Lừa Gạt

Lý Nhạc Nhất căng thẳng nhìn hắn chằm chằm, gió thổi mi mắt Lý Nhạc Nhất lạnh buốt, nhưng mắt cậu lại rất nóng, một cảm xúc vô danh bùng lên trước ngực cậu, có lẽ vừa rồi Kỳ Hàn quàng khăn quá chặt mới khiến Lý Nhạc Nhất thấy khó thở.

"Vậy à?" - Lý Nhạc Nhất nhẹ giọng nói, rõ ràng là Kỳ Hàn hỏi cậu trước, nhưng cậu lại hỏi ngược lại hắn.

"Đúng." - Kỳ Hàn trả lời.

Lý Nhạc Nhất không nói gì, tối hôm nay có quá nhiều câu hỏi làm cậu không thể trả lời được. Mỗi một câu hỏi của Kỳ Hàn đều khiến trong lòng cậu đau thêm một chút, cho dù vậy, một góc nhỏ trong lòng Lý Nhạc Nhất vẫn thấy vui vẻ một chút, bởi vì cậu và Kỳ Hàn ăn chung một bữa cơm rất lâu.

"Chúng ta về đi, được không?" - Lý Nhạc Nhất thỉnh cầu, ngoài trời đúng là quá lạnh, Lý Nhạc Nhất rất muốn quay về căn phòng đi thuê nhỏ hẹp của cậu, nơi đó có thể cho cậu ấm áp, và an toàn.

"Được, anh đưa em về."

Lý Nhạc Nhất đồng ý, cậu nghĩ thời gian cậu và Kỳ Hàn ở gần nhau không nhiều lắm, nếu Kỳ Hàn không hỏi nữa, cậu cũng có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, yên tĩnh đi nốt đoạn đường này.

Đến dưới tòa nhà, phòng của Lý Nhạc Nhất ở tầng một, cậu chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy được cửa sổ phòng mình, bóng đêm phủ lên khung cửa sổ rỉ sắt như tô cho chúng một tầng sơn mới, để chúng nó miễn cưỡng được ngồi chung mâm với những khung cửa của những căn hộ khác.

"Muốn mời anh lên ngồi không?" – Kỳ Hàn đút tay trong túi, đáy mắt hiện lên ý cười.

"Không được đâu." – Lý Nhạc Nhất ôm đóa hồng, một cánh hoa vẫn bị rụng, nhưng rụng ở đâu cậu cũng không biết.

"Vậy em nghỉ ngơi sớm nhé." – Kỳ Hàn cũng không miễn cưỡng, lịch sự chúc cậu ngủ ngon.

"Ngủ ngon."

Lý Nhạc Nhất quay người đi vào tòa nhà, bên ngoài không có cửa, vào đến hiên nhà cũng không ấm hơn bên ngoài là bao, đèn ngoài hiên đã bị hỏng từ trước khi Lý Nhạc Nhất thuê phòng, Lý Nhạc Nhất cũng không cần đèn, cậu biết cầu thang có 16 bậc, bậc cuối cùng cao hơn các bậc khác. Lý Nhạc Nhất bước lên bậc thang cuối cùng, cậu vừa lấy chìa khóa ra, sau lưng vang lên tiếng nói quen thuộc trầm thấp: "Lý Nhạc Nhất."

Bàn tay đang cầm chìa khóa của Lý Nhạc Nhất run lên, cậu quay người lại, giấu hoa hồng phía sau lưng theo bản năng.

"Chị, sao chị lại đến đây?"

"Sao chị lại không được đến?" – Lý Diễm Thanh thấy hành động của cậu, cười lạnh một tiếng: "Làm phiền em hẹn hò phải không?"

Sau lần cãi nhau vào hồi tháng bảy, Lý Diễm Thanh cũng hiểu được rằng em trai cô đã trưởng thành rồi, không thể lúc nào cũng nhận sự bao bọc của cô nữa, phải để cho cậu tự lực cánh sinh. Cô biết Lý Nhạc Nhất ở Nam Thành, đang vừa học vừa làm, cậu nói cậu sống rất khá, Lý Diễm Thanh cũng thoáng yên tâm. Sắp hết năm, Lý Nhạc Nhất không có ý định về quê, Lý Diễm Thanh muốn lên đây thăm cậu, cũng muốn nói chuyện với cậu một lát, không ngờ dưới lầu cô nhìn thấy Lý Nhạc Nhất và Kỳ Hàn, Lý Nhạc Nhất quay lưng về phía cô, cô thấy Kỳ Hàn cười, cũng thấy bông hoa trong lòng Lý Nhạc Nhất.

