Lột Xác

Có đôi khi Mộc Lạp Lạp thật sự cảm thấy tính nết của Phó Cảnh Phi này rất xấu xa, thường làm ra một số việc khiến cô xấu hổ.

Giống như lúc này, anh thong dong tự đắc ôm cô như vầy, hoàn toàn không có chút mất tự nhiên nào.

Giãy cũng không giãy ra được, Mộc Lạp Lạp chỉ có thể chịu thua, thành thành thật thật vùi ở trong ngực Phó Cảnh Phi.

Sau khi lòng lắng xuống lại cảm thấy rằng ôm ấp của người này còn rất rắn chắc, rất ấm áp…

“Ấy, sao anh trở về nhanh như vậy?” Mộc Lạp Lạp rốt cuộc có cơ hội hỏi vấn đề này.

Khoảnh khắc vừa mới nhìn thấy Phó Cảnh Phi, cảm giác trong lòng cô thật sự khó có thể hình dung – hơi kinh ngạc, lại có vài phần mừng rỡ

Phó Cảnh Phi xuất ngoại một tuần nay, Mộc Lạp Lạp đều cảm thấy cuộc sống có chút không thú vị.

Cho nên có đôi khi thói quen thật sự là thứ khó cưỡng lại, thỉnh thoảng Phó Cảnh Phi không có ở bên cạnh thì cô sẽ lòng bồn chồn lo lắng.

Bây giờ thấy Phó Cảnh Phi đã trở về, nói thật ra, Mộc Lạp Lạp có vài phần vui vẻ.

Chẳng qua là không tiện biểu hiện ý nghĩ ra ngoài.

Phó Cảnh Phi nhướn mày, giọng bất thiện: “Em không vui khi thấy tôi trở lại?”

“Không có không có.” Liệu trước được tâm tình của Phó Cảnh Phi sắp biến đổi, Mộc Lạp Lạp vội vuốt lông. “Chỉ vì anh chẳng nói trước cho em biết một tiếng, em hơi ngạc nhiên mà thôi.”

“Hừ.” Phó Cảnh Phi hừ lạnh một tiếng, nhưng giọng nói không còn cứng rắn nữa, anh nói. “Tôi không trở về, chẳng phải em được dịp đi ra ngoài chơi sao.”

“Nào có, chẳng qua là hôm nay sinh nhật đồng nghiệp, tất cả đồng nghiệp đều tới, em không có cách nào nói không tới được ạ.” Mộc Lạp Lạp giải thích, lại bổ sung một câu. “Em vốn định chờ ngày anh về thì đi phi trường đón anh, nhưng anh không nói trước một tiếng thì đã về, cho nên em mới rất giật mình.”

“Thật?” Ánh mắt Phó Cảnh Phi thâm trầm tới lui trên mặt Mộc Lạp Lạp một hồi, tựa như đang phân biệt lời nói của cô là thật hay giả.

Mộc Lạp Lạp liền vội vã gật đầu: “Còn thật hơn so với trân châu.”

Phó Cảnh Phi hất cằm lên gật đầu một cái, biểu thị tin lời cô nói. Đường nét gò má cũng có vẻ mềm dịu xuống.

Mộc Lạp Lạp sợ chuyện Thượng Kha khiến lòng của Phó Cảnh Phi có khúc mắc, cẩn thận giải thích với anh một lần, cuối cùng còn thêm một câu: “Thật ra chỉ có y một mực quấy rầy em, em hoàn toàn không có đáp lại y.”

Giơ tay lên vuốt vuốt tóc Mộc Lạp Lạp, Phó Cảnh Phi nhìn chằm chằm cô: “Tôi biết.”

“Vậy bây giờ anh có thể buông em ra chứ?” Mộc Lạp Lạp bị Phó Cảnh Phi nhìn càng thêm lúng túng, nhịp tim cũng hơi rối loạn. Trái tim nhảy bang bang ở trong lồng ngực, tưởng chừng như không khống chể nổi.

Phó Cảnh Phi sụ mặt xuống trong nháy mắt, khoé môi trề ra không trả lời.

Nhưng vẻ mặt kia rõ ràng là đang nói: Đừng hòng.

Người của khu giải trí nhanh chóng tìm được Lưu Hi. Mộc Lạp Lạp bảo Phó Cảnh Phi chờ cô một hồi, đi vào căn phòng bao đang vui chơi triệt để tìm một đồng nghiệp đáng tin cậy bảo cô ta đưa Lưu Hi về.

Đúng lúc thời gian đã rất khuya, một số người không mấy muốn tiếp tục chơi nữa.

Nhưng đám phú nhị đại kia còn chưa có người phát hiện Thượng Kha đã không thấy đâu, bên cạnh mỗi người đều là mỹ nữ vây quanh, không đi để ý tới người khác.

Chỉ có Khưu Dĩnh hỏi Mộc Lạp Lạp một câu. Xem ra cô ta vẫn còn cảm thấy rất hứng thú đối với Thượng Kha.

Mộc Lạp Lạp chỉ có thể chân thành nói một câu: “Tôi vừa mới nhìn thấy anh ta đi trước… Khưu Dĩnh, cô là cô gái tốt, xứng đáng với người tốt hơn.”

Sau đó để lại Khưu Dĩnh không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Mộc Lạp Lạp muốn cáo từ trước khi các đồng nghiệp rời đi, vì không để cho bọn họ thấy mình cùng với Phó Cảnh Phi nên sau khi ra ngoài liền liều mạng kéo cánh tay của Phó Cảnh Phi lôi người đi ra ngoài.

Thân thể mềm mại dựa vào Phó Cảnh Phi, cách một lớp vải mỏng mang đến nhiệt độ da thịt, khiến con ngươi Phó Cảnh Phi sâu tối vài phần.

Chẳng qua Mộc Lạp Lạp hoàn toàn không phát hiện ra, cô chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này mà thôi.

Đi ra ngoài thấy mấy người vệ sĩ chờ ở bên ngoài, Mộc Lạp Lạp cười nói một câu: “Mau đi thôi.”

Giọng nói thân thiết khiến Phó Cảnh Phi ném một ánh mắt lạnh lùng về phía mấy người vệ sĩ.

Mấy người vệ sĩ toàn thân run lên, phía sau lưng vô thức toát ra mồ hôi lạnh.

Ngồi vào xe, Mộc Lạp Lạp mới hoàn toàn an tâm, thảnh thơi hỏi Phó Cảnh Phi: “Chuyện làm ăn ở Châu Âu của anh đều bàn bạc xong rồi?”

Phó Cảnh Phi gật đầu: “Xong rồi.”

“Cơm trưa cơm tối gì gì đó có ăn đúng giờ không?” Mộc Lạp Lạp híp mắt. “Mỗi ngày em đều hỏi Khương Nghị.”

Phó Cảnh Phi im lặng một hồi mới trả lời: “Hôm nay còn chưa có.”

Mộc Lạp Lạp quắc mắt trừng anh: “Bây giờ đã mấy giờ rồi mà còn chưa có ăn cơm tối?”

Bản thân Phó Cảnh Phi thật sự là không thèm để ý chút nào: “Ăn đồ ăn trên máy bay.”

“Cơm trên máy bay khó ăn như vậy mà anh cũng có thể nuốt trôi?” Mộc Lạp Lạp không khỏi nhổ nước bọt nói. “Hơn nữa khẩu phần lại ít, anh không đói bụng sao?”

Phó Cảnh Phi giải thích: “Gấp gáp trở về, không có thời gian ăn.”

Nếu đổi thành người khác dám dùng giọng điệu như vậy nói với Phó Cảnh Phi thì đã sớm bị Phó Cảnh Phi đuổi xuống xe, cũng chỉ có cô có thể hỏi han phiền phức như thế này, Phó Cảnh Phi vẫn kiên nhẫn trả lời cô.

Mộc Lạp Lạp cảm thấy sau này mình nhất định phải giám sát Phó Cảnh Phi thật tốt, sự không chú ý đến thức ăn của người này quả thật đã đến mức độ hờ hững. Nếu không ăn sẽ không chết đói, anh chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian để đi ăn cơm.

Phó Cảnh Phi ngắm nghía bộ dáng quan tâm của Mộc Lạp Lạp, ánh mắt dần liếc đến trên bộ quần áo cô mặc hôm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui