Chạng vạng, Lý Nhạc Nhất cảm giác đồng hồ treo tường của cửa hàng tiện lợi hỏng rồi, nó chỉ có kim giờ và kim phút, kim giờ chỉ đến số 7, kim phút chỉ đến số 11, Lý Nhạc Nhất nhìn nó mấy lần vẫn không thấy nó nhích một tí.
Lý Nhạc Nhất quay sang nhìn chằm chằm giờ trên máy tính bàn, trên đó hiện 18:55, Lý Nhạc Nhất nhìn chằm chằm hồi lâu, nháy mắt, 18:56.
Cuối cùng cũng động.
"Chào mừng quý khách." – Tiếng máy vang lên, Lý Nhạc Nhất ngẩng đầu đón vị khách cuối cùng trước khi tan làm, nhưng vị khách này dường như không cần cậu đón.
"Anh đến sớm hả?" – Kỳ Hàn cười hỏi cậu.
Tầm mắt của Lý Nhạc Nhất dừng tại bông hoa trong tay Kỳ Hàn hồi lâu, mới chậm rãi nhìn vào mắt hắn, nói: "Đến sớm bốn phút."
Kỳ Hàn không ngại, hắn chỉ chỉ phía sau: "Anh qua đó chờ em."
18:58, nhân viên khác đến thay ca, trong tay cầm một que hồ lô: "Nhạc Nhất ăn cơm chưa?"
"Chưa." – Lý Nhạc Nhất đáp.
"Ồ, em ăn tạm hồ lô trước bữa đi." – Nhân viên nam nhét hồ lô vào tay Lý Nhạc Nhất, nhân tiện xoa xoa đầu cậu, cảm thán: "Em dùng dầu gội gì đấy? Tóc em đẹp thật."
Lý Nhạc Nhất không tránh kịp, tay cậu cầm kẹo hồ lô, thành thật đáp: "Loại rẻ nhất."
"Được rồi, em tan làm đi, còn lại cứ để cho anh!" – Nhân viên nam vừa nói vừa mặc đồng phục vào, vô tình liếc sang một bên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Kỳ Hàn.
Trên mặt Kỳ Hàn không có biểu tình gì, chỉ bình tĩnh nhìn anh ta. Nhân viên nam nhướn mày, thấp giọng nói với Lý Nhạc Nhất: "Chắc là cãi nhau với bạn gái, đang cầm hoa hồng định dỗ người yêu kìa."
Vậy sao. Lý Nhạc Nhất cúi đầu nhìn que hồ lô, cậu cảm thấy nó sẽ không ngọt, màu cũng không đẹp bằng đóa hoa hồng kia.
Lý Nhạc Nhất cầm kẹo hồ lô về phía Kỳ Hàn, hai khóe môi hơi hạ xuống: "Em tan làm rồi, chúng mình đi luôn không?"
"Hóa ra trong giờ làm có thể nhận quà." – Kỳ Hàn nói, đưa hoa hồng cho Lý Nhạc Nhất.
Lý Nhạc Nhất ngẩn ngơ nhìn hoa hồng, sau đó lại nhìn Kỳ Hàn, không chắc chắn lắm: "Anh tặng em?"
"Đúng." – Kỳ Hàn thoải mái thừa nhận.
Lý Nhạc Nhất không biết phải làm thế nào mới được, cậu biết hoa hồng đỏ có ý nghĩa gì, cũng biết hôn môi có ý nghĩa gì, rất ít bạn bè tặng hoa hồng đỏ cho nhau chứ đừng nói là Kỳ Hàn mới chỉ gặp người lạ là cậu hai lần.
"Bởi vì nó không ăn được, cho nên em không nhận sao?" – Thấy Lý Nhạc Nhất mãi không nhận, Kỳ Hàn hỏi đùa.
"Không phải." – Chỉ là Lý Nhạc Nhất không hiểu, vì sao hắn lại tặng hoa hồng cho cậu, cậu cố gắng tìm cho mình một lý do thích hợp: "Là cửa hàng bán hoa làm gãy à?"
Kỳ Hàn hơi nhíu mày như đang tự hỏi vấn đề này, cuối cùng, hắn nói: "Nếu như vậy em có thể nhận nó, anh có thể trả lời là phải."
Lý Nhạc Nhất còn đang do dự, Kỳ Hàn thở dài một hơi, hắn kéo Lý Nhạc Nhất nhét hoa vào lòng cậu: "Lúc đi ngang cửa hàng bán hoa, anh thấy hoa hồng nở đẹp nhất nên muốn mua tặng em, nếu em không thích cứ vứt nó đi, lần sau anh mua cho em mười que kẹo hồ lô."
"Sao lại không thích được." – Lý Nhạc Nhất vội vàng phủ định lời nói của Kỳ Hàn, nói tiếp: "Em thích lắm."
"Thích là được rồi, chúng ta đi ăn thôi." – Kỳ Hàn đứng dậy, liếc xéo que kẹo trong tay Lý Nhạc Nhất, hắn nói: "Cầm hoa hơi vướng nhỉ, để anh cầm giúp em."
Thực ra Lý Nhạc Nhất có thể cầm cả hai, nhưng que kẹo không có bao bì, cậu sợ đường sẽ dính vào cánh hoa nên đưa kẹo cho Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn cầm lấy, đi theo phía sau Lý Nhạc Nhất ra ngoài, trước khi bước ra khỏi cửa hắn bình thản quay đầu lại nhìn thoáng qua nhân viên nam một lần.
"Chúng ta đi đâu ăn?" – Lý Nhạc Nhất ôm hoa hồng, thỉnh thoảng có người nhìn vào cậu khiến cậu không được tự nhiên.
"Em đói chưa? Em muốn ăn gì?" – Kỳ Hàn đứng bên phải của cậu, gió đang thổi từ bên phải, Lý Nhạc Nhất chỉ bị dính một nửa cơn gió lạnh.
"Không đói lắm." – Lý Nhạc Nhất trả lời câu hỏi trước, còn câu hỏi sau, bình thường cậu chỉ toàn ăn bánh mì, bánh bao hoặc mì gói, thỉnh thoảng cậu học tập có tiến bộ sẽ tự thưởng cho mình một bữa cơm đầy đủ. Cho nên cậu cũng không biết mình muốn ăn gì.
"Bình thường em thích ăn món gì?" – Kỳ Hàn đổi cách hỏi.
"Sao cũng được, không phải hải sản là được."
Kỳ Hàn nhìn vào mắt Lý Nhạc Nhất, phát hiện đang rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của mình, Kỳ Hàn cười nói: "Trùng hợp thật, anh cũng không thích hải sản, anh bị dị ứng hải sản."
Lý Nhạc Nhất gật đầu, cậu biết, khi cậu cậu còn chưa biết dị ứng hải sản là gì, cậu đã biết Kỳ Hàn không thích hải sản từ một gói mì vị hải sản.
Cuối cùng Kỳ Hàn đưa Lý Nhạc Nhất đến một quán cơm nhỏ sau đại học Nam Thành, đồ ăn quán đó không tồi, giá cả phải chăng, hắn cảm thấy ăn ở đây sẽ khiến gánh nặng tâm lý của Lý Nhạc Nhất giảm đi một chút.
"Hai người à? Các bạn muốn ăn gì?" – Phục vụ đi đến đưa menu, Kỳ Hàn hất cằm ra hiệu cho cô đưa cho Lý Nhạc Nhất.
Lý Nhạc Nhất vừa mới nhìn một lát, Kỳ Hàn ở đối diện nhẹ giọng nhắc nhở: "Nhìn đồ ăn, đừng nhìn giá."
Lý Nhạc Nhất đành dời tầm mắt về phía tên món, cậu thực sự không biết gọi món gì, cậu chưa từng ăn ở đây, thậm chí có món tên kiến lên cây cậu cũng không biết là món gì.
"Có cần anh chọn giúp không?" – Kỳ Hàn cảm thấy nếu hắn còn không lên tiếng e là 8 giờ vẫn chưa được ăn.
Lý Nhạc Nhất nhanh chóng đưa menu cho Kỳ Hàn, Kỳ Hàn nhận lấy, lưu loát gọi ba món, hắn đang định gọi món thứ tư, Lý Nhạc Nhất lại nhỏ giọng nói: "Hay là ăn ba món thôi, nhiều quá không ăn hết."
"Cũng được." – Kỳ Hàn rất ôn hòa nghe lời đề nghị của Lý Nhạc Nhất, hắn đưa menu cho phục vụ, chờ cô đi rồi mới nói: "Đồ ăn ở đây cũng khá ngon, lần sau anh đưa em đến ăn món khác."
Còn có lần sau sao, Lý Nhạc Nhất không khỏi nghĩ, có lẽ chỉ là lời khách sáo bình thường thôi, lần sau gặp lại, lần sau nói tiếp, đặt ước định vào lần sau, để lần sau biến mất theo thời gian.
Nhưng Lý Nhạc Nhất là người dễ tính, cho nên có thể cậu phải dùng rất nhiều thời gian mới quên được câu hẹn lần sau này.
Mùa đông mọi người ăn cơm sớm, giờ này đã qua giờ cơm tối rồi, trong quán không có nhiều khách lắm, chỉ có vài nghiên cứu sinh hoặc sinh viên bị chương trình học nặng nề tra tấn mới đến ăn cơm. Hoa hồng được Lý Nhạc Nhất đặt cẩn thận trên một chiếc hế, Lý Nhạc Nhất thỉnh thoảng lại nhìn nó một cái, cậu cứ có cảm giác một cánh hoa sắp rụng.
"Nó bị em nhìn sẽ ngại đấy." – Kỳ Hàn nói.
Lý Nhạc Nhất ngẩn ra vài giây, mãi mới nhận ra Kỳ Hàn đang nói đến hành động của cậu, cậu cười ngượng ngùng.
"Nghe bạn cùng bàn của em nói em mới đến Nam Thành mấy tháng trước?"
"Ừm." – Lý Nhạc Nhất cho rằng Kỳ Hàn sẽ hỏi vì sao lại đến Nam Thành, cậu đã nghĩ trước câu trả lời rồi, không ngờ Kỳ Hàn lại nói.
"Em đã quen chưa? Mùa đông ở Nam Thành rất lạnh."
Lý Nhạc Nhất nuốt lại câu trả lời dự bị ban nãy, hoảng loạn nói câu khác: "Cũng tạm, lần đầu tiên em trải nghiệm mùa đông ở đây."
"Ừm, hôm qua anh thấy em mặc hơi ít, mũi em cũng bị lạnh đỏ."
Câu này Lý Nhạc Nhất không thể trả lời, đó là chiếc áo dày nhất của cậu, cậu chỉ có thể nói: "Chắc là vì em bị cảm."
Kỳ Hàn đang lấy đũa bỗng sững lại, hắn cẩn thận quan sát Lý Nhạc Nhất, hỏi: "Bây giờ em khỏi chưa?"
"Rồi." – Lý Nhạc Nhất vội gật đầu: "Yên tâm, em sẽ không lây bệnh cho anh đâu."
Kỳ Hàn nhíu mày vì câu nói của cậu, đúng lúc phục vụ bưng món lên, hắn đưa đũa cho Lý Nhạc Nhất, cách một tầng khói trắng, hắn nói với cậu: "Anh không có ý đó, em đừng nghĩ như vậy."
Lý Nhạc Nhất gật đầu, cậu muốn nhanh chóng ăn cơm, sau đó về nhà, cậu sắp không chịu nổi nữa.
Lý Nhạc Nhất ăn cơm rất yên tĩnh, cũng ăn rất nhanh. Có lẽ Kỳ Hàn không đói, hắn ăn rất ít. Khi hai người ăn cơm xong, trên bàn còn thừa khá nhiều thức ăn.
Lý Nhạc Nhất nhìn chằm chằm thức ăn còn thừa, cảm thấy rất tiếc. Từng này đủ để cậu ăn hai bữa, nhưng cậu thực sự không ăn nổi nữa.
"Xin lỗi." - Kỳ Hàn chủ động nói: "Hôm nay anh ăn uống không tốt nên mới thừa nhiều thế này."
Trong nháy mắt lực chú ý của Lý Nhạc Nhất bị dời đi, cậu hỏi: "Anh làm sao vậy? Anh không thoải mái ở đâu?"
"Đau dạ dày."
Kỳ Hàn nhíu mày, hoàn toàn quên mất mình cũng bị bệnh dạ dày: "Xin lỗi, tại em tan làm muộn quá mới làm anh nhịn lâu như thế."
Kỳ Hàn đối diện cậu, Lý Nhạc Nhất ngồi dưới ánh đèn, bởi vì trong quán đủ ấm, cậu cởi áo khoác, lúc này cậu mặc một chiếc áo lông mỏng màu lục đậm khiến da cậu càng thêm trắng. Đôi mắt cậu sáng rõ dưới ánh đèn, tràn đầy tự trách và xin lỗi.
Kỳ Hàn thở dài một hơi, nói: "Không cần xin lỗi, cũng đừng nghĩ như vậy. Anh rất vui vì được ăn cơm cùng em, đợi thêm một lát cũng không sao."
Thấy hắn thẳng thừng nói vui vì mình, Lý Nhạc Nhất chậm chạp chớp mắt, mím môi, gật đầu.
Nhiệt độ ban đêm thấp hơn một chút, Kỳ Hàn vẫn để Lý Nhạc Nhất đi phía bên trong, mãi cho đến khi đi ngang qua một cửa hàng bán phụ kiện, Kỳ Hàn nói: "Anh muốn vào đi dạo, em đi cùng anh không?"
Lý Nhạc Nhất gật đầu, đi theo Kỳ Hàn vào trong, cậu định ngồi trên ghế chờ để đợi Kỳ Hàn mua xong, kết quả Kỳ Hàn lại cầm mũ và khăn quàng đến chỗ cậu.
"Đẹp không?" – Kỳ Hàn hỏi.
"Đẹp." – Một chiếc mũ xám đậm và chiếc khăn màu trắng, Lý Nhạc Nhất nghĩ nếu Kỳ Hàn dùng sẽ rất đẹp.
"Em thử xem sao." – Kỳ Hàn không nói hai lời đã đội mũ cho Lý Nhạc Nhất, rồi quàng khăn cho cậu. Hắn phát hiện không nên nói quá nhiều với Lý Nhạc Nhất, trực tiếp hành động sẽ có hiệu quả cao hơn. Lý Nhạc Nhất bị đẩy đến trước gương, khăn quàng to dày, cằm Lý Nhạc Nhất cũng bị nó che khuất.
"Đúng là đẹp thật." – Kỳ Hàn dựa vào gương, nói.
Nhân lúc Lý Nhạc Nhất còn đang ngẩn người, Kỳ Hàn lại tiện tay lấy một chiếc khăn màu đen, trả tiền.
"Đi thôi." – Kỳ Hàn nói.
Lý Nhạc Nhất bị hắn đội mũ đeo khăn kéo ra ngoài, gió lạnh thổi qua, cậu vô thức rụt cổ, ngay sau đó cả hàm dưới đều được khăn quàng ủ ấm.
"Vì sao anh tặng em khăn và mũ?" – Lý Nhạc Nhất hỏi.
Kỳ Hàn nhìn cậu, hắn quàng chiếc khăn màu đen, nhưng kiểu dáng giống cái của Lý Nhạc Nhất.
"Vậy vì sao em tặng anh sữa đậu nành?"
Lý Nhạc Nhất trầm mặc, cậu có nhiều hơn Kỳ Hàn một phần ký ức, mà trong ký ức đó chứa nguyên nhân cậu tặng hắn sữa đậu nành. Kỳ Hàn không có ký ức đó, cho nên nguyên nhân hắn tặng cậu khăn mũ không giống nguyên nhân của cậu.
"Bánh bao... quá mặn." – Lý Nhạc Nhất nói lắp lắp tìm bừa một lý do, chọc cho Kỳ Hàn cười một tiếng.
"Bên ngoài, quá lạnh." – Kỳ Hàn học cậu, cho Lý Nhạc Nhất một đáp án.
"Nhưng mà, không bình đẳng." – Lý Nhạc Nhất nghẹn đã lâu, cuối cùng cũng nói ra được câu đã quanh quẩn trong đầu cậu cả tối.
Sữa đậu nành và cơm, sữa đậu nành và khăn, đều không bình đẳng. Chiếc khăn quàng mới tinh vây trên cổ Kỳ Hàn phù hợp như người mẫu trong tủ kính, nhưng nó nằm trên cổ Lý Nhạc Nhất chẳng khác nào trẻ con mặc trộm đồ người lớn, người khác nhìn một cái là thấy không phù hợp.
Cánh cửa kính bên ngoài cửa hàng hiện lên bóng dáng mơ hồ của Lý Nhạc Nhất và Kỳ Hàn. Lý Nhạc Nhất nhìn bản thân mình đeo khăn trắng, cầm hoa hồng đỏ, mặc chiếc áo khoác cũ nát và tình cảm ẩn sâu dưới đáy lòng không thể cho ai biết, tất cả đều khiến Lý Nhạc Nhất cảm thấy khó thở.
"Đúng là không bình đẳng." – Kỳ Hàn đi lên trước ngăn chặn tầm nhìn của Lý Nhạc Nhất, chỉ còn một mình hắn đứng trước mặt cậu, hắn duỗi tay chỉnh lại khăn quàng cho cậu: "Anh quên mất một khoảng thời gian. Anh đã hỏi mẹ anh, ba anh, bà nội anh, cả bạn cùng phòng của anh, mọi người đều trả lời giống nhau nhưng anh vẫn thấy không đúng lắm. Lý Nhạc Nhất."
Kỳ Hàn hơi khom lưng, nhìn thẳng vào mắt Lý Nhạc Nhất, hỏi cậu rõ ràng từng chữ: "Chắc chắn anh đã từng gặp em, trong phần ký ức anh bị quên, đúng không?"
- -------------------
Tác giả: Ba thằng bé, mẹ thằng bé, bà thằng bé, bạn thằng bé, mọi người đều không nhắc nửa chữ luôn hả?
Toàn là góc nhìn của thụ nhỉ.