Kết thúc kỳ nghỉ lễ, mọi người thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Đến giờ cơm chiều.
Mẹ chồng vẫn còn hậm hực vì cái chuyện Minh Triết méc với ba nó.
Bà thật sự nuốt không trôi cơm : “ Con trai, con thật có hiếu với mẹ”
Minh Triết bên đây đã buông đũa xuống, nói với mẹ : “ Mẹ à, mẹ cũng đã có tuổi rồi đấy.”
“ Có tuổi thì đã sao ? Con nên nhớ, mẹ là người đẻ ra con đó, dám ngồi ở đây mà nói như vậy với mẹ à ?”
Minh Triết nhăn mặt nói : “ Con mặc kệ, mẹ muốn làm sao thì tùy mẹ nhưng đừng có làm hư vợ con.”
Quỳnh Chi bên này không khỏi sững sờ, vì tự nhiên bị lôi kéo vào cuộc cãi vã của hai người họ.
Bữa cơm kết thúc không mấy suôn sẻ.
Quỳnh Chi tắm rửa sạch sẽ xong thì bước ra ngoài.
Minh Triết đang ngồi chơi game trên giường của cô, đã vậy nửa thân trên còn để trần, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi.
Quỳnh Chi cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng góp ý : " Này, anh đi vào phòng của tôi thì ăn mặc cho đàng hoàng được không vậy ?"
Minh Triết rời mắt khỏi màn hình điện thoại, ngước lên nhìn cô, giở giọng lưu manh nói : " Tôi còn mặc là mừng cho cô rồi đấy."
Quỳnh Chi có chút nói không nên lời, mà có lẽ cũng đã quen với mấy lời lẽ như này của anh ta, cho nên cô cũng sốc cho lắm.
Quỳnh Chi không để ý đến anh nữa, như thường lệ, cô mở tủ ra lấy thuốc uống.
Minh Triết thấy cô lại uống thuốc thì cau mày, khó chịu nói : “ Cô làm gì mà uống thuốc hoài vậy ?”
Quỳnh Chi trả lời : “ Thuốc tránh thai hằng ngày, mỗi ngày đều phải uống”
Minh Triết đập điện thoại xuống giường, bực mình nói : “ Cô uống như vậy không sợ bị vô sinh luôn sao ?”
“ Thuốc này khá an toàn .
Không chấp nhận với câu trả lời của cô, Minh Triết lớn tiếng bảo : “ Tôi nói cho cô biết, tôi là con trai một đó.
Cô mà cứ uống như vậy lỡ như bị vô sinh thì chẳng phải nhà của tôi bị tuyệt tự tuyệt tôn vì cô sao ?”
Quỳnh Chi thản nhiên trả lời, như thể đây là một chuyện hết sức đơn giản : “ Thì anh có thể đi lấy vợ khác mà..."
Cô suy nghĩ một chút rồi nói thêm : " Dù sao chúng ta vẫn chưa kết hôn."
Minh Triết bị cô chọc tức đến không nói nên lời, anh nằm lại xuống giường, xoay lưng về phía cô.
Quỳnh Chi thấy vậy cũng không nói gì nữa.
Cô tắt đèn sau đó leo lên giường nằm xoay lưng về phía anh, hai người cách nhau một khoảng khá xa.
Quỳnh Chi nhắm mắt lại, chuẩn bị đi vào giấc ngủ rồi, nhưng người bên kia vẫn đang lăn qua lộn lại không chịu ngủ.
Bất ngờ, Quỳnh Chi bị kéo vào lòng ngực của anh, cánh tay săn chắc đó có thể ôm trọn lấy cô.
Nụ hôn của anh rơi xuống má cô rồi kéo dài một đường xuống hõm cổ.
Minh Triết bắt đầu sờ soạng, cởi quần áo của cô xuống.
Đối với mấy chuyện chăn gối vợ chồng này, Quỳnh Chi không mấy kháng cự nhưng cũng không hăng hái làm theo.
Một lúc lâu sau mới kết thúc.
Cô bị giày vò đến mệt mỏi nằm gối đầu lên cánh tay của anh, vội vàng kéo chăn lên che đậy cơ thể đang trần trụi của mình lại.
Minh Triết cũng đầm đìa mồ hôi ôm cô vào lòng.
Trong hơi thở của anh mang theo dục vọng vẫn chưa vơi bớt, tất cả đều phả vào người cô, cháy bỏng và mãnh liệt như muốn thiêu đốt da thịt .
Đột nhiên, Minh Triết khẽ nói : “ Quỳnh Chi, đừng uống thuốc nữa ? Nếu cô có thai thì cứ nghỉ học, nhà này thiếu tiền để nuôi cô à...!Sao cô ngốc quá vậy, ở nhà sinh con làm mợ chủ chẳng phải sướng hơn sao ?"
Quỳnh Chi nhìn anh không chớp mắt.
Minh Triết liền nói : " Nhìn cái gì ? Tôi đang chỉ cô cách để vào làm dâu nhà giàu đó."
Quỳnh Chi cắn môi nói : " Tôi không muốn, phụ nữ vẫn nên có sự nghiệp riêng, có công việc để nuôi thân, không nên quá dựa dẫm vào đàn ông.
Với lại, nhà anh có nhiều tiền thì sao, ăn chơi phá của như anh thì có ngày cũng sẽ không còn đồng nào."
" Cô.." Minh Triết mặc dù rất tức giận, nhưng ngẫm nghĩ mấy lời đó xong, anh lại không cãi được câu nào.
Không thể cãi lại, anh liền kiếm chỗ xả.
Minh Triết hất tấm chăn trên người cô ra, sau đó cúi xuống cắn lên ngực cô một cái.
Anh ta cắn không quá đau, nhưng hành động rất nhanh và bất ngờ làm Quỳnh Chi giật mình nên la lên.
Minh Triết khá hài lòng, cười cười đắc ý :" Còn dám cãi không ?"
Quỳnh Chi cảm thấy quá vô lý, quá ấm ức.
Anh ta nói không lại cô thì giở trò hèn hạ này.
Cô không phục, trừng mắt nhìn anh ta.
Bấy giờ, cô vẫn có chút không tin được những lời mình vừa nghe thấy từ miệng anh, nên hỏi : “ Tại sao lại muốn có con ?”
Minh Triết cúi xuống nhìn cô, đưa bàn tay lên vuốt ve má cô, hôn lên mắt cô, khẽ nói : “ Chỉ là tự nhiên muốn nhìn thấy một đứa trẻ có nét giống như cô vậy, chắc sẽ rất đáng yêu.
Có được không ?”
Quỳnh Chi nhìn anh, kinh ngạc một lúc, sau đó lại né tránh không muốn trả lời câu hỏi của anh.
Minh Triết không hài lòng với thái độ này của cô, anh gấp gáp hỏi lại : “ Có được không ?”
Cô nói : “ Không biết.”
Anh liền hỏi : “ Tại sao lại không biết ?”
Quỳnh Chi định xoay người nhưng đã bị Minh Triết ngăn lại, anh dùng tay bóp má của cô, bắt cô đối diện trực tiếp với anh.
“ Trả lời tôi ! Tại sao lại không biết ?”
Quỳnh Chi cau mày : “ Anh mau bỏ tay ra coi.
“ Sao cô lại cứng đầu quá vậy hả ?” Minh Triết bất lực đành bỏ tay xuống.
Quỳnh Chi đẩy anh ta ra, nhưng đã nhanh chóng bị kéo trở lại, hai người cứ giằng qua giằng lại.
Cuối cùng, Minh Triết ôm cô vào lòng, thấp giọng nói : “ Thôi nào, không lộn xộn nữa, mệt rồi...!đi ngủ”
Lúc nãy đã bị hành cho rã rời, Quỳnh Chi cũng không còn nhiều sức lực để chống cự nữa, nằm trong lòng tay của anh ta một chút mà cô đã ngủ thiếp đi.