Lột Xác

Cho nên sáng hôm sau thức dậy, khi Mộc Lạp Lạp kinh ngạc phát hiện mình lại nằm ở bên cạnh Phó Cảnh Phi thì rất buồn bực.

Cô rốt cuộc làm thế nào chạy đến trên giường của Phó Cảnh Phi?

Phó Cảnh Phi vừa thức giấc, ánh mắt vẫn còn mang theo lười biếng, tiếng nói cũng khàn khàn của lúc mới thức, hấp dẫn một cách khó hiểu.

Anh nói: “Anh đã ngủ từ rất sớm.”

Ngụ ý, không biết cô làm thế nào chạy đến trên giường của anh nữa.

Mộc Lạp Lạp dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Phó Cảnh Phi: “Không có khả năng.”

Mặt Phó Cảnh Phi bình tĩnh: “Thật.”

Anh vốn ngủ sớm, nhưng mà nửa đêm thức dậy, thuận tiện ôm cô vào, thế thôi.

“Không phải là tự em chạy tới chứ… Sao em không nhớ là em có thói quen mộng du.”

Phó Cảnh Phi tiếp tục bình tĩnh phụ hoạ: “Rất có thể.”

Mộc Lạp Lạp cười khan một tiếng: “Haha, phải không.”

Phó Cảnh Phi như đinh đóng cột: “Đúng vậy.”

Trán Mộc Lạp Lạp toát mồ hôi lạnh, trực tiếp lấy gối nằm bịt đầu Phó Cảnh Phi, cả người đều đè lên gầm gừ: “Phó Cảnh Phi, anh có cần ấu trĩ như thế hay không hả! Em cũng không phải là đứa con nít ba tuổi! Ai mộng du mà vẫn đem chăn tới cùng chứ hả!”

Thế nhưng một giây kế tiếp, Mộc Lạp Lạp đã bị Phó Cảnh Phi chuyển đổi vị trí. Phó Cảnh Phi cầm lấy hai tay cô chống ở đầu giường, thân thể nóng hổi kề sát cô, mắt nhìn chăm chú: “Cho nên?”

Giọng của anh rất là nguy hiểm.

Mộc Lạp Lạp vội cầu xin tha thứ: “Em sai rồi! Phó thiếu gia, ngài muốn thế nào thì thế đó! Ngài vui vẻ là được rồi!”

Phó Cảnh Phi cười lạnh: “Anh rất không ngại xin nghỉ hôm nay, em cũng có thể theo bồi anh ở chỗ này.”

Về phần cùng anh làm cái gì, đương nhiên Mộc Lạp Lạp có thể đoán được.

Mộc Lạp Lạp rất là hối hận, mới sáng sớm sao cô lại muốn tìm đường chết?

Cô khóc không ra nước mắt, nói: “Em thật sự sai rồi… Em chín giờ phải gạt thẻ đi làm, nếu không thì trừ tiền lương của em!”

“Em có thể tới công ty anh.” Phó Cảnh Phi rất bất mãn, nếu Mộc Lạp Lạp đi công ty của anh thì hai người có thể gặp mặt bất cứ lúc nào, thuận tiện làm vận động buổi trưa gì gì đó…

“Em cái gì cũng không biết, đến công ty anh làm cái gì chứ, chỉ biết cản trở…” Mộc Lạp Lạp mới sẽ không đồng ý với Phó Cảnh Phi.

Cô dùng tôn nghiêm thề rằng, nếu cô đi công ty của Phó Cảnh Phi, người đàn ông này tuyệt đối sẽ không quan tâm đến bất cứ cái nhìn của ai đi quyến rũ cô ở bất cứ nơi đâu, vào bất cứ lúc nào.

Đến lúc đó cho dù mọi người biết cô là vị hôn thê của Phó Cảnh Phi cũng sẽ âm thầm nguyền rủa hai người bọn họ đi, xét cho cùng còn có rất nhiều chó độc thân đấy.

Phó Cảnh Phi không vui vì Mộc Lạp Lạp lại lần nữa cự tuyệt anh, áp suất quanh thân đều thấp đi vài phần.

Mộc Lạp Lạp thở dài thườn thượt lần nữa, sáp tới chủ động hôn Phó Cảnh Phi một cái: “Anh xem, chúng ta cứ như vầy không phải rất tốt ư? Nếu như luôn gặp mặt thì sẽ khiến đối phương phiền chán.”

“Sẽ không.” Phó Cảnh Phi nhíu mày. “Anh vĩnh viễn sẽ không phiền chán em.”

Mặc dù biết đây là suy nghĩ chân thật của Phó Cảnh Phi, nhưng lời này so với lời tỏ tình còn động lòng người hơn, khiến lòng Mộc Lạp Lạp như ăn mật ngọt.

“Em biết, nhưng mà khoảng cách sinh nhớ nhung mà, đừng giận em.” Mộc Lạp Lạp mềm giọng làm nũng.

Phó Cảnh Phi nhìn cô chằm chằm một hồi, cuối cùng thoả hiệp khẽ cắn chóp mũi cô: “Thua em luôn.”

Mộc Lạp Lạp hì hì cười khúc khích.

Buổi sáng Mộc Lạp Lạp rất vui vẻ đi công ty, nhưng vừa tới mới biết được hôm nay còn phải đi đài truyền hình một chuyến.

Khi biết mình phải đi đài truyền hình, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Mộc Lạp Lạp chính là tuyệt đối không nên gặp phải cái vị đại minh tinh Thẩm Thanh Nhượng kia.

Cái người xấu xa kia lần trước ấy thế mà đăng weibo châm ngòi thổi gió, suýt nữa biến cô thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Mộc Lạp Lạp thậm chí nghĩ nếu sau này mình gặp phải anh ta thì nên trốn xa một chút. Cô luôn cảm thấy cái vị đại minh tinh kia đang thù vặt bởi vì lúc đó cô cự tuyệt yêu cầu phỏng vấn của anh ta.

Thật là hẹp hòi.

Nhưng đã là nhiệm vụ cấp trên phân phó xuống, Mộc Lạp Lạp vẫn phải đi làm, chỉ có thể mang theo lòng thấp thỏm đi đài truyền hình.

Đồng thời dọc đường đi đều mong mỏi không gặp phải Thẩm Thanh Nhượng.

Bởi vì gần đây Thẩm Thanh Nhượng đều có công việc ở bên đài truyền hình này, hình như anh ta tạm thời tham gia thâu hình chương trình của đài truyền hình, Mộc Lạp Lạp cũng chỉ mới biết.

Về phần làm sao cô biết được, đương nhiên là bởi vì trong phòng làm việc có một đám fan của Thẩm Thanh Nhượng, khi biết Mộc Lạp Lạp phải đi đài truyền hình thì lập tức căn dặn cô nếu gặp được Thẩm Thanh Nhượng thì nhất định phải xin chữ ký.

Chữ ký? Sau này cô đụng phải đại minh tinh đó đều sẽ lập tức đi vòng, điên rồi mới có thể sáp tới xin chữ ký.

Sự kiện weibo khiến Mộc Lạp Lạp nhận thức nguyên vẹn: Thẩm Thanh Nhượng là một tồn tại không thể trêu chọc. Tuy rằng cô không sợ anh ta, nhưng mỗi lần đều phải để Phó Cảnh Phi giải quyết phiền toái cho mình thì cũng không tốt lắm.

Cho nên Mộc Lạp Lạp liền quyết định, có thể cách thật xa Thẩm Thanh Nhượng thì liền cách thật xa.

Cô cầu nguyện dọc đường, sau khi đến đài truyền thì lại phát hiện dường như thượng đế không có nghe được cầu nguyện của cô.

Cô vừa mới đi tới phòng thâu hình tìm Bạch Vũ liền gặp Thẩm Thanh Nhượng.

Thẩm Thanh Nhượng đảm nhận chức giám khảo tạm thời của chương trình talent show* Bạch Vũ thâu hình, chịu trách nhiệm về mặt tổng hợp các điều kiện phán xét đồng thời cho ra ý kiến đối với các đối thủ tham gia.

(*là show như The Voice, Vietnam Idol…)

Mộc Lạp Lạp đều có thể tưởng tượng ra có Thẩm Thanh Nhượng gia nhập, đến lúc đó phát hình tiết mục này tỉ lệ người xem sẽ cao cỡ nào.

Mộc Lạp Lạp vốn định tìm Bạch Vũ, nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Nhượng ngồi ở chỗ của giám khảo. Anh ta mặc một cái áo khoác lông cừu màu trắng, cằm nhọn ẩn bên trong lông trắng, gương mặt đó vẫn mười phần hấp dẫn.

Khi tầm mắt Mộc Lạp Lạp chạm tới Thẩm Thanh Nhượng liền quyết định tạm thời rời khỏi, gọi điện thoại cho những người phụ trách bàn bạc trước, nói chung là không muốn gặp phải Thẩm Thanh Nhượng.

Tiếc là không như mong muốn, Bạch Vũ thấy được Mộc Lạp Lạp, trên gương mặt sáng sủa đẹp trai lập tức hiện ra một nụ cười: “Lạp Lạp, lại đây!”

Bộ dáng khi làm việc của Bạch Vũ sẽ ít đi vài phần vẻ sinh viên, rất khôi ngô tuấn tú.

Mà Bạch Vũ la lên một tiếng cũng thành công hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Thanh Nhượng, anh ta xa xa đưa mắt đặt ở trên người Mộc Lạp Lạp, mắt híp lại như con mèo.

Mộc Lạp Lạp bất đắc dĩ đi tới: “Bạch Vũ, đang bận ư?”

“Tàm tạm, chờ đạo diễn diễn tập qua một lần trước.”

“Nếu anh bận rộn thì chuyện quay bù quảng cáo chúng ta sẽ bàn lại sau.”

Video đài truyền hình quay về bất động sản kia của Thẩm thị, bên Thẩm thị cảm thấy vẫn thiếu chút gì, cho nên để Mộc Lạp Lạp qua bàn bạc, quay bù một ít.

“Vậy được, chúng ta đợi một chút hãy nói, nhưng cô có thể ở đây chờ tôi, xem bọn tôi diễn tập một chút cũng rất vui.” Bạch Vũ rất nhiệt tình mời.

Mộc Lạp Lạp rất muốn từ chối, nhưng cũng không muốn làm mất mặt mũi của Bạch Vũ, liền nói ở đây xem một hồi.

Ấn tượng của Bạch Vũ đối với Mộc Lạp Lạp rất tốt, cho nên đối với cô rất chân thành. Đối mặt với người như vậy, Mộc Lạp Lạp cũng chỉ có thể thật lòng thật dạ mà đối đãi.

Tuy nhiên Mộc Lạp Lạp vừa tìm một chỗ ngồi xuống thì Thẩm Thanh Nhượng ngồi chỗ giám khảo bên kia liền đi qua.

“Ý, người tỏ tình với tôi hôm bữa.” Giọng của Thẩm Thanh Nhượng rất dễ nghe, fan của anh ta đều nói giọng của anh ta là giọng subwoofer*, ai nghe đều mang thai.

(*subwoofer: là speaker tạo ra âm bass rất thấp)

Mộc Lạp Lạp hết sức cố gắng biểu hiện lịch sự: “Thẩm tiên sinh, chào ngài.”

Cô hoàn toàn giả bộ làm như lần đầu tiên gặp Thẩm Thanh Nhượng.

“Hừ, tôi thật không ngờ cô còn có chút bối cảnh, toàn bộ tin tức quan hệ xã hội hôm đó đều sạch sẽ.”

Mộc Lạp Lạp giả ngu: “Tôi nghe không hiểu anh đang nói gì.”

Trên gương mặt con lai của Thẩm Thanh Nhượng xuất hiện một tia cười nhạo: “Giả bộ cái gì chứ, tôi lại không có nổi giận với cô, tuy nhiên người đại diện của tôi mắng tôi hồi lâu, nói tôi coi chừng chọc tới nhân vật lớn.”

Mộc Lạp Lạp: “…”

Thẩm Thanh Nhượng không nhịn được khoát tay một cái: “Được rồi, tôi đến là nói xin lỗi với cô, chuyện hôm đó là tôi không có suy xét đến hậu quả, đã mang tới cho cô hậu quả không tốt.”

Mộc Lạp Lạp thật không ngờ Thẩm Thanh Nhượng qua đây là nói xin lỗi.

Cô vốn cho rằng một đại minh tinh như thế khẳng định hoàn toàn không xem chuyện kia là chuyện to tát gì.

