"Trong mộng là ráng mây trên biển.
Ngoài mộng lại hóa thành nàng.
Lâu đài trên biển, hoa trong-"
Tiếng nhạc chuông vọng khắp căn phòng an tĩnh chỉ có tiếng xột xoạt của giũa móng tay, Tà Văn đang tận hưởng giây phút riêng của mình nhíu mày bậc dậy.
Cậu nhấc điện thoại lên nghe, tâm tình vô cùng không tốt chủ động lên tiếng với đầu dây bên kia trước.
"Alo?"
"Tà Văn thiếu gia?"
"Cậu gọi tôi có việc gì? Tôi đang bận lắm.", Tà Văn khó chịu trả lời.
Từ lúc anh trai bị tên khùng kia dẫn đi thì cũng có hơn chục các cuộc gọi đến hỏi tung tích anh ấy.
Tà Văn tự hỏi từ khi nào anh được nhiều người để ý đến thế.
Trong mắt cậu trước giờ đều là Tà Từ Khương cô độc một mình, rất khó gần, ngoài công việc thì hầu như Tà Từ Khương đi làm rồi về nhà, công ty tổ chức liên hoan sẽ từ chối, thời gian sẽ dành cho việc dạy dỗ và giáo huấn cậu.
"Tôi chỉ muốn hỏi-"
"Nếu cậu muốn hỏi anh trai tôi thì đừng lo, anh ấy đang tốt lắm.", giọng điệu Tà Văn không nóng không lạnh cắt ngang lời Du Doãn.
"Ý cậu là?"
"Anh ấy ra nước ngoài du lịch rồi.
Thư ký Du biết đấy, ai cũng cần phải có kỳ nghỉ để giải toả tâm trạng chứ."
Du Doãn sửng sốt.
Đi du lịch? Không thể nào.
Làm thư ký bên cạnh Tà Từ Khương bấy nhiêu năm cũng chưa thấy anh đi du lịch bao giờ, cùng lắm chỉ ra nước ngoài bàn công việc, giờ đây thì lại đột ngột đi không thông báo trước.
Đây vốn không phải là tác phong thường ngày của anh.
Thư ký Du nghi hoặc, từ hôm đấu giá đến bây giờ, Tà Từ Khương hành xử rất kì lạ, biến mất không vết tích sau đó lại xuất hiện trong bệnh viện với cơ thể đầy những dấu vết ái dục bắt mắt.
Kể ra cũng có vài phần kì lạ, đêm hôm diễn tiệc giao lưu đó Hữu Lâm luôn nhắc cậu ta phải túc trực bên cạnh anh với nét mặt nghiêm túc hiếm thấy, nhìn cũng đủ biết có chuyện nghiêm trọng cỡ nào sẽ xảy ra.
Xui rủi nào Du Doãn lại vô tình tách ra với Tà Từ Khương, đã vậy còn bị tên Lương Vĩnh Chi kia chặn đường nói chuyện làm lỡ thời gian, cuối cùng lại mất dấu của anh.
Du Doãn vừa tức vừa lo, người nổi tiếng nào cũng lắm mồm như tên Lương Vĩnh Chi kia ư? Đa số vấn đề tên kia hỏi đều là về cấp trên của cậu ta, Du Doãn bất quá trả lời rất khiêm tốn không hề để lộ ra thông tin cá nhân nhạy cảm nào của anh, lúc tên kia thấy không moi được gì mới chán nản rời đi thì Tà Từ Khương cũng biến mất.
Thật khó để tưởng tượng lại khung cảnh lúc ấy, Du Doãn chạy từ nơi này đến nơi khác, tầm mắt cậu ta xoay vòng vòng để định vị anh trong đám đông nhưng vô vọng.
Du Doãn nào biết trong lúc cậu ta mòn mỏi tìm thì vị tổng tài nhà mình đang nằm dưới thân người khác bị ** cho tới to bụng.
Ký ức của Du Doãn hôm ấy dừng lại ở thời khác cậu ta bị nắm ngược đầu về phía sau, sau đó...sau thì không còn nhớ gì nữa.
Cậu ta cứ ngỡ tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng mảng hói mờ mờ trên đỉnh đầu lại là nhân chứng chứng minh những việc hôm đó là thật.
Hôm sau tỉnh dậy thì cậu ta đã ở bệnh viện, tệ hơn là Tà Từ Khương cũng ở đó với dấu hiệu bị cưỡng hiếp chứng tỏ Du Doãn đã thất bại, cậu ta thất bại trong việc để ý những kẻ xung quanh anh, thất bại trước một Tà Từ Khương tiều tuỵ đau đớn nằm trên giường bệnh.
Thời điểm nhìn thấy thân ảnh của anh, anh chả khác gì một cái xác đang nằm chờ xử lí, dấu vết hoan ái vẫn còn đó, những thứ dịch bẩn tanh tưởi vẫn bám đầy cơ thể anh.
