Thẩm Khinh Nhược nghe Mạnh Trì nói vậy, ngay lập tức ở trong lòng kêu ba chữ 'bạn nhỏ' hơn vạn lần.
Nếu đổi lại là bình thường, cô sẽ nói: chỉ có bạn nhỏ mới để ý bị người khác gọi là bạn nhỏ.
Nhưng bây giờ không hiểu sao cô có chút không dám, cô sợ làm vậy sẽ khiến cho eo mỏi chân đau, lần trước cô suýt chút nữa không rời khỏi giường được.
Thẩm Khinh Nhược nói:
"Mạnh Trì chứ gì? Mạnh trong Mạnh Hạo Nhiên, Trì trong trì trệ sớm muộn?"
*Mạnh Hạo Nhiên (孟浩然, 689 hay 691-740) là nhà thơ Trung Quốc thời nhà Đường
"Đúng vậy." Sắc mặt của Mạnh Trì dễ nhìn hơn nhiều: "Vừa rồi chị đang ngủ? Có chỗ nào trên người khó chịu không?"
Thẩm Khinh Nhược cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Mạnh Trì giống như tâm thần phân liệt, mới vừa rồi giống loài sói lang, bây giờ thì trở nên dịu dàng.
Nhưng trời sinh cô nhây, thấy Mạnh Trì dịu xuống cô liền nổi cơn nhây lên, liếm liếm đôi môi sưng đỏ nói:
"KHông có gì khó chịu, ngược lại thì môi hơi sưng."
Mạnh Trì không được tự nhiên dời tầm mắt:
"Đừng ở trong bồn tắm nữa, em đỡ chị ra."
Trong mắt Thẩm Khinh Nhược hiện lên ý cười, cô lười biếng đưa tay khoác lên vai Mạnh Trì, mượn lực từ trong bồn bước ra.
Khi cô bước ra ngoài mang theo nước làm ướt quần áo của Mạnh Trì.
Đây là lần thứ hai Mạnh Trì ở trong khách sạn sau khi tắm xong vẫn mặc lại quần áo của mình, cô không cởi mở giống Thẩm Khi Nhược mặc áo choàng qua loa chạy loạn.
Mạnh Trì cũng không quan tâm quần áo bị ướt, cô lịch sự ôm lấy Thẩm Khinh Nhược thoáng dùng sức để cố kéo Thẩm Khinh Nhược ra khỏi bồn tắm lớn, đồng thời phát hiện không hẳn là mình làm được.
Trước đây, Mạnh Trì luôn cảm giác bản thân khá khỏe, tuy không thể so với con trai nhưng để giải quyết những mối bận lòng trong sinh hoạt hàng ngày thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Thẩm Khinh Nhược sau khi mượn lực ra khỏi bồn tắm thì đi đến ngay dưới vòi sen, chuẩn bị tắm sơ lại.
Cô quay sang nhìn thấy Mạnh Trì vẫn còn ngơ ngác đứng yên, liền cười nói:
"Em muốn tắm thêm lần nữa với tôi sao?"
Mạnh Trì lắc đầu, không vui đi ra khỏi phòng tắm.
Thẩm Khinh Nhược vừa thử độ ấm của nước vừa cảm thấy khó hiểu, sao tự dưng bạn nhỏ lại có vẻ không vui? Biểu cảm trên mặt lúc nắng lúc mưa, lẽ nào vẫn chưa qua thời kỳ dậy thì?
Hai mươi phút sau, Thẩm Khinh Nhược thổi xong tóc thì cảm giác hơi khát nước.
cô liền rời khỏi phòng tắm đi đến bên cạnh quầy rượu.
Uống hai ly sau đó đi về phía Mạnh Trì xem thử, cô phát hiện bạn nhỏ đang cầm điện thoại xem gì đó, đồng thời tay kia nâng hai chai nước lên một mức độ vừa phải, giống như xem nó là tạ tay để luyện.
Nhìn rất thú vị.
Thẩm Khinh Nhược dựa lên tủ rượu, cười nói:
"Làm nóng người?"
Bạn nhỏ không biết đang xem gì rất chăm chú, dường như không hay cô đã ra.
Mạnh Trì đang xem tuần san kinh tế, nghe thấy giọng của Thẩm Khinh Nhược từ phía sau truyền đến, cô khựng lại nửa giây, sau đó lặng lẽ đặt chai nước về chỗ cũ.
Mới vừa rồi ở trong nhà vệ sinh, tâm trạng của Mạnh Trì rất phức tạp, Thẩm Khinh Nhược lại không biết, cô chậm rãi đi đến ngồi xuống cạnh Mạnh Trì, vén những sợi tóc lưa thưa, sau đó dựa lên bờ vai gầy của Mạnh Trì, thổi thổi, cười nói:
"Trước đó tôi vẫn chưa hồi phục, nếu em luyện tiếp e là tôi không sống nổi nữa."
...
Hôm sau ngủ chưa được bao lâu đồng hồ báo thức trong điện thoại của Thẩm Khinh Nhược bắt đầu vang lên, ban đầu cô định phát huy tinh thần cuồng công việc, lên dây cót tinh thần rời giường ra ngoài làm việc nhưng tứ chi bủn rủn, thật sự không có sức, đành thôi.
Cô nhấc chân đá đá Mạnh Trì, thản nhiên nói:
"Bé con, tôi bật đồng hồ báo thức, em giúp tôi tắt đi."
Ban đầu Mạnh Trì định nói vài lời về cách xưng hô của Thẩm Khinh Nhược nhưng nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của đối phương nên đành ừm một tiếng, đứng lên lấy điện thoại của Thẩm Khinh Nhược, phát hiện khóa mật khẩu liền hỏi Thẩm Khinh Nhược:
"Điện thoại của chị khóa mật khẩu."
Thẩm Khinh Nhược lười biếng trả lời:
"1128."
"Mật mã là sinh nhật của chị à?"
Thẩm Khinh Nhược thật sự rất mệt mỏi, không giống bình thường hay nói đùa, nói càn chẳng hạn như là ngày đầu tiên tôi ra biển, lúc này cô chỉ Ừ một tiếng rồi vùi mặt vào trong gối, giọng buồn bực.
có chút mơ màng:
"Trước mười hai giờ đừng gọi tôi, trừ phi thế giới bị hủy diệt...!quên đi, hủy diệt thì hủy diệt, bảo vệ địa cầu nhiều năm cũng mệt rồi....!ah, sao mình phải nói nhiều vậy, mình đã quên mình ký hiệp ước bảo mật năm 1999..."
Mạnh Trì:
"..."
Mạnh Trì:
"Sự kiện này lâu lắm rồi."
Cô nhớ là trong tiết học năm cấp hai, Khương Tư Điềm với vẻ mặt nghiêm túc kéo cô ra góc phòng nói:
"Mạnh Trì, cậu biết hiệp ước bảo mật năm 99 không? Hôm qua Khương Nhất Khổ vô tình lỡ miệng nói, nói bọn họ đã từng ký qua hiệp ước đó."
Mạnh Trì lại nghĩ tới hôm qua Thẩm Khinh Nhược gọi người khác là bạn nhỏ, liền nói:
"Chị hay lưu lại để lừa gạt mấy em gái nhỏ khác chứ gì."
Thẩm Khinh Nhược không trả lời, chỉ có tiếng hít thở đều đều, bờ vài nhấp nhô, đã chìm vào giấc ngủ.
Mạnh Trì ngây người chốc lát, sau đó cô lo Thẩm Khinh Nhược cảm lạnh nên giơ tay kéo chăn mỏng đắp cho người này, sau đó nằm xuống, chẳng bao lâu cũng ngủ.
Hơn một giờ chiều.
Mạnh Trì nghe thấy tiếng mặc quần áo khe khẽ bên giường, cô mơ màng mở mắt, sau đó nhanh chóng ý thức được đối phương sẽ rời đi, cho nên tỉnh liền.
Thẩm Khinh Nhược rón rén mặc váy vào, dường như nhận thấy được ánh mắt nóng bỏng liền quay mặt lại.
Bạn nhỏ khi nãy còn ngủ say lúc này lặng lẽ ngồi ở bên kia giường, trong đôi mắt xinh đẹp không thể nhìn ra cảm xúc, mái tóc dài đen nhánh mềm mại rũ xuống bờ vai gầy, phía dưới hơi xốc xếch.
Thẩm Khinh Nhược rất tự nhiên ngồi xuống giường, đưa tay giúp bạn nhỏ vuốt lại tóc, đầu ngón tay lướt qua làn da trắng mịn, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của bạn nhỏ, cô chỉ suy tư chốc lát, khóe môi vẽ nên nụ cười tươi, trêu ghẹo:
"Lần này, phải thu phí."
"Bao nhiêu?" Mạnh Trì hỏi ngay.
Mạnh Trì cảm thấy những đầu ngón tay của Thẩm Khinh Nhược hơi lạnh, cô nghĩ thầm: người này rất kỳ lạ, rõ ràng nhiệt độ cơ thể thấp nhưng lần nào cũng chỉnh điều hòa xuống thấp.
"Chị muốn dùng Wechat hay trả tiền mặt?" Mạnh Trì vừa cầm điện thoại vừa tự nhiên nắm tay Thẩm Khinh Nhược.
Cô không có nghĩ nhiều, chỉ muốn giúp Thẩm Khinh Nhược làm ấm tay.
Thẩm Khinh Nhược nhìn qua chỗ tay hai người nắm lấy nhau, mỉm cười nói:
"Dùng Wechat đi."
Mạnh Trì bất chợt nghĩ đến cô có thể nhân cơ hội này thêm Wechat của Thẩm Khinh Nhược.
Nghĩ đến đây, khóe môi của cô giương lên.
Thẩm Khinh Nhược nhìn nụ cười trên môi Mạnh Trì, như thể cô biết vì sao đối phương lại vui vẻ như vậy, trong ánh mắt của vui vẻ theo, cô cầm điện thoại đưa về phía Mạnh Trì:
"Em quét mã QR đi."
Mạnh Trì nhìn thấy mã QR trên màn hình, cô bất ngờ lạc nhịp.
Thẩm Khinh Nhược gật đầu thu phí, chậm rãi nói:
"Lần này thu em 1 đồng (1 đồng=1 NDT= >3000 VND)
Niềm vui của Mạnh Trì chợt tắt, cô đã quên chuyển khoản không cần thêm bạn, sau đó cô nghe Thẩm Khinh Nhược nói, lại bất ngờ, trong nhất thời không rõ ý của của đối phương.
Thẩm Khinh Nhược trêu chọc bạn nhỏ riết nghiện, bắt đầu nhập vai:
"Lần trước không thu tiền, lần này lại không thu thì em sẽ cảm thấy tôi miễn phí, nhưng tôi rất hài lòng về em cho nên thu một đồng, tượng trưng."
Mạnh Trì sau khi nghe xong liền cầm điện thoại lên, quét mã QR, trực tiếp chuyển tiền qua.
Thẩm Khinh Nhược còn định nói thì ánh mắt vô tình lướt qua màn hình của mình liền khựng lại.
Thông báo lịch sử khoản thu nhận được.
Số tiền nhận được.
10.000 NDT (hơn 33tr VND)
Đương nhiên là Mạnh Trì vừa gửi tới.
Vừa rồi Thẩm Khinh Nhược chỉ lo chọc đối phương, quên thiết lập khoản tiền thu.
Cô không nghĩ tới bạn nhỏ sẽ hành động như vậy, cười như không cười nói:
"Nhân cơ hội này lợi dụng tôi à.
Tôi nói một lần một đồng, ngược lại em thì muốn 9.999 lần sao?"
Mạnh Trì đỏ mặt, không ngờ tới đối phương hiểu theo ý này, liền giải thích:
"Không phải...!em không có ý này."
Hơn nữa Thẩm Khinh Nhược không ngừng trò đùa này:
"Bạn nhỏ, em mở QR nhận tiền ra, tôi chuyển lại cho em."
"Không cần đâu."
"Bây giờ em vẫn là sinh viên, chi phí ăn mặc đều dựa vào gia đình." Thẩm Khinh Nhược tiếp tục nói: "Người nhà biết em ở bên ngoài làm xằng làm bậy, ăn chơi đàng điếm thì sao?"
Cô cố ý nhấn mạnh hai câu thành ngữ phía sau, một đêm phóng túng, vốn dĩ giọng cô đã khàn khàn, bây giờ nghe thấy càng rõ ràng hơn.
Mạnh Trì hoàn hồn, nghiêm túc nói: "Người nhà em không biết." Cô dừng lại một lúc sau đó nói tiếp: "Chị nhận đi, tiền này là tự em kiếm."
"Tiền lì xì?"
Mạnh Trì:
"...!Chị bớt xem thường người khác."
Cô cảm thấy Thẩm Khinh Nhược lại đang chê cười cô nhỏ tuổi.
Ban đầu cô không định nói tiền này mình kiếm như thế nào, nhưng thấy Thẩm Khinh Nhược nhất định không nhận cô liền nói:
"Tiền lời chứng khoán."
Thẩm Khinh Nhược cười:
"Bây giờ người chơi chứng khoán nhỏ lẻ còn có thể kiếm được tiền? Chi bằng em nói lượm được trên đường đi."
Mạnh Trì giơ tay đặt lên vai Thẩm Khinh Nhược, giọng có ý trấn an:
"Em hiểu nỗi đau của chị khi ôm cổ phiếu mất giá nhưng chị không kiếm được tiền thì có thể nói người khác cũng không kiếm được."
Thẩm Khinh Nhược:
"..."
Quả thật hai năm qua cô ôm cổ phiếu mất giá rất thảm cho nên đến tận bây giờ cô vẫn không dính tới cổ phiếu.
Chẳng lẽ vừa rồi nụ cười của cô chua chát lắm bị bạn nhỏ nhìn ra? Chẳng lẽ trên mặt cô hiện lên màu xanh biếc* suốt hai năm cho đến giờ vẫn quanh quẩn không tiêu tan?
*Màu xanh dương trong chứng khoán thể hiện cho mức giá, chỉ số chứng khoán trong phiên giảm đến mức giá sàn, là mức giá thấp nhất để nhà đầu tư có thể quyết định đặt lệnh mua hoặc bán chứng khoán trong phiên.
Cô cảm thấy bạn nhỏ không thể nhìn ra, chỉ đơn giản lừa cô thôi.
Tuy rằng cô không tin lắm chuyện Mạnh Trì kiếm được tiền từ chứng khoán, nhưng nghĩ tới nỗi đau ôm cổ phiếu mất giá cô vẫn cắn răng nói:
"Thị trường chứng khoán mãi mãi không có người luôn thắng, tôi khuyên em nên sớm thu tay."
Mạnh Trì:
"..."
Mặc dù biết lời kế tiếp sẽ mang đến hận thù nhưng cô vẫn nói ra.
Mạnh Trì nói tiếp:
"Lúc trước chơi chứng khoán là vì muốn viết luận văn, bàn về mặt lợi và hại trong chính sách biến hóa của thị trường chứng khoán, sau khi viết xong luận văn em liền bán hết toàn bộ cổ phiếu nghĩ sẽ kiếm lại một ít tiền, nào ngờ chỉ hai ngày thì giá trị trên thị trường chứng khoán cũng tàm tạm, để em kiếm được không ít tiền, xem như có thêm tiền ngoài ý muốn.
Nhưng em đồng ý với quan điểm của chị, thị trường chứng khoán mãi mãi không có người luôn thắng."
Thẩm Khinh Nhược:
"..."
Mạnh Trì lo lắng đối phương vẫn không chịu nhận, liền nói:
"Tiền chứng khoán của em là do em dùng tiền làm công trong dịp nghỉ hè kiếm được..."
Thẩm Khinh Nhược giơ ngón trỏ lên đặt lên môi Mạnh Trì:
"Suỵt, không cần tự sướng nữa.
Tiền này tôi nhận, xem như dân tị nạn trong thị trường chứng khoán báo thù rửa hận."
Mặc dù nói như vậy nhưng Thẩm Khinh Nhược vẫn không có ý định muốn tiền của bạn nhỏ.
Cô nhanh chóng thu dọn, chuẩn bị ra ngoài làm việc, trước khi đi còn hỏi Mạnh Trì:
"Bạn nhỏ, muốn thêm Wechat không?"
Trước tiên thêm Wechat sau đó tùy tiện tìm một lý do trả tiền lại.
Mạnh Trì luôn nghĩ làm thế nào để có được phương thức liên lạc của đối phương, lỡ như đối phương từ chối thì sao đây? Có thể tìm được một lý do không bị từ chối không?
Trong lúc cô mơ hồ tiêu tốn tinh lực tiêu tốn thời gian để một lần nữa đi tìm đối phương, nhưng Bắc Thành lớn như vậy, thế giới bên ngoài Bắc Thành lớn như vậy, cô lo vừa chia tay muốn gặp lại không biết là khi nào, hoặc cứ như vậy mà xa nhau.
Cho nên khi nghe được Thẩm Khinh Nhược muốn thêm Wechat, vẻ mặt suy sụp ngay lập tức được thay thế bởi niềm vui, giống như đứng ở vạch xuất phát muốn dốc toàn lực chạy nước rút đã được trọng tài tuyên bố thăng cấp.
Trước đây Thẩm Khinh Nhược không cảm giác được xấu xa cỡ nào, sau khi gặp được bạn nhỏ, cô phát hiện mình rất rất xấu, luôn nghĩ cách trêu đùa bạn nhỏ.
Sau khi Thẩm Khinh Nhược thêm Wechat Mạnh Trì, liền nháy mắt với Mạnh Trì:
"Vừa rồi nói một đồng, tôi không thể ăn hiếp em.
Bây giờ tôi có phương thức liên lạc cũng để tôi 'trả nợ' nha."
- --Hết chương 10---
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^.