“Tôi cũng không có giận anh ạ.” Nếu đối phương đã nói xin lỗi, Mộc Lạp Lạp cũng liền hoà hoà khí khí cười một cái.

Ánh mắt Thẩm Thanh Nhượng tới lui trên mặt Mộc Lạp Lạp hai vòng: “Biết rồi, biết rồi, vậy cứ thế đi.”

Tánh của người này hơi cáu kỉnh, động một chút là lộ ra vẻ mặt tức giận.

Mộc Lạp Lạp không khỏi nghĩ, người này may mắn là có bề ngoài tuyệt hảo, bằng không với tính tình như thế này đúng là không nhất định có thể nổi tiếng được.

Nhưng cô cũng hiểu được, trong giới giải trí trai xinh gái đẹp không ít, tuy rằng bề ngoài của Thẩm Thanh Nhượng xuất chúng nhưng nếu không có thực lực thì cũng không đi tới bước hôm nay.

Mộc Lạp Lạp vốn nghĩ rằng Thẩm Thanh Nhượng nói xong câu đó sẽ đi, nhưng phát hiện Thẩm Thanh Nhượng không hề có ý định rời đi, ấy thế mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô.

Mộc Lạp Lạp: “…” Cô nghi ngờ nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Nhượng, sao cảm thấy người này ngồi ở đây không giống như là có lòng tốt gì?

Khoé miệng Thẩm Thanh Nhượng chợt cong lên, dáng vẻ đó khiến tim Mộc Lạp Lạp loạn nhịp một cái.

Sao cảm thấy nụ cười này của Thẩm Thanh Nhượng hơi quen quen?

Sau lưng cô chợt lạnh: “Thẩm tiên sinh, anh có thể trở về chỗ giám khảo của anh, chỗ tôi ngồi không thoải mái…” Cô cũng là nói thật lòng, bên kia có trà có bánh, đãi ngộ rất tốt.

Thẩm Thanh Nhượng chống cằm, miễn cưỡng nói: “Vừa khéo, tôi cảm thấy chỗ này ngồi thoải mái hơn.”

Có phải đầu của đại minh tinh này bị bệnh gì không hả? Mộc Lạp Lạp phỉ nhổ trong lòng.

Nhất là Thẩm Thanh Nhượng cứ vô tư ngồi bên cạnh cô, khiến cho rất nhiều người ở đây đều liếc trộm sang bên này.

May là nơi này bây giờ không có fan, nếu không đến lúc đó nhất định lại truyền ra tin tức.

Mộc Lạp Lạp quả thật muốn quỳ xuống cầu xin vị đại minh tinh này cách xa cô một chút.

Hơn nữa có Thẩm Thanh Nhượng đợi ở chỗ này, cô ngay cả hít thở cũng mất tự nhiên.

“Hì.” Thẩm Thanh Nhượng bỗng cười khẽ một tiếng, mang đầy ý trêu tức.

Mộc lạp Lạp cau mày nhìn về phía anh ta, không biết anh ta muốn làm gì.

Thẩm Thanh Nhượng nói: “Phản ứng này của cô thật mắc cười.”

Mộc Lạp Lạp: “…” Cô có thể nói một tiếng cút không?

Lúc Mộc Lạp Lạp chưa kịp phản ứng thì Thẩm Thanh Nhượng chợt kề tới gần cô.

Mộc Lạp Lạp sợ đến suýt nữa trượt xuống khỏi băng ghế, chỉ thật sự giật mình một cái, không có nhân tố khác.

Thẩm Thanh Nhượng cứ nhìn thẳng Mộc Lạp Lạp như vậy, dùng cặp mắt xanh biếc kia nhìn chằm chằm cô.

Mộc Lạp Lạp nói: “Thẩm tiên sinh, nếu anh muốn nói chuyện thì phiền cách tôi ra một chút trước…”

Thẩm Thanh Nhượng lại duy trì tư thế này, nghiền ngẫm nhìn Mộc Lạp Lạp, hồi lâu mới cười nói: “Ôi chao, Mộc Lạp Lạp, không phải là cô cho rằng tôi vừa ý cô đó chứ?”

Mộc Lạp Lạp thật sự rất muốn gào thét. Ai có thể tới bắt anh ta không? Người này đúng là bệnh thần kinh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui