Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng


Đôi mắt của ông cụ không dừng lâu trên người cô mà nhìn về phía cháu nội mình.
Thương Hựu Nhất gọi người: “Ông nội, sao ông lại đến đây?”

“Tối qua bà nội cháu gọi điện thoại nói cháu sẽ đến chỗ ta, ta đợi mãi cũng không thấy cháu đến.
Sợ cháu có chỗ nào không khỏe nên mới sáng sớm đã đặc biệt đến đây” Ông lão ngồi xuống sô pha, nhìn mấy bài tập để trên bàn trà của nhóc, nhíu mày nói: “Cô giáo này làm sao vậy? Hựu Nhất nhà chúng tôi tuổi nhỏ còn đang phát triển, sao cô lại để nó ngồi ở bàn trà làm bài tập?”

Sầm Dao hiểu ra, thì ra ông cụ đang nói với cô.
Hơn nữa, còn hiểu lâm cô là cô giáo.

Cô chỉ mong có kiểu hiểu lầm này, nhưng mà chưa đợi cô mở miệng, Thương Hựu Nhất đã lên tiếng: “Ông nội, cô ấy không phải là cô giáo của con, cô ấy là khách con và ba mời đến nhà”

Sầm Dao muốn chặn miệng cậu nhóc lại thì đã không kịp nữa rồi.

Đôi mắt sáng như đuốc của ông cụ nhìn cô: “Khách?”

Ánh mắt sắc bén như dao.

Trong lòng Sầm Dao không biết làm sao, nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh.
Đúng mực quan sát ông, tự mình giới thiệu: “Cháu là Sâm Dao”

“Cô chính là Sầm Dao?!” Ông lão nghe thấy hai chữ này, sắc mặt trở nên khó coi.
Chân mày càng nhíu sâu hơn.

Ông vừa mới ngồi xuống, lúc này lại từ sô pha đứng lên, ánh mắt băn khoăn nhìn cô.
Sau đó lại mỉa mai nói: “Cô chính là Sâm Dao đã kết hôn mà còn vọng tưởng bước vào cửa nhà họ Thương chúng tôi?”

Sầm Dao ngây người.

Hai chữ “vọng tưởng” này đâm thẳng vào tim.

“Ông Thương, e rằng ông hiểu lầm ở đâu rồi” Trên mặt Sầm Dao hiện lên vài phần khách khí, nhưng đã có chút kiềm chế.

“Hiểu lầm? Người phụ nữ tâm cơ như cô, tôi thấy nhiều rồi!” Ông cụ chắp hai tay sau lưng: “Quyến rũ Đình Lập nhà chúng tôi không thành nên muốn ra tay với đứa nhỏ.
Thủ đoạn này của cô dùng không sai, nhưng cô cũng tự biết mình đi! Đình Lập nhà chúng tôi hô đồ đến mức đó sao?”

Lời ông cụ nói, từng chữ đâm vào tim.

Sầm Dao hít thở nặng nề, hai bàn tay nắm chặt.

Thương Hựu Nhất nhăn nhó, vươn cổ lên bảo vệ cô: “Ông nội, đừng nói những lời như vậy với Tiểu Daol Tiểu Dao không giống những người phụ nữ khác!”

Dường như không ngờ cậu nhóc sẽ kích động như vậy, ông Thương trợn mắt.

Nhìn đứa nhỏ lại nhìn người phụ nữ sau lưng, cuối cùng, tâm mắt hướng về đứa trẻ: “Đứa nhỏ ngốc này, cháu mới mấy tuổi, hiểu cái gì chứ.
Cháu đừng làm loạn nữa, mang bài tập lên phòng làm đi”

“Cháu không làm loạn, ông nội mới là người làm loạn!” Cậu nhóc tiếp tục đáp.

Vẻ mặt của Thương Ly Viễn biến đổi, tiếng khò khè từ mũi phát ra.

Dáng vẻ uy nghiêm này cực kỳ đáng sợ.

Cậu nhóc cúi đầu.

Người làm trong nhà cũng bị dọa sợ đến không dám thở mạnh.
Ai cũng biết ông chủ tính khí không tốt, trước đây tiểu thiếu gia nào dám hét lên với ông chủ như vậy?

Thương Ly Viễn cuối cùng cũng không giáo huấn đứa nhỏ nữa, chỉ liếc Sầm Dao: “Cô đã cho đứa nhỏ này bùa mê gì vậy?”

Cậu nhóc muốn nói gì đó, lại bị Sầm Dao ấn vai giữ lại.
Cô nào nỡ để cho một đứa nhóc chắn trước mặt mình chứ?

“Bùa mê thì không có, bánh ngọt thì có làm mấy cái, bây giờ vẫn còn đang ở trong lò nướng” Giọng Sầm Dao lạnh nhạt, đối diện với sự ngạo mạn, thái độ hung hăng của ông cụ, cô cũng không có nửa phần nhún nhường, cũng không hề chùn chân, chỉ thong thả nói: “Ông Thương, cháu kính ông là người lớn, nên mới gọi ông một tiếng “ông”, nhưng điều này không có nghĩa là ông có thế tùy ý chà đạp cháu.
Cửa nhà họ Thương ông có rất nhiều phụ nữ muốn tiến vào, nhưng không gồm cháu.
Nhà họ Thương ông có tiền có thể, ngưỡng cửa quá cao, không vừa mắt Sâm Dao, mà Sầm Dao cũng chưa chắc đã thích”

Sầm Dao vốn không muốn nặng lời trước mặt cậu nhóc, nhưng là đối phương nặng lời với cô trước.

Thương Ly Viễn chưa từng bị phản bác thế này, môi run run, rất lâu không nói được câu nào.
Sâm Dao cúi đầu nhìn cậu nhóc: “Không bị dọa chứ? Bánh ngọt ở trong lò nướng, tối cháu nhờ thím Mạc lấy ra cho cháu nếm thử nhé.
Cô còn có việc, phải đi trước rồi”

Sầm Dao nói xong cũng không ở lại nữa, xoay người rời đi.

Thương Hựu Nhất đuổi theo: “Tiểu Dao! Tiểu Dao! Ông nội, ông nhìn đi, ông làm Tiểu Dao giận bỏ đi rồi!”

Khóe mắt cậu nhóc đã đỏ hoe.

Ông lão nhìn dáng vẻ đáng thương của cháu mình, trong lòng cũng đau, nhưng vừa nghĩ đến vẻ kiêu ngạo của người phụ nữ kia thì lại không khỏi tức giận: “Không đi còn giữ cô ta lại làm gì? Thật sự là vô giáo dục mài! Sau này các người đừng tới nữa!”

Cậu nhóc tức giận hét lên, rồi “âm ầm ầm” chạy lên lầu, vừa chạy vừa hét: “Sau này không thích ông nội nữa! Vẫn là bà nội tốt hơn!”

Ông lão cũng không vui vẻ gì: “Bà nội cháu có gì tốt! Ba cháu và cháu đều do bà ta chiều ra! Biết rõ là một người phụ nữ đã kết hôn, bà nội cháu còn chiều theo tính của ba cháu, đúng là hoang đường!”

“Ông chủ, ông bớt giận.
Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã không có mẹ, cô Sầm đối với tiểu thiếu gia thật sự rất tốt, cho nên bây giờ mới giận như vậy.” Thím Mạc bảo người mang nước qua, xoa dịu ông cụ.

Lão Phó vội vàng lái xe đuổi theo.

Ông cụ nghĩ đến chuyện cháu trai không có mẹ, cũng cảm thấy đau lòng, mặt sâm lại, một lát sau mới nói: “Phải tìm đối tượng tốt cho Đình Lập, nếu không nó sẽ càng ngày càng hồ đồi!”

Bên này.

Sầm Dao lặng lẽ ra khỏi Tĩnh Viên, đi rất lâu, vẫn có thể nghe được phía sau tiếng ông lão nói cô không có giáo dục.

Lồng ngực căng cứng hoảng loạn.

Cũng không phải tức giận, chỉ là tức ngực không nói ra được.

Cô là một người kiêu ngạo, bị người khác vô lý coi thường, còn là bị oan, còn khó chịu hơn bị tát vài cái.

Hơn nữa, mình đi như vậy, cậu nhóc Thương Hựu Nhất chỉ e sẽ rất không vui.

Gió biển thổi qua, rất lạnh, Sâm Dao tự ôm chặt mình.

Một chiếc xe từ Tĩnh Viên chạy ra, đến bên cạnh cô thì từ từ dừng lại.

Cô đảo mắt nhìn, kính xe hạ xuống, lão Phó thò đầu ra: “Cô Sầm, lên xe đi, tôi đưa cô đi”

Giận cũng là giận ông Thương, Sầm Dao không cần phải làm khó mình.
Không giả vờ gì, liền mở cửa sau xe bước lên.

“Cô Sầm, ông chủ có tiếng dễ tức giận, cô đừng để bụng” Lão Phó nhìn qua gương chiếu hậu, thấy sắc mặt cô không tốt liền lên tiếng an ủi.

Sầm Dao gật đầu, đáp lại ý tốt của đối phương, chỉ hỏi: “Hựu Nhất không sao chứ? Tôi không nên nặng lời như vậy trước mặt trẻ „ cơn.

Câu nói đều xuất phát từ nội tâm.

Trong lòng lão Phó vốn có hảo cảm với Sầm Dao: “Tiểu thiếu gia giận ông chủ, trách ông chủ khiến cô giận bỏ đi.
Cô yên tâm, cậu ấy Aiim không giận cô đâu.

“Bác nhớ nhắc thím Mạc lấy bánh ngọt ra, đừng nướng nữa”

“Được” Lão Phó gọi điện thoại vê cho thím Mạc.

Bên này, Sâm Dao im lặng ngồi ở ghế sau, điện thoại đột nhiên rung lên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui