Đến buổi tối.
Trước khi đi ngủ, Quỳnh Chi mở ngăn kéo tủ lấy thuốc ra uống.
Đúng vào lúc này, cửa phòng lại bị mở ra.
Minh Triết bước vào làm cô giật mình đến mức làm rơi vỉ thuốc xuống dưới sàn.
Cô vội nhặt vỉ thuốc lên rồi hỏi : " Sao anh lại vào phòng của tôi ?"
Minh Triết thản nhiên trả lời : " Tôi thấy cô không khoá cửa, tưởng cô đang đợi tôi."
Minh Triết bước lại gần cô một chút, quan tâm hỏi : “ Cô bị bệnh ?”
Quỳnh Chi lắc đầu nói : “ Không có.”
“ Chứ cô vừa mới uống là cái gì ?” Anh hỏi.
“ Thuốc tránh thai.” Cô thản nhiên nói như thể đây là một chuyện rất bình thường.
Minh Triết nghe xong thì cau mày, tức giận hỏi lại : “ Cô nói cái gì cơ ?”
Cô quay sang nhìn anh ta, khó hiểu hỏi : “ Anh có cần phản ứng thái quá đến như vậy không ?”
“ Tôi phản ứng thái quá sao ?”
Cô thở dài nói : “ Tôi đang còn đi học, chưa thể mang thai bây giờ."
Ngừng một chút cô lại nói tiếp : " Nếu như, tôi sinh một đứa trẻ ra, để nó sống trong một mái nhà mà ở đó ba mẹ của nó không hề có tình cảm với nhau, anh nghĩ có sẽ thực sự thấy hạnh phúc.
Hơn nữa, anh nhìn anh bây giờ đi, chỉ biết ăn chơi lêu lổng, lười biếng ở nhà thì anh nghĩ anh có thể làm một người ba tốt sao ?”
Minh Triết dù rất tức giận, nhưng những lời đó của cô, anh không thể cãi lại một câu nào.
Quỳnh Chi thật sự không muốn làm ầm ĩ chuyện này lên rồi đến tai mẹ chồng cô, nên cô quyết định kết thúc cuộc cãi vã ở đây, tắt đèn rồi lên giường đắp chăn ngủ.
Minh Triết nhìn bóng lưng đang xoay về phía của anh, vẫn không cam tâm, thấp giọng hỏi : “ Không có tình cảm, vậy chuyện phát sinh giữa tôi và cô tối hôm qua thì sao?”
Quỳnh Chi nhàn nhạt trả lời : “ Tôi và anh dù sao cũng là vợ chồng chưa cưới, giải quyết nhu cầu sinh lý cho nhau, cái này cũng là chuyện rất bình thường.”
Hai bàn tay của anh lúc này đã cuộn chặt lại, cảm thấy mình đã bị người phụ nữ này chơi một vố lớn, vừa bị xem như là người thay thế vừa bị coi như là công cụ để giải quyết nhu cầu.
Thật sự lần này đã bị mất cả chì lẫn chài.
Bỗng nhiên, chiếc chăn đang đắp trên người Quỳnh Chi bị Minh Triết kéo xuống giường.
Quỳnh Chi chưa kịp hốt hoảng đã bị Minh Triết đè lên người.
Cô vội vàng đẩy anh ra : “ Anh đang làm cái gì vậy hả ?”
Minh Triết ghì chặt hai tay cô xuống giường : “ Không phải như cô nói sao ? Giải quyết nhu cầu sinh lý thôi.”
Cổ tay có chút đau, Quỳnh Chi giãy dụa muốn thoát khỏi anh ta.
Minh Triết nhìn cô, cau mày hỏi : “ Không phải cô đã uống thuốc rồi sao ? Còn sợ cái gì nữa ?”
Tay của anh luồng vào trong áo cô.
Bàn tay của người đàn ông không giống như phụ nữ, to lớn hơn cũng thô ráp hơn.
Anh vuốt ve eo của cô khiến cô ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Hành động tiếp theo càng quá quắc hơn, tay của anh ta hướng lên trên, nắm lấy ngực cô rồi bóp mạnh một cái.
Quỳnh Chi không chịu nổi kích thích, cắn chặt môi để không phát ra âm thanh nào.
Cô nắm lấy tay của Minh Triết đang để trên ngực mình, muốn gỡ tay ra nhưng không được.
Cách một lớp vải, cô có thể cảm nhận được những ngón tay của anh ta đang dùng sức nắn bóp, nhưng mà ở trong tư thế này, cô đang nắm lấy tay anh ta hệt như đang cổ vũ cho hành động phóng đãng này của anh ta.
Quần áo trên người cô từ từ bị anh cởi xuống, da thịt trắng nõn cũng vì thế bị phơi bày dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, hấp dẫn giống như một món ăn ngon đang chờ đợi người ta đến thưởng thức.
Minh Triết không nhịn được mà cúi xuống hôn lên người cô, những nơi mà nụ hôn của anh đi qua đều sẽ để lại một dấu đỏ đỏ chói mắt.
Minh Triết cũng cởi hết quần áo trên người, sau đó kéo cô ngồi dậy, để cô lên đùi mình.
Ở tư thế này, hai người dường như đang dính chặt lấy nhau, phía bên dưới đang va chạm, nóng đến rạo rực.
Lúc này, cô có thể thấy được sự điên cuồng đang dần hiện lên trong mắt anh khiến cho cả người cô vô thức mà run rẩy, cố gắng không để cho nước mắt trào ra bên ngoài.
" Cô khóc cái gì ? Sướng đến phát khóc à ?" Giọng của anh vang lên, mang theo sự giễu cợt, cùng với sự phóng túng không hề che giấu.
Minh Triết nắm lấy eo cô, không ngừng di chuyển, nâng lên hạ xuống một cách nhịp nhàng.
Ở khoảng cách này, cô có thể nghe rõ từng hơi thở hỗn loạn, nặng nề của anh ta đang vang lên bên tai.
Quỳnh Chi nắm chặt vai anh, thân thể bây giờ không phải do cô điều khiển nữa, môi dưới lúc này đã bị cô cắn đến trắng bệch.
Nhìn biểu cảm trên mặt cô, Minh Triết khẽ cười, giọng cũng trầm khàn hơn đôi chút : “Quỳnh Chi, cô cũng đâu phải loại con gái hiền lành, ngoan ngoãn gì đâu.
Diễn trước mặt mẹ tôi à ? Nhưng mà cô không qua mặt được tôi rồi.”
Anh dừng lại một chút, giận dữ nói : “ Cô có biết từ trước đến giờ chưa có ai dám chọc vào tôi không ? Cô lại dám ? Càng ngày cô lại càng làm cho tôi thấy chán ghét cô hơn.”
Quỳnh Chi trừng mắt nhìn anh ta : “ Nếu chán ghét như vậy thì buông tôi ra .”
Cô thật sự rất muốn đẩy anh ta ra sau đó tát cho anh ta một bạt tay, nhưng không hiểu sao cơ thể của cô lúc này lại mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
“ Buông cô ra thì quá hời cho cô rồi.” Anh ta cười khẽ, sau đó vùi mặt vào hõm cổ của cô, vừa hôn vừa cắn một cách mạnh bạo.
Hai tay anh lại lần nữa nắm lấy eo cô, tốc độ lần này còn nhanh hơn lúc nãy, âm thanh da thịt va chạm vào nhau cũng vì thế mà vang dội hơn.
Quỳnh Chi bị làm đến mức cả người chẳng còn chút sức lực nào, mê man nằm ở trong lòng ngực của anh..