Du Doãn sợ đến phát khóc, không thể tiếp nhận kịp tình huống lúc ấy, Hữu Lâm thì cố gắng dùng Pheromone dịu nhẹ của anh ta để trấn an gian phòng đầy mùi khó ngửi của Tà Từ Khương lúc ấy đang co giựt vì bị sốc trên giường.
Những việc xảy ra vẫn còn để lại nỗi ám ảnh trong lòng cậu ta.
Du Doãn hứa sẽ chăm bệnh cho anh thật tốt, ai dè...cái bùm, Tà Từ Khương biến mất không vết tích, giờ đây Tà Văn lại nói anh đi du lịch nước ngoài.
Sự hoài nghi trong lòng cậu ta dâng cao.
Đối với người em này Du Doãn cũng phải nhượng bộ vì cậu ta biết Tà Từ Khương rất xem trọng Tà Văn dù bên ngoài không thể hiện nhiều.
Chuyện trong nhà của Tà Từ Khương cậu ta không tìm hiểu nhiều nên không rõ được xích mích giữa hai anh em họ Tà, nhưng lần này Du Doãn lại có một dự cảm không tốt về Tà Văn.
"Phiền cậu cho tôi biết ngài Tà đang đi du lịch nơi nào được không?", Du Doãn ấp úng hỏi.
"Không."
Tà Văn thẳng thắng trả lời làm Du Doãn có chút bất ngờ.
Cậu ta trước giờ đều nghĩ Tà Văn là loại em trai ngoan ngoãn, nhút nhát và sợ anh mình hơn cả sợ ma quỷ.
"Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cậu biết, mà bản thân cậu cũng biết anh trai tôi rất ghét mình bị người ta điều tra như cậu.
Tôi chỉ có thể nói tới đây, làm phiền cậu đừng hỏi.
À, anh ấy cũng bảo anh Hữu Lâm gì đó quản lí công ty và tuyệt đối không được nhận thêm hợp đồng nào trước khi anh ấy về.
Nhìn chung là ở thế đóng băng ấy.
Cậu hiểu chứ?", Tà Văn vẫn một mặt, dẫu nói chuyện qua điện thoại nhưng Du Doãn vẫn cảm nhận được sự khác thường trong lời nói.
Thật sự...rất đáng ngờ.
"Mong cậu hiểu cho, tôi chỉ muốn biết ngài ấy-", Du Doãn vẫn gặng hỏi với hi vọng biết thêm được gì đó.
Tà Văn cắt ngang lời cậu ta:
"Chưa tới lượt tôi hiểu...cậu là chó không hiểu tiếng người à?"
Du Doãn:!!!??
Hữu Lâm ngồi nghe điện thoại cùng:???
"Vãi, cái thằng-"
Bộp!
Du Doãn bịt mồm Hữu Lâm ra hiệu im lặng, sau đó định hỏi Tà Văn tiếp vài câu thì điện thoại đã cúp máy từ lúc nào.
Du Doãn thở dài một hơi lộ biểu tình buồn chán, bên cạnh Hữu Lâm vẫn không ngừng lầm bầm Tà Văn là thằng nhãi con vắt mũi chưa sạch chỉ biết ăn bám Tà Từ Khương.
"Cái thằng đó ăn chơi thì ghê gớm lắm, tiêu tiền nhiều như nước, chơi trai cũng vài chục thằng.
Tôi còn nghi ngờ cậu ta chả biết tung tích của Tà Từ Khương đâu, cố ý nói đại rồi chơi bời bên cạnh anh nào nữa.
Lần đầu tiên trong đời tôi thấy Omega nào lăng nhăng như cậu ta.", Hữu Lâm phàn nàn tràn dài, Du Doãn lại vô tình bắt được vài điểm kì lạ.
"Anh nói ăn chơi tác tráng?", Du Doãn khó hiểu nhìn anh ta.
"Còn không phải sao.
Tôi đi Bar nhiều thì cậu cũng biết đó.
Lần nào đi cũng thấy cậu ta ở đó như cắm rễ qua đêm vậy, cứ tới là thấy.
Thằng nhãi đó cũng thuộc dạng ăn chơi lắm đấy, tiêu tiền cho rượu với mấy thằng MB* ở đó."
*MB=Money Boy: Trai bao.
"Sao anh không báo cáo lại cho Tà tổng."
"Không phải công ty có quy định không tra đời tư của nhân viên trừ trường hợp đặc biệt à.
Tôi không nghĩ đó là trường hợp đặc biệt.", Hữu Lâm kể lể, khuôn mặt lộ ra vẻ ngu ngơ.
Ngược lại với Du Doãn, cậu ta lại rất nghiêm trọng mà ngồi suy nghĩ.
"Tôi...vừa nói trúng gì à?", Hữu Lâm nhỏ giọng hỏi.
Du Doãn liếc mắt nhìn anh ta, sau đó thở dài rồi kể ra nghi hoặc trong lòng tới nổi Hữu Lâm phải há hốc mồm.
"Vãi, ý cậu là trước giờ Tà Từ Khương không hề biết mặt này của cậu ta à?"
"Tôi nghĩ là vậy.".