Nắm mắt làm lơ với
cảnh tượng khó thở bên cạnh, Du Nhiên hít sâu một hơi. Hai mắt cô chăm
chú nhìn màn hình, đôi bàn tay như múa lướt nhanh trên bàn phiếm nhanh
chóng gõ ra hàng loạt các câu lệnh.
Đám người bị bỏ quên một bên
đưa mắt nhìn nhau, đành khẽ lắc đầu. Bốn năm đã trôi qua, bọn họ còn
phải tìm hiểu rất nhiều việc, trước mắt phải giải quyết cho xong việc
này đã.
“Du Nhiên, cô muốn làm gì với nó?” Jonh tiến lên bên
cạnh Du Nhiên nhìn cô phá khóa, anh muốn biết điều gì lại khiến cô có
thể mạnh mẽ đối kháng vơi Thiên Đình như thế.
“Chẳng cần phải làm gì cả. Tất cả chỉ có như thế!” Vừa dứt lời, Du Nhiên liền click vào nút enter, laptop ‘Ting’ lên một tiếng và màn thị hiện thị một khung thông
báo màu đỏ với dòng chữ ‘Firewall was broken! 00:00:35.099’.
“Ông trời ạ!”
“Không thế nào!”
“Làm sao…”
Trong chốc lát, cả căn phòng chẳng còn gì ngoài những tiếng thét chói tai.
Ngay cả hai người Nghiêm Phong, Thiên Đình cũng giật mình mà tiến lại.
Kinh ngạc, hoảng sợ, không một ai ngờ đến một kỳ công mà Tần Phong tâm đắc bao nhiêu năm nay lại bị phá vỡ.
Lại còn bị phá vỡ một cách dễ dàng và nhanh chóng.
Dễ dàng? Không thể nào! Nếu thế không phải là đội ngũ IT của Tần Phong đều là những kẻ kém cỏi hay sao?
Nhưng nếu không phải, vậy đây là thế nào?
Một người trẻ tuổi, chỉ vừa tiếp xúc với nó chưa được một giờ đồng hồ lại có thể phá nó chỉ trong vòng ba mươi giây.
“Làm thế nào… Sao lại có thể… Du Nhiên?” Kiệt trợn mắt màn hình lại nhìn người con gái đang ngồi trước màn hình.
Mái tóc xoăn dài được vén gọn hai bên mép tai, khiến ai cũng có thể dễ dàng thấy được nụ cười của cô. Tự nhiên, thẳng thừ mà cuồng ngạo. Nụ cười
như hiễn nhiên, như đính chính, như khẳng định. Như một dấu chỉ để bất
kỳ ai đã nghi ngờ, đã phủ định cô phải nhìn và nhận ra sai lầm của chính mình.
“Chỉ có như thế!” Bỡ ngỡ, ngạc nhiên lại như lạc lõng. Âm
thanh nhẹ nhàng đến mức mơ hồ, giống như khẳng định lại như nghi vấn.
Ánh mắt vô thần nhìn màn hình rồi vô thức nhìn về cô gái đang ngồi trước đấy, lại không ngờ đối diện với một đôi mắt trong veo đến thấu suốt. Rõ ràng tầm mắt cô ấy phải nhìn lên nhưng lại như một kẻ bề trên nhìn
xuống vạn vật. Điềm nhiên lại cao ngạo đến đúng rồi.
“Đúng, là
chỉ có như thế!” Du Nhiên nhìn người con gái chỉ vì bắt gặp ánh mắt của
cô mà giật mình, lui về vòng tay của người đàn ông phía sau lưng. Tuy
rằng chỉ mới giáp mặt được vài tiếng, nhưng Du Nhiên cảm nhận được, cô
không thích người con gái này. Cô cũng không rõ rốt cuộc là vì sao, mặc
dù khi nhìn cô ấy cô lại cảm giác khá thân thuộc tựa như rất hiểu rõ
nhưng không rõ vì sao lại có chút bài xích.
Dù sao cũng chẳng quan trọng.
Khẽ nhướng mày, thu tầm mắt lại, Du Nhiên tiếp tục với công việc thiết lập mật khóa của mình. Cô hiện không có thời gian với những thứ tạp nham
như vậy, tiểu Hiên còn đang chờ cô.
Du Nhiên lập ra một câu lệnh
để tạm thời bọc chương trình lại. Rồi quay sang hỏi Nghiêm Phong: “Tạm
thời bọc lại, khi trở về tôi sẽ bổ sung G.n và thiết lập khóa, hay anh
muốn người của anh khóa thì tùy. Còn bây giờ cái này hoạt động thế nào?”
Nghiêm Phong thu hồi tầm mắt vẫn dừng lại trên màn hình nhìn về phía Du Nhiên, hạ giọng nói: “Mở cửa sổ thứ hai, để vào trong tệp là hình ảnh và file
giọng của cậu bé, rồi bắt đầu quét.”
Nhận được đáp án, Du Nhiên
nhanh chóng rút chiếc điện thoại trong túi ra, ở trong ấy có hình ảnh
cùng vài file ghi âm của tiểu Hiên.
Mà lúc này đây, nghe được
giọng nói của Nghiêm Phong đám người John đứng bên cạnh mới bắt đầu hoàn hồn. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trong đấy vẫn còn có thể nhìn thấy nổi
kinh sợ còn xót lại trong mắt họ. Lại nhìn người Du Nhiên đang nhanh tay tiến hành quét tìm kiếm.
“Du Nhiên, vì sao cô lại có thể phá hủy nó dễ dàng như thế. Dù là trước đây hay trong suốt bốn năm qua, chúng
tôi đã tìm cách phá nó không biết bao nhiêu lần, rốt cuộc vẫn là không
thể. Nhưng sao cô lại có thể, cô nhìn xem, Thiên Đình bị cô làm cho bất
ngờ đến giờ vẫn chưa hồi thần được.” John khẽ nhíu mày, lên tiếng hỏi
cô, tuy không muốn thừa nhận nhưng thật sự bọn họ đã thua cô gái này,
thậm chí ngay cả Nghiêm Phong cũng thua cô ở điểm này.
Đáp lại là một khoảng im lặng.
Cả đám người hết nhìn Du Nhiên lại nhìn Thiên Đình. Một người vẫn đang bận rộn với các tệp tin, một người vẫn đang bần thần dựa vào lòng Nghiêm
Phong. Mà Du Nhiên sau khi chọn xong tệp mới đưa mắt lên nhìn John và
Thiên Đình.
“Khó tiếp nhận đến thế? Lúc đầu, là cô tự lựa chọn để tôi tự phá nó không phải sao!” Du Nhiên khẽ nhăn mày rồi lại nói tiếp:
“Tôi thật sự có chút không rõ. Cô, là quá tự tin về hình thức ẩn khóa
của mình hay căn bản vòng khóa này không phải do cô làm nên, nếu không
sao cô lại khó có thể tiếp nhận nó đến thế?”
“Cô…” Nhất thời, bốn phía vang lên tiếng quát.
Cảm nhận được ánh mắt đang trừng mình, Du Nhiên nhìn về phía Nghiêm Phong,
cũng không dừng lại nghe anh quát mà lại lên giọng tiếp tục nói: “Nếu đã tiến hành đăng nhập, ai cũng sẽ dễ dàng nhận ra WS là một xâu chuỗi các mắt khóa theo hình phễu, muốn đăng nhập liền chỉ cần đi mở từng khóa từ dưới lên trên. Nhưng thật ra, vòng bảo vệ của WS lại là một hình xoắn
ốc lập trùng (đại khái là đang vẽ theo hình xoắn ốc rồi vòng lại mà vẽ
ngược lại về tâm). Muốn phá nó chỉ cần lật ngược lại tìm khóa ẩn.” Cuối
cùng tầm mắt Du Nhiên khóa lại ở đôi mắt còn đang mơ hồ của Thiên Đình
mà gằn lên từng tiếng: “Đây tuyệt đối không thể nào là sự trùng hợp, mà
là cố ý vẽ đường để đánh lừa những ai cố ý muốn xâm nhập. Tổng số khóa
là 1096666664 khóa. Mỗi lần đăng nhập là phải phá bấy nhiêu mắt xích ư?
Với nhiêu đấy thời gian cũng đủ để tiêu hủy cả một đất nước để nhổ cỏ
rồi!”
Lặng người.
Ngoài trừ Thiên Đình thì ai cũng trố mắt nhìn về Du Nhiên. Tựa như một đứa trẻ vẫn luôn thấy và tin rằng Mặt
Trời chạy thành một vòng cung trên bầu trời nhà mình, đến một ngày kia
lại được nghe rằng thật ra là tự Trái Đất quay chính mình và chạy theo
Mặt Trời.
Ngỡ ngàng, bối rối lại mờ mịt. Chính bọn họ cũng không rõ có nên tin lời của cô hay không, nhưng nếu như không tin, vậy sao cô phá được mà họ lại không? Cả đám người dồn mắt về phía Thiên Đình, chờ
đợi một câu trả lời chính xác từ cô, đây là chương trình cô viết mà,
ngoài cô ra liệu còn có ai có thể hiểu rõ về nó đây?
“Thiên Nhi…”
“Ting!”
Ngay lúc Nghiêm Phong muốn lên tiếng hỏi Thiên Đình, thì laptop vang lên
tiếng báo đã nhận diện thành công. Du Nhiên vui mừng tiến đến tháo thẻ
SD trên máy tính gắn về lại chiếc máy tính bảng, rồi chạy bay ra ngoài,
cũng mặc kệ đám người còn bên cạnh, lấy điện thoại ra nhanh chóng gọi
cho ông ngoại.
“Ông ngoại, giúp con cho người mai phục ở tất cả
các bến cảng ở ven rìa khu vực Đông Nam Á. Tiểu Hiên hiện tại đang trong tay bọn họ, tọa độ con sẽ cập nhật liên tục.”