Lúc Quỳnh Chi về đến nhà thì cũng đã xế chiều.
Gần đến phòng của mình, cô nhìn thấy Minh Triết đang đứng trước cửa, chân bắt chéo lại, lưng tựa vào tường, mặt cứ hằm hằm trông rất khó ở.
Nhìn thấy Quỳnh Chi đi tới, Minh Triết liền duỗi chân ra chặng đường cô lại.
Sau đó cau mày, lớn giọng hỏi : “ Cô đi đâu mà giờ mới về vậy hả ?”
Quỳnh Chi nói : “ Tôi đi qua nhà bạn, lúc đi có xin phép mẹ rồi.
”
Minh Triết nghe vậy càng khó chịu hơn : “ Ủa, tôi là chồng chưa cưới của cô, mà cô xin phép mẹ là sao vậy ?”
Hôm nay tâm trạng của Quỳnh Chi không được tốt cho lắm, nên không thèm để ý anh ta, cô giơ chân cao lên bước ngang qua rồi mở cửa đi thẳng vào phòng của mình.
Quỳnh Chi mở tủ lấy quần áo rồi đi tắm.
Minh Triết nhìn cánh cửa đóng sầm lại thì ngơ ngác, đây là lần đầu tiên có người dám ngó lơ anh, càng nghĩ lại càng ngày tức.
Mấy phút sau, Quỳnh Chi từ phòng tắm bước ra.
Điều khiến cô không khỏi giật mình là Minh Triết cũng ở trong phòng.
Cô hốt hoảng hỏi : " Sao anh lại vào phòng của tôi ?"
Anh ta ngang ngược nói :" Nhà này của tôi, tôi muốn vào đâu là quyền của tôi, cô cản được ?"
Quỳnh Chi không nói nên lời.
Được rồi, nhà của anh ta, anh ta muốn ở đây cô không có quyền đuổi.
Minh Triết giả vờ như không để ý đến cô, trèo lên giường ngồi bấm điện thoại.
Quỳnh Chi cũng không để ý đến anh ta nữa.
Cô mặc kệ, để cho anh ta ngồi chừng nào chán thì đi sẽ tự động đi về.
Cô không tin là tối nay anh ta sẽ ngủ lại đây đâu.
Sau đó, Quỳnh Chi đi lại mở cái túi nilon mà cô để ở trên bàn lúc nãy, trong đó có vài lon bia.
Cô cầm một lon lên sau đó khui ra uống.
Minh Triết nghe tiếng khui nắp lon bia thì ngước lên nhìn, không khỏi sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
“ Cô….
.
” Anh bị bất ngờ đến mức không nói được gì.
Quỳnh Chi quay qua thấy Minh Triết đang nhìn chằm chằm vào cô, tưởng anh ta cũng muốn uống, cô có lòng tốt cầm một lon bia rồi thẩy lên giường cho anh ta.
Lon bia rơi xuống giường, lăn lăn vài vòng rồi mới đến chỗ Minh Triết.
Minh Triết cầm lon bia lên, nhìn một hồi rồi nói : “ Đây là người vợ hiền lành, ngoan ngoãn mà mẹ tôi muốn cưới về đó sao ? Cô có tin là bây giờ tôi dẫn mẹ vào đây bắt quả tang tại trận cô không ? Cô có tin là để mẹ tôi thấy cảnh này thì cô khỏi bước vào nhà này nữa luôn không ?"
Quỳnh Chi không thèm để ý, đưa lon bia lên miệng uống thêm một ngụm nữa.
Minh Triết nhìn thấy cảnh này thì bất lực hét lên : “ Nè, cô sợ tôi một chút có được không vậy hả ?”
Quỳnh Chi bước về phía giường ngủ, chậm rãi xuống bên mép giường, quay sang nói : “ Sao anh lắm lời thế ? Rốt cuộc có uống không ? Không uống thì trả lại tôi.
”
Minh Triết nào chịu nghe lời cô mà trả lại đồ.
Anh liền khui lon bia ra rồi uống chung luôn.
Hớp hết mấy ngụm bia, Minh Triết cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Khi quay trở lại, trong tay anh đã cầm thêm một dĩa khô mực vừa mới nướng, còn nóng hổi, thơm phức.
Anh để dĩa khô mực xuống, cũng không phải là người không biết điều, có qua thì sẽ có lại, anh đưa cho Quỳnh Chi một miếng.
Hai người cứ thế mở bàn nhậu ngay trong phòng, âm thanh cụng lon bia nghe cũng rất xôm tụ.
Quỳnh Chi dựa lưng vào thành giường, bất giác nói : “ Anh có biết vì sao tôi lấy anh không ?”
Minh Triết cắn một miếng khô mực, lắc đầu nói : “ Làm sao tôi biết.
”
Lúc này, cô mới lấy một tấm ảnh ra đưa cho Minh Triết.
Minh Triết sau khi xem xong tấm ảnh thì không khỏi sững sờ.
Quỳnh Chi mới nói : “ Giống lắm phải không ? Nếu anh có thêm một cái nốt ruồi ở dưới cằm nữa thì sẽ càng giống anh ấy hơn.
”
Bây giờ, Minh Triết mới hỏi : “ Anh ta là ai ?”
Quỳnh Chi mỉm cười đáp : “ Là người mà tôi yêu nhất.
”
Minh Triết nhìn cô, không hiểu sao khi nghe câu đó xong, trong lòng anh lại có chút khó chịu.
Một lúc sau, anh mới hỏi : “ Vậy sao cô không cưới anh ta đi ?”
Quỳnh Chi lắc đầu, giọng cũng bị nghẹn đi đôi chút : “ Không cưới được nữa, hai năm trước, anh ấy bị tai nạn giao thông…mất rồi.
”
Minh Triết sửng sốt nhìn cô.
Như thể cuối cùng cũng phát hiện ra một bí mật động trời nào đó, anh nói : “ Cho nên, cô muốn cưới tôi là vì tôi giống anh ta, muốn nhìn thấy bóng dáng của anh ta qua tôi ?”
Nói ra câu này xong, trong lòng anh càng lúc lại càng cảm thấy khó chịu, khó chịu đến không thở nổi.
Quỳnh Chi gật đầu, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên, nước mắt từ từ lăn xuống gò má.
Minh Triết quay mặt sang hướng khác, không muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, lon bia anh cầm trên tay không biết từ khi nào đã bị anh bóp đến nhéo mó khó coi.
Quỳnh Chi lau nước mắt trên má, nói với Minh Triết hai chữ : “ Xin lỗi !”
Minh Triết im lặng không đáp lời.
.