Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Phi trường Denpasar, đảo Bali

"Xin lỗi, tiên sinh, vé của ngài ở khoang phổ thông, không thể sử dụng phòng nghỉ ngơi của khoang khách quý, mời ngài đi ra từ cửa sau."

Trong phòng khách quý, nhân viên hàng không quần áo chỉnh tề tao nhã lễ độ nhưng hơi uy hiếp nhìn về phía hai người khách không mời mà đến, lên tiếng đuổi khách.

Đối với nhân viên hàng không đã làm việc ở đây hai mươi năm, anh ta gặp qua rất nhiều người khách bình dân bởi vì tò mò mà lén chạy vào khoang khách quý. Biện pháp mời những người này đi ra mà không làm mất mặt mũi, anh ta đã rất thành thạo.

Hiếm gặp chính là lần này hai người xông vào làm cho anh ta có chút khó hiểu.

Hai người ở trước mặt, một nam một nữ, lúc nói chuyện với nhau đều dùng tiếng anh tiêu chuẩn, dường như người nam kia còn có thể nói tiếng Pháp, thỉnh thoảng trao đổi cái gì đó với một vị khách người Pháp ở bên cạnh. Dĩ nhiên, chỉ dựa vào phương diện ngôn ngữ thì không có cách nào phán đoán thân phận của đối phương, nhưng từ cử chỉ của người hành khách vóc người cao ráo đẹp trai, vẻ mặt cao quý ưu nhã, a đúng rồi, đối phương còn dùng điện thoại di động và đồng hồ đeo tay là những sản phẩm xa hoa, thì phải là một người giàu có. . . . . .

Nhưng tại sao bọn họ cố tình ngồi vào khoang phổ thông vậy?

Nhân viên hàng không này vắt hết óc cũng nghĩ không ra, thật sự là nghĩ không ra. . . . . .

Lặng lẽ quan sát một chút người khách nữ nhỏ nhắn, cố gắng nhìn kỹ cô một chút, bất đắc dĩ đối phương được che kín vô cùng chặt chẽ, ở đảo Bali là khu rừng mưa nhiệt đới, ăn mặc một bộ đồ như vậy, thật đúng là rất quỷ dị a. . . . . .

Cô gái nhỏ nói một chút tiếng Trung: ". . . . . . Thôi đi, Thần, khoang phổ thông thì khoang phổ thông, chỉ là vé bổ sung tạm thời, có thể ngồi lên máy bay đã không tệ, em không có vấn đề, không cần phải ngồi khoang hạng nhất á. Hơn nữa, không phải bọn A Bưu và A Hải cũng ngồi khoang phổ thông sao? Mọi người ngồi cùng nhau, không phải rất tốt sao? Còn có thể nói chuyện với nhau. . . . ."

Nghe giọng nói của cô gái nhỏ chính là một nữ sinh.

Người đàn ông lai châu á cao lớn trai đẹp chậm rãi quay đầu lại, bén nhạy bắt được ánh mắt đang len lén quan sát bọn họ của nhân viên hàng không, lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, nhất thời làm đối phương câm như hến.

Người đàn ông lạnh lùng quay đầu trở lại, đưa tay dịu dàng kéo chặt áo khoác trên người cô gái nhỏ, để che kín hơn một chút, cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, chậm rãi nói: "Bọn họ là bọn họ, em là em. Em là vợ yêu quý của anh, khác với bọn họ, hơn nữa em bị cảm, ngồi khoang hạng nhất sẽ thoải mái một chút. Không cần lo lắng, anh sẽ xử lý."

Cô gái nhỏ bị che kín lộ ra cái miệng nhỏ, giọng nói mơ hồ: "Không. . . . . . không phải em lo lắng anh không giải quyết được, em lo cho những người vô tội khác. . . . . ."

Người này có biệt hiệu là Phán quan khát máu, nếu chọc cho anh nổi giận, khó tránh sẽ làm ra chuyện kỳ quái . . . . . .

Người đàn ông quay đầu lại, đem toàn bộ hóa đơn tiêu phí ở câu lạc bộ SPA trọng nhất Indonesia cùng với hóa đơn bữa ăn tối lãng mạn sang trọng ngạo mạn ném trước mặt nhân viên hàng không người ta!

Nhân viên hàng không không hiểu, nhặt lên vừa nhìn. . . . . . Không khỏi sửng sốt!

Những thứ này, những thứ này là toàn bộ hóa đơn tiêu phí ở câu lạc bộ SPA sang trọng nhất Indonesia!

Hơn nữa, trời ạ, bọn họ mỗi đêm đều tiêu phí! Cái hóa đơn SPA này tương đương với giá vé khoang hạng nhất rồi ! Khoa trương nhất chính là, rõ ràng liên tục một tuần lễ, mỗi đêm bọn họ đều đi làm SPA? !

Cái này, cái này, cái này cũng quá lãng phí rồi. . . . . .

Nhân viên hàng không gần như muốn té xỉu. . . . . .

Giọng điệu người đàn ông hết sức bình thản, lại tràn đầy cảm giác uy nghiêm và ngạo mạn: "Anh cảm thấy. . . . . . khách có thể ở câu lạc bộ SPA này liên tục tiêu phí bảy ngày, có thể ngồi khoang phổ thông sao?"

Nhân viên hàng không có chút đổ mồ hôi: "Cái này. . . . . . Khó khăn, chẳng lẽ lúc công ty hàng không xuất vé bị nhầm lẫn? Ngài vốn là khách đặt khoang hạng nhất ư?"

Người đàn ông khó chịu hừ lạnh: "Anh cứ nói đi?"

Nhân viên hàng không đã thấm mồ hôi: "Không phải . . . . . . Vô cùng xin lỗi! Thật vô cùng xin lỗi! Có lẽ là hệ thống đặt vé của Công ty có sự nhầm lẫn, trước đó cũng có một tình huống tương tự. . . . . . chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng điều chỉnh. Vô cùng xin lỗi, là lỗi của chúng tôi đã gây phiều toái cho ngài. . . . . . Chuyện này, ách. . . . . . sẽ bồi thường, chúng tôi sẽ miễn phí khoang hạng nhất cho hai vị, cũng tặng kèm theo phần món ăn sang trọng, nếu còn có yêu cầu gì xin tận tình đề nghị. . . . . . Thật sự rất xin lỗi, xin lỗi. . . . . ."

Người đàn ông không nghe nữa, xoay người vừa chỉnh sửa áo khoác che kín vóc dáng nhỏ nhắn, vừa ném ra một câu không chút để ý: "Được rồi, anh có thể lui xuống."

Sử dụng tiếng anh tiêu chuẩn và giọng nói quý tộc!

Nhân viên hàng không có chút xấu hổ. . . . . .

Thở ra một hơi dài, trong lòng thầm mắng hệ thống đặt vé váng đầu não tăng, vừa đắc ý quả nhiên thủ đoạn của mình đủ linh hoạt, năng lực ứng biến mạnh mẽ! Hai mươi năm "Làm vua sắp xếp phòng khách quý" Gươm quý không bao giờ cùn, Thương vàng không gãy! Người mới sau này cũng nên học hỏi một chút a. . . . . .

Bên kia, ngón tay cũng không hơi sức đưa ra, Lâm Nhược Kỳ nhỏ giọng nói với Cơ Liệt Thần: "Anh thật xấu! Có thể nói dối mặt không đổi sắc. . . . . ."

Hơn nữa, lại có thể thành công!

Một cậu chủ nào đó vẻ mặt thản nhiên nói: "Anh làm sao làm loại chuyện đó? Anh có nói dối một câu nào đâu?"

Lâm Nhược Kỳ nghĩ lại. . . . . . bỗng nhiên đầu đầy vạch đen!

Giảo hoạt, người này giảo hoạt có đẳng cấp!

Vô sỉ, người này vô sỉ khắc thành bia!

Mặc dù dáng vẻ Cơ Liệt Thần không chút để ý nhưng Lâm Nhược Kỳ đen mặt.

Bĩu môi, nhìn một chút đồng hồ báo thức trong phòng khách quý, còn mấy phút nữa máy bay cất cánh, nghĩ tới một lát trên máy bay không tiện đi toilet, cô lười biếng đứng dậy chuẩn bị đi toilet.

Không ngờ trong toilet chỉ ngắn ngủi mấy phút, chuyện xui xẻo cũng có thể xảy ra ở trên người cô.

Lúc ấy, cô ở trong toilet mè nheo thật lâu, bởi vì vẫn bị Cơ Liệt Thần dùng áo khoác che kín, cô cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn, vốn muốn cởi bỏ áo khoác nhưng Cơ Liệt Thần lại không cho. Vì vậy, cô chỉ muốn trốn trong toilet, cởi ra áo khoác để hóng mát.

Từ lúc trong cabin đi ra, Lâm Nhược Kỳ mở khóa vòi nước, thở một hơi dài, dùng hai tay hứng nước lạnh hất lên mặt, cảm thấy người thoải mái chút ít, lúc này mới ngẩng đầu lên.

Nước còn treo ở trên mặt chưa lau khô, cặp mắt Lâm Nhược Kỳ hé mở, trong thoáng chốc từ trong gương nhìn thấy bóng dáng một cô gái đang đứng sau lưng mình, dường như đang đưa tay mò về gáy cô. . . . . .

Phản xạ có điều kiện lập tức muốn thét chói tai, đáng tiếc một chữ cũng không kịp phát ra liền bị cái tay kia bịt kín!

Một mùi gay gay xông vào mũi, Lâm Nhược Kỳ không thấy rõ cô gái sau lưng là ai, liền bị đánh ngã. . . . . .

Khi Lâm Nhược Kỳ tỉnh lại, phát hiện đã là buổi tối.

Phản ứng đầu tiên là: hỏng bét, bỏ qua khoang hạng nhất máy bay rồi ! (Lúc này có phải trước tiên cô nên lo lắng vấn đề an toàn cho mình hay không?)

Sau đó, chú ý tới tay của mình dường như bị còng lại. Truyện được dịch trực tiếp tại diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn, mọi web khác đều là phiên bản coppy trái phép.

Bỗng chốc đen mặt, thật đúng là nghĩ không ra, người bắc cóc này đi nơi nào tìm còng tay đôi vậy. . . . . .

Vì vậy, Lâm Nhược Kỳ thầm cảm thấy may mắn, dùng sức quẩy người một cái, hy vọng còng tay đôi này có chất lượng kém, để cho cô chẳng cần phí sức mà có thể tránh thoát.

Đáng tiếc, không có kết quả. . . . . .

Người bắt cóc rõ ràng không chú ý tới áo khoác của cô bị rơi xuống, có lẽ cảm thấy áo khoác này vướng chân vướng tay, cho nên hiện tại Lâm Nhược Kỳ mặc quần áo hơi mỏng, hơn nữa ngủ mê mang lâu như vậy, triệu chứng cảm mạo càng tăng lên.

Hít hít nước mũi, lúc này Lâm Nhược Kỳ mới nhớ tới phải đánh giá người bắt cóc một chút.

Đầu tiên nhìn thấy ánh trăng sáng rất quỷ dị, sau đó là khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc.

Nói chính xác, khuôn mặt này mới quen thuộc gần đây. Mái tóc đen nhánh làm nổi bật gương mặt trắng như gốm sứ, đôi mắt lạnh lùng, kết hợp với màu son nước đỏ tươi thoa lên đôi môi mỏng, càng lộ vẻ đẹp lạnh lùng, trong đêm trăng ở đảo Bali giống như một con búp bê tinh xảo không có sức sống, vừa quỷ dị lại kinh người!

Đảo Bali? Đảo Bali!

Dường như Lâm Nhược Kỳ chợt ý thức được mình hoàn cảnh của mình, nhìn xung quanh bốn phía, cô xác định mình không nhìn lầm.

Nơi này là bờ biển!

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngơ ngẩn.

Trăng sáng ở đảo Bali khác với những nơi khác, có lẽ do ở gần xích đạo, không khí rất tĩnh lặng, trong đêm trăng sáng, mặt trăng rất to. . . . . . Nói như vậy, cô vẫn còn ở đảo Bali?

Làm thế nào? Cơ Liệt Thần đâu? Nhất định anh đã sớm phát hiện cô biến mất.

"Đã tỉnh lại?" Đối phương nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng.

Lâm Nhược Kỳ giật mình, ước chừng dừng năm giây mới lầm bầm thấp giọng hỏi: "Là cô sao? Văn Sương!"

Mặc dù trực giác đã sớm biết trên người Văn Sương có hơi thở nguy hiểm chết người, nhưng thật không ngờ cô ấy sẽ trói mình. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ kinh ngạc nhìn bộ đồng phục công nhân làm vệ sinh trên người Văn Sương, chắc hẳn nhất định cô ấy mặc quần áo công nhân làm vệ sinh trà trộn vào phi trường, sau khi làm cho cô bị mê, mang ra phi trường. . . . . .

Văn Sương nhìn Lâm Nhược Kỳ đang quan sát mình, cười khẽ, chẳng qua nụ cười kia vẫn lạnh nhạt.

Dường như hiểu rõ Lâm Nhược Kỳ đang nghi ngờ, vẻ mặt cô bình tĩnh hỏi ngược lại: "Có phải rất tò mò, tại sao tôi phải làm như vậy hay không?"

Lâm Nhược Kỳ buồn bực nhỏ giọng lẩm bẩm, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Tại sao tôi xui xẻo như vậy. . . . . . hết lần này tới lần khác gặp phải bị người bắt cóc? Lần sau có thể đổi lại dạng khác hay không? Ngay cả phụ nữ cũng muốn bắt cóc tôi...tôi có đáng tiền sao?" (cô gái, hết cách rồi, ai bảo bây giờ cô là mặt hàng tốt? Không phải cô xui xẻo mà là mọi người quen như vậy)

Đứng ở bên cạnh, Văn Sương thấy cô nhỏ giọng lẩm bẩm, bộ dáng chẳng hề để ý, nhất thời nổi giận.

Vừa từ hông rút ra một vật, vừa hừ nhẹ: "Đừng tự tâng bốc mình, sở dĩ tôi mạo hiểm bắt cô cũng không phải nhìn thấy Lâm Nhược Kỳ cô đáng tiền, mà bởi vì cô đối với người kia rất quan trọng. Có cô ở đây, tôi có thể trao đổi điều kiện với anh ta."

Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy Văn Sương đang xoay vật trong tay, nhìn kỹ giống như là khẩu súng!

Lại lơ đễnh suy nghĩ, nhìn Văn Sương mảnh mai như vậy, hơn nữa khẩu "Súng" trong tay cô nhỏ như vậy, nói không chừng đem ra súng đồ chơi để hù dọa cô một chút mà thôi.

Ai ngờ, một giây kế tiếp, cử động của Văn Sương làm cho cô lập tức bỏ đi suy đoán đó. . . . . .

Chỉ thấy Văn Sương mang bao tay da màu đen, nắm khẩu súng giống như súng đồ chơi nhắm khu vực nào đó bên trái Lâm Nhược Kỳ, sau khi vang lên một tiếng “phụt” nhẹ nhàng, ở phía xa xa trong bóng tối mơ hồ có một cành cây nhỏ từ trên cây rơi xuống. . . . . .

Lần này Lâm Nhược Kỳ hiểu rõ, thì ra súng đồ chơi này căn bản là thật, hơn nữa còn trang bị cách âm! Đối phương hoàn toàn có năng lực giết cô vào bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu!

Ông trời, rốt cuộc cô ấy muốn làm gì?

Sau khi suy nghĩ, rốt cuộc Lâm Nhược Kỳ cảnh giác, lúc này mới phát hiện ra sự tình nghiêm trọng. . . . . .

"Cứu chị của tôi mới là mục đích của tôi. Tôi muốn cho người đàn ông vô tình vô nghĩa kia nếm thử cảm giác đau xót mất đi cô gái mình yêu thương!" Ánh mắt của Văn Sương lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười tàn nhẫn. Bộ dáng hiện tại của cô thật sự không chút liên quan với cô gái nhỏ xinh đẹp khéo léo trước đó.

Mặc dù mới quen cô trong thời gian ngắn ngủi, Lâm Nhược Kỳ cũng mơ hồ cảm nhận trên người cô có mùi vị đặc biệt nhưng chưa bao giờ nghĩ xấu về cô. Hiện tại, Văn Sương bắt cóc cô, thật sự làm cho cô khó có thể tin được.

"Tại sao vẻ mặt kinh ngạc nhìn tôi?" Văn Sương liếc mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ, "Cô cho rằng tôi chỉ là bạn trên giường ngốc nghếch, chỉ biết để cho Lãnh Như Phong đùa bỡn sao? Hừ, tôi đã từng rất thích anh ta, cũng cam tâm bị anh ta chơi, cam tâm làm bạn trên giường của anh ta. . . . . . Nhưng kể từ khi chị tôi bị anh ta đưa cho Ngụy Lãng, tôi không bao giờ ngốc nghếch như vậy nữa. . . . . ."

Lần này, Lâm Nhược Kỳ thật sự bối rối.

Bạn trên giường. . . . . .

Cái từ này cô nghe hiểu được. Tên như ý nghĩa, không phải vợ chồng, chẳng qua là bầu bạn trên giường, nói cách khác chính là bạn tình dục. . . . . .

Thì ra, Văn Sương không phải là em gái nuôi của Lãnh Như Phong mà là bạn trên giường của anh a. . . . . .

Nhưng cô không hiểu: Tại sao cô ấy muốn nói cho cô biết những thứ này?

Lâm Nhược Kỳ lắc đầu một cái, không thích Văn Sương tự coi nhẹ bản thân mình như vậy.

Ôm vai, Văn Sương vuốt vuốt mái tóc dài bị gió biển thổi loạn, rèm mắt rũ xuống nhẹ giọng nói: "Hai chúng tôi vốn vẫn trải qua cuộc sống rất tốt, tôi và chị của tôi từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, năm cuối đại học bởi vì tôi cha mê đánh bạc, gia sản cũng thua hết sạch, tôi và chị của tôi cả ngày bị những người đòi nợ đuổi theo . . . . . Bọn họ uy hiếp hai chị em tôi, muốn đem hai người chúng tôi đi gán nợ đánh bạc của cha tôi, sau đó rất vô tình ở trong quán bar gặp được Lãnh Như Phong nên quyết định cùng nhau đi theo anh ta . . . . . ."

Không biết có phải vì gió biển thổi quá lớn hay không, Văn Sương nói tới chỗ này không nhịn được khoanh tay, ôm chặt người mình, "Tôi biết rõ đây là ngốc nghếch nhưng không có biện pháp. . . . . . Hai chúng tôi cũng không cách nào khống chế mình yêu anh ta. Lúc ban đầu, hai chúng tôi chỉ làm người giúp việc bên cạnh anh ta, sau đó làm bạn giường của anh ta bởi vì hai chị em chúng tôi cam tâm tình nguyện. . . . . . Tôi biết đây là chuyện rất ngốc, nhưng lúc trở thành phụ nữ của anh ta, tôi thật sự cảm thấy hạnh phúc, tôi nghĩ chị của tôi cũng nghĩ như vậy. . . . . ."

Lâm Nhược Kỳ nhíu nhíu mày, nghe chuyện xưa mơ hồ như vậy, trong lòng cũng không nhịn được phiền muộn.

"Trong lòng chúng tôi hiểu rõ, anh ta sẽ không coi trọng chúng tôi, càng không lấy chúng tôi, cho nên chúng tôi vẫn luôn rất nghe anh ta, ngoan ngoãn làm chuyện mình nên làm, làm tròn phận mình là tốt rồi. . . . . . Chỉ cần anh ta đối xử tốt với chúng tôi, có danh phận hay không cũng không hề gì, hơn nữa, thay vì cùng cô gái khác có chung một người đàn ông, vậy không bằng cô gái này là chị em của mình. . . . . . Cho nên, chúng tôi vẫn luôn bình an vô sự. Chẳng qua, tuyệt đối không ngờ có một ngày chị của tôi phạm vào một sai lầm lớn. . . . . ."

Lâm Nhược Kỳ ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi: "Chị cô? Cô ấy. . . . . . Phạm vào lỗi gì?"

Văn Sương kéo kéo ống tay áo tới khuỷu tay, ngón tay trắng mịn bóp thật chặt, có lẽ bởi vì nghĩ tới chỗ đau lòng, cô cắn chặt môi mình, thật lâu sau mới sâu kín nói: "Chị tôi. . . . . . Mang thai."

". . . . . ." Trong lòng Lâm Nhược Kỳ chợt lạnh, có lẽ đoán được chuyện gì.

Cô suy nghĩ một chút, thử dò xét nhỏ giọng nói: "Cho nên, anh ta . . . . . . Nói thế nào?"

Không ngờ cô vừa hỏi như vậy làm cho Văn Sương tức giận, siết chặt quả đấm, khớp xương càng thêm trắng bệch, hàm răng gần như cắn bể môi của mình, mơ hồ có thể nhìn thấy tia máu thấm ra môi.

Dường như Văn Sương cũng không có cảm giác đau, bình tĩnh liếm đi, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Cũng không biết chị tôi nói gì với anh ta, Lãnh Như Phong đã đem chị ấy đưa cho Ngụy Lãng! Cái tên Ngụy Lãng đó là một súc sinh không bằng cầm thú! Đi theo anh ta, còn không bằng trực tiếp giết chị ấy, huống chi chị ấy mang thai, tôi thật sự nghĩ không ra tại sao anh ta lại tàn nhẫn đem chị ấy đưa cho Ngụy Lãng! Dù nói thế nào, chị tôi cũng vì quá yêu anh ta, tại sao anh ta có thể vô tình vô nghĩa như vậy!"

Nói đến đây, Văn Sương mất khống chế hung hăng dậm chân! Đột nhiên quay đầu lại tóm chặt lấy hai tay của Lâm Nhược Kỳ, kích động có chút run rẩy: "Cô biết không? Ngày hôm qua chị của tôi gọi điện thoại cho tôi, chị ấy nói chị sẩy thai rồi, sau này cũng không có con được nữa! Chị ấy mới hai mươi mốt tuổi, sau này chị ấy phải sống như thế nào? !"

Cô cắn răng nghiến lợi nói xong, trong miệng tố cáo, "Tại sao Lãnh Như Phong muốn làm như vậy? Tại sao? Tại sao muốn đem một cô gái thật lòng yêu anh ta đưa cho người đàn ông khác? ! Tôi cầu xin anh ta, cầu xin anh ta để cho chị ấy trở lại, cho dù không làm cô gái của anh ta nữa, chỉ làm người giúp việc cho anh ta cũng được nhưng anh ta nói không thể! Anh ta nói không thể! Tại sao?"

Tại sao?

Lâm Nhược Kỳ im lặng.

Đúng vậy, cuộc đời của mình tại sao phải để cho người khác quyết định?

Cô thật sự không nghĩ đến, thì ra Lãnh Như Phong là một người đàn ông như vậy. . . . . .

Mặc dù, cho tới bây giờ cô không quá để ý đến Lãnh Như Phong nhưng cũng không cảm thấy anh ta có bao nhiêu hư hỏng, ít nhất cho đến trước khi bị Văn Sương bắt cóc. . . . . .

Nhưng bây giờ, cô cũng cảm thấy Lãnh Như Phong thật sự lạnh lùng đáng sợ rồi. . . . . .

Nghĩ lại, cảm thấy hai chị em song sinh này rất đáng thương.

Nhưng cô không dám nói ra, chỉ lẳng lặng nghe Văn Sương trút nổi lòng, cô nghĩ có lẽ trong lòng cô gái nhỏ này buồn bực quá lâu, phải phát tiết một phen trong lòng sẽ thoải mái một chút . . . . . .

Có lẽ không thấy người lắng nghe đáp lại, có lẽ phát tiết đã mệt mỏi, Văn Sương đứng trong gió biển một lúc, chậm rãi ngồi lên tảng đá, che kín áo khoác, ôm đầu gối, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn trời đêm bao la. . . . . .

Một lúc lâu, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, "Lúc nhỏ, tôi đã từng mơ ước trở thành cô giáo dạy nhạc, chị tôi mơ ước trở thành nữ tiếp viên hàng không. Hi vọng mỗi người có sự nghiệp của mình, có tình yêu của mình, sau đó thuận thuận lợi kết hôn sinh con, có gia đình nhỏ hạnh phúc của mình. . . . . ."

Lâm Nhược Kỳ quay đầu yên lặng nhìn về phía Văn Sương.

Thật ra, Văn Sương cũng không xấu như vậy, cô có mơ ước, trong đáy lòng nhất định có một mặt mềm yếu, chẳng qua mặt mềm yếu này vô tình bị tình yêu say đắm khác thường làm cho hao mòn. . . . . .

Lâm Nhược Kỳ đột nhiên mở miệng nói: "Thật ra, mơ ước nhỏ nhoi này vẫn có thể thực hiện, chỉ cần cô lấy dũng khí rời khỏi Lãnh Như Phong, chờ một thời gian nhất định có thể thực hiện."

"Rời khỏi anh ta ?" Nghe vậy, Văn Sương đột nhiên ngẩn ra.

Dừng lại một chút, cô chậm rãi xoay đầu lại, ánh mắt giễu cợt, "Cô cho rằng tôi không thể rời bỏ anh ta sao? A. . . . . . Nói cũng phải, dựa vào tình trạng hiện tại của tôi, thật sự không có cách nào có dũng khí rời khỏi anh ta . . . . . ."

Lâm Nhược Kỳ bị ánh mắt của đối phương nhìn, mặt đỏ lên, lần nữa cúi đầu. . . . . . Cô nói sai sao? A đúng rồi, có lẽ bởi vì cô ấy vẫn không yên lòng chị của mình. Hơn nữa, nếu thật sự yêu một người đàn ông, nói rời khỏi thì rời khỏi được sao? Nếu đổi lại là cô, có thể làm được sao?

Trong lòng Lâm Nhược Kỳ thử tưởng tượng hoàn cảnh này, nếu mình có thể mạnh mẽ quyết tâm không để ý tới Cơ Liệt Thần, sợ rằng đã sớm rời khỏi Lư Đăng Bảo rồi. . . . . .

Đúng vậy a, tình yêu luôn mù quáng, u mê không tỉnh ngộ . . . . . .

Gió đêm thổi ào ào, lạnh lẽo. . . . . .

Hai người rơi vào im lặng, theo đuổi suy nghĩ của riêng mình. . . . . .

Đột nhiên, Văn Sương đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Cô đồng tình với tôi sao?"

Lâm Nhược Kỳ nhìn cô, suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Tôi cũng không biết."

Có lẽ đối phương không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, hơi tức giận nhìn cô: "Đây được coi là đáp án sao!"

Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, nói: "Hết cách rồi, tôi không có kinh nghiệm mà cô và chị cô đã trải qua nhưng dù sao cũng hiểu được sự tức giận và tuyệt vọng của cô. Cậu chủ Lãnh và tên Ngụy Lãng đó chính xác đã làm chuyện rất quá đáng với hai chị em cô, tôi có thể hiểu hành động trả thù của cô. Nhưng nếu nói đồng tình. . . . . . Nói thật ra, trên lập trường của tôi, tôi rất xem thường, tôi không đồng tình với cô."

Văn Sương sững sờ nhìn cô một lát, tức giận nói: "Xem thường tôi?"

Một giây kế tiếp, cô đột nhiên bật cười ha ha: "Lâm Nhược Kỳ, cô nói chuyện thật đúng là thành thật, chưa bao giờ có người nói xem thường tôi. . . . . . thành thật nói xem thường tôi, cô là người thứ nhất. Huống chi dưới tình huống tuyệt đối không có lợi cho cô."

Lâm Nhược Kỳ lập tức cảm thấy lạnh mồ hôi chảy ròng ròng. . . . . .

Cũng đúng, theo tình tiết phát triển của câu chuyện, hiện tại cô nên lộ ra vẻ mặt thương xót, thể hiện mình có chút đồng tình mới đúng, ít nhất nên an ủi Văn Sương một chút, nói không chừng có thể chữa khỏi vết thương cho Văn Sương trong nháy mắt, làm tốt trong lòng cô ấy biết ơn buông tha cho cô một lần .... . . . . . Thần a! Tại sao miệng của tôi lại kém như vậy ? !

Lại nói thẳng ra là xem thường người ta. . . . . .

Sau khi Lâm Nhược Kỳ hối hận miệng mình gây họa, bên kia Văn Sương tiếp tục nói: "Hơn nữa, tôi cũng không có cảm tình với cô!"

Cô liếc mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ một cái, "Bởi vì tôi biết người mà Lãnh Như Phong muốn là cô. Lúc bắt đầu cũng không biết, tại sao hai chị em chúng tôi trở thành bạn trên giường cố định của Lãnh Như Phong, kể từ khi nhìn thấy cô tôi đã hiểu ra. Vì ngoại hình chúng tôi rất giống. . . . . ."

Nói xong, Văn Sương chậm rãi đi tới, trên cao nhìn xuống quan sát thân hình Lâm Nhược Kỳ, giống như cô không có mặc quần áo, dùng ánh mắt sắc bén nhìn kỹ cô: "Tóc đen thật dài, mắt đen thật to, vóc người nhỏ nhắn như đứa bé gái đang phát triển, sức lực yếu đuối, thân thể nhỏ nhắn, giọng nói non mềm, dùng ánh mắt con thỏ nhỏ nhìn người. . . . . . Chỉ có một điểm tôi và cô không quá giống."

Dường như đang lẩm bẩm, tự phân tích, Lâm Nhược Kỳ chỉ cảm thấy cả người cũng nổi da gà.

Văn Sương còn chưa nói xong, hứng thú nhìn Lâm Nhược Kỳ một cái, ". . . . . . Lúc ở trên giường biểu hiện thẳng thắn hơn, có lúc anh ta gọi nhầm tên, hơn nữa có lúc nằm mơ cũng sẽ gọi tên cô. Mỗi lần gọi tên cô thì cảm giác kịch liệt hơn, điên cuồng hơn. . . . . . Anh ta làm theo tiềm thức, có lẽ bởi vì muốn một người làm chuyện ấy giống như chúng tôi, muốn đến phát điên chứ? Có thể nói, chúng tôi và người kia rất giống nhau?"

Văn Sương đưa tay, nhẹ nhàng nắm cằm Lâm Nhược Kỳ, nhìn xung quanh một chút. . . . . .

Cả người Lâm Nhược Kỳ cứng ngắc. . . . . .

"Lãnh Như Phong rất thẳng thắn, anh ta chưa bao giờ phủ nhận xem hai chị em chúng tôi là vật thay thế. Không có ai thích làm vật thay thế cho người khác, tôi chán ghét cô là rất bình thường." Khinh thường liếc mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ một cái, nhìn vẻ mặt của Văn Sương còn lạnh lẽo hơn so với trước kia, "Dù sao đối với tôi cũng không sao cả, bây giờ chuyện duy nhất tôi muốn làm chính là cứu chị Văn Tuyết của tôi, nếu anh ta không đồng ý đem Văn Tuyết từ chỗ Ngụy Lãng trở về, tôi không thể làm gì khác hơn là dùng cách này."

Nói xong, Văn Sương thổi thổi họng súng, giống như phía trên kia dính một lớp bụi.

"Cô là con cờ dự bị."

Văn Sương đứng lên, mắt nhìn xuống Lâm Nhược Kỳ. Có lẽ do mái tóc dài được cô cuốn lên, có lẽ là ánh mắt, lúc này nhìn cô càng giống như một nữ sát thủ muốn giết người. . . . . .

"Lãnh Như Phong rất muốn cô, Cơ Liệt Thần dường như cũng rất cưng chìu, cho nên cô có giá trị. Nếu như không thành công, cô chính là lợi thế trao đổi. Nếu như thành công, trực tiếp đem cô cho Lãnh Như Phong, tôi và chị của tôi sẽ rời khỏi anh ta, do đó, cho dù Cơ Liệt Thần muốn truy cứu cũng chỉ tìm đến Lãnh Như Phong mà không phải tôi." Ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt của Lâm Nhược Kỳ, Văn Sương hơi uy hiếp, nhẹ giọng nói, "Cô ngoan một chút, trước khi giao dịch tôi sẽ không động tới một cọng tóc của cô."

Thật là. . . . . . tri kỷ a.

Lâm Nhược Kỳ cười khổ.

Đột nhiên, cô nhớ ra cái gì đó, nói: "Tôi khuyên cô đừng làm như vậy, một chút nữa Cơ Liệt Thần sẽ tới, nếu anh ấy tới đây trước Lãnh Như Phong, toàn bộ hành động của cô sẽ bại lộ, chồng của tôi, anh nhất định sẽ tìm cô tính sổ."

"Không thể nào!" Văn Sương quát lớn, "Lúc mang cô đi, tôi đã sắp đặt, anh ta sẽ không tìm được cô."

Lâm Nhược Kỳ bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Bởi vì anh ấy gắn thiết bị truy tìm ở trên người tôi."

"Cái gì? ! Thiết bị truy tìm? !" Văn Sương kinh ngạc hỏi tới.

Vì vậy, Lâm Nhược Kỳ nói một chút chuyện về con dấu "Liệt Diễm" cho cô biết. Dĩ nhiên, những thuật ngữ chuyên dụng công nghệ cao cô nói không rõ ràng lắm, sau khi một phen đắn đo suy nghĩ, cô cảm thấy mình đã nói rõ ý, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: "Bây giờ, cô đã hiểu chưa? Cho dù là chỗ này của cô khó tìm như thế nào, chồng tôi cũng sẽ tìm được tôi."

Văn Sương có chút hoảng hốt.

Nhưng cô chỉ hoảng sợ chốc lát lại nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, cất súng, từ bên trong giày mang trên chân, móc ra một cây dao nhỏ, lạnh lùng bước đến gần Lâm Nhược Kỳ.

Nhìn thấy cô từng bước từng bước tới gần mình, toàn thân Lâm Nhược Kỳ không nhịn được run rẩy!

"Cô...cô muốn làm gì?"

Đã cảnh cáo cô, chẳng lẽ cô còn muốn được ăn cả ngã về không sao?

Lâm Nhược Kỳ nghĩ không ra tại sao Văn Sương muốn làm như vậy. . . . . .

Tất nhiên, trước đó sử dụng một loạt kế sách, nói như vậy là muốn cho Văn Sương biết khó mà lui nhưng Lâm Nhược Kỳ tuyệt đối không ngờ rằng như vậy sẽ làm cho Văn Sương tức giận. Chỉ thấy đối phương cầm một cây dao nhỏ sắc bén tiến tới gần, Lâm Nhược Kỳ giật mình, trong nháy mắt nghĩ không ra kế sách gì!

Nét mặt của Văn Sương lạnh lùng đáng sợ, vẻ mặt kia có điểm nào giống một cô gái trẻ hai mươi mốt tuổi nên có, đi chưa được hai bước đã lao tới, bắt đầu kéo quần áo Lâm Nhược Kỳ.

"Ở nơi nào? Không phải nói có thiết bị truy tìm sao? Ở nơi nào. . . . . ." Văn Sương vừa nắm kéo quần áo của Lâm Nhược Kỳ, vừa gào thét.

Đột nhiên, cười hì hì. . . . . .

Văn Sương kéo ra áo sơ mi trên người Lâm Nhược Kỳ, trên bả vai Lâm Nhược Kỳ lộ ra một dấu ấn Liệt Diễm đỏ tươi rõ nét đập vào mi mắt.

Dấu ấn đỏ tươi này ở trong bóng đêm phát ra ánh sáng quỷ dị. . . . . .

Thấy thế, ánh mắt của Văn Sương đỏ lên giống như có thể nhỏ máu ra, trong con ngươi lóe lên ánh sáng giảo hoạt, móng tay cắm thật sâu vào da thịt mềm mại của Lâm Nhược Kỳ, Lâm Nhược Kỳ đau đớn gần như ngất đi. . . . . .

Dừng lại động tác kéo mảnh vải, bên môi nở nụ cười lạnh.

Trong mắt của Văn Sương dâng lên ý giết chóc, lạnh lùng nói: "Lâm tiểu thư, sợ rằng phải để cho cô chịu đựng một chút đau đớn rồi !"

Thân thể Lâm Nhược Kỳ cứng đờ.

Sâu kín quay đầu đi, kinh hãi hỏi: "Cô. . . . . . Muốn làm gì? !"

Khuôn mặt của đối phương nhìn vẫn vô cùng xinh đẹp nhưng trong ánh mắt tràn đầy ý giết chóc!

Văn Sương hơi gấp khóe môi: "Mặc dù khoét đi một khối thiết bị công nghệ cao như vậy thật đáng tiếc, nhưng cũng không có cách nào khác!"

Nghe vậy, trong lòng Lâm Nhược Kỳ chợt run lên.

Văn Sương. . . . . . Muốn dùng dao khoét dấu ấn "Liệt Diễm" ở trên người Lâm Nhược Kỳ cô? !

Ông trời, cô ấy điên rồi sao? !

Lâm Nhược Kỳ hoảng hốt: "Cô dừng tay! Văn Sương, cô không thể làm như vậy! Cô làm như vậy, chồng tôi càng không bỏ qua cho cô!"

"Hừ, đợi đến khi anh ta tìm thấy cô rồi hãy nói." Lại cười lạnh thành tiếng, lời nói lạnh lẽo từ trong môi đỏ mềm mại khạc ra, "Dù sao cũng đã đến bước này, tôi quyết không cho phép bất cứ ai phá hỏng kế hoạch của tôi!"

Lời còn chưa dứt, bàn tay cầm lưỡi dao của Văn Sương chợt giơ lên, mắt thấy lưỡi dao nhọn sắc bén đâm xuống! Lâm Nhược Kỳ vô cùng hoảng sợ, theo bản năng đóng chặt cặp mắt của mình. . . . . .

"Pằng . . . . . ."

"A . . . . . ."

Một tiếng súng đột ngột vang lên kèm theo tiếng kêu thê lương thảm thiết, lúc này Lâm Nhược Kỳ phát hiện ra trên người mình cũng không có bất kỳ cảm giác đau đớn, ngẩng đầu lên vừa nhìn, là cánh tay của Văn Sương đang giơ lên chuẩn bị đâm cô trúng đạn!

Máu tươi từ cổ tay mảnh khảnh của cô gái từng dòng chảy ra, Văn Sương khổ sở vặn vẹo, ngồi lệch trên tảng đá, trên trán, gương mặt, sống mũi đều là mồ hôi, cổ tay run rẩy kịch liệt . . . . . .

Lâm Nhược Kỳ sợ hãi quay đầu lại, một người đàn ông cao lớn cầm súng chậm rãi đi vào.

Lại là. . . . . . Lãnh Như Phong!

"Văn Sương, cô không muốn sống thì thôi, ngay cả mạng sống chị của cô cũng không muốn cứu sao? !"

Giọng nói quen thuộc lạnh lùng, Văn Sương quay đầu lại, cả người như trúng phải tia sét ngơ ngẩn.

Giọng nói băng giá của Lãnh Như Phong đối với Văn Sương mà nói giống như khắc vào trong sinh mệnh, nghe rất nhiều rồi, chưa từng có chút ấm áp nhưng cũng không lạnh giá như hiện tại xuyên thấu tận xương, gần như muốn đem cô lập tức lăng trì.

"Phong. . . . . ."

Bên cạnh Lâm Nhược Kỳ không nhịn được đưa mắt nhìn sang Văn Sương, phát hiện sắc mặt của đối phương đã sớm như tờ giấy trắng, không biết là vì trên cổ tay bị mất một lượng máu thật lớn hay là bởi vì trong lòng sợ hãi. . . . . .

"Văn Sương, cô nói gì với cô ấy?"

Âm thanh này, gương mặt này, giọng điệu này, làm cho người ta nghe như rơi vào hầm băng.

"Cô nên biết khẩu súng kia tôi luôn mang theo! Từ lúc cô lén lấy rời khỏi khách sạn thì nên biết tôi sẽ rất nhanh tìm đến cô! Đã có can đảm làm như vậy thì nên xem xét sẽ có hậu quả gì. Lúc tôi còn chưa làm ra chuyện xấu nhất, lập tức thu tay lại cho tôi! Không nên ép tôi xử phạt cô giống như xử phạt chị của cô!"

Lạnh lùng, bá đạo, không cho phép không vâng lời !

Gương mặt đẹp trai của Lãnh Như Phong lạnh lẽo, giọng nói của anh như quyết định sai lầm của Văn Sương, thái độ lúc nói chuyện tàn nhẫn, dáng vẻ dường như muốn đưa Văn Sương vào chỗ chết.

Trong lòng của Văn Sương lập tức sụp đổ, tất cả chuẩn bị vào thời khắc này đã tan vỡ. . . . . .

Chưa từng khóc trước mặt anh, cô cũng có kiêu ngạo của cô, cô cũng có dè dặt của cô, cho dù cô chỉ là bạn trên giường nhưng cô còn có tôn nghiêm của mình.

Nhưng vào lúc này, cô cảm giác mình thật sự quá vô dụng. . . . . .

"Anh đừng tới đây!" Văn Sương hét lớn một tiếng, dao găm trong nháy mắt gác nơi cần cổ Lâm Nhược Kỳ!

Nơi xa, quả nhiên bước chân của Lãnh Như Phong dừng lại, bước chân không di chuyển nữa, đôi mắt bén nhọn như chim ưng nhìn chăm chú vào cây dao trong tay Văn Sương, sợ mình di động một bước, lưỡi dao kia sẽ cắt vào cần cổ mềm mại của Lâm Nhược Kỳ . . . . . .

Lâm Nhược Kỳ không dám thở mạnh, nước bọt ở trong cổ họng cũng không dám nuốt xuống!

"Lãnh Như Phong, chuyện đã đến bước này, tôi cũng không quan tâm anh muốn xử lý tôi như thế nào. . . . . . Ha ha, tôi chỉ quan tâm đến chị của tôi! Lúc đầu tôi cầu xin anh...anh cũng không cứu chị ấy, hiện tại tôi bắt cóc cô gái mà anh yêu mến, anh liền nóng nảy? Anh đã lo lắng cho cô ấy như vậy, tôi làm sao có thể ngốc nghếch thả cô ấy ra? Bây giờ cô ấy là lá bài tẩy ở trong tay tôi, không có lá bài tẩy này, tôi biết rõ kết cuộc của tôi nhất định sẽ rất thê thảm. . . . . ."

Run rẩy, đau đớn, trong đôi mắt của Văn Sương đong đầy nước mắt không có cách nào ức chế.

Dao găm sắc bén chống đỡ trên cổ của Lâm Nhược Kỳ, bởi vì tức giận, cũng bởi vì sợ hãi, khẽ phát run. . . . . .

Đúng vậy, cô biết đi tới bước này, kết quả của mình nhất định sẽ rất thê thảm, nhưng cô không sợ, chỉ cần có thể cứu được chị, mình như thế nào cũng không đáng kể!

"Nếu biết rất thê thảm, sao cô vẫn còn muốn làm như vậy? Văn Sương, tại sao cô cứ ngốc nghếch như vậy? Cô thật sự quá ngốc nghếch!"

Gầm thét ra tiếng, lại là Lâm Nhược Kỳ.

Lần này, Văn Sương bối rối, chẳng hiểu tại sao bị Lâm Nhược Kỳ nổi giận mắng chửi, phải trợn mắt hốc mồm.

Thật ra, Lâm Nhược Kỳ còn chưa nói hết, một giây kế tiếp, chỉ nghe thấy cô tiếp tục mắng to.

"Vì một người đàn ông, cô và chị cô yêu chết đi sống lại, đây là tự làm tự chịu! cô cũng vậy, chị cô cũng thế, Lãnh Như Phong nói muốn đưa cô ấy cho Ngụy Lãng, cô ấy lại thật sự đi đến phục vụ cho tên súc sinh sao? Trong đầu cô ấy thiếu não sao? A đúng rồi, lúc nảy cô có hỏi tôi, có phải đồng tình với cô hay không hả?"

Hơi ngừng lại, cô cắn răng nghiến lợi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: "Được, tôi cho cô biết, tôi không đồng tình với cô, cũng không thương hại cô, biết tại sao không? Bởi vì có câu nói ‘Người đáng thương phải có chỗ đáng hận’, trong mắt của tôi, cô và chị cô đều đáng thương, cũng vừa là người đáng hận! Cuộc đời của mình tại sao phải để cho đàn ông quyết định? Không thể dũng cảm một chút sao? Chỉ vì một người đàn ông làm cho cuộc sống rối loạn, đáng đời các người. . . . . ."

Dường như mắng đã mệt mỏi, Lâm Nhược Kỳ thở dốc một hơi lại tiếp tục mắng: "Nếu tôi là cô, tôi sẽ không theo đuổi một người đàn ông như vậy! Không có anh ta, tôi sẽ sống thật tốt, sống trọn vẹn, sống vui vẻ hơn!"

Chát . . . . . .

Một cái tát vang dội trong nháy mắt quét sạch ý chí sục sôi chiến đấu của Lâm Nhược Kỳ!

Cô bị một cái tát này làm cho hoang mang, một lúc lâu, chậm rãi xoay đầu lại, nhìn thấy hai mắt Văn Sương đẫm lệ gắt gao nhìn mình chằm chằm.

"Cô căn bản không hiểu gì cả! Cô cho rằng tôi không muốn như vậy phải không? Cô cho rằng chị của tôi không muốn như vậy phải không? Chúng tôi đã thử qua, không làm được! Không rời bỏ anh ta được, chị của tôi cũng không thể rời bỏ anh ta được! Không có thế giới của anh ta, tôi thà rằng không muốn, có thế giới của anh ta, cho dù xám xịt đi nữa tôi cũng nguyện ý ở lại!"

". . . . . ." Lâm Nhược Kỳ há tròn miệng, trên mặt đau rát nhưng không biết nên làm sao bác bỏ.

Không có thế giới của anh ta, thà rằng không muốn, có thế giới của anh ta, cho dù xám xịt đi nữa cũng nguyện ý ở lại. . . . . .

Đây là một loại tình yêu say đắm khổ sở . . . . . .

Vì yêu, nguyện ý thỏa hiệp, nguyện ý hy sinh, nguyện ý buông tha. . . . . .

Như vậy, cô ấy lựa chọn làm như vậy đã nói lên cô ấy đã tuyệt vọng rồi. Nếu lòng đã chết, còn có cái gì lưu luyến nữa?

Lâm Nhược Kỳ chợt hiểu suy nghĩ của Văn Sương nhưng giống như không cách nào hiểu hết.

Tóm lại, tâm trạng thật kinh khủng. . . . . .

Đúng vào lúc này, cách đó không xa, Lãnh Như Phong chậm rãi đến gần, bàn tay mãnh liệt bổ xuống đúng vào tay cầm cây dao của Văn Sương, xoảng một tiếng vang lên, dao găm rơi vào trên tảng đá, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

"A . . . . . ."

Hai tay đều bị thương, Văn Sương đau đến lăn xuống tảng đá lạnh lẽo, cô tập tễnh bò dậy, bóng dáng mỏng manh cô tịch trong gió biển dường như lúc nào cũng có thể sẽ bị thổi ngã . . . . . .

Thấy thế, trong lòng Lâm Nhược Kỳ cũng không nhịn được co rút đau đớn!

"Văn Sương, cô cẩn thận một chút! Bên kia là vách đá. . . . . ."

Cô hét lớn, muốn nhắc nhở Văn Sương.

Lúc này, Lãnh Như Phong đã đi ra phía trước mở còng tay trên tay Lâm Nhược Kỳ. Lâm Nhược Kỳ nhìn thấy xa xa Văn Sương run rẩy đứng ở bên vách núi, cảm giác trái tim mình theo thân thể xiêu vẹo của Văn Sương treo bên vách đá chỉ chực sụp đổ. . . . . .

Lãnh Như Phong cũng không có chú ý tới Văn Sương có gì không đúng, trong mắt, trong lòng đều là Lâm Nhược Kỳ.

"Nhược Kỳ, em có sao không?"

Anh ta vừa hỏi vừa cởi xuống áo khoác trên người, muốn phủ thêm cho Lâm Nhược Kỳ. Lâm Nhược Kỳ đẩy cánh tay Lãnh Như Phong, không muốn để cho anh nhích lại gần mình. Lãnh Như Phong nhíu mày rậm nhìn cô, không lên tiếng, giúp cô cài lại cúc áo sơ mi.

Dáng vẻ tỉ mỉ như vậy, cẩn thận che chở như vậy, Văn Sương nhìn trong mắt, trong tim của cô đau đớn. . . . . .

Giờ khắc này cô tin.

Thật tin tưởng.

Thì ra, Lãnh Như Phong không phải vô tình vô nghĩa, chẳng qua tình của anh đều dành tất cả cho Lâm Nhược Kỳ!

Cô tin, hoàn toàn tin. . . . . .

Tin sát đất, tin đến tâm phục khẩu phục nhưng cũng tin đến xé lòng !

"Ha ha ha . . . . . ." Văn Sương ngửa đầu thống khổ cười to, cô rất ít rơi nước mắt nhưng không nhịn được nước mắt đong đầy. Thút thít một vài tiếng, lau đi nước mắt, nhìn Lãnh Như Phong không chớp mắt.

Đường nét rõ ràng, thân thể mạnh khỏe. Lãnh Như Phong đẹp trai không chỉ thể hiện ở trên gương mặt lãnh khốc đẹp trai của anh ta mà còn có cơ trí và sắc bén được tích lũy theo năm tháng, cùng một loại khí phách lạnh lùng ẩn giấu trong ngoài.

Đặc biệt lúc cười lên vô cùng đẹp mắt. Trong lúc anh ta lơ đãng lộ ra nụ cười, có thể làm cho cô si mê thật lâu. Cô nghĩ, có lẽ chị cũng nghĩ như vậy thôi.

Chỉ tiếc, anh ta rất ít cười, ở trước mặt cô, anh ta gần như không cười. . . . . .

Cô rất yêu người đàn ông này nhưng tình yêu của cô không được đáp lại, cho dù chỉ là một chút an ủi cũng không có!

Còn chị của cô, cho dù nể tình đứa bé, anh ta cũng chưa từng bố thí một chút ấm áp, người đàn ông như vậy, yêu sâu đậm, hận cũng càng sâu!

"Lãnh Như Phong, anh cứ yêu cô ấy như vậy sao? Yêu đến nổi cho dù có người khác yêu anh, anh cũng không chút nào nhìn thấy?" Văn Sương vặn hỏi.

Vừa cười, vừa nén nước mắt, cười đến thê lương.

Cô biết Lãnh Như Phong không thích cô gái khóc lóc, cho nên cô chưa bao giờ khóc, nhất là ở trước mặt anh. Nhưng hôm nay cũng không để ý điều này, mặc cho nước mắt giàn giụa trên gương mặt xinh đẹp của cô. . . . . .

Lời nói này để cho Lãnh Như Phong nghe nhưng ánh mắt của cô cũng yên lặng nhìn Lâm Nhược Kỳ, trong đáy mắt tuyệt vọng, buồn bã. . . . . .

Đúng vậy, không có đường lui, Lãnh Như Phong nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, điều cô lo lắng duy nhất là chị Văn Tuyết. . . . . .

Một lần nữa ngưng mắt nhìn về phía người đàn ông trước mắt này, cắn răng, bình tĩnh nói: "Phong, tôi không có gì để nói, nhưng tôi chỉ có một tâm nguyện. . . . . . anh nhất định phải đồng ý, nếu không cho dù chết, tôi cũng sẽ bám theo cô ấy!"

"Cô dám!" Lãnh Như Phong cắn răng nghiến lợi, từ răng nặn ra hai chữ.

Lại cảm thấy không ổn, anh hơi ngừng lại, thoáng nhẹ giọng nói, "Văn Sương! Có lời gì, trở về rồi hãy nói!"

Trong lòng Văn Sương thật lạnh, "Trở về? Lãnh Như Phong, anh định mang tôi trở về tính sổ sao?"

Lãnh Như Phong hơi ngừng lại, cau mày cam kết: "Chỉ cần cô không dính vào nữa, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, chị của cô, tôi cũng sẽ sắp xếp."

Nghe vậy, ngược lại Văn Sương cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói: "Anh cho rằng tôi sẽ tin lời của anh?"

"Tin hay không tùy cô". Lời nói đến một nửa, Lãnh Như Phong khẽ cong môi mỏng, "Cô cảm thấy hiện tại ở thế yếu, là cô hay là tôi?"

". . . . . ." Văn Sương nghẹn lời.

Anh nói không sai, lúc này ở thế yếu dĩ nhiên là cô!

Văn Sương há hốc mồm cứng lưỡi nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, khuôn mặt kia từ lúc bắt đầu cô biết anh ta, gương mặt đẹp trai vẫn lạnh lùng, cho dù đẹp trai đi nữa, lúc này cũng có vẻ vô cùng chói mắt!

Cô hận sự lạnh lùng của anh ta, hận sự lạnh bạc của anh ta!

Văn Sương nhìn chằm chặp Lãnh Như Phong, trên mặt lộ ra vô tận thê lương. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui