Không khí trong phòng rất yên ắng, Hữu Lâm và Du Doãn đều ngồi vắt óc suy nghĩ, mục tiêu trước nhất vẫn là xác nhận việc Tà Từ Khương đi du lịch hay ở nơi nào đó nhưng hai người vẫn còn lơ ngơ trước bộ mặt thật của Tà Văn, nói đúng hơn là cả hai người đều đang đoán đâu mới là con người thật của cậu.
Theo suy đoán hiện tại thì vẫn chưa thể kết nối được các sự kiện lại với nhau.
Đầu tiên là việc Tà Từ Khương xin nghỉ sau đó là xuất hiện với mùi Pheromone kì lạ trên người, sau đó lại thường xuyên đi làm ăn cùng một doanh nhân bí ẩn nào đó, tiếp theo là mất tích trong bữa tiệc giao lưu sau đó lại vào viện nghi bị cưỡng hiếp, rồi lại đi du lịch theo lời Tà Văn nói.
Du Doãn nghĩ nếu Tà Văn nói dối thì động cơ của cậu là gì?
"Hữu Lâm, anh nói Tà Văn thường xuyên đi Bar đúng không?"
"Hửm? À ờ.", Hữu Lâm ngập ngùng.
"Anh biết cậu ta đi từ bao giờ?"
"Này thì tôi chịu, trước kia tôi từng đi La Serena một thời gian sau đó thì trở lại Black Pearl để chơi, đó cũng là lúc tôi bắt gặp cậu ta, khoảng ba bốn tháng gì đó.", Hữu Lâm lia mắt lên gãi cầm suy nghĩ.
"Ba bốn tháng sao? Lúc đó mọi chuyện vẫn bình thường.
Trước mặt Tà Từ Khương thì cậu ta vẫn rụt rè vậy."
Nói rồi Du Doãn đứng dậy, đi ra ngoài:
"Đến Black Pearl đi, tôi nghĩ tụi mình sẽ biết được gì đó..."
——————————————————
Ánh sáng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vô đôi mắt đang nhắm chặt của anh, Tà Từ Khương nhíu mày nặng nề ngồi dậy.
Đau rát khiến anh bừng tỉnh từ cơn ngái ngủ, anh nhanh chóng nằm úp người lại nhằm giảm áp lực cho địa phương phía sau kia.
"Dậy rồi à?", Ảnh Quân ngồi bên cạnh nhăm nhi tách trà búp vàng đắt đỏ.
Tia nắng bên ngoài khắc họa lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trưởng thành, hắn thông thả đung đưa chân, liếc ánh mắt nhìn từng tấc thịt trên người anh.
Thấy không thoải mái, Tà Từ Khương liền lấy chăn che lại, anh vô cùng khó chịu mà trừng hắn.
Ảnh Quân bước gần về phía anh rồi nhẹ nhàng hôn lên bờ má non mềm, trên tay còn cầm một bộ quần áo được gia công riêng.
Hắn dùng lực kéo thứ đang che dấu cơ thể anh.
Làn da nhợt nhạt tô điểm thêm dấu vết ám muội loã lồ dưới ánh nắng ban mai, hắn nhìn chằm chằm anh, con người dần mất đi tiêu cự nổi lên tia hưng phấn.
Tà Từ Khương thấy thái độ hắn thay đổi không khỏi tím mặt tía tai, cho hắn một cước nhưng không may lại bị giữ chân.
"A...Đau!", Tà Từ Khương kêu lên một tiếng.
Lúc này hắn mới nhận ra mình đang tổn thương người bên dưới, tự chủ bỏ tay ra.
"Chúng ta đi ăn sáng nhé?"
Không đợi câu trả lời của anh, hắn liền vác anh xuống tầng trước sự ngỡ ngàng của những người hầu bên ngoài.
Anh bị bọc kín mít trong cái chăn, chỉ để lộ phần đỉnh đầu nho nhỏ trông rất ngột ngạt, mà bản thân anh cũng chả muốn thò mặt ra cho người khác nhìn thấy mình trong bộ dạng này.
Cảnh cửa phòng ăn mở ra, người hầu bước vào trước với vẻ mặt ngượng ngùng làm Dư Viên Ảnh đang dùng bữa cũng phải dừng để dò hỏi:
"Cậu kia, Nhị thiếu gia đâu?"
"Vâng, đang-"
"Tam di nương tìm?"
Ảnh Quân bước vào với cái bọc chăn bắt mắt, Dư Viên Ảnh nhướng mày nhìn đôi chân cùng đỉnh đầu đang trơ trẽn thò ra ngoài.
"Gì đây?"
Ảnh Quân không thèm để ý để ý bà, ôm anh bước thẳng đến chỗ bàn ăn.
Lúc ngồi xuống tay vẫn không rời, bao trọn anh vào trong lòng ngực của mình.
Dư Viên Ảnh ra hiệu tất cả người hầu ra ngoài, họ thở phào lũ lượt kéo nhau rời phòng ăn.
Lúc này hắn mới đặt anh ngồi vào cái ghế bên cạnh, tấm chăn vì thế cũng rơi xuống để lộ khuôn mặt có phần tiều tuỵ của anh.
Dư Viên Ảnh bất ngờ, bà đã từng thấy cậu trai trẻ này trên ti vi, rất nổi tiếng và được mệnh danh là doanh nhân thế hệ mới thành công nhất.
Đối với Dư Viên Ảnh, Tà Từ Khương làm bà rất thán phục bởi trong giới tính Beta tầm thường này, anh chả khác gì ngôi sao sáng đang toả vầng hào quang giữa màn đêm u tối.
"Chuyện này là sao?"
"Bà thấy mà, đây là người yêu tôi, tôi sẽ kết hôn cùng em ấy."
Dư Viên Ảnh: Phụt!!???
Tà Từ Khương:??
"Anh sủa cái đé- Ai da!"
"Im nào...", Ảnh Quân véo vào eo khiến anh lập tức im miệng.
Dư Viên Ảnh ngó qua ngó lại như đang suy nghĩ gì đó, rồi lại quay sang nhìn Tà Từ Khương.
Anh chột dã cúi đầu, một mớ suy nghĩ tiêu cực đang đấm nhau trong đầu anh.
Đó là cảm giác gì? Là hổ thẹn hay sợ hãi.
Tà Từ Khương tự trấn an bản thân không làm gì sai, tất cả đều là do tên kia sắp đặt, anh lấy lại dũng khí ngước lên để đối đáp với Dư Viên Ảnh.
"Mày không ép buộc người ta đấy chứ? Lão gia...đã biết chưa?", Dư Viên Ảnh quan ngại nhìn anh.
"Bà không cần lo, ông ta sẽ có mặt trong lễ cưới của chúng tôi.
Còn về phần em ấy, tôi không thể nói là mình ép buộc được, dẫu sao từ từ cảm hoá mới có thể tạo ra một mối quan hệ bền chặt."
Hắn nắm chặt tay anh giơ lên quơ quơ trước mặt Dư Viên Ảnh.
Tà Từ Khương lập tức rút ray xuống lộ biểu tình vô cùng khó xử, hắn biết vậy cũng không làm phiền nữa liền thúc anh ăn sáng.
Dư Viên Ảnh nhìn cảnh tượng trước mặt cũng hết ngon rồi rời đi, ai ngờ vừa bước đến trước cửa thì đột ngột cánh cửa mở ra đập vào mặt khiến bà loạng choạng rồi ngã về phía sau.
Giọng nói thanh thót vang lên cùng tiếng hô hoán của người hầu.
"Quân nhi!!!"
"Tam phu nhân!!! Người không sao chứ?"
Người hầu tán loạn chạy đến đỡ Dư Viên Ảnh đồng thời cầm máu mũi cho bà.
Đoa Hoài từ bên ngoài xông vô, vừa đi vừa gọi tên thân mật của hắn hệt như vừa nhặt được kho báu.
Ả đi ngang Dư Viên Ảnh mới để ý đến người mình vừa làm bị thương.
"Hô hô, ngại quá, xin lỗi Tam tỷ ta hơi thất lễ.", ả lấy tay che miệng cười trừ rồi như không có gì đi nhanh về phía Ảnh Quân.
"Mày...con đĩ...", Dư Viên Ảnh trừng mắt nhìn ả, tay nắm thành quyền trông có vẻ lao lên bất kì lúc nào.
Đoa Hoài thấy thế cũng lấy đó làm đà, chui rúc vào lòng ngực của Ảnh Quân.
Ả ta ra vẻ yếu ớt, sợ hãi rồi toả Pheromone ngọt ngạo dụ dỗ Alpha cao cấp trước mặt.
Hắn liếc nhìn sang bên cạnh thấy anh vẫn chăm chú dùng bữa không quan tâm đến mình, mặt hắn đen như cái đít nồi, ra lệnh ả ta xin lỗi Dư Viên Ảnh trước tất cả mọi người ở đó.
"Quân nhi...con nói gì vậy?", Đoa Hoài không tin, trước giờ hắn luôn là một vẻ yêu chiều mình hết mực, sao giờ lại yêu cầu ả xin lỗi mụ già kia.
"Cô lãng tai à? Tôi bảo cô xin lỗi Tam di nương, phép tắc cô để đâu hết rồi?", hắn vừa ra lệnh ánh mắt lại vừa liếc nhìn về phía anh.
Đoa Hoài cảm nhận điều khác thường, khuôn mặt chút nhăn nhó cũng đưa mắt về hướng hắn nhìn, lúc này ả mới phát hiện ra còn người khác ở đây nhìn chung cũng là một nam nhân anh tuấn, tầm mắt ả dần trở nên mụ mị.
"Cô nhìn cái gì, xin lỗi mau!"
Đoa Hoài giật mình, lúc này mới ấm ức quay người lại lí nha lí nhí nói hai từ "xin lỗi" nhỏ đến mức chỉ riêng mình cô ta nghe thấy.
Tà Từ Khương không ăn được nhiều, chán ghét với vở kịch gia đình này liền lập tức đứng dậy rời đi.
Ảnh Quân thấy vậy dẫu chưa ăn được bao nhiêu cũng đuổi theo sau anh.
"Cậu đi đâu?"
"Về nhà.".