Lữ Khách


07: Ha hả
“Ngày thứ 36”.

Robert vạch thêm một đường nữa lên thân cây, miệng khẽ huýt sáo, mặt mũi tuy không mấy sạch sẽ, râu ria thì lởm chởm, nhưng đã không còn gầy đến hóp lại nữa rồi, đôi mắt cũng tỏa ra chút ánh sáng bình thản, còn có một chút thích ý.
Nói cũng phải, hiện giờ thức ăn nước uống không lo, an toàn cũng được đảm bảo, tinh thần đương nhiên là thoải mái hơn nhiều rồi.

Cứ thế mà sinh hoạt chờ thêm một tháng nữa, là có thể quay về đấy, Robert mỉm cười nghĩ.
Bỏ mấy con cá đã xử lý sạch sẽ vào trong mai rùa chứa đầy nước đặt trên bếp đá, Robert nhanh chóng cho thêm củi vào đống lửa, chờ đợi món ăn được nấu chín, một bên cậu ta nhổ lông chim vừa bị thui khét lẹt, thứ này có vẻ giống gà rừng, khá là béo tốt đấy, có thể ăn được 2 bữa.

Muốn nói con chim xấu số này ở đâu ra ấy à, nó đi kiếm ăn rồi mắc phải thòng lọng do Robert tạo ra đấy, tốn không ít công sức đâu, hơi thô thiển một chút, nhưng hoạt động khá tốt, mèo đen mèo trắng, mèo bắt được chuột thì đều là mèo tốt cả.
Sống luôn ở đây thế này cũng không tệ..Robert ăn uống no say, gối tay sau đầu nằm nhìn đám mây trắng tạo hình kỳ dị đang bay lượn trên bầu trời xanh thẳm, thoáng nghĩ vậy, rồi nhanh chóng dẹp bỏ ý tưởng hoang đường ấy, cậu phải về nhà, ở nơi ấy cậu còn có lão cha hết mực thương yêu mình, còn có đám bạn bè không nên thân, còn có cô hàng xóm xinh đẹp, khụ khụ…
Hôm nay là một ngày đẹp trời.
Nửa đêm, nhiệt độ không khí bất chợt hạ thấp không hề có dấu hiệu báo trước, Robert bị cơn gió mạnh đánh thức, bên ngoài lều vang lên từng trận âm thanh vù vù, đống lửa bị thổi nghiêng ngả, dường như sẽ tắt bất cứ lúc nào.


Cảm nhận hơi lạnh ẩm ướt trong gió, cùng với những bóng dáng vặn vẹo in hằn lên mặt đất như ma quỷ đang nhảy múa của đám cây cối, Robert biết mình sắp phải đón nhận một cơn mưa rừng.
— QUẢNG CÁO —
Mưa nặng hạt, ngay từ lúc bắt đầu, không hề trải qua giảm xóc, cứ thế nện xuống khu rừng, nện xuống mặt đất, nện xuống căn lều nhỏ của Robert.

Kèm theo đó là từng cơn gió to, mạnh mẽ thổi bay cành cây, lá vụn, thổi sập cái bếp bằng đá xanh tạo thành, Robert cắn răng lao ra ôm lấy cái mai rùa rồi chạy nhanh về lều, cầu mong trận mưa này sẽ mau kết thúc.

Thế nhưng, nữ thần may mắn lần này không mỉm cười với cậu, trong âm thanh đùng đoàng của sấm chớp, mái lều bị thổi bật nóc, theo gió bay đi thật xa, căn lều run lên từng hồi, mắt thấy sẽ nhanh chóng bị đánh sụp.
Robert ôm mai rùa lăn ra khỏi lều, nằm úp sấp xuống mặt đất cách đó không xa, nơi này khá thoáng đãng, sẽ không sợ bị sét đánh trúng, trong trận mưa, cậu đã chứng kiến một tia sét xanh đánh xuống ở bờ đối diện, cái cây xui xẻo kia bị xẻ thành 2 nửa, lửa bùng lên, chiếu rọi cả một khoảng không gian trong giây lát rồi nhanh chóng bị nước mưa dập tắt.

Chợt nghĩ đến cái gì, cậu móc ra dao găm, ném mạnh về phía gốc cây phía xa.

Lúc này, Robert không dám mạo hiểm, dù chỉ là một chút xíu, cậu đâm ngón tay thật sâu xuống đất, giữ chặt lấy rễ cây mọc bên dưới, cúi gằm đầu, cứ thế chịu đựng qua đêm giông bão này.
Mưa nhẹ dần, gió cũng lặng im, trên mặt đất đều là cảnh tượng tan hoang.


Bên cạnh đống đổ nát, Robert từ từ đứng dậy, cậu vuốt khuôn mặt ướt sũng có mấy vết thương còn đang rỉ máu, cũng không để ý đến mu bàn tay đã trầy trụa, nhanh chóng chạy đi tìm con dao găm, may là nó vẫn còn ở đó, bị mắc kẹt dưới bộ rễ cây.

Robert giắt dao găm vào ống quần, sau đó bắt đầu thu dọn xung quanh.
Mặt trời ló dạng, sưởi ấm đại địa, mang đi hơi ẩm trong không khí còn sót lại sau cơn mưa, Robert cởi hết quần áo, vắt nước rồi dùng nhánh cây banh ra phơi khô, thực hiện hành động “khỏa thân vì môi trường”, sau đó đánh hắt xì mấy cái thật to, lạnh quá..
Tranh thủ thời gian, Ro-thả rông-bert đem củi ra ngoài chỗ thoáng phơi nắng, có lẽ tới buổi trưa thì có thể sử dụng được rồi, sau đó dựng lại cái bếp đun, cậu nhìn về cái lều tan tác của mình lắc đầu chép chép miệng.
Đau đầu, chóng mặt, cả người trở nên nặng nề, bước chân có chút phù phiếm, Robert biết mình bị cảm rồi, cậu không nhịn được lại hắt xì mấy cái, nước mắt, nước mũi tèm lem.

Lê chân ra tới mép sông, Robert lại thở dài.

Mực nước đã cao đến tận bờ, nhấn chìm bộ rễ của đám cây cối mọc ven sông, mấy cái cọc gỗ dùng làm ký hiệu hiện giờ nằm xiêu xiêu vẹo vẹo, đã không còn hình dáng ban đầu, có rất nhiều đã bị nước cuốn trôi đi mất.

Cậu lại đi tới chỗ đặt rọ, mò mẫm trong đám rễ cây tìm kiếm đám dây leo dùng để cố định, có cái đã đứt mất, có cái vẫn còn, cuối cùng, 4 cái rọ chỉ còn lại 2, cũng xem như còn giữ được vốn gốc.


May là, trong 2 cái rọ này, đều chứa đủ đồ ăn cho cả ngày hôm nay.

— QUẢNG CÁO —
Robert chọn lấy ít cành cây đã khô ráo, bắt đầu nổi lửa nấu cơm, cũng chuyển một phần củi ướt lại gần bếp để hơ nóng, trong tình trạng “trần như nhộng”.
Canh cá nóng hổi húp vào miệng, mồ hôi túa ra như suối, xua tan sự lạnh lẽo trong cơ thể, Robert cảm thấy cả người nhẹ nhàng hẳn, có lẽ trận cảm lạnh này của cậu cũng không quá nghiêm trọng.
Dùng xong bữa sáng, Robert cất kỹ đống thức ăn còn thừa, sau đó kiểm tra một chút đống quần áo, chọn lấy mấy thứ đã tương đối khô ráo khoác lên người, mang theo dao và gậy vót nhọn đi xem xét tình hình hàng rào bên trong khu rừng.

Lúc trước vì đề phòng thú dữ nên Robert khá dụng tâm, hàng rào làm rất chắc chắn, trận giông bão đêm qua chỉ khiến nó bị hư hại một chút mà thôi, chẳng mấy chốc đã được sửa sang lại gọn gàng.

Trong quá trình thu gom “vật liệu” để sửa chữa hàng rào, Robert còn bắt gặp một con rắn khá lớn đang tiêu hóa con mồi, hình như là chuột, và tất nhiên là, nó, cùng với con chuột trong bụng đã góp mặt trong danh sách thực đơn ngày hôm nay của cậu ta.
Đã 4 ngày, kể từ trận mưa đêm đó, hôm nay, Robert lại ra bờ sông kiểm tra rọ cá, cậu có chút lo lắng, mực nước sông vẫn cứ như thế, chẳng có dấu hiệu gì là sẽ giảm xuống cả, thật không biết đến bao giờ chuyện này mới kết thúc đây, cọc gỗ đã trôi đi gần hết, chỉ còn sót lại mấy cái, đang nghiêng ngả chơ vơ giữa dòng, càng đừng nói đến mấy cục đá bên dưới..Hiện tại, Robert cũng chỉ có cách dùng khói gây chú ý mà thôi, thế nhưng cậu không biết cách tạo tín hiệu có ý nghĩa nhất định từ chúng, chỉ đốt lên như vẫn thường làm trước đây, cho nên, khả năng được người khác hiểu ý là rất nhỏ, ai biết được, có lẽ nhóm người đi rừng nào đó đang nổi lửa nấu cơm cũng không biết chừng.
Robert cũng từng nghĩ tới việc chặt cây tạo bè để rời đi nơi này, nhưng một là cậu không biết vị trí chính xác của mình, cũng không biết nhánh sông trước mặt nối thông với chỗ nào, thứ 2, cậu không tin tưởng lắm vào khả năng của mình, sợ hãi lại một lần nữa gặp phải nguy hiểm trên sông, rồi lại bị cuốn trôi đi tới nơi nào đó khác nữa, mà có lẽ, sẽ chẳng may mắn như lần trước đâu..
Mong rằng tình trạng này sẽ chuyển biến khả quan hơn trong thời gian kế tiếp, Robert buồn bã nhìn nước sông đục ngầu đang cuộn chảy, nắm chặt lấy sợi dây chuyền đeo trên cổ, cầu nguyện trong lòng.

— QUẢNG CÁO —
Buổi sáng ngày thứ 43, Robert như thường lệ đi tới mép sông xem xét tình hình, cậu thu rọ, xử lý sạch sẽ đống tôm cá bên trong, rồi chợt giật mình, hình như có gì đó không đúng rồi, mới hôm qua, cũng ở chỗ này, nước mới chạm tới 2 phần 3 rễ cây, sao bây giờ có vẻ đã gần tới 3 phần 4 rồi, đùa à, không giảm mà còn tăng...Robert cau chặt mày, biểu tình vô cùng khó coi.

Rối rắm một lúc lâu, Robert lại thở dài, cậu cũng chẳng làm được cái mẹ gì, có lo lắng hay tức giận thì nó vẫn cứ thế.

Mà nói đi cũng phải nói lại, cái dòng sông này ấy, dường như nó chẳng theo một cái quy luật cụ thể nào hết cả.
Đang lúc muốn quay về, Robert liếc mắt ra mặt sông phía xa, liền bị một vật hấp dẫn.

Đó là một thứ gì đó có màu đen, kích thước khá lớn, nửa chìm nửa nổi trong dòng nước đục ngầu, đang trôi về phía này, trông có vẻ giống với một khúc gỗ.

Gỗ à? Trong đầu Robert chợt lóe lên một chút, nhưng liền nhanh chóng biến mất.

Có gỗ thì làm được gì đâu, cũng chẳng thể đẽo thuyền, ít nhất là với Robert, cậu cảm thấy mình làm không được, nhưng mà, có thể dùng cho việc khác, dù sao cũng không biết đến khi nào mới thoát khỏi chỗ này, làm thêm ít vật dụng, sống thoải mái hơn một chút thì vẫn ổn đấy.
Thế là, bỗng nhiên Robert bị bệnh nhân viêm não cấp cuối nhập vào, cậu ta bám tay vào thân cây mọc ven sông, chờ đợi đống “vật liệu” trôi tới, trên tay còn lại thì nắm một nhánh cây khá dài.

Đợi cho “khúc gỗ” đã vào tầm với, Robert mới nhìn kỹ thứ đó, bề mặt màu nâu đen, hơi xù xì, có chút giống với màu nước sông hiện tại, cậu vươn cái “cào” bằng nhánh cây của mình ra khều khều vào nó, nhưng mà khều mấy lần rồi nó vẫn chẳng có dấu hiệu bị kéo vào bờ, đến ngay cả trạng thái cũng chẳng hề thay đổi một chút.

Robert thở hổn hển vì tức giận, sau đó vươn nhánh cây lên cao, thật mạnh đập xuống “khúc gỗ”, một hành động mà sau này nghĩ lại, cậu chỉ có thể tóm gọn bằng một câu: “Ngu không ai bằng” hoặc là “Tự tìm đường chết”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận