một hơi, ngồi xuống ghế gần Trần Linh Linh, Trịnh Hải Dương ngồi trên tay vịn, một tay ôm lấy vai bà, thấp giọng hỏi: "Mẹ? Đã xảy ra chuyện gì?"
Trình Bảo Lệ nhìn thoáng qua anh, lại nhìn thoáng qua Hàn Trị Quân, lắc lắc đầu, ý là không nói được, Trịnh Hải Dương liền cho Hàn Nhất một ánh mắt, hai người lên thư phòng trên lầu.
Đóng cửa lại, Trịnh Hải Dương trực tiếp gọi hỏi chú anh Trịnh Khâu, lần đầu không được, lần hai mới thành công, âm thanh của Trịnh Khâu qua điện thoại trầm thấp vô cùng, như không có tinh thần, mà bắt máy xong Trịnh Hải Dương còn chưa kịp nói chữ nào, Trịnh Khâu đã nói thẳng: "Ba con sắp tới rồi đúng không? Chú biết rồi, đợi chút chú qua ngay."
Trịnh Hải Dương sửng sốt, nhanh chóng nói: "Chú làm sao vậy?"
Trịnh Khâu cười khổ một tiếng, nói: "Thím của con muốn ly hôn với chú, được rồi, không có việc gì thì cúp đây, chút nữa chú qua liền." Nói xong liền cúp.
Một tay Hàn Nhất gác trên vai Trịnh Hải Dương, lỗ tai dán trên điện thoại, tự nhiên cũng nghe thấy lời Trịnh Khâu, Trịnh Hải Dương buông điện thoại, huynh đệ hai người anh nhìn em em nhìn anh nhất thời chẳng ai lên tiếng ----
Chú với thím muốn ly hôn??!! Ly hôn đương nhiên là việc rất lớn, nhưng chỉ cần nhớ đến vẻ mặt băng sương của Hàn Trị Quân dưới lầu, cùng lúc trước Trần Linh Linh có nói cô đã trở lại, chỉ cần liên hệ một chút, bọn họ quả thật cảm thấy *ngũ lôi oanh đỉnh!
Hàn Nhất: "Không thể nào......"
Trịnh Hải Dương nhìn thời gian: "Đợi chút anh đón Tiểu Thập về, sắp tới giờ bảo mẫu sang nấu cơm cho 2 đứa rồi, em về nhà nhìn đi, phỏng chừng bọn họ cũng sắp đến đây rồi."
Hàn Nhất lấy di động ra, nói: "Em phải hỏi cái đã." Hiển nhiên là muốn gọi cho Hàn Đình Đình, bị Trịnh Hải Dương chụp lấy cản lại.
"Đừng gọi, trước khi vào cửa anh thử rồi, không bắt máy."
Mới nói xong, hai người đều nghe được dưới lầu có tiếng xe, bọn họ đến cửa sổ nhìn xuống, phát hiện đúng là xe của Hàn Đình Đình.
Hàn Đình Đình đóng sầm cửa xe, cô hôm nay mặc một bộ đầm xám, trong tay xách túi, tóc ngắn kiểu giỏi giang, ngẩng đầu liếc mắt thấy được hai người trên lầu, giơ tay chào hỏi.
Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất đều nhìn cô, dự cảm một hồi cuồng phong sắp đến.
- -------------------------------------------
[Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh]