Trong buổi hôn lễ.
Tất cả mọi người đều tới chúc phúc cho Doãn Tinh và Phong Dực, đồng thời Doãn Tinh cũng nhận được phần thưởng cao nhất của Nữ Hoàng thời trang, cô sắp được vinh danh trong giới thiết kế Pháp.
Cô thật sự rất vui mừng.
Bởi vì các nhà thiết kế không giành được giải thưởng của Nữ Hoàng thời trang cho nên vẫn chưa có tiếng tăm gì, cho dù tự xưng là nhà thiết kế hàng đầu vẫn không thể độc lập nhận đơn đặt hàng cùng thương hiệu cá nhân, hôm nay cô giành được giải thưởng cao quý này từ Nữ Hoàng thời trang, đương nhiên chẳng khác gì thương hiệu của cô đã được công nhận, cho nên tất nhiên cô vui đến rơi lệ.
Chuyện bản thiết kế của Tuyết Vi cũng giống như một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, cũng chính vì vậy mà Doãn Tinh càng có được tình yêu và sự tin tưởng của Phong Dực nhiều hơn. Cô dành ra ba ngày đêm để sáng tác tại những tác phẩm mới tham gia tranh giải thưởng của Nữ Hoàng thời trang, cũng để chứng minh trong sạch của mình.
Coi như Tuyết Vi có chứng cớ chứng minh mình trong sạch, nhưng cũng có một người đứng ra rửa sạch oan ức cho Doãn Tinh, người đó chính là Tiểu Đồng.
Anh ta đích thân ra mặt nói mỗi ngày anh đều lén vào phòng làm việc của Doãn Tinh lấy bản thiết kế của Doãn Tinh cho Tuyết Vi, vậy nên Tuyết Vi mới có thể hãm hại được Doãn Tinh.
Tiểu Đồng không còn mặt mũi gặp người khác cho nên để lại một phong thư rồi rởi khỏi học viện Hepburn, trong thư anh ta nói rất xin lỗi Doãn Tinh, anh không nên đối xử với cô như vậy, anh muốn trở về Đài Loan để xin lỗi A Triệt, cũng chúc cô và Phong Dực được hạnh phúc.
Trước ngày hôn lễ, Doãn Tinh cầm bức thư ấy giao cho Phong Dực và Moy xem, trong lòng hai người cũng rất vui mừng.
“Tinh, em biết không? Thật ra thì khi chuyện này chưa xảy ra, Phong đã sớm đi tìm giám đốc, muốn hủy bỏ hôn sự với Tuyết Vi rồi, Phong đã có dự định muốn kết hôn với em.”
"Thầy Moy, em biết, thật ra thì Phong Dực vẫn còn nhớ em, chỉ là anh ấy chưa tin em, cho nên…..”
Doãn Tinh và Phong Dực cùng có một cái tật xấu, đó là không tin tưởng lẫn nhau, bọn họ cũng không cho rằng người đối phương yêu là mình.
"Tôi đã sớm biết chuyện này, cho nên mới nhờ giám đốc sắp xếp cho Tuyết Vi với Phong, muốn Phong cảm nhận được sự khổ cực của em ở học viện Hepburn, tiện thể cho cậu ấy biết em đã vì cậu ấy mà ngậm đắng nuốt cay, tôi cùng giám đốc muốn hai người học cách tin tưởng lẫn nhau, may mắn là hai người đã thông qua khảo nghiệm.”
Thì ra là tất cả đều là sắp xếp của thầy Moy, thầy Moy thật đúng là tính tình cổ quái.
Thầy Moy thường làm chuyện cổ quái người khác không thể hiểu được, nhưng sao giám đốc cũng muốn góp vui sao?
Phong Dực lắc đầu một cái, nhưng vẫn cảm ơn Moy đã giúp đỡ làm sáng tỏ tình cảm của anh với Doãn Tinh.
"Thầy Moy, cám ơn anh." Phong Dực thật lòng cảm kích.
"Phong, Tinh là học sinh mà tôi tâm đắc nhất, sau này cậu phải quý trọng cô ấy, cô ấy đã vì cậu mà chịu nhiều đau khổ, cậu phải đối xử tốt với cô ấy, đừng để chuyện Tuyết Vi xảy ra lần nữa, biết không?”
"Thầy Moy, chúng em biết!" Doãn Tinh không đành lòng nhìn Phong Dực bị Moy mắng, cô vội vàng kéo cánh tay Moy làm nũng.
Lúc này, nghi thức hôn lễ chuẩn bị bắt đầu, Mulberry Vous Veinard cùng Quốc vương Lan Terry làm chủ hôn cho Doãn Tinh cùng Phong Dực, Doãn Tinh mặc Tử Luyến mà Phong Dực thiết kế cho cô gương mặt tràn đầy hạnh phúc.
Sau khi nghi lễ kết thúc mỹ mãn, Phong Dực kéo Doãn Tinh đi tiếp nhận lời chúc phúc của tất cả mọi người.
Mulberry Vous Veinard và Lan Terry cũng chúc mừng bọn họ.
"Doãn Tinh, sau khi cưới có thể bắt tay vào chuyện sáng lập thương hiệu cá nhân, đừng vì chuyện kết hôn mà quên đi sự nghiệp của mình nhé.” Mulberry Vous Veinard cười nói.
Doãn Tinh cười cười nhìn Mulberry Vous Veinard, "Giám đốc à, thật ra thì sự nghiệp của tôi chính là Phong, ý định sau này của tôi chính là phu xướng phụ tùy."
"Doãn Tinh, chúc mừng cô đã tóm được Phong của chúng tôi.” Ba người vệ sĩ kia cũng chúc mừng đôi vợ chồng trẻ.
Trong hôn lễ mỗi người đều chúc mừng cô và Phong Dực thì bất chợt Doãn Tinh nhớ tới Tuyết Vi. Cô cảm thấy thật có lỗi với Tuyết Vi, Tuyết Vi vốn nên là của Phong Dực giờ phúc này hẳn là đang cặm hận cô lắm?
Phong Dực vì cô mà chuẩn bị lễ phục Tử Luyến, trên gương mặt hạnh phúc của Doãn Tinh nở nụ cười, nhưng chống lại ánh mắt tràn đầy độc ác ghen tị không thể tha thứ được của Tuyết Vi khiến cô phát run, nhưng vừa nghĩ tới mộng đẹp đã trở thành sự thật, được gả cho Phong Dực sau ba năm chờ đợi cực khổ, cho dù muốn cô trả giá thế nào cô cũng cam tâm tình nguyện.
Rốt cuộc, Doãn Tinh cũng không cần phải lo lắng ánh mắt độc ác của Tuyết Vi đeo bám cô vì Phong Dực đã ôm cô tiến vào tân phòng.
"Phong, những ngày sóng gió cuối cùng cũng đã trôi qua.” Doãn Tinh nghẹn ngào ôm lấy cổ Phong Dực, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt vùi sâu vào lòng anh.
"Tinh, tình yêu của anh, thật xin lỗi! Anh sẽ không bao giờ để em chịu khổ nữa!”
Nghe được lời lẽ thâm tình của Phong Dực, Doãn Tinh chớp đôi mắt đong đầy lệ mỉm cười với anh.
"Sự cố gắng của em rốt cuộc cũng được ông trời cảm động rồi!”
"Sự chờ đợi của anh cũng đã được ông trời nhìn thấy. Tinh, chúng ta đừng lãng phí thời gian nói chuyện này nữa, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, anh còn chiêu thứ hai chưa dạy em đó.”
"Phong, em mệt quá, em muốn ngủ thôi.”
Doãn Tinh xấu hổ rời khởi lồng ngực Phong Dực, sau đó trốn vào trong chăn.
"Tinh, em còn chưa có tắm mà!" Trong mắt chứa một nụ cười tinh quái, Phong Dực cởi quần áo của mình ra, sau đó nhanh như chóp kéo Doãn Tinh vào trong ngực mình.”
"Phong, em…..Anh thật háo sắc.”
"Anh không háo sắc sao có thể trở thành chồng của tác giả ngôn tình như em đây!” Nói xong liền cười, sợ cô mệt mỏi, Phong Dực cẩn thận từng li từng tí ôm cô vào phòng tắm.
"Phong, tự em tắm được rồi, anh ra ngoài đi!” Nhìn nụ cười tinh quái trên mặt anh, tất cả mệt mỏi trên gương mặt của Doãn Tinh liền biến mất, cô ngượng ngừng đẩy ngực anh ra.
Phong Dực lại tự nhiên đưa tay đặt lên người cô, cởi bỏ lễ phục xuống, bàn tay bao trọn nơi tròn trịa của cô.
"Phong, đây là phòng tắm!" Doãn Tinh không nhịn được hít sâu vào một hơi, cảm giác sau mông như bị một vật cứng chọc vào khiến cô không thể động đậy.
Toàn thân Doãn Tinh bỗng run lẩy bẩy.
"Ưm......Phong, người em chưa sạch sẽ đâu.” Cô còn chưa có tắm, anh đã ngậm nụ hoa ướt mồ hôi của cô.
"Tinh, em thật đẹp, nơi này của em vì anh mà đứng thẳng rồi...” Phong Dực dùng ngón tay ấn nụ hoa rồi ve ve nó.
"A......Đau......Phong......."
"Em vẫn ngọt ngạo như vậy, ngây ngô như vậy, phản ứng của em vẫn giống như con gái mới lớn, làm cho anh muốn khám phá, yêu thương vuốt ve... Tinh, rên cho anh nghe đi!”
Hai tay Phong Dực vòng qua nách cô, trượt thẳng xuống bắp đùi trong của cô, làn da thịt mềm mại khiến cho thần trí người ta điên đảo, anh muốn thăm dò nên nơi cất giấu kho báu kia của cô.
"Tinh, chỗ này của em bót quá...”
Bàn tay Phong Dực vừa chạm vào đài hoa khiến cô khẽ run, một ngón tay đưa vào trong hang động chật hẹp của cô, môi lưỡi nóng rực liếm mút trêu chọc nụ hoa ngày càng cao vút.
"Phong của em......Em muốn anh!”
Doãn Tinh không chịu nổi loại hấp dẫn này, không nhịn được ưỡn cong người xin Phong Dực cho vào sâu hơn nữa.
"Tinh, nhanh như vậy đã muốn sao? Em yên tâm, anh sẽ thỏa mãn em!”
Phong Dực lấy vật nóng rực của mình đặt nơi cửa huyệt cô, sau đó đẩy nhẹ một cái liền tiến vào cửa huyệt của cô.
"Ứm......" Doãn Tinh phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng.
Phong Dực đưa ngón trỏ bỏ vào trong miệng Doãn Tinh để cho cô mút.
"Tinh, nước của em ướt hết ngọn đuốc của anh rồi, hút mạnh vào....Ưm.....” Toàn thân cơ thể Phong Dực như sắp bùng nổ, anh khàn giọng gầm gừ.
"Ưm......." Toàn thân Doãn Tinh giống như bị thiêu đốt, nhưng cô cũng thấy rất dễ chịu!
"Thích không?" Giọng nói trầm thấp của anh phả vào bên tai Doãn Tinh.
"Phong......Em rất dễ chịu......."
Doãn Tinh đong đưa thân thể theo mỗi chuyển động của Phong Dực .
Phong Dực ép thân thể cô vào bồn tắm, cố hết sức xỏ xuyên qua cơ thể cô.
"Á......Phong......."
"Tinh, chuyện tối nay chúng ta còn chưa xong đâu, em cứ từ từ mà hưởng thụ!”
Bể dục sôi trào, đêm nay chẳng những Phong Dực dạy cho Doãn Tinh chiêu thứ hai mà còn rất nhiều chiêu khác, khiến cô không ngừng rên rỉ.
***
Sau kết hôn hơn một tháng, lần đầu tiên Phong Dực rời giường ban đêm đến phòng của Tuyết Vi.
Bên cạnh vẻ đẹp động lòng người, Tuyết Vi còn là một tài năng hiếm có, phá vỡ ý nghĩ bình hoa xinh đẹp nhưng vụng về trong truyền thuyết.
Nhưng mà vì Phong Dực cô không thể không nổi lên tâm cơ.
Phụ nữ xinh đẹp luôn giống như độc dược.
Vì lời nhắn của Mulberry Vous Veinard, cũng lo lắng nếu Doãn Tinh biết chuyện sẽ ghen tuông cho nên Phong Dực quyết định đến gặp Tuyết Vi bàn chuyện công việc.
"Phong, sao anh lại tới đây?"
Tuyết Vi không ngờ sau khi kết hôn cùng Doãn Tinh, Phong Dực sẽ chủ động tìm đến cô, hơn nữa còn tới phòng của cô, trong lòng cô thoáng hiện một tia vui vẻ.
"Đến thăm bạn bè một chút.” Phong Dực rất dịu dàng với phụ nữ.
Tuyết Vi nghe vậy thu lại vẻ mặt vui vẻ, khuôn mặt chim sa cá lặn thoáng hiện nét đượm buồn, “Em nghĩ rằng trong lòng anh chỉ có Doãn Tinh không thèm để mắt tới bất kỳ người phụ nữ nào khác chứ.”
Ai nấy đều có thể thấy được Phong Dực cưng chiều Doãn Tinh như thế nào.
"Cô ấy là vợ tôi.” Phong Dực không muốn thể hiện quá nhiều tình cảm của mình.
Phong độ mê người, tuấn lãng hiên ngang, một thân quần tây áo trắng càng tôn lên vóc người tuấn tú, ánh mắt xanh dương sâu thẳm tràn ngập dịu dàng, Tuyết Vi cực kỳ thông minh có thể đọc ra được ánh mắt sáng lấp lánh đó vì ai mà lóe lên.
Cô thầm thở dài một hơi, “Phong, nếu đã có Doãn Tinh rồi, vậy đêm nay anh tới là......”
"Giám đốc cố tình muốn hai chúng ta hoàn thành một tác phẩm, tôi tới muốn tìm em thảo luận một chút.” Bởi vì mỗi giây phút anh đều dành cho cô gái Châu Á nhỏ của mình, tối nay nhân lúc Doãn Tinh ngủ sớm anh mới đến tìm Tiểu Vi.
Thì ra là vì công việc. Trong mắt Tuyết Vi lóe lên một tia thất vọng.
"Phong, thì ra tối nay anh tới tìm em là vì công việc.”
"Tiểu Vi, tôi không hy vọng bất kỳ ai làm tổn thương tới vợ mình, việc lần trước tôi biết rõ là em không cố tình, cho nên mới cho em thêm một cơ hội. Tiểu Vi, tôi hy vọng em có thể trở thành bạn với Doãn Tinh, chỉ cần em bỏ qua khó chịu trong lòng làm bạn với cô ấy, em cũng sẽ giống tôi, phát hiện ra cô ấy rất tốt bụng với mọi người. Cô ấy rất đơn thuần ngây thơ không có tâm cơ.”
Trải qua sự việc lần trước cùng với nghe Mulberry Vous Veinard và thầy Moy kể lại toàn bộ câu chuyện, anh mới biết mình thật sự đã hiểu lầm Doãn Tinh.
Sắc mặt Tuyết Vi liền thay đổi, khuôn mặt xinh đep hiện lên một tia nhếch nhác khó che giấu.
Cô thật sự nuốt không trôi những lời lẽ này, cá tính Phong Dực cô biết rõ hơn ai hết, anh và Doãn Tinh kết hôn, cô biết mình không thể nào níu được lòng anh, cho nên không thể không buông tha anh.
Cô cắn răng, nói với Phong Dực: "Phong, tối nay ngoài việc anh tìm em nói chuyện này, cũng muốn nói cho em biết chuyện của Doãn Tinh đúng không? Anh hy vọng em muốn tìm Doãn Tinh nói rằng em không cố ý, muốn làm bạn với cô ấy chỉ là vì muốn em xin lỗi cô ấy có đúng không?”
"Tiểu Vi, hai việc này anh đều mong em làm, anh không muốn lại có người làm tổn thương cô ấy.”
"Thật ra thì người có thể làm tổn thương cô ấy chỉ có mình anh, không có anh, bất kể ai cũng không thể làm tổn thương cô ấy được.”
"Tiểu Vi, tôi thành thật xin lỗi em, sau này tôi sẽ học cách làm sao để Doãn Tinh đừng vì tôi mà tổn thương nữa.”
Trong mắt Phong Dực tràn đầy tình yêu dành cho Doãn Tinh.
Tuyết Vi thật sự ghen tỵ. Phong vốn là của cô, Doãn Tinh chẳng khác nào người phụ nữ độc ác chiếm đoạt Phong của cô, còn xúi Phong đến tìm cô, muốn cô đường đường là con gái công tước mà phải đi xin lỗi!
Khóe môi cô thóang hiện một nụ cười độc ác, tầm mắt vô tình nhìn thấy một bóng đen ngoài cửa, mà Phong Dực căn bản đưa lưng về phía cửa nên không phát hiện ra điều bất thường gì.
Tuyết Vi tà ác cười một tiếng, sau đó đi về phía Phong Dực, bất ngờ hôn lên môi anh, còn đưa tay kéo khóa quần anh xuống, to gan vuốt ve vật nam tính của anh, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khiến người khác nóng người.
"Tiểu Vi, em đừng như vậy......." Phong Dực muốn cự tuyệt, nhưng sinh mạng đang ở trong tay Tuyết Vi.
"Phong, tin em đi, chúng ta có thể thỏa mãn lẫn nhau, Doãn Tinh tuyệt đối không thể cho anh cảm giác vui vẻ ham muốn đâu, cô ấy là người Châu Á giả mù sa mưa sao có thể thỏa mãn được anh.”
"Tiểu Vi, mặc dù Doãn Tinh không thể thỏa mãn được tôi, nhưng......."
"Phong Dực, em hận anh!"
Lời Phong Dực còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng khóc lẫn lời oán trách của Doãn Tinh.
Phong Dực cuống quít đẩy Tuyết Vi ra, kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Doãn Tinh.
"Tinh!"
"Phong Dực khốn kiếp. Nếu tôi không thể thỏa mãn được anh, vậy anh cưới Tuyết Vi là được rồi, tôi muốn ly hôn với anh!” Nói xong Doãn Tinh không thèm để ý đến tiếng gọi của Phong Dực, quay đầu chạy thục mạng.
"Tinh......."
Phong Dực muốn đuổi theo nhưng bị Tuyết Vi kéo lại.
"Phong, cô ấy căn bản không phân biệt được phải trái, người phụ nữ ngu xuẩn không biết nhận xét tình huống! Qua việc này, em quyết định về nhà, tặng anh cho người phụ nữ ngu ngốc kia!”
Tuyết Vi cuối cùng cũng xóa tan mối hận trong lòng rồi, chỉ cần có thể khiến Doãn Tinh khổ sở là đươc rồi, kết quả của việc chiếm đoạt Phong Dực của cô.
Phong Dực liếc nhìn Tuyết Vi. Anh hiểu rõ cá tính của Tiểu Vi, anh biết bản chất của Tiểu Vi không xấu, chỉ là quá cao ngạo, vì sợ sau này cô sẽ gây bất lợi cho Doãn Tinh nên anh chỉ có thể tiếp tục đối mặt với cô.
"Phong, chúng ta tiếp tục thảo luận, coi như anh bồi thường cho em, một đêm thôi được không? Dù sao người phụ nữ ngu ngốc kia cũng đã là vợ anh rồi, anh còn lo lắng gì chứ?”
Vì Doãn Tinh, Phong Dực đành miễn cưỡng gật đầu, trong chuyện này cũng bởi vì có liên quan đến bản thiết kế mà anh cảm thấy rất hứng thú, nhưng anh lại không hề biết Doãn Tinh vừa trở về phòng lập tức thu dọn hành lý, nhân tiện viết một lá đơn ly hôn rồi tự mình ký tên lên sau đó nhờ Moy chuyển tới cho anh, còn mình thì lên máy bay trở về Đài Loan.