Lửa Gần Rơm


Quỳnh Chi bước vào phòng, nhìn thấy người chồng sắp cưới của mình  đang   nằm trên giường, ánh mắt chăm chú vào màn hình điện thoại, khi  cô bước vào cũng chẳng ngẩn đầu nhìn.
Nói đến người chồng sắp cưới này, cô cũng chỉ gặp mặt được không quá ba lần.
Lễ đính hôn diễn  ra một cách chớp nhoáng, cô hoàn toàn không biết gì nhiều về anh ta.
Bây giờ, chẳng khác gì hai con người xa lạ bị bắt ở chung với nhau.
Quỳnh Chi đi lại để  tấm thẻ ngân hàng  trên tay xuống gần chỗ của anh, rồi nói : “ Cái này là tiền  lúc nãy mẹ đưa cho tôi.”
Nói xong, cô cũng không thèm để ý đến anh ta sẽ nói gì liền xoay người  lấy quần áo đi vào phòng tắm, tắm rửa cho sạch sẽ.
Sau khi tắm xong cô bước ra ngoài, nhìn thấy tấm thẻ vẫn còn nằm y ở chỗ cũ, không hề có dấu hiệu xê dịch gì.

Cô cũng lười để ý, chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi đi lại trước gương cầm lược chải tóc.


Lúc này, người đàn ông đang ngồi trên giường bỗng nhiên lên tiếng, lời lẽ cố ý châm chọc : “ Cô giả vờ cái gì ? Không phải muốn gả vào nhà này là vì tiền sao ? Tiền đó, sao không lấy đi ? ”
Quỳnh Chi cau mày, xoay qua nhìn anh ta.
Anh ta nhìn thấy sắc mặt của cô đang tối sầm lại thì cười khẩy nói tiếp : “ Sao hả, hay là chê tiền không đủ ?”
Chưa để anh ta nói hết câu, Quỳnh Chi đã tức giận lên tiếng : “ Trần Minh Triết, dù sao bây giờ tôi cũng là vợ chưa cưới của anh rồi, anh nên tôn trọng tôi một chút.”
“ Tôn trọng ? Cô cũng xứng với hai chữ này sao ? ” Trên khóe môi anh ta mang theo nụ cười giễu cợt, nói tiếp : “ Gia sản của Trần gia có ăn ba đời cũng không hết, tôi lại là con một trong nhà nữa, khỏi cần phải sợ tranh gia sản với ai, có phải bây giờ cô đang vui sướng lắm  đúng không ? Cô sắp được làm vợ của tôi rồi đấy….   Thứ con gái hám tiền như cô, tôi đã gặp qua rồi, không qua mắt được tôi đâu, còn ở đó mà làm ra vẻ thanh cao.”
Anh ta  tiếp tục hùng hổ đứng dậy bước tới siết chặt lấy cổ tay cô mà  nói : “ Tôi nói cho cô biết, dù cho cô có được mẹ tôi đồng ý, có được cưới hỏi đàng hoàng để vào cái nhà này đi chăng nữa thì tôi cũng không bao giờ coi cô là vợ của tôi đâu, biết chưa?”
Trong lúc anh ta đang buông ra những lời khó nghe đó, thì Quỳnh Chi đã  với tay cầm lấy cái bình nước, không hề chần chừ, cô hắt thẳng nước ở trong bình vào mặt anh ta.

Chẳng  hề có một chút lo sợ, cô  hỏi : “ Anh đã bình tĩnh chưa ?”
Minh Triết bị hắt  nước vào mặt xong thì sững sờ, vừa bị bất ngờ vừa bị sốc đến mức đứng hình mất vài giây.
Anh không thể ngờ, cô ta lại dám hất nước vào mặt anh.

Đáng lẽ ra, cô ta phải giả vờ đáng thương trước mặt anh chứ.
Đằng này, nó lại không giống như anh đã tưởng tượng.
Rồi Minh Triết tức giận nói : “ Cô dám…”
Nhưng  Quỳnh Chi đã ngắt lời của anh, cô dõng dạc bảo : “ Trước khi anh tức giận mắng tôi thì nên suy nghĩ đi đã, bây giờ có lẽ mẹ vẫn chưa đi ngủ, nếu mẹ nghe thấy tiếng ồn ào từ phòng này phát ra thì  mẹ có ngồi im được không, hay sẽ đi qua bên đây ? Trong tình huống này, anh  nghĩ xem mẹ sẽ bênh ai ?”
“ Mẹ là mẹ của tôi, đương nhiên sẽ bênh tôi.” Nói ra lời này, chính bản thân Minh Triết cũng không mấy tự tin cho lắm.

Ai mà không biết, mẹ của anh rất ưng ý cô con dâu còn chưa cưới vào nhà này.


Ai mà không biết, mẹ của anh một hai đòi cưới cô con dâu này về cho bằng được.
 Giá trị của cô con dâu này trong lòng mẹ chắc chắn không thể xem thường.
Quỳnh Chi nhướng mày, không hề chịu thua nói : “ Vậy thì cứ thử xem.”
Trên mặt  cô bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười gian ác, sau đó hét lên : “ Mẹ ơi !!!”
Minh Triết bị cô doạ đến mức vội vàng bịt miệng cô lại : “ Cô im lặng cho tôi !”
Không biết có phải mẹ chồng vẫn luôn nấp sẵn ở ngoài hay không, vừa nghe tiếng của cô đã vội vàng đi qua gõ cửa  phòng : “ Có chuyện gì vậy hai đứa ? Minh Triết con ăn hiếp Quỳnh Chi có phải không ? Mở cửa ra cho mẹ !”
Mẹ chồng đập cửa liên hồi, không thấy ai mở cửa, liền tức giận bảo : “ Mẹ có chìa khoá phòng đó, không mở  cửa ra thì mẹ xông vào đó.”
Nghe tiếng len ken của chìa khoá, Quỳnh Chi đắc ý nhìn người đối diện.

Còn  người đối diện lúc này sắc mặt trông có vẻ rất khó coi, trông như muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi vậy.
Quỳnh Chi càng nhìn thấy anh ta như vậy thì càng thích thú mà mỉm cười.
Minh Triết trừng mắt nhìn cô.

Trong tình huống này chỉ còn một cái duy nhất để chữa cháy thôi.

Rất tứt khoát, anh bế Quỳnh Chi lao đến bên giường, nằm đè lên người cô, sau đó với tay lấy chăn trùm kín cả hai lại.
“ Anh làm cái gì vậy hả ?” Cô hoảng hốt, đẩy anh ta ra.
Minh Triết càng ghì chặt cô hơn, cảnh cáo : “Cô im lặng cho tôi !”
“ Anh có buông ra hay không ?” Vừa dứt câu, Quỳnh Chi đã giơ chân đạp lên bụng anh ta một cái.
Quỳnh Chi động thủ không hề nương tay khiến Mình Triết bị đau đến nhăn mặt mà rên rỉ một tiếng.
Nhưng anh vẫn nhất quyết không buông cô ra, cảnh cáo : “ Tốt nhất là cô nên hợp tác một chút, nếu không thì đừng có trách.”
Lúc này, cửa phòng bị mở tung ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận