04: Một đoạn chuyện xưa (4)
Ráng chiều đỏ rực, tăng thêm phần nóng nực cho cái chuỗi ngày khô hạn không mưa này, nhưng nó cũng chẳng quan tâm, chỉ lo nhàn nhã dạo chơi trong những tầng mây, không muốn phải nhanh chóng lặn xuống phía chân trời.
“Ăn nhiều một chút”.
Triệu Vân thị gắp chút thức ăn ít ỏi vào trong bát của Triệu Lạc, trên miệng cố rặn ra nụ cười mà bà cho rằng đã là tự nhiên nhất.
Triệu Nhân gác đũa một bên, yên lặng không nói gì, đôi mắt thất thần nhìn ra khoảng trời cao vút màu cam đỏ.
Triệu Lạc nói tiếng cảm ơn, sau đó lại gắp thức ăn sang cho Tiểu Hoa, khiến cô bé toét miệng cười với cậu, Triệu Vĩnh vẫn một bộ tượng điêu khắc chăm chỉ lùa cơm, nhưng trong mắt lại như có điều suy nghĩ.
Bữa tối cứ như vậy đi qua, Triệu Vân thị chủ động thu dọn bát đũa, còn đẩy 3 đứa trẻ đi ra ngoài chơi, không ai có dị nghị gì.
Triệu Nhân đứng ở cửa nhìn 3 cái bóng dáng nhỏ bé chạy vào bóng đêm, thở dài rồi mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Nghĩ kỹ rồi?”.
Triệu Vĩnh đang đi bỗng chợt thốt ra một câu không đầu không đuôi.
“Nghĩ kỹ rồi”.
Triệu Lạc thoải mái cười trả lời, trong tay lại không tự chủ được mà ôm chặt Tiểu Hoa thêm một chút.
“Cảm ơn ngươi, Tiểu Lạc ca, ta thay cha mẹ cùng với Tiểu Hoa cảm ơn ngươi”.
Chúc ngươi một đường bình an, bình an tới gặp cha mẹ ngươi, Triệu Vĩnh không nói hết câu, chỉ ôm chặt lấy Triệu Lạc.
Triệu Lạc vỗ vỗ lưng cậu bé, Tiểu Hoa kẹt ở giữa không biết làm sao, chỉ đành vươn tay ôm cả 2 ca ca của mình, trong miệng cười khanh khách.
“Huynh đệ với nhau, không nói cảm ơn”..
Về tới nhà, Triệu Vân thị xua Triệu Vĩnh và Tiểu Hoa đi ngủ sớm, bản thân mình cũng ngồi ở trong phòng mấy đứa nhỏ, để lại không gian cho 2 thúc cháu.
Triệu Nhân móc trong ngực ra một gói thuốc bột, làm trò trước mặt Triệu Lạc đem đổ vào chén nước ít ỏi, hòa tan rồi đẩy về phía cậu bé.
“Thúc?”.
Triệu Lạc hơi đánh giá chén thuốc, nghi hoặc hỏi Triệu Nhân.
“Ngủ một giấc sẽ tốt hơn”.
Triệu Nhân than nhẹ.
Ngủ rồi sẽ không biết đau đớn, cứ vậy yên lặng rời đi là tốt nhất..
“Tốt”.
Triệu Lạc mỉm cười đem chén thuốc một hơi uống cạn.
Mí mắt dần dần trĩu nặng, tất cả chìm vào im lặng.
— QUẢNG CÁO —
Lúc Triệu Lạc tỉnh lại thì chỉ thấy xung quanh một mảnh tối om, thân thể bị cố định không cử động được, đầu, bụng, cổ tay, cổ chân đều bị trói chặt, áp sát vào mặt phẳng phía sau lưng, riêng cổ tay trái phá lệ đau xót, trong cơ thể có thứ gì đang chạy xuống chỗ đó, trào ra bên ngoài.
Hẳn là máu, cậu nghĩ thầm trong đầu.
Ngay cả việc muốn phát ra thanh âm cũng không được, thân thể không có sức lực, trong miệng lại bị vải chặn ngang.
Ngay khi Triệu Lạc nghĩ đây chính là hiến tế, thì bên trên loáng thoáng vang lên tiếng hô, nghe có vẻ là giọng một người phụ nữ.
Sau đó, phía trước mặt cậu vang lên từng trận âm thanh “bộp bộp”, giống như đang có thứ gì liên tục rơi xuống.
Cậu mơ màng đoán ra hoàn cảnh của mình bây giờ: bị cố định trong quan tài với vết thương hở ở cổ tay, bên trên thì đang động thủ lấp đất.
Hô hấp càng lúc càng khó khăn, đầu nặng, tai ù, xương cốt run rẩy, các ngón tay theo bản năng bấu chặt lấy mặt gỗ bên dưới, sau đó ra sức cào cấu, tạo thành những tiếng “roẹt roẹt” không có quy luật, tiếc rằng ở phía trên kia, cách một tầng đất đá, chẳng ai nghe thấy cả.
Mà giả như có nghe thấy đi nữa, cũng chẳng ai quan tâm.
Bọn họ hiện giờ đang chăm chú nhìn lên bầu trời đêm, mây đen đã bao phủ cả một khoảng không, tiếng sấm chớp đan xen nhau như có thể đánh xuống bất kỳ lúc nào.
Khi giọt nước đầu tiên rơi xuống, cũng là lúc Tiểu Lạc trút hơi cuối cùng.
Trước khi chết, trong đầu cậu chỉ mong sự hy sinh của mình sẽ không vô ích..
Mưa to trút xuống, thấm ướt đẫm mặt đất, thổi tan cơn khô hạn kéo dài hơn 3 tháng trên vùng đất này, mọi người ôm nhau khóc lớn một hồi, lão trưởng thôn cùng với Vương bà bà thì lại cùng quỳ xuống vái lạy 5 tấm mồ mới đắp.
Nước mưa liên miên không dứt, kéo dài suốt một đêm, qua sáng hôm sau, rồi tới tận buổi chiều mới có dấu hiệu nhỏ lại, khắp mặt đất đều là những vũng nước lớn lớn, bé bé.
Vương bà bà đang ngồi trong nhà như có điều phát hiện, bà ta chợt dừng lại công việc trên tay, 2 mắt trắng dã “nhìn” ra bầu trời bên ngoài khung cửa.
“Tiểu Thúy, đi nhà lão Tưởng, mời lão tới đây”.
Bà ta lên tiếng nói với cô bé đang đứng bên cạnh, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục chọn lựa dược thảo.
Tiểu Thúy nhanh nhẹn rời đi, chẳng mấy chốc đã quay trở lại, phía sau còn có cha con lão trưởng thôn.
“Thế nào?”.
Lão trưởng thôn lên tiếng hỏi thẳng, khuôn mặt đã giãn ra vì cơn mưa lớn quay trở lại vẻ nghiêm túc.
Ông ta biết, Vương bà bà nếu chủ động gặp mặt, ắt có chuyện rất quan trọng.
“Thần linh đi rồi.
Trước khi đi còn để lại cho ta một câu”.
Vương bà bà không quay đầu lại, vẫn đang mày mò đống thuốc của bà ta.
Lão trưởng thôn không lên tiếng hỏi mà chỉ im lặng đứng đó, chờ bà ta nói tiếp.
“Thiên địa hạo kiếp, các ngươi tự giải quyết cho tốt”.
Vương bà bà cũng không có ý câu giờ, há miệng nói ra một câu đầy đủ.
“Có ý gì??”.
Lão trưởng thôn sửng sốt một chút, cái này thì đúng là ông ta không hiểu thật.
“Khô hạn sẽ còn kéo dài, thần linh cũng không thể ngăn chặn được.
Cơn mưa này chỉ giúp được nhất thời, tất cả sẽ nhanh chóng quay trở lại như lúc trước kia”.
Vương bà bà không nhanh không chậm giải thích.
“Thần linh còn sẽ quay về?”.
Lão trưởng thôn đè xuống khiếp sợ trong lòng, khô khốc gặng hỏi, ông ta hy vọng sẽ nhận được một đáp án khả quan.
Vương bà bà không lên tiếng mà chỉ im lặng ngồi đó, hiển nhiên câu trả lời đã quá rõ ràng.
— QUẢNG CÁO —
“Như vậy a..”.
Quả nhiên đúng như lời Vương bà bà nói.
Sáng hôm sau, cơn oi bức quen thuộc lại ập về, cảm giác còn có vẻ mãnh liệt hơn cả chuỗi ngày trước đây.
Cũng may, lượng nước mưa đã trữ đủ, dùng dăm bữa nửa tháng vẫn là dư dả.
Cùng lắm thì, lại hiến tế một lần nữa? Một vài người trong đầu không tự chủ được mà nghĩ nghĩ.
Mấy ngày trôi qua bình yên.
Đêm khuya vắng lặng, phía trên đỉnh núi, trước miếu thờ sơn thần.
Ụ đất đắp trên 5 ngôi mộ chợt hiện lên vài sợi khói màu lam, xu thế càng lúc càng dày đặc, chẳng mấy chốc đã biến thành 5 đốm lửa nhỏ, bao bọc bên trong là 5 khuôn mặt vặn vẹo, thống khổ.
4 trong số chúng thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng gào thét không có âm thanh, mỗi lúc như thế đều khiến ngọn lửa bên ngoài bùng lên dữ dội.
Duy chỉ có một ngọn lửa là vẫn giữ nguyên trạng thái, khuôn mặt bị bao phủ bên trong không hề điên cuồng la hét giống như đồng bạn, chỉ yên lặng ngậm miệng chịu đựng tra tấn.
Nếu có người trong thôn ở đây, liền có thể dễ dàng nhận ra 5 khuôn mặt này, hiển nhiên chính là những đứa trẻ bị chọn để hiến tế cầu mưa 7 ngày trước.
Triệu Lạc chỉ cảm thấy ý thức rối loạn, đau đớn, thống khổ tràn ngập linh hồn, cậu còn không có thời gian tự hỏi mình còn sống hay đã chết, chỉ một mực cắn răng nhẫn nhịn.
Chẳng biết qua bao lâu, Triệu Lạc cảm thấy có một lực hút rất mạnh đang lôi kéo linh hồn của mình, rồi không tự chủ được cứ vậy bị nó cuốn đi, thế giới lại một lần nữa trở nên tối đen.
Bên ngoài, 5 đốm lửa ma đồng loạt bay về hướng trung tâm, chỗ cái hố nông chứa máu tươi của vật hiến tế, chúng vờn quanh nhau, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng hợp lại thành một.
Ngọn lửa mới được tạo thành bùng cháy dữ dội, sau đó từ màu lam dần biến thành màu đen, một bóng người mơ hồ hiện ra.
Cái bóng có vóc dáng khá thấp bé, trông chỉ giống như một đứa trẻ 11, 12 tuổi, từ đầu đến chân chỉ có một màu tối đen như mực, không gian xung quanh cơ thể nó còn bốc lên từng sợi hắc khí.
Thế rồi, phần đầu đen thui không có ngũ quan kia chợt trở nên vặn vẹo, từng khuôn mặt với vô số biểu tình khác biệt thay nhau xuất hiện, đôi lúc lại chồng chéo lên nhau.
Bóng đen ngửa đầu thét lên một tiếng dài, sau đó hóa thành một làn khói biến mất trong màn đêm.
Vương bà bà đang nằm trên kháng chợt mở bừng mắt ngồi dậy, bà ta sờ soạng xung quanh, bắt được cánh tay nhỏ liền hô lên.
"Tiểu Thúy, dậy, dậy! Mau vào trong phòng thuốc, nhanh lên!!".
Cô bé Tiểu Thúy mơ màng mở mắt ra, chưa kịp hiểu gì thì đã bị lay cho choáng váng.
Nhưng rất nhanh cô bé đã tỉnh hẳn, tụt người xuống đất rồi đưa tay nâng lấy Vương bà bà, muốn dìu bà ta cùng đi vào phòng chứa thuốc.
2 bà cháu tới gần cửa căn phòng thì bên ngoài vang lên tiếng gió rít, âm thanh cực kỳ quỷ dị, rợn người, sau đó cửa sổ, cửa chính đồng thời bị hất bung, một cái bóng đen lao vụt vào trong nhà, ánh nến, ánh đèn biến thành màu thâm lam.
Vương bà bà "nhìn thấy" bóng đen thì liền nhanh tay đẩy Tiểu Thúy vào bên trong phòng thuốc, sau đó thuận đà kéo chốt lại.
— QUẢNG CÁO —
Bóng đen quay đầu nhìn sang phía bà ta, khuôn mặt vặn vẹo há miệng phát ra một tiếng hét không có âm thanh rồi phóng nhanh tới.
"Đến".
Vương bà bà chỉ kịp thốt lên một chữ, sau đó gục đầu xuống im bặt.
Bóng đen rút tay ra khỏi lồng ngực Vương bà bà, há to miệng nuốt trọn lấy trái tim nhuộm đẫm máu tươi còn đang đập bình bịch của bà ta nhai nhai mấy cái rồi nuốt xuống.
Tiểu Thúy bị khóa bên trong phòng chứa thuốc không thể thấy được chuyện bên ngoài, nhưng vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm theo bản năng.
Biết Vương bà bà vì cứu mình đã lành ít dữ nhiều, cô bé dùng tay bụm chặt lấy miệng, ngăn không cho tiếng khóc phát ra.
Nhưng hiển nhiên, bóng đen không hề phát hiện ra còn có một người nữa ở đây, nói đúng hơn là không cảm nhận được.
Nó nuốt sống trái tim của Vương bà bà rồi hóa thành một cơn gió lao ra ngoài cửa sổ, để lại một xác chết không có tim nằm trong vũng máu lênh láng, cùng với một cô bé đang khóc không thành tiếng bên trong căn phòng bị khóa trái.
Ánh nến dần trở lại bình thường, nhưng ngôi nhà này đã không còn bình thường nữa, cũng giống như đêm nay, một đêm tràn ngập máu tanh và thù hận.
Trong thôn tán loạn, người người hoảng sợ, cứ một lát lại có người bị giết, trái tim bị bóng đen móc ra ăn luôn, đầu tiên là nhà thôn trưởng, tiếp đó là gia đình của 4 đứa trẻ bị đưa đi hiến tế.
Xong xuôi lúc sau, bóng đen gặp người nào thì giết hại người đó, bất kể già trẻ lớn bé, cả thôn biến thành tu la địa ngục.
Triệu Nhân ôm Tiểu Hoa, dắt thê tử cùng với con trai Triệu Vĩnh chạy theo đám người tới từ đường.
Nơi đó thờ phụng linh hồn các thế hệ tổ tiên của thôn này, chắc chắn có thể bảo vệ mọi người khỏi con ác quỷ kia.
Còn chưa chạy được nửa đường thì đám người phía sau đã nhao nhao cả lên, con quỷ kia đuổi tới rồi.
Chỉ thấy nó hóa thành khói đen lao vào chỗ đông, nơi đi qua máu tươi chảy lênh láng, từng cỗ thi thể không có tim liên tiếp ngã xuống đất, đôi mắt trợn to, biểu tình kinh hãi vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt.
Triệu Nhân bị người ở phía sau xô đẩy, ông ta mất đà ngã xuống, còn may kịp thời chuyển mình, Tiểu Hoa không bị thương.
Còn chưa hoàn toàn đứng lên thì trước mặt đã bị bóng tối bao phủ, cái chết tiến đến quá nhanh và mãnh liệt, Triệu Nhân co rụt mắt, theo bản năng muốn giấu Tiểu Hoa ra sau lưng, nhưng hiển nhiên là không kịp.
Triệu Vĩnh bị dòng người cuốn đi xa thấy cảnh này thì đau đớn thét lên.
"Phụ thân, Tiểu Hoa!!!".
Bóng đen chỉ còn cách Triệu Nhân và Tiểu Hoa một lóng tay* thì dừng lại, nó bỗng chợt vặn vẹo thân thể, 2 tay ôm lấy đầu, khuôn mặt thay đổi liên tục, chồng chéo lên nhau.
Sau đó, nó quỳ xuống đất, ngửa đầu lên trời phát ra một tiếng hét dài đầy thống khổ.
Đám người bị ma âm đánh vào não, lập tức hôn mê bất tỉnh, thất khiếu rỉ ra máu tươi.
Trên người bóng đen ngùn ngụt bốc lên những tia hắc khí, càng lúc càng nồng, nó lao người lên không trung, hóa thành một cơn gió đen biến mất trên ngọn núi phía xa xa.
Từ đó, cứ đêm đến, trên ngọn núi thờ sơn thần lại vang lên những trận gào khóc ma quỷ đầy thống khổ và đau đớn..