Love Again, Yêu Lại Từ Đầu

Ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào trong phòng khiến cô gái đang say
sưa ngủ trên chiếc giường màu trắng khó chịu ưm một tiếng dụi dụi hai
mắt tỉnh dậy. Điều đầu tiên Mạch Nha nhìn thấy đó là gương mặt anh tuấn
của Tống Gia Dịch đang ngủ cạnh bên mình.

What the hell is this? Cô với hắn lại chung giường một lần nữa sao? Aaaaaaaaaaaa. Bây giờ cô thực sự muốn hét lên vào mặt hắn.

Cô định ngồi dậy chuồn vào phòng tắm thật lẹ bất ngờ trông thấy cánh mi hắn dập nhẹ vội nhắm tịt hai mắt lại giả vờ ngủ.

Năm phút trôi qua, không nghe động tĩnh gì, cánh tay đang ôm eo cô
cùng với hơi thở của hắn không có gì bất thường, cô mở hai mắt ra lần
nữa.

“Chịu mở mắt ra rồi sao?” Hắn nở nụ cười xấu xa quan sát gương mặt đang biến sắc của cô.

Triệu Mạch Nha không thể ngờ trường hợp này xảy ra, thẹn quá hoá
giận, cô hét lên : “Tối qua cái đồ chết tiệt anh đã làm gì tôi? Ăn được
một lần rồi anh tưởng ăn lần nữa thì được sao? Tôi sẽ tố cáo anh tội
‘cưỡng hiếp’ hừ..” Cô ngồi dậy trừng mắt nhìn gương mặt đang cười đầy
đắc ý, cô có cảm giác không tốt…

“E là tôi phải là người kiện em mới đúng.” Hắn đưa một tay dựa lên thành giường, đầu ngửa ra đằng sau, vẻ mặt châm chọc.

Cảm giác không lành xẹt từ đầu đến chân thoáng qua như có như không. Câu nói này của hắn, Sao cô thấy nghi nghi …

“Anh nói cái..cái gì đó?” Hắn..hắn như vậy là có ý gì?

Tống Gia Dịch chậc một tiếng úp úp mở mở, “Ừm thì có người nào đó đên qua say rượu, trèo lên mình tôi quyến rũ, bản năng đàn ông của tôi trỗi dậy. À còn nữa …” Hắn bất ngờ hơi to tiếng chữ À, điều này đủ để làm
Mạch Nha căng thẳng cả người.

“Chết tiệt, cô biết là sẽ như vậy mà! Aisss, Triệu Mạch Nha, cô làm cái quái gì thế này..” Cô nhăn mặt thầm chửi mình.

Quan sát biểu hiện của cô nãy giờ, hắn nhếch miệng nói thêm, “Tối qua là ai đã dùng mị lực để quyến rũ tôi ở lại, đòi bao tôi. Em muốn tôi
đến tận bình minh hôm nay mới dừng. Chà, không nghĩ em là người cuồng
nhiệt như vậy, bây giờ thì báo đáp tôi làm sao đây?”

Gương mặt cô bỗng chốc đỏ lên như quả cà chua, cô trợn hai mắt lên
lắp bắp, “Anh..anh” Hắn ta có phải người không đấy? Dám lật lọng cả câu
chuyện. Cô quyến rũ hắn khi nào chứ? Cô chỉ trèo lên và nói là “Chị sẽ
bao cưng” thôi mà …

Hắn ngồi dậy, bất ngờ kéo cô nằm dưới thân hắn, ngữ khí xấu xa đó lại một lần nữa, “Chị gái này, đêm qua chị rất cuồng dã, nhưng bất quá là
’em trai’ này chưa thoã mãn lắm. Chỉ cần báo đáp tấm thân của chị, tất
cả số tiền đêm qua sẽ không tính, hm?” Hắn, tuyệt đối không phải là
người ! Đúng thế, làm gì có người nào trâu bò như hắn đâu chứ? Làm
chuyện đó đến tận bình minh mới nghỉ, sáng mở mắt ra còn nói chưa thoã
mãn.

Bất quá hắn không mệt thì cũng nghỉ cho cô chứ, hạ thân cô đau đến
như sinh con tới nơi rồi, “Cái..cái tên biến thái ! Anh..anh thả tôi
ra..” Cô hét lên thất thanh, chân đạp hắn qua một bên định leo xuống nào ngờ bị hắn đoán được kẹp lại giữa hai chân.

Nụ cười xấu xa trên môi hắn càng đậm, thổi hơi thở nóng bỏng vào tai
cô, tiếng nói trầm thấp đầy ma mị : “Em đã khiến tôi biến thái mới đúng
đạo lý chứ ! Bà chị, định ăn quỵt sao?” Quái, mở miệng ra là một tiếng
chị hai tiếng bà chị. Cô và hắn đồng tuổi, mắc mớ gì hắn gọi cô là chị
chứ? Nhìn vẻ bề ngoài của cô không già hơn hắn đâu à nha !

Mặc dù là chuyện bao trai Mạch Nha, khụ, có thật, nhưng đánh chết cô
cũng không thừa nhận, “Tôi còn định bắt anh đền bù tổn thất đấy, ăn quỵt sao? Không có trong từ điển của tôi. Bỏ ra !” Bây giờ, cách giải quyết
tốt nhất … chuồn là thượng sách !!

“Hỏi xem lương tâm em có ăn quỵt của tôi không. Triệu Mạch Nha !!!” Hắn gầm một tiếng gọi tên cô.

Mạch Nha giật mình, mồ hồi tuôn như thác. Miệng cứ lẩm nhẩm, “Ông
Trời ơi, qua khỏi chuyện này con hứa sẽ không làm chuyện ác nữa, à
không, con hứa sẽ tu tâm dưỡng tính, xin người giúp con thoát khỏi đại
nạn, đại nạn, đại, aaaaa”

Mỗi câu nói nhảm của cô Tống Gia Dịch đều nghe thấy tất cả. Hắn là ma quỷ sao phải khấn vái Trời Đất? Tức giận kéo hai tay cô lên cao không
cho cô động đậy, môi bạc áp xuống cánh môi đào của cô, lỗ mãng day qua
day lại, bất chợt cắn mạnh, một tiếng “A” của Mạch Nha sắp thoát ra khỏi miệng liền bị hắn nuốt trở vào. Máu trên cánh môi cô bật ra, cơn giận
hắn dịu đi chút ít, ôn nhu mà liếm nhè nhẹ máu trên môi nuốt vào. Trái
tim cô bị cử chỉ này làm cho rung động.

Tống Gia Dịch tách hai hàm răng của cô ra, luồn lưỡi vào trong khoan
miệng của cô, mút mát nó như đang từ từ thưởng thức, rất lâu rất lâu
sau, hắn hút hết dịch ngọt cùng chút máu còn sót lại trong khoang miệng
cô, rồi chậm rãi liếm cùng cắn nhẹ cánh môi cô như luyến tiếc, thấy Mạch Nha cô sắp thở không được nữa hắn mới buông cánh môi cô ra.

“Hừ, quả nhiên là không phải người ! Hôn môi cũng lâu như vậy, cầm
thú ! Đích thị là cầm thú không sai !!!” Đương nhiên lời này cô chỉ nghĩ thôi, nói ra những lời này chẳng khác nào quăng một quả bom B52 vào mặt hồ phẳng lặng để nó nổ tung hoá thành cuồng thuỷ cuốn trôi cô mất xác
mẫu thân cùng phụ thân tìm không ra luôn mất =.=’

“Tập trung một chút!” Giọng nói từ trên cao nhắc nhở làm Mạch Nha giật mình, thất kinh nhìn người nằm trên thân mình.

Bây giờ Mạch Nha mới có dịp nhìn kĩ từng đường nét trên gương mặt
Tống Gia Dịch. Cái trán cao đó đủ để tuyên bố với người nhìn thấy hắn
rằng hắn rất thông minh, ánh mắt màu xanh mông lung đó chiếu thẳng vào
mắt Mạch Nha cô như được nhìn thấy biển cả đang vỗ sóng gọi mình, chiếc
mũi anh tuấn cao ngạo, đôi môi mỏng, chẳng phải người ta hay nói “Đàn
ông môi mỏng đều rất bạc tình” sao? Đúng, hắn từng phụ cô một lần rồi.
Dường như ông Trời quá ưu ái cho hắn, vừa có một gương mặt xuất chúng,
một gia thế ăn trên ngồi trước đầy cao ngạo, thật bất công !

Dù nói là mấy tháng nay hắn quấy rầy cô không ít nhưng khi gặp mặt
hắn cô liền tránh như tránh tà, cô đã kiên quyết không muốn chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra nữa. Vậy mà bây giờ, những lời tự mình kiên quyết hứa với bản thân trước đó, chẳng phải vả vào mặt cô thì cũng tạt một gáo
nước lạnh vào mặt cô rồi, hẫm hiu, số phận của cô thật đáng thương !

Tống Gia Dịch hắn hoàn toàn không để tâm Mạch Nha cô đang say đắm
nhìn hắn, ngây ngốc như vậy nhìn hắn muốn hắn điên cuồng mà ‘yêu’ cô nữa sao? Hừ, nghĩ lại, chính là nha đầu này cố tình muốn mượn rượu làm bậy! Đòi bao trai sao? Khi nào hắn chết rồi hãy nghĩ tới chuyện đó !

Máu nóng sôi lên đến tận não Gia Dịch, hắn vô thức nhớ lại cảnh đêm
qua Mạch Nha dưới thân hắn rên rỉ kiều mị, gương mặt kiều diễm nhiệt
tình đến hắn đắm chìm vào không thể nào dứt ra được, đến tận bình minh
cô than mệt rồi gục xuống ngủ ngon lành, đó cũng là lần cuối cùng của
hắn, rồi hắn ôm cô ngủ đến tận trưa thì cô nhỏ này lại khơi mào màn dục
vọng của hắn lần nữa.



Kết quả hai người ân ân ái ái đến tận chiều. Đến lúc này bụng Triệu
Mạch Nha réo như bị bỏ đói ba ngày, tay chân bủn rủn đi không nỗi, hạ
thân vừa động đậy là đau nhói.

“Đồ chết tiệt ! Cái tên khốn kiếp !” Mạch Nha ré lên.

Hắn bưng khay đồ ăn vào nghe thấy cô chửi mình, nhàn nhạt mở miệng,
“Xem ra em còn sức để chửi tôi, vậy thôi cái này không cần nữa!”

Cô giật mình, miệng cười méo mó đến đáng thương, chân chó nhìn hắn,
“Anh..anh nói gì vậy, hì hì.” Dù sao thì hắn vẫn là thằng đàn ông nấu ăn ngon nhất mà cô từng gặp. Ừ mà ngoài hắn ra cô có biết ai đâu chứ =.=
nhịn, xuống nào Tiểu Mạch Nha.

“Thôi bỏ đi.” Hắn bưng lại để lên đầu giường, chưa kịp dặn dò gì thì
cô đã nhào tới xử nó như ăn mày bị bỏ đói vòng một bản nhạc.

Hắn kinh ngạc nhìn cô chằm chằm, lúc sau dường như mới tìm được giọng nói của mình, hắn quát “E..m … Tôi bỏ đói em hay sao mà ăn uống kiểu đó hả??”

Chân mày cô giật giật hai cái, hắc tuyến rơi đầy trán, thành thật nói : “Sáng giờ anh có cho tôi ăn gì đâu?” Hắn bỏ đói cô thật mà !

“Em còn dám đổ tội cho tôi ?” Dù đó là sự thật nhưng hắn vốn dĩ là tên kiêu ngạo, có chết cũng không nhận lỗi về phần của mình.

“Có muốn đi tìm trai bao nữa không?” Hắn bất ngờ tạt một gáo nước lạnh vào mặt cô.

Toàn thân Mạch Nha nổi ốc, một làn gió lạnh thổi qua, cô có thể nghe
thấy tiếng lá cây va vào nhau kêu xào xạt xào xạt, ê mà khoan, cô đang
nghĩ cái quái gì thế này?

Dường như Tống Gia Dịch mất kiên nhẫn, hắn đứng lên chuẩn bị cởi áo ra chỉ nghe thấy cô hét lên rồi ngất xỉu.

“Đừng có giả vờ với tôi !” Ai đó gầm lên đầy tức giận.

Ack, cái này mà hắn cũng biết sao? Hay do cô diễn quá tệ T_T

“Hề hề.. Lỗi kĩ thuật, lỗi kĩ thuật.” Mạch Nha cười khan hai tiếng,
xua xua tay như đang làm hoà, cô nhìn thấy cái bản mặt hắn dường như
càng rùng rợn hơn.

Mạch Nha đứng dậy hét lên, “Được rồi tôi hứa sẽ không đi bao trai như anh nữa. À không, trai đẹp thì nên bao một hai người cũng không sao. À à không không phải, hì hì, anh đừng nhìn tôi thấy ghê như thế chứ. Được
rồi Triệu Mạch Nha tôi đây hứa là từ nay sẽ không đi tìm trai bao nữa,
nếu tôi có tôi sẽ là chó con của mẹ tôi, ừ, đúng vậy!” Nói một tràng
không đâu ra đâu cuối cùng cũng có câu ra hồn, hắn hừ lạnh như ngầm chấp nhận.

Một lúc sau, Tống Gia Dịch mới thắc mắc, “Tại sao là chó con của mẹ em mà không phải tôi? Không được, sửa lại đi!”

Triệu Mạch Nha này có nghe lộn không đây? Hắn vừa mới nói cái cái
cái… Ờ hình như hắn nói thật, xem cái bản mặt âm trì đó kìa, không thề
chắc hắn đem cô trấn nước quá.

“Hừ, sau này tôi đi bao trai tôi..sẽ, hừ..là chó..chó..chó con của
anh.. Đồ khốn kiếp!” Mấy chữ sau cô nghiến răng chửi hắn. Hình như ai
kia quá hài lòng nên không muốn bắt bẻ cô làm gì nữa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui