Đại học năm ba khai giảng được ba tuần, cuối cùng Mạnh Trì cũng viết xong lời thoại chương hai của rr, đồng thời đăng lên Weibo.
Một mùa hè đi qua, bình luận và tin nhắn rr đã không còn thường xuyên.
Vốn dĩ Mạnh Trì nghĩ rằng sau khi đăng phải hai ba ngày mọi người mới phản ứng nên cũng không mong chờ gì.
Cô khép máy tính lại, đặt điện thoại xuống, bắt đầu nghiêm túc học tập.
Nghỉ hè và nghỉ đông trước đây, cô đều sớm chuẩn bị chương trình học, bởi vì năm nay đi thực tập ở tập đoàn, thời gian không còn quá dư dả nên chỉ xem sơ qua sách vở một lần. Có chút kiến thức rồi cô cảm thấy mình cần tập trung để đột phá.
Mãi cho đến mười giờ tối, Mạnh Trì mới đặt sách xuống, mở Weibo, sau đó bị một đống thông báo Weibo cái sau nối cái trước làm cho hoảng sợ. So với chương đầu thì nhiệt càng vượt tầm hơn.
Khu bình luận:
'Rốt cuộc cũng có rồi! Quá vui! Mình còn tưởng rr trở thành hố sâu không đáy chứ!'
'Nhân vật chính thực sự thuê phòng với rr rồi! Không biết tại sao mình cảm giác vừa vui vẻ vừa chua.'
'Tiếp tục tiếp tục tiếp tục đi mà, xin đó, thêm một chương đi mà! Tại sao mình sắp đi ngủ rồi mà còn nhìn thấy, lần này hay rồi, không ngủ được luôn hu hu hu...'
'Ngòi bút dịu hơn rất nhiều, gần đây bạn (tác giả) đang yêu sao?'
'Mình cũng cảm thấy vậy, cảm giác tranh vẽ của Tùy Tùy khá hơn trước nhiều (mình không có ý nói lúc trước không tốt, trước cũng rất xuất sắc, bây giờ càng trở nên xuất sắc hơn).'
...
Hóa ra sau khi Mạnh Trì đăng chương hai không lâu thì có fan mua nhiệt cho bài đăng mới trên Weibo của cô.
Sau khi cô phát hiện liền đăng Weibo, hi vọng ai đó đến nhận, cô gửi cho người đó tiền lì xì.
Bây giờ fan Weibo của cô không ít, mua nhiệt sẽ tốn không ít tiền.
Kết quả cô vừa đăng lại không có ai đến nhận. Mạnh Trì cảm thấy mình tính sai, không nên nói rõ ra như vậy.
Phản ứng của mọi người rất sôi nổi làm cho Mạnh Trì vừa bất ngờ vừa cảm động. Cô không ngờ có nhiều người đợi chương mới, cũng cảm thấy ngại vì cô kéo dài quá lâu.
Trước khi ngủ, Mạnh Trì dùng nửa tiếng đồng hồ để chỉnh nội dung chương 3 của rr.
...
Trời càng ngày càng lạnh, lá cây trên đường lớn trong khuôn viên trường đã vàng đi không ít.
Bây giờ Mạnh Trì ngoại trừ học thì cuối tuần còn phải đi làm ở tập đoàn.
Hôm nay, Mạnh Trì có tiết chuyên ngành kinh tế ở lầu ba, sau khi tan học, cô từ trong lớp đi ra, đi ngang qua một lớp học thì dòng người lần lượt đi ra.
Mạnh Trì hòa theo dòng người đi đến cầu thang, cô lấy điện thoại ra xem thời khóa biểu.
Điện thoại nhanh chóng xuất hiện một tin nhắn WeChat.
rr: 'Cuối tuần em có rảnh không? Cùng đi công viên Trường Hồ chèo thuyền nha?'
Mạnh Trì nhìn lịch trình công việc cuối tuần liền cho rr câu trả lời.
Mạnh Trì mới vừa đi đến chỗ đầu cầu thang liền nghe thấy có người hét lên 'Cô Thẩm', cô bất giác ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía phát ra giọng nói đó, nhưng chỉ thấy rất nhiều sinh viên vây quanh cửa phòng học lớn vừa rồi, nhìn dáng vẻ của bọn họ dường như đang vây giáo viên để hỏi nhưng lại không thể thấy được người bị họ vây quanh, do bị che chắn rất kín.
Mạnh Trì thu hồi ánh mắt, theo dòng người xuống lầu.
Cửa phòng học lớn, sinh viên nhanh chóng tản ra, cuối cùng Thẩm Khinh Nhược cũng tranh thủ được chút thời gian uống hớp nước, vừa lấy điện thoại ra liền thấy 'Chủ nợ' gửi tin nhắn: 'Được, chủ nhật nha?'
Khóe môi Thẩm Khinh Nhược giương lên, nếu như lúc này để cho thầy Phùng-người có ý với cô- nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy hi vọng đã tan biến.
Cô giáo Thẩm như vậy rõ ràng là đang nói chuyện với người trong lòng.
Thẩm Khinh Nhược cầm giáo án, vừa xuống lầu vừa gửi tin nhắn cho 'Chủ nợ': 'Được hoan nghênh vậy à, trả lời thật nhanh, thứ 7 có hẹn rồi sao?'
Chủ nợ: '... Không có, thứ 7 em phải đi làm.'
rr: 'Em làm thêm nhiều vậy làm gì? Nhà chúng ta không thiếu tiền.'
Chủ nợ: '...Chủ nhật chị có rảnh không?'
rr: 'Để tôi suy nghĩ chút, bình thường em đi học thứ bảy lại đi làm, hiếm hoi mới có ngày chủ nhật để nghỉ ngơi, còn phải đi dạo công viên Trường Hồ với tôi, như vậy quá tàn nhẫn với trẻ em.'
Chủ nợ: 'Em muốn đi.'
Thẩm Khinh Nhược vừa định trả lời lại nhận thêm tin nhắn của chủ nợ: 'Em muốn đi dạo chung với chị.'
Thẩm Khinh Nhược mặt dày cũng phải đỏ mặt, bây giờ Mạnh Trì càng ngày càng trắng trợn!
Mạnh Trì ra khỏi dãy lầu thì đi về phía thư viện.
Thẩm Khinh Nhược nhanh chóng ra khỏi khu dạy học, trời nắng đẹp, tâm trạng cũng vui vẻ, trên gương mặt mang theo nụ cười tươi, tùy ý ngắm nhìn xung quanh, khi ánh mắt chợt lướt qua một bóng dáng thướt tha, bóng dáng đó nhanh chóng đi qua con đường nhỏ của thư viện và biến mất.
Thẩm Khinh Nhược vẫn không cảm nhận được sự quen thuộc.
...
Chủ nhật.
Mạnh Trì và Thẩm Khinh Nhược sau khi gặp mặt ở công viên Trường Hồ liền cùng nhau đi vào bên trong khu chèo thuyền.
Khu chèo thuyền nhiều người hơn lần trước, Mạnh Trì cùng Thẩm Khinh Nhược đứng xếp hàng mất mấy phút, nhưng bất ngờ là ông chủ lại nhận ra các cô, đặc biệt dành thời gian đến trò chuyện với các cô, nói lần trước các cô đi gấp quá, thêm nữa lúc đó rối ren, người nhà đứa bé rơi xuống nước muốn đưa đứa bé về nhà nên không kịp nói lời cảm ơn các cô đàng hoàng.
Ông chủ còn nói cả nhà họ đều hoảng loạn, sau khi lên bờ mới hoàn hồn, muốn tìm các cô nói lời cảm ơn nhưng các cô đã không thấy tung tích. Sau này họ quay lại đây mấy tuần liền, cũng là vì muốn tìm các cô, gần đây thì không thường đến nữa, có lẽ công việc bận rộn.
Lúc ông chủ nhận ra Mạnh Trì và Thẩm Khinh Nhược thì họ đã thanh toán xong tiền chèo thuyền, công chủ lại một hai đòi trả tiền lại cho các cô.
Các cô không muốn, chủ tiệm liền bảo nhân viên khác đến sắp xếp ca nô cho các cô trong khi lúc ban đầu các cô chọn đạp thuyền.
Các cô không thể làm gì hơn là từ chối, thầm nghĩ: Các cô thật sự muốn đạp thuyền, thật sự không cần nâng cấp lên ca nô.
Có vẻ chủ tiệm cũng nhận ra, chờ khi các cô lên thuyền chợt thảy lên thuyền các cô một ít đồ ăn, cười nói:
"Không cần nghĩ tới thời gian, muốn chơi bao lâu cũng được. Vỏ trái cây cứ bỏ vào trong túi ni lông để trong thuyền là được, sau khi cặp bờ sẽ có nhân viên vệ sinh đến dọn dẹp."
Thuyền của các cô theo mặt nước dập dờn rời bến, lúc này đã cách bờ một khoảng.
Chỗ đồ ăn này nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận.
Mạnh Trì và Thẩm Khinh Nhược có chút không biết làm sao.
Thuyền nhanh chóng ra giữa hồ, Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy bầy chim giữa đảo, lúc này cô mới nhớ ra mình quên mua đồ ăn cho chim, trong lúc cô đang cảm thấy tiếc nuối thì Mạnh Trì kéo kéo ba lô, đặt vào bàn tay cô mấy túi... hạt ngũ cốc.
Thẩm Khinh Nhược ngỡ ngàng nửa giây.
Mạnh Trì chợt ngượng ngùng nói:
"Trước đó chị nói muốn cho chim ăn mà nhỉ?"
Lần trước đi dạo công viên với Thẩm Khinh Nhược, Thẩm Khinh Nhược tiếc mình không mang bánh mì cho chim ăn cho nên mấy hôm trước sau khi hẹn Thẩm Khinh Nhược xong, cô lập tức lên mạng đặt ít đồ ăn cho chim.
Thẩm Khinh Nhược chớp mắt, cúi đầu xé túi thức ăn cho chim, giọng có chút bất đắc dĩ:
"Đống này em mua quá nhiều rồi, ăn hết đống này chắc bầy chim no đến bay không nổi."
Mạnh Trì:
"Vậy hãy đến thêm vài lần nữa, chia ra cho ăn."
Thẩm Khinh Nhược khẽ trừng mắt với Mạnh Trì:
"Tôi thấy em muốn tôi mệt chết."
Cô ngừng lại, sau đó nói tiếp:
"Làm sao chia đây? Lần sau quay lại trời đã trở lạnh, chim càng lúc càng ít."
Mạnh Trì thầm nói: Vậy thì năm sau.
Nhưng cô không nói ra khỏi miệng.
Câu trước đó của cô vốn đã có dụng ý khác: Muốn ở bên Thẩm Khinh Nhược nhiều hơn một chút.
Mà câu nói cô không nói ra khỏi miệng thì ý đồ càng rõ ràng hơn.
Thẩm Khinh Nhược nắm một nắm nhỏ thức ăn, bàn tay thử đưa ra. Thỉnh thoảng cô cũng sơn móng tay nhưng lúc này đã tẩy, ánh mặt trời chiếu lên bàn tay trắng nõn thon dài làm cho đầu ngón tay trở nên óng ánh hồng hào. Lúc móng tay sơn màu đen, bàn tay của cô giống như người khác nhưng có vẻ rất thần bí, mà bây giờ lại cực kỳ ngây thơ thuần khiết.
Người như Thẩm Khinh Nhược khí chất trên người rất mạnh, mỗi một khí chất đều rất... lôi cuốn.
Mặt Mạnh Trì hơi nóng lên, cô mới ý thức mình nhìn chằm chằm tay Thẩm Khinh Nhược rất lâu nên vội thu hồi ánh mắt.
Ngay sau đó có con chim bay tới, mổ mổ hạt ngũ cốc trong lòng bàn tay của Thẩm Khinh Nhược, thậm chí còn đậu lại trong lòng bàn tay của Thẩm Khinh Nhược.
Không biết tại sao, một chút ghen tuông nảy nở trong lòng Mạnh Trì, lúc này cô cũng muốn trở thành con chim, vùi vào lòng bàn tay mềm mại của Thẩm Khinh Nhược.
Sau khi ý thức bản thân có ý niệm này, Mạnh Trì bất giác cười bản thân: Xảy ra chuyện nhỉ? Bây giờ còn ghen với cả chim?
Thẩm Khinh Nhược dè dặt giơ ngón tay lên, vuốt ve bộ lông mềm của con chim, nói:
"Đáng thương qúa, sao lại gầy như vậy? Lại sắp tới mùa đông."
Mạnh Trì cùng Thẩm Khinh Nhược cho chim ăn.
Hai người dừng bên một đảo nhỏ, rải đồ cho chim trên đảo.
Sau đó, các cô đạp thuyền vào bờ, ông chủ nhìn thấy các cô vẫn không đụng vào đồ ăn lại cứng rắn muốn các cô đem đi, Thẩm Khinh Nhược hết cách đành cầm lấy hai gói khoai tây miếng, nói: Ông chủ khách sáo quá rồi! Làm các cô cảm thấy ngại khi quay lại.
Cô nói xong, ông chủ mới thôi, hơn nữa còn liên tục nói lần sau các cô nhất định phải đến.
Tiếp theo các cô đi dạo công viên, sau đó có đôi vợ chồng trẻ nhìn thấy các cô, kích động chạy về phía các cô.
Mạnh Trì liền nhận ra họ, là ba mẹ của đứa bé được Thẩm Khinh Nhược cứu.
Đôi vợ chồng trẻ nói rất nhiều với các cô, họ nói vẫn luôn tìm các cô, rất biết ơn các cô.
Có lẽ cũng do Thẩm Khinh Nhược thể hiện rất thân thiện nên đôi vợ chồng trẻ nói thêm: Khoảng thời gian đó người nhà bệnh nặng, cô cùng chồng chịu áp lực rất lớn, không thể tiêu hóa được, lúc ấy đứa bé rơi xuống nước, chồng cô lòng như lửa đốt muốn nhảy vào trong hồ nước lại quên mình không biết bơi, hơn nữa bên trong còn một nguyên nhân chồng cô muốn đi cứu đứa bé chính là cảm xúc bốc lên chợt chạm đến điểm giới hạn sụp đổ, muốn kết thúc hết mọi chuyện.
Sau khi sự việc xảy ra họ đều đổ mồ hôi lạnh, đồng thời cùng đi gặp bác sĩ tâm lý.
Hai người họ muốn mời các cô đi ăn, các cô uyển chuyển từ chối nhưng vẫn bị họ khăng khăng xin cách liên lạc, nói sau này có thời gian sẽ cùng đi.
Thẩm Khinh Nhược cùng Mạnh Trì tiếp tục đi dạo công viên, lúc sắp đi đến cầu đá, Thẩm Khinh Nhược chợt nói:
"Có một khoảng thời gian trước, tôi không dám đi ngang những nơi có cầu, sợ mình sẽ bất ngờ nhảy xuống."
Trái tim Mạnh Trì thắt lại, cô lướt nhìn cầu đá trước mặt, mặt không biến sắc sát đến bên cạnh Thẩm Khinh Nhược, chỉ vào hướng ngược lại, nói:
"Chúng ta đi qua bên kia xem thử."
Thẩm Khinh Nhược hiểu rõ dụng ý của Mạnh Trì, mỉm cười, nói:
"Cũng đâu có nhảy, tôi vẫn thương tiếc cái mạng này."
Tay cô tự nhiên khoác lên vai Mạnh Trì, cùng Mạnh Trì đi đến giữa cầu đá, khẽ nói:
"Hơn nữa, bây giờ tôi lại không sợ."
- --Hết chương 82---
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^