Lừa Chàng Beta Vào Bẫy


Ảnh Quân bước vô căn phòng ngủ lớn trang trí sang trọng, phía chính giữa có chiếc giường king size đang nâng cơ thể của người đàn ông ốm yếu.

Trái ngược với vẻ xa hoa mạ vàng, xung quang giường là các thiết bị y tế cùng bình ô xi đang xếp hàng tiếp hơi thở cho thân thể đang phập phồng trên giường.

Hắn bước từng bước đến bên chiếc giường, đôi Testoni Shoes vang lên tiếp cộp cộp hoà cùng nhịp với âm thanh của máy đo nhịp tim.

Khoé môi hắn nhếch lên, khuôn mặt vẫn giữ vẻ ảm đạm.
"Sao mày lại đến đây?", Tam phu nhân ngồi bên cạnh giường đang săn sóc cho thân thể tàn tật kia.

Ánh mắt bà ta ánh lên tầng sát khí, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Từ khi nào bà có thể nhìn tôi bằng ánh mắt đó vậy, Dư Viên Ảnh?", hắn vẫn bước tiếp như bỏ ngoài tai lời của bà ta.

Dư Viên Ảnh vốn định đứng lên cho hắn một bài học, bỗng từ bên ngoài vọng lên một tiếng kêu mang vài phần ngọt ngào, Pheromone mùi hoa đào toả khắp căn phòng:
"Ảnh Quân!"
Hắn quay đầu lại, một thân anh mảnh mai vùi tới vào lòng ngực hắn rồi ôm chặt eo.
Là Tứ phu nhân, Đoa Hoài.

Cô ta là người vợ trẻ nhất của cha hắn, cách nhau đến hơn bốn chục tuổi, về mặt bằng chung cô ta thậm chí còn bé hơn Ảnh Quân hai tuổi.

Đoa Hoài là một nữ Omega tham vọng ham mê sắc đẹp.

Khoảnh khắc bước chân vô Ảnh gia và chạm mắt với hắn, cô ả đã muốn chảy nước lênh láng cả ra sàn.

Đoa Hoài bị khí chất lẫn sắc đẹp và tài năng của hắn làm cho mê mẩn.

Sống dưới lóp vỏ bọc của vợ tư Ảnh gia nhưng cô ta luôn măm me cơ hội để thân mật với hắn.


Ảnh Quân biết rõ điều này nhưng hắn vẫn để vậy, hắn muốn xem cô ta đi được tới đâu vì suy cho cùng có thể ả cũng là một quân bài tốt cho kế hoạch sau này.
"Đoa Hoài, cô làm cái thá gì vậy?", Dư Viên Ảnh tức giận chất vấn.

Đoa Hoài cóc thèm quan tâm, vẫn ôm chặt Ảnh Quân:
"Tam phu nhân đừng giận ta moà...!Do lâu quá mới gặp Quân nhi, t...ta nhất thời có chút nhung nhớ.", cô ta ra giọng xà ổng xà ẹo.

Đoa Hoài nghĩ rằng bản thân là Omega thơm ngon như thế, Alpha nào cưỡng lại được, huống hồ chơi trò mẹ con cũng rất kích thích.

Nghĩ rồi cô ta không khỏi cười thầm, vùi đầu vô lòng ngực hắn rồi hít lấy hít để hương thơm nam tính trên người.

Nhận ra có mùi lạ, Đoa Hoài nhăn mi làm lộ vẻ mặt nghiêm trọng, như không tin vào khứu giác của mình, cô ta lại vùi đầu ngửi từ yết hầu của hắn xuống gần lòng ngực.

Hành động khó coi bị tất cả mọi người có mặt tại đó thu vào mắt, người hầu ngại ngùng cúi mặt xuống, Ảnh Quân vẫn đứng đó bất động xem kịch hay mặc cô ta xâm phạm thân thể.

Dư Viên Ảnh tức nóng cả mặt, hùng hồn tiến đến cho Đoa Hoài một cái bạt tai rồi quát to:
"Con đĩ cái này! Mày đang làm cái đéo gì vậy."
Đoa Hoài bị tát đừ người lùi về phía sau, thân thể Omega mỏng manh bị tát động mạnh đã in một dấu vết đỏ tâm điểm.

Đoa Hoài ôm má ấm ức tuôn rơi nước mắt, liền vô liêm sỉ dí sát lại gần Ảnh Quân mà nũng nịu:
"Hức...Quân nhi à, ta không cố ý đâu, do ta nhớ con quá nên mới vậy.

Chúng ta đều là Omega và Alpha, cách tiếp xúc qua mùi hương vậy đều bình thường, Beta như tam phu nhân sao biết.

Hức...bà ấy cũng không cần đánh ta mạnh như vậy.", cô ta vừa nói vừa phả Pheromone để dẫn dụ hắn.

Đáng buồn cho Đoa Hoài, Ảnh Quân gần như khắc chế cứng vụ này.


"M...mày! Chồng mày trước mặt, mày làm gì với con trai của lão gia.

Có còn liêm sỉ không con điếm này?", Dư Viên Ảnh tiến tới nắm mái tóc được búi lên xinh đẹp của Đoa Hoài, giật muốn hói cả đầu ả ta.

Ảnh Quân vẫn đứng bên nhìn, ý định như không muốn ngăn cản.
"Hức....aaaa....!Bà bỏ ra! Con mụ già này! Bỏ ra!! Quân nhi! Cứu ta! Cứu ta!", cô ta vừa gào, trong tình huống vậy mà lại không biết phép tắc, thả Pheromone ra nhiều hơn để dụ dỗ Ảnh Quân.
Hắn thở dài hết cách, tiến tới nắm chặt tay của Dư Viên Ảnh rồi hất ra:
"Tam di nương đừng tức giận.

Cũng do Tứ mẫu và tôi lâu ngày không gặp, nàng có chút nhớ nên gây ra hành động quá phép.", hắn cười cười bệnh vực.

Đoa Hoài đứng sau cũng bày ra vẻ mặt đắc ý mà nhìn Dư Viên Ảnh.
"Cả mày nữa! Tại sao cả mày cũng bị con đĩ cái kia quyến rũ! Cả mày và lão gia!", hốc mắt bà ta có chút đỏ nhưng nhìn chung giống tức giận hơn là khóc.

Bà ta lấy lại bình tĩnh, ném nhúm tóc của Đoa Hoài trong tay ra rồi phủi, chỉ để lại câu "dơ tay" rồi rời đi.

Trước đó không quên dặn người hầu lôi cả Đoa Hoài tóc rối như tổ quạ đang đắc ý phía sau đi.

Dư Viên Ảnh biết Ảnh Quân mà đến gặp cha hắn thì chỉ có việc quan trọng, không ai được làm phiền nên biết điều mà dành cho họ khoảng riêng tư.

Đoa Hoài bị lôi ra, tay không ngừng với về phía Ảnh Quân:
"Quân nhi! Quân nhi!"
Giọng cô ta vang khắp cả căn phòng.


Như nghe được tiếng gào thét của mỹ nhân, cơ thể trên giường lớn có chút động đậy.

Ảnh Quân liếc nhìn thân thể đó, không khỏi khinh bỉ mà hừ một tiếng.

Hắn tiếp tục bước gần về phía giường, chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt đang thều thào:
"Đoa Hoài...Đ...Hoài..."
"Tới lúc gần chết mà thân dưới ông vẫn sung sức quá nhỉ?", Ảnh Quân bước tới bên cạnh giường.

Người đàn ông đang nằm thoi thóp kia là cha hắn-Ảnh Tường Phi, một kẻ phong lưu giờ đây đang phải trả giá cho sự ngạo mạn của mình.

Hắn nhìn chằm chằm ông ta đánh giá:
"Tốt! Vẫn còn kéo dài được.", Ảnh Quân chậc chậc vài tiếng.
"N..ghịch tử....!", thân ảnh nằm trên giường run lên không thể động đậy như đang bị xích lại, tức giận mà rống.
"Ông đừng lo.

Tôi không giết ông đâu, ít nhất là bây giờ.

Tôi có vài chuyện muốn kể ông nghe thôi."
Hắn cười hì hì, khuỵ đầu gối xuống vai ngang thành giường, hắn lấy hai tay nâng cằm như thể người lắng nghe không phải hắn mà chính là Ảnh Tưởng Phi.
"Ông bảo tôi kết hôn mà? Tin vui cho ông là tôi vừa tìm được em ấy rồi.

Đợi tôi giết hết từng đứa con của ông, xé xác chúng cho chó ăn rồi cho ông uống máu của chúng, tôi cùng em ấy sẽ kết hôn.

Đừng lo, tôi sẽ giúp ông sống tới ngày đó.

Tôi phải để vị cha già kính yêu góp mặt trong ngày trọng đại của bản thân chứ.", hắn huyên thuyên không ngừng, từng câu từng chữ đều là chọc tức Ảnh Tường Phi lên.

Mặt ông ta không chút huyết sắc, chỉ có thể gào lên một cách căm phẫn:
"M...Mày!"
Máy đó nhịp tim tăng lên tiếng bíp bíp, Ảnh Tường Phi do kích động mà đau đớn rên liên tục.


Hắn vẫn đứng đó khoanh tay nhìn, đợi tới lúc ông ta gần như không chịu nổi nữa mới kêu người vô tiêm thuốc giữ mạng.
Hàng ngày hàng giờ Ảnh Tường Phi đều sống trong đau đớn và sợ hãi.

Ông ta muốn chết mà không được do tác dụng của loại thuốc kì lạ mà Ảnh Quân sai người tiêm cho ông ta.

Cả cơ thể Ảnh Tường Phi đáng lẽ đã phải chết từ lâu do căn bệnh quái ác nhưng loại dược liệu đó vẫn kéo được ý thức ông ta quay về.

Ảnh Quân đã lừa dối tất cả mọi người trong Ảnh gia là ông ta vẫn còn sống, người tin nhất có lẽ vẫn là Dư Viên Ảnh mà không hề biết rằng chỉ cần bỏ thuốc một ngày là Ảnh Tường Phi lập thức tắc thở.

Nhiều lần ông ta đã yêu cầu Dư Viên Ảnh giải thoát cho mình nhưng bà ta do quá yêu nên đã từ chối, một phần vẫn ngỡ rằng ông ta còn cứu được.

Để nói mục đích mà hắn giữ Ảnh Tường Phi còn sống là để dày vò ông ta cũng không hẳn.

Hắn đang nhắm đến quyền thừa kế toàn phần Ảnh thị, mà di chúc Ảnh Tường Phi để lại chắc chắn sẽ không có tên của hắn.

Ảnh Quân muốn ép ông ta giao di chúc ra để sửa đổi nhưng vô dụng, hắn thì cũng không khử được ông ta ngay bây giờ.

Mọi quyền lực hiện tại của Ảnh Quân đều là của nhà mẹ đẻ-Dương gia cùng với cánh bè phái nội bộ của Ảnh thị.

Hắn cần nhiều hơn thế, tham vọng là quá lớn nhưng một Alpha đỉnh cấp như hắn chỉ cần cố gắng hơn nữa đều sẽ đạt được.

Ảnh Quân tham mưu quyền lực và địa vị để có thể đảm bảo cuộc sống sau này của hắn và cả Tà Từ Khương, hắn vẫn mang giấc mộng xuân được chung một nhà với anh.

Nói Ảnh Quân đang nắm giữ Ảnh thị cũng đúng, nhưng nói hắn thâu tóm hoàn toàn thì lại là sai.

Người đang nắm giữ quyền hành ấy là em trai của hắn-Ảnh Gia Huy, người đứng ở thế trung lập.

Chỉ cần người thừa kế thực sự xuất hiện thì Ảnh Gia Huy sẽ lập tức nhường ghế lại và rời đi.

Nói chung mục đích bây giờ của Ảnh Quân chính là sửa đổi bản di chúc, cưới Tà Từ Khương và thanh trừng một nửa Ảnh gia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận