Lửa Hận Rừng Xanh

Vì dưới ánh sáp vật vờ, bộ mặt thật của Ma Quân Bá
Diện vừa hiện ra lồ lộ rõ từng làn mi, đuôi mắt, chính bộ mặt nàng Thần Nữ xứ Phù Dung Tam Biên. Một bộ mat đẹp uy nghi đài các, hai con mắt
xanh biếc, mang cả vẻ quí tộc của bà Chúa rừng thẳm.

- Trời! Bá Diện Thánh Quân lại là Thần Nữ xứ Phù Dung? Ta mơ thay tỉnh thế này!

Kinh dị đến lặng người, chàng tuổi trẻ phải nắm lấy mỏm đá, cố trấn tĩnh
tinh thần, trợn trừng mắt dòm người đàn bà đẹp tuyệt dưới ánh sáp lung
linh. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đúng nàng rồi, Thần Nữ xứ Yên Ba biên
giới, nàng nữ chúa rừng sâu của miền lãnh địa bí ẩn.

Bá Diện Ma
Quân là Phù Dung Nương! Đông Âm là Bắc Yên, hai người là một! Nam Khấp,
Tây Gầm, Đông Âm, Bắc Tiếu, Đông Tửu, Tây Sắc, Bắc Yên, Nam Đổ... Nội
"Tứ hung, tứ dị" nàng chiếm hai phương vị, công khai là Bắc Yên, bí mật
là Đông Âm! Đông Âm "Ma trăm giọng" mấy phen theo đuổi đoạt vòng. Bắc
Yên cùng ta làm lễ cưới theo tục lệ cổ truyền! Đông Âm "vợ" ta? Ta đã
lấy nhằm "con ma trăm giọng"?

Minh Thần càng nhìn, càng rùng
mình trước canh xảy ra quá bất ngờ. Kỷ niệm hiện lên lớp lớp, với từng
cử chỉ, lời nói của Thần Nữ khi má tựa vai kề, tưởng trên đời không còn
kẻ nào tuyệt xảo, quỷ trá hơn nữa! Nhưng sao "ả" không giết ta, đoạt
vòng ngay khi mới lạc tới? À! Có lẽ "ả" vừa muốn lấy ta theo đúng lời
nguyền tổ tiên, theo ước pháp của Phù Dung thần giáo, lại vừa muốn đoạt
vòng! Mình phải ẩn nhẫn nấp kín đáo xem sao!

Sực nghe Đông Âm Thần Nữ phất nhẹ tấm "voan" thánh thót:

- Túy tiên sinh! Đã vừa lòng chưa? Hay thích "mặt" khác?

Đông Tửu nheo mắt dòm nữ lang, xem chừng chàng ta và Bạch Viên

Nương đều có vẻ ngạc nhiên trước tấm nhan sắc uy nghi khác hẳn tiếng dữ quái Bá Diện Bá Âm, Đông Tửu gật gù:

- À được đó! Bộ mặt này dễ coi. Nhưng mặt này là mặt thật của nhà người,
hay mượn của thiên hạ! Ta coi giống mặt Thần Nữ Bắc Yên dữ à? "Ma trăm
giọng" có bộ mặt đẹp gái oai vệ này kể cũng lạ! Này hỏi thật, mặt nhà
ngươi hay mặt đi mượn đó?

Đông Âm Thần Nữ phát tiếng cười trầm âm:

- Đã bằng lòng mặt này, còn hỏi chi nữa? Hay muốn đổi mặt khác? Đông Tửu cười khà:

- Đổi mặt giả coi sao được? Ta chỉ hơi lấy làm lạ sao "Ma trăm giọng" lại đẹp gái đến thế? Hà! Khéo đóng trò lắm! Đào thủ mấy vai? Nào, hỏi gì
hỏi lẹ đi?

Đông Âm Thần Nữ quét tia nhỡn tuyến một vòng rộng quanh nhà, đoạn rút trong tay áo ra một vật, trao Đông Tửu:

- Chỉ có Túy tiên sinh mới hiểu rõ càn khôn! Xin xem giúp thiếp vật này! Dưới nến hiện ra một cái vòng xanh lớn, vòng càn khôn?

Minh Thần thấy vật gia bảo, choáng cả tâm hồn, chỉ chực nhảy vọt ra đoạt lại:

- Coi kìa! Đúng cái vọng bị mất đêm giao hoan! Hừ! Phen này gái gian hùng giả dối đừng hòng chối cái, kêu oan!

- Đông Tửu cầm lấy cái vòng xanh điểm huyết, xem qua, vẻ hơi ngạc nhiên, ngó Đông Âm:

- Vòng càn khôn! Vòng thật đấy! Ta nghe có một chàng trẻ tuổi đeo vòng
này, cả thiên hạ đòi cướp, sao Ma Nương lại có? Mới đoạt được?

Đông Âm Thần Nữ cười rất tươi:

- Trong thiên hạ đâu chỉ có một cái vòng điểm huyết? "Càn khôn, càn khôn hựu càn khôn, càn khôn biến hóa".

Đông Tửu gật gật:

- Ờ ờ ba cái vòng! Y giơ lên soi qua, và đeo thử vào tay, kêu rộng quá. Đoạn uống rượu, quay vào hô "mã biến".

Đông Âm Thần Nữ cau mày liền, cố nén hỏi:

- Túy tiên sinh! Làm ơn cho biết bí ẩn vòng nay?

Đông Tửu gật đầu:

- Bí ẩn trong một vòng! Phải nung mới thấy! Không có mắt sao? Minh Thần
nghe thấy giật mình kính phục, chẳng hiểu sao y lại biết rõ thế.

Bèn dòm vào cổ tay y, đã thấy bàn tay đỏ rực, vòng cũng đỏ theo. Mười lăm khắc, chợt y lẩm bẩm:

- Lâu quá! Tốn điện! Bạch Viên cho mượn hỏa lò.

Nữ chúa Tây Phàn hú truyền gái hầu, thoắt đã bưng ra một cái bếp lò nho
nhỏ, lửa cháy ngụt. Đông Tửu ném vòng vào, giây phút gắp lên vẫy Đông
Âm