Ý định muốn nói chuyện trong hòa bình của Lý Diễm Thanh bị cô vứt ra sau đầu, cô tức giận đi đến, vẻ mặt của cô như đang trách cứ tại sao Lý Nhạc Nhất lại không biết cố gắng như thế: "Lúc trước em đi chị không cản em, cả thế giới rộng lớn đến thế em lại cố ý chọn đến Nam Thành, bởi vì cậu ta đúng không?"

"Rốt cuộc em nghĩ thế nào hả em nói đi? Lúc trước em không biết gì thì thôi chị không nói, nhưng bây giờ em đã biết rồi, em không mất trí, em có nhớ tối hôm đó cậu ta đã làm gì em không? Cậu ta hôn em, cậu ta là con trai, cậu ta hôn em, em không cảm thấy buồn..."

"Chị!" – Lý Nhạc Nhất cầu xin ngắt lời cô, hoa hồng sau lưng cậu đang run rẩy: "Chị, em xin chị đừng nghĩ như vậy nữa, em biết, em không cảm thấy vậy."

"Em không cảm thấy, chị thấy." – Lý Diễm Thanh đứng đối diện cậu, lạnh lùng nói một câu này.

Lý Nhạc Nhất không thể đáp lời cô, cậu giống như vẫn luôn không hiểu được tình yêu, thân phận phải đăng đối, giới tính phải phù hợp, giống như hai bên cán cân vậy, cả hai phải có trọng lượng ngang nhau mới có thể cân bằng không hơn kém một phân. Nhưng Lý Nhạc Nhất chỉ là kẻ tay trắng, đến cả tư cách bước lên cán cân cậu cũng không có.

"Chị ơi." – Lý Nhạc Nhất lại thấp giọng gọi Lý Diễm Thanh một tiếng, giống như khi cậu làm chuyện sai lúc còn nhỏ.

"Lý Nhạc Nhất, ngày mai em tròn mười tám tuổi đúng không?" – Hôm nay Lý Diễm Thanh đến đây còn có một việc, ngày mai là sinh nhật Lý Nhạc Nhất, cô muốn đến đón sinh nhật cùng cậu.

"Vâng."

"Được, cũng coi như em trưởng thành về mặt tuổi tác rồi. Chị chỉ hỏi em một câu, bây giờ em có hiểu được tình cảm của em không? Em có thực sự thích cậu ta không?" – Lý Diễm Thanh bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Lý Nhạc Nhất.

"Em." – Lý Nhạc Nhất chậm rãi lấy bông hoa hồng từ phía sau ra, đặt lên trước ngực, trong hành lang chỉ có một chút ánh sáng từ đèn đường chiếu vào, trùng hợp chiếu lên bông hoa đỏ thắm. Lý Nhạc Nhất hoảng hốt nhớ lại hai túi đồ ăn vặt trên bàn ngày đó, hóa ra túi nilon màu đỏ và hoa hồng đỏ trong bóng tối không giống nhau chút nào, nhưng cảm tình mà Lý Nhạc Nhất dành cho chúng lại giống nhau.

"Chị, em thích anh ấy."

Dù là hai túi nilon màu đỏ đựng đồ ăn vặt, hay là hoa hồng đỏ được gói giấy bóng kính xinh đẹp, cậu đều thích.

Lý Diễm Thanh như bị kiệt sức, bả vai hạ xuống. Trong tay cô xách bốn túi đầy đồ ăn, có trái cây, có rau dưa, có cả đồ ăn vặt Lý Nhạc Nhất rất thích mà cô không cho phép cậu ăn. Cô đưa hết cho Lý Nhạc Nhất, nói: "Tự em nghĩ kỹ lại đi."

Lý Diễm Thanh đi rồi, cô không muốn cãi nhau với Lý Nhạc Nhất, nhưng cô cũng biết nếu cứ giằng co với Lý Nhạc Nhất mãi sẽ không thể đi đến kết quả nào. Lý Nhạc Nhất đã thực sự trưởng thành, cô chỉ có thể nói như vậy, để cậu nghĩ lại thật kỹ, cũng để cô nghĩ lại thật kỹ.

Lý Nhạc Nhất dồn hết bốn túi sang một tay, tay còn lại gian nan mở cửa. Các túi xô vào nhau, một quả táo rơi ra ngoài, lăn xuống đất, lăn xuống bậc thang đến chân một người.

"Có cần anh giúp không?" – Kỳ Hàn nhặt quả táo lên, giọng điệu giống như vừa nãy hắn hỏi Lý Nhạc Nhất có muốn mời hắn lên không, vô cùng tôn trọng ý kiến của cậu.

Lý Nhạc Nhất đang ngẩn người, cậu đã cảm thấy cuộc gặp gỡ Kỳ Hàn vào tối nay có thể cho cậu một dấu chấm câu kết thúc hoàn hảo, tuy rằng chị cậu xuất hiện, nhưng cũng không ảnh hưởng. Nhưng Kỳ Hàn đứng ở đó, có nghĩa là hắn đã nghe được cuộc đối thoại vừa nãy, hắn đã xé nát dấu chấm Lý Nhạc Nhất tự cho là hoàn hảo.

"Xin lỗi, anh không cố ý nghe hai người nói chuyện." – Kỳ Hàn bước từng bước lên lầu, ban nãy hắn chỉ muốn nhìn thấy Lý Nhạc Nhất vào phòng, khi nào phòng cậu sáng đèn hắn sẽ đi ngay. Nhưng đèn mãi không sáng, bên kia lai truyền đến động tĩnh không nhỏ, Kỳ Hàn lo lắng cậu xảy ra chuyện gì đó nên mới đi lên xem thử.

Hai người đang chìm trong cảm xúc riêng, không ai chú ý đến Kỳ Hàn. Thế nên Kỳ Hàn nghe được gần hết cuộc nói chuyện, trước khi chị Lý Nhạc Nhất đi xuống hắn đã tránh mặt một bên cầu thang. Mặc dù không biết "cậu ta" là ai, nhưng trực giác nói cho Kỳ Hàn biết đừng nên để chị cậu nhìn thấy hắn thì hơn.

Kỳ Hàn chỉ bước đến bậc thứ 15 là dừng, hắn cầm lấy túi trên tay Lý Nhạc Nhất, nói với cậu: "Em mở cửa trước, sau đó anh đưa túi cho em, rồi anh sẽ đi, có được không?"

Lý Nhạc Nhất mở cửa, cũng nhận túi, nhưng cậu không đóng cửa lại. Đèn trong phòng chiếu ra theo khe hở nhỏ từ cửa phòng, chiếu lên người Kỳ Hàn.

Lý Nhạc Nhất nhìn vào mắt Kỳ Hàn, hỏi: "Anh muốn vào không?"

"Nếu em đồng ý." – Kỳ Hàn nói.

Lý Nhạc Nhất mở cửa ra.

"Rất nhỏ, cũng rất bẩn, anh đừng chê." – Lý Nhạc Nhất đặt túi dưới đất, lại đặt bông hồng lên chiếc bàn nhỏ, rồi mới đi rót nước lạnh, cậu phải đun nước mới có nước ấm uống.

"Không bẩn." – Kỳ Hàn ngồi xuống chiếc bàn duy nhất trong phòng, không cần liếc ngang liếc dọc cũng đủ để hắn nhìn thấy hết những gì trong phòng, chiếc bàn này vừa là bàn học vừa là bàn ăn, phòng vừa là phòng khách vừa là phòng ngủ, bên góc đối diện bàn là giường, chếch bên tay trái có một cánh cửa, đi vào đó là bếp và nhà vệ sinh.

"Vẫn lớn hơn phòng ngủ của bọn anh." – Chờ Lý Nhạc Nhất đun nước xong, Kỳ Hàn mới nói câu này.

"Phòng ngủ trên đại học còn nhỏ hơn thế này á?" – Lý Nhạc Nhất hơi giật mình, cậu chưa từng thấy phòng ngủ đại học trông ra sao.

"Nhỏ hơn nhiều, lại còn bốn người cùng ở, không có chỗ đặt chân luôn. Nếu em muốn lần sau anh sẽ đưa em đi xem."

Lại là lần sau.

Lý Nhạc Nhất mím môi, định rót cho Kỳ Hàn một cốc nước ấm.

"Không tin anh sao?" – Kỳ Hàn nhận lấy bình, rót hơn nửa cốc nước đưa cho Lý Nhạc Nhất: "Cẩn thận nóng."

Lý Nhạc Nhất lắc đầu: "Cho anh."

"Em không uống à?" – Kỳ Hàn hỏi.

"Anh uống đi." – Cái gì trong phòng Lý Nhạc Nhất cũng chỉ có một chiếc, cốc cũng vậy.

Hiển nhiên Kỳ Hàn cũng phát hiện sự thật này, hắn đang muốn nói chuyện, Lý Nhạc nhất mở miệng trước: "Em đã rửa cốc rồi, sạch lắm."

"Anh không có ý đó, Lý Nhạc Nhất, đừng lúc nào cũng hiểu lầm anh." – Kỳ Hàn nói lời này hơi nghiêm túc, nhưng không có bất cứ ý trách móc nào.

Lý Nhạc Nhất cúi đầu, tất cả mọi thứ xung quanh đều nói cho cậu rằng cậu và Kỳ Hàn không phù hợp, bản thân cậu cũng nghĩ như vậy. Vì thế, mỗi một động tác mỗi một ánh mắt của Kỳ Hàn đều khiến Lý Nhạc Nhất vô thức phân tích kỹ càng, để tránh gây ra hiểu lầm không cần thiết, cậu không muốn tự mình đa tình.

"Vừa nãy, anh nghe thấy hết rồi à?" – Lý Nhạc Nhất đang nhắc đến cuộc nói chuyện giữa cậu và Lý Diễm Thanh.

"Nghe được gần hết." – Kỳ Hàn thành thật trả lời.

"Vậy anh." – Lý Nhạc Nhất ngẩng đầu lên, trong mắt Kỳ Hàn không có một tia tò mò, cậu không khỏi hỏi: "Không muốn hỏi gì sao?"

"Anh có thể hỏi không?" – Kỳ Hàn đứng thẳng người, hắn vốn đang dựa vào bàn, nhường ghế cho Lý Nhạc Nhất ngồi, nhưng Lý Nhạc Nhất lại không ngồi: "Em sẽ trả lời anh như lúc ở bên đường, hay là trốn tránh anh như lúc ở dưới lầu."

Nhìn Lý Nhạc Nhất có ý định cúi đầu trốn tránh, Kỳ Hàn lại nói: "Hay là im lặng không nói gì?"

Lý Nhạc Nhất không cúi đầu nữa, nhẹ giọng nói: "Anh hỏi đi, em sẽ trả lời."

"Cô ấy nói em xảy ra chuyện, em đã gặp chuyện gì?"

Lý Nhạc Nhất không ngờ hắn lại hỏi câu này, cậu đáp: "Tai nạn xe, ngã xuống kênh."

"Cho nên tối hôm đó anh gặp em ở bệnh viện, là vì chuyện này?"

"Phải."

"Vậy vì sao hôm đó em lại xuất hiện ở lối thoát hiểm?"

Lúc này Lý Nhạc Nhất trầm mặc vài giây, mới chậm rãi trả lời:

"Bởi vì em muốn, gặp anh."

Kỳ Hàn cười, giống như hắn đã giải quyết được vấn đề nan giải một cách dễ dàng: "Anh có thể hỏi em một câu không?"

"A?"

"Ngày mai cho anh đón sinh nhật cùng em, có được không?"

- -------------------

Tác giả: Hai người này vẫn còn lịch sự quá.

Tui nghĩ ngày mai sẽ có tiến triển (không chắc chắn)

Cảm ơn mọi người đã thả tym, bình luận và lưu truyện!【 cúi người cực thấp 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui