Nghe tiếng len ken của chìa khoá, Quỳnh Chi đắc ý nhìn người đối diện.
Còn người đối diện lúc này sắc mặt trông có vẻ rất khó coi, trông như muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi vậy.
Quỳnh Chi càng nhìn thấy anh ta như vậy thì càng thích thú mà mỉm cười.
Minh Triết trừng mắt nhìn cô.
Trong tình huống này chỉ còn một cái duy nhất để chữa cháy thôi.
Rất tứt khoát, anh bế Quỳnh Chi lao đến bên giường, nằm đè lên người cô, sau đó với tay lấy chăn trùm kín cả hai lại.
“ Anh làm cái gì vậy hả ?” Cô hoảng hốt, đẩy anh ta ra.
Minh Triết càng ghì chặt cô hơn, cảnh cáo : “Cô im lặng cho tôi !”
“ Anh có buông ra hay không ?” Vừa dứt câu, Quỳnh Chi đã giơ chân đạp lên bụng anh ta một cái.
Quỳnh Chi động thủ không hề nương tay khiến Mình Triết bị đau đến nhăn mặt mà rên rỉ một tiếng.
Nhưng anh vẫn nhất quyết không buông cô ra, cảnh cáo : “ Tốt nhất là cô nên hợp tác một chút, nếu không thì đừng có trách.
”
Lúc này, cửa phòng bị mở tung ra.
Mẹ chồng bước vào liền nhìn thấy cảnh hai người đang nằm giằng co trên giường thì la lên một tiếng : “ Úi trời ơi !”
Quỳnh Chi đang định lên tiếng cầu cứu thì đã bị Mình Triết dùng tay bịch miệng cô lại.
Anh xoay sang, làm bộ cau mày khó chịu hỏi : “ Mẹ vào phòng của con làm gì ?”
Mẹ chồng lấy tay che mắt lại, nhưng cũng hé hé ngón tay ra một chút coi thử.
Ừ thì, có che nhưng cũng không đáng kể cho lắm, bà nói : “ Mẹ nghe trong phòng ồn ào, cứ tưởng đâu hai đứa đánh nhau… Mà hai đứa sao nhanh quá vậy, làm mẹ bất ngờ, mới gặp nhau có mấy lần mà đè nhau như vậy rồi hả ?”
Mẹ chồng mặt mày đỏ bừng, vội vàng chạy ra ngoài, còn cẩn thận khóa cửa phòng lại giúp hai người.
Quỳnh Chi vô cùng tức giận, liên tục đạp anh ta mấy phát : “ Anh mau đứng dậy cho tôi !”
Minh Triết đứng dậy trừng mắt : “ Cô tưởng tôi muốn đụng vào người của cô lắm à ?”
Quỳnh Chi liếc anh ta một cái, không nhịn được mà chửi : “ Đồ hèn hạ !”
Minh Triết hỏi : “ Cô nói ai hèn hạ ?”
Quỳnh Chi cười khẩy một tiếng, đáp lời : “ Tôi nói anh đó.
Sao anh không giỏi mà đi nói lại những lời anh vừa nói với tôi cho mẹ nghe đi, còn bày ra trò này trò kia, không hèn hạ chứ là cái gì ?”
Giữa hai người liền diễn ra một trận đấu mắt đến bất phân thắng bại.
Đêm hôm nay, quả thật chẳng hề bình yên một chút nào cả.
! ! !.
Cãi nhau với Quỳnh Chi một trận, Minh Triết không mấy vui vẻ, liền cùng đám bạn ra ngoài uống vài ly.
Hơn 11 giờ đêm, ở quán bar vẫn vô cùng đông đúc, tấp nập người ra kẻ vào.
Đây được coi là một địa điểm ăn chơi rất được ưa chuộng.
Trên sân khấu tiếng nhạc ồn ào, cả đám người cùng tụ tập lại một chỗ, thoải mái bung xoã những vũ điệu có phần thác loạn và gợi cảm.
Xung quanh náo nhiệt là thế, vậy mà ở chỗ của Minh Triết lại yên lặng đến lạ thường, nguyên nhân là do cái mặt cứ hầm hầm trông rất khó ở của anh.
Thằng bạn ngồi bên cạnh Minh Triết tên Hải Phong, cũng thuộc hàng cậu ấm con nhà giàu, nhà có cái ngân hàng khá lớn nhưng suốt ngày cũng chỉ biết ăn chơi phá của chung với Minh Triết.
Để náo động bầu không khí lên, Hải Phong hỏi : “ Cậu cả Minh Triết có chuyện gì không vui à ? Nghe nói mới đính hôn hả ?”
Minh Triết đang nóng trong người, nên quát : “ Im miệng cho tao !”
Anh đưa ly rượu lên miệng, uống một hơi cạn sạch rồi nói : “ Ngoan ngoãn lễ phép cái con khỉ, không phải dạng vừa gì đâu, nói câu nào đều cãi lại câu đó.
”
Hải Phòng bị mấy câu không đầu không đuổi của Minh Triết làm cho ngây người, không hiểu nó đang nói gì.
Nhưng suy nghĩ lại một chút chắc cũng đoán được là Minh Triết đang nói về cô vợ sắp cưới của nó.
Hải Phong thở dài, vỗ vỗ vai Minh Triết, chỉ là bâng quơ nói :“ Ây da, không lẽ cậu cả lần này gặp phải khắc tinh của đời mình rồi đấy chứ ?”
Minh Triết quay qua liếc Hải Phong một cái, khiến anh ta cũng không dám nói gì nữa.
.