Lý Nhạc Nhất há miệng muốn nói chuyện, hơi nước trong khoang miệng như biến mất, hơi ấm khắp người cũng nhanh chóng tan đi, máu như đang chảy ngược, tứ chi rơi vào lạnh lẽo, trong tai chỉ còn nghe được tiếng tim đập đánh vào màng nhĩ.
Bây giờ bí mật của cậu cũng không còn nữa.
Cậu không cố ý giấu diếm, cứ tưởng rằng chỉ cần mình bảo trì yên lặng, tự mình lừa mình sẽ có thể sống trong cảnh thái bình giả tạo. Cậu cũng không khát vọng tình yêu bất bình đẳng sẽ đến với cậu. Trước kia cậu không hiểu chuyện, cậu có thể tự mình đòi hỏi, bây giờ cậu đã hiểu rồi, cậu chỉ dám đứng yên một chỗ, viết hết tâm tư vào nhật ký. Nếu bị phát hiện, sẽ giống như tối hôm qua cậu bị chị gái phát hiện vậy, phản ứng đầu tiên là giấu hoa hồng ra sau.
Nhưng bây giờ Lý Nhạc Nhất không có chỗ trốn, ngay cả dũng khí đến lấy cuốn nhật ký cũng không có, cậu chỉ có thể đứng tại đây, bị động chờ đợi phản ứng của Kỳ Hàn, để hắn trở thành thẩm phán đưa ra phán quyết cuối cùng cho thứ tình cảm không được mọi người coi trọng, đến chủ nhân của nó cũng không dám nói.
"Lại đây." – Kỳ Hàn đặt nhật ký xuống, nhìn Lý Nhạc Nhất nói.
Lý Nhạc Nhất đờ đẫn đi qua, mới được hai bước đã bị Kỳ Hàn kéo cổ tay ngã ngồi vào lòng hắn.
Lý Nhạc Nhất bị va vào vai phát đau, trước mặt cậu là cửa sổ, trong đêm tối nó giống như một tấm gương lớn, cậu có thể nhìn thấy bóng của mình, đang được Kỳ Hàn ôm thật chặt, chỉ để lộ ra một cái đầu.
"Vì sao không chịu nói cho anh biết những gì anh đã quên mất?" – Kỳ Hàn dán bên tai Lý Nhạc Nhất, hơi thở nóng ấm phả vào tai cậu.
"Em tưởng anh không muốn biết." – Ánh mắt Lý Nhạc Nhất không có tiêu cự nhìn chằm chằm vào cửa sổ, ấp úng trả lời.
"Nếu anh không muốn biết vì sao phải hỏi em?"
Lý Nhạc Nhất không trả lời được. Bên tai truyền đến tiếng cười nhạo.
"Lý Nhạc Nhất, anh chỉ mất trí nhớ, không phải ngã hỏng đầu, em nghĩ mấy hôm nay anh làm những chuyện đó với em để làm gì? Làm từ thiện à?"
Lưng Lý Nhạc Nhất kề sát ngực Kỳ Hàn, hai trái tim ở giữa thi đấu, Lý Nhạc Nhất không biết tim của ai đang đập nhanh hơn.
Đột nhiên cả người lơ lửng, Lý Nhạc Nhất chưa kịp phản ứng lại đã bị Kỳ Hàn ôm lên bàn. Tay hắn chống lên bàn hai bên sườn cậu, bàn tay hắn bao trùm mu bàn tay cậu, còn Kỳ Hàn đứng giữa hai chân cậu, hơi cong lưng, nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Em..." – Lý Nhạc Nhất muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí này, nhưng đầu óc cậu đang rất loạn, vừa nãy Kỳ Hàn hỏi cậu còn chưa nghĩ ra được câu trả lời, cũng có thể là cậu không dám nghĩ đến đáp án của nó.
Tay cậu được một bàn tay ấm áp vây quanh, Kỳ Hàn ghé sát lại, môi hắn gần như chạm vào môi Lý Nhạc Nhất, giọng hắn cố tình hạ thấp xuống, mang theo dục vọng bị khắc chế: "Bây giờ đã biết hôn môi có nghĩa là gì chưa?"
Trong lòng Lý Nhạc Nhất giật thót, hô hấp như dừng lại, cậu mới định gật đầu, cánh môi kia đã dán lên.
Giống như kẻ săn mồi đợi con mồi đã lâu, môi Lý Nhạc Nhất bị hắn ngậm lấy, chỉ chốc lát sau, đầu lưỡi hắn cạy mở hàm răng cậu, tiến vào trong.
Lý Nhạc Nhất vụng về bị Kỳ Hàn cuốn lấy lưỡi, khoang miệng cậu như không phải của cậu nữa, cậu là kẻ bị xâm lược, muốn lùi ra sau giữ khoảng cách lại bị người kia cường thế đỡ gáy chặn đường, cậu chỉ có thể vừa giãy giụa vừa chấp nhận trận xâm lấn này.
Lý Nhạc Nhất vừa tắm xong vẫn chưa mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo lông màu trắng và một chiếc quần nhung đen mỏng, vạt áo bị xốc lên, tay Kỳ Hàn tiến vào trong khiến Lý Nhạc Nhất giật mình. Bàn tay đang bóp gáy cậu hơi buông lỏng, Kỳ Hàn hôn cậu nhẹ nhàng như đang trấn an. Hắn nhẹ nhàng liếm lên nơi bị thiếu răng nanh của cậu, Lý Nhạc Nhất bị liếm hơi ngưa ngứa, cơ thể vừa thả lỏng, đầu nhũ đột nhiên bị ấn một cái, Lý Nhạc Nhất rên lên, vô thức mút nhẹ lưỡi Kỳ Hàn.
Kỳ Hàn cười khẽ, hắn rời khỏi khoang miệng Lý Nhạc Nhất, lại chạm nhẹ vài lần lên môi cậu, hắn hơi lui ra, hơi thở của hắn phả lên cằm Lý Nhạc Nhất. Lý Nhạc Nhất nhìn thấy môi hắn sáng lấp lánh, cậu đoán mình cũng chẳng khác là bao.
"Lý Nhạc Nhất, biết chúng ta đang làm gì không?"
Lý Nhạc Nhất không ngẩng đầu, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn. Tay Kỳ Hàn vẫn dừng lại trên ngực cậu, không khí lạnh luồn vào từ khe hở của áo.
"Vậy có biết..." – Kỳ Hàn tiến đến gần tai cậu, chậm rãi nói: "Anh đang sờ chỗ nào của em không?"
Lý Nhạc Nhất trợn mắt, cùng lúc đó đầu v* bị nhéo một cái, khác hoàn toàn với cảm giác bị ấn khi nãy, Lý Nhạc Nhất có thể cảm nhận được rõ ràng Kỳ Hàn đang dùng móng cay cọ lên đầu nhũ cậu.
"Đừng..." – Lý Nhạc Nhất thở phì phò muốn dùng tay đẩy hắn ra, lại bị Kỳ Hàn bắt lấy, một tay cậu bất lực đặt lên cánh tay đang tác loạn của Kỳ Hàn.
"Đừng cái gì?" - Kỳ Hàn tra tấn đầu nhũ kia không nhẹ không nặng, nghe tiếng thở dốc vừa như khó chịu vừa như hưởng thụ của Lý Nhạc Nhất.
"Lý Nhạc Nhất, em cứng rồi, em đè vào anh rất khó chịu, có biết vì sao em cứng không?" – Kỳ Hàn hôm nay như học sinh không biết cái gì cả, hỏi rất nhiều câu hỏi chờ Lý Nhạc Nhất giải đáp, nhưng Lý Nhạc Nhất cũng không phải thầy giáo giỏi, cậu không trả lời được câu hỏi nào cả.
Lý Nhạc Nhất muốn cắn môi không để mình phát ra âm thanh kỳ quái nào, Kỳ Hàn phát hiện được trước, hắn ngậm lấy vành tai cậu cắn nhẹ, Lý Nhạc Nhất kêu a một tiếng, bên tai lại truyền đến tiếng nói của Kỳ Hàn.
"Đừng cắn, trả lời anh."
"Em không biết..." – Lý Nhạc Nhất hoảng loạn khóc nức nở, cậu không trả lời được, Kỳ Hàn vẫn cứ xoa nhẹ ngực cậu khiến cậu thấy khô nóng khó chịu, bên kia cũng có cảm giác ngứa ngáy kỳ dị. Thậm chí Lý Nhạc Nhất còn hi vọng Kỳ Hàn có thể sờ nốt bên kia.
"Em không biết?" – Kỳ Hàn buông cổ tay cậu ra, ngược lại luồn tay xuống dưới, quần Lý Nhạc Nhất lỏng lẻo, có thể tiến vào rất dễ dàng.
"Em không biết vì sao em cứng, hay là không biết chỗ nào cứng?"
Vừa dứt lời, Lý Nhạc Nhất bị hắn tóm lấy, chỉ trong một giây, Lý Nhạc Nhất bắn ra, cả người cậu run lẩy bẩy. Kỳ Hàn ngẩn người, ngay sau đó lui tay về, ôm lấy Kỳ Hàn dỗ cậu.
"Không sao, không sao đâu."
Động tĩnh của người trong ngực dần nhỏ lại, Kỳ Hàn cúi đầu, Lý Nhạc Nhất mở to mắt như vẫn chưa thoát ra khỏi kích thích. Kỳ Hàn hôn nhẹ lên mí mắt cậu, Lý Nhạc Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, sương mù trong mắt còn chưa tan đi hết, Lý Nhạc Nhất hầu như không có ham muốn, cũng chưa từng tự giải quyết, cậu không biết khoái cảm xông lên đại não là như thế nào, trong nháy mắt không tóm được cái gì cả, chỉ còn dư vị không ngừng quét qua cơ thể.
"Chắc là phải tắm lại lần nữa." – Biểu tình của Kỳ Hàn như đang xin lỗi, giọng điệu lại trộn lẫn sung sướng. Hắn rút một tờ giấy, cố ý lau đi tinh dịch trên tay mình ngay trước mắt Lý Nhạc Nhất.
Hai mắt Lý Nhạc Nhất đỏ lên, một giọt nước mắt bất chợt lăn xuống không hề có dự báo trước, Kỳ Hàn kinh ngạc một giây, lại rút thêm tờ nữa lau nước mắt cho cậu.
"Khóc cái gì? Anh còn chưa tính sổ với em đâu, em lại khóc trước rồi."
Lý Nhạc Nhất cũng không biết mình khóc cái gì, có lẽ vì thấy thẹn, có lẽ vì đã hiểu tâm ý của Kỳ Hàn, điều này khiến cậu có thêm một chút tự tin, cậu đẩy tay Kỳ Hàn ra.
"Lý Nhạc Nhất?" - Kỳ Hàn nghi hoặc.
"Em muốn đi tắm." – Lý Nhạc Nhất ngập ngừng nói, cậu đang định nhảy xuống bàn, Kỳ Hàn ngăn cậu lại muốn nói chuyện, bỗng bụng Lý Nhạc Nhất vang lên một tiếng.
"Tối nay em ăn cái gì?" – Kỳ Hàn nhíu mày hỏi
"Thì, cơm nắm." – Thực ra bình thường Lý Nhạc Nhất ăn từng đó là đủ để không bị đói bụng, do đêm nay thể lực và tinh thần cậu bị tiêu hao quá nhiều cho nên mới đói đến mức bụng kêu.
Kỳ Hàn liếc nhìn bánh kem, cảm giác nó cũng không đủ no, vẫn nên đi mua đồ ăn nóng cho Lý Nhạc Nhất thì hơn, hắn lùi hai bước, nói: "Em tắm đi, anh đi mua đồ ăn cho em."
Đợi Kỳ Hàn ra ngoài, Lý Nhạc Nhất mới xuống khỏi bàn, điện thoại cậu thông báo có tin nhắn, Lý Nhạc Nhất mở ra, là tin nhắn của chị.
【Em trai của chị, hôm nay không thể ăn sinh nhật với em được, là lỗi của chị. Hôm qua chị muốn đến đón sinh nhật cùng em, cuối cùng lại tan rã không vui. Chị về nhà đã suy nghĩ rất nghiêm túc, chị không phản đối em thích bất cứ ai cả, con trai cũng được, con gái cũng được. Chỉ là chị sợ em sẽ bị tổn thương, chị không muốn bi kịch của cha mẹ sẽ lặp lại vào hai chúng ta. Em của chị, chị hi vọng em lớn lên bình an vui vẻ. Sinh nhật vui vẻ.】
Lý Nhạc Nhất tắt di động, đến tủ quần áo lấy quần áo, sau đó vào phòng vệ sinh, nước chảy xuống cậu mới nhận ra mình quên chưa cởi quần áo, cậu cuống quýt tắt nước, cởi đồ.
Trong phòng tắm không có hơi nóng, quần áo vừa cởi ra đã nổi đầy da gà da vịt, Lý Nhạc Nhất bật nước ấm, một lát sau mới thấy ấm hơn.
Bi kịch của cha mẹ.
Lý Nhạc Nhất nhìn thấy bọt nước không ngừng tích tụ trên tường, sau đó, trượt xuống.
Bi kịch của cha mẹ là một bi kịch theo khuôn sáo cũ. Người con trai nông thôn cưới một cô gái thành phố xinh đẹp, cô gái thành phố vứt bỏ gia đình theo chàng trai về nông thôn. Tình yêu bị cuộc sống đánh tan tác không còn một chút, có rất nhiều mâu thuẫn xảy ra, khắc khẩu, đánh nhau, đổ máu, cuối cùng chia ly không thể quay đầu lại.
Lý Nhạc Nhất đột nhiên có cảm giác loại bi kịch này có ảnh hưởng rất mạnh, cả thôn An Dương chỉ có ba trường hợp như vậy, không biết vì sao chị cậu luôn lo lắng cậu sẽ trở thành trường hợp thứ tư. Rõ ràng cậu không có đủ khả năng để trở thành nhân vật chính, một chút tự tin vất vả mãi mới có được cũng là do Kỳ Hàn cho cậu. Chỉ một tin nhắn, lại khiến Lý Nhạc Nhất trắng tay mất sạch.
Kỳ Hàn xách túi đồ trở về, trong túi có đồ ăn đã hâm nóng, cơm nắm, sữa bò, có cả một vài món ăn vặt bọn trẻ con thích. Kỳ Hàn cảm thấy mức độ hiểu biết Lý Nhạc Nhất của mình vẫn còn quá ít, hắn không biết cậu thích ăn gì, phải mất một lúc lâu mới chọn lựa được.
Theo động tác đi lại của hắn, cái hộp vuông trong túi cũng lắc lư, cái này do Kỳ Hàn thuận tay cầm lấy khi đợi thanh toán. Thậm chí hắn còn không để trong túi mà nhét vào túi quần luôn.
Tối nay vẫn chưa dùng được, Kỳ Hàn cười tự giễu, cái thứ bị ma xui quỷ ám này. Hắn giơ tay gõ cửa phòng Lý Nhạc Nhất, bên trong không có động tĩnh, Kỳ Hàn đoán cậu chưa tắm xong, hắn đợi thêm một lát.
Mười phút sau, hắn lại gõ cửa, lần này trong phòng truyền đến tiếng đi lại, cửa bị mở hé ra, chỉ để lộ một con mắt của Lý Nhạc Nhất.
Kỳ Hàn kéo cửa định mở ra lại bị Lý Nhạc Nhất giữ lấy.
"Hôm nay, muộn rồi." – Lý Nhạc Nhất nhỏ giọng nói.
Đồng hồ chỉ 11 rưỡi, đúng là không còn sớm, nghĩ đến việc ngày mai cậu phải đi làm, Kỳ Hàn gật đầu nói: "Đợi em thổi nến xong anh sẽ đi."
Lý Nhạc Nhất hơi nhúc nhích, lại lắc đầu: "Em không thổi nến."
"Có ý gì?" – Kỳ Hàn hơi nheo mắt lại.
"Muộn rồi, anh về đi." – Lý Nhạc Nhất cảm giác được sức kéo trên cánh cửa lớn hơn, cậu không thể không ra sức giữ lấy nó.
"Lý Nhạc Nhất, em mở cửa, chúng ta cùng nói chuyện."
Lý Nhạc Nhất không muốn nói chuyện, cậu chỉ muốn làm việc cậu giỏi nhất – trốn tránh. Cậu muốn Kỳ Hàn về trước, sau đó đợi đến ngày mai, ngày mai có thể cùng nói chuyện.
"Lý Nhạc Nhất." – Kỳ Hàn giữ chặt cửa, Lý Nhạc Nhất sợ cửa kẹp vào tay hắn, không dám kéo mạnh, cửa bị Kỳ Hàn kéo ra dần dần, để lộ khuôn mặt âm trầm đáng sợ của Kỳ Hàn trong bóng tối.
"Có phải anh không nổi giận với em, cho nên em nghĩ anh sẽ không biết giận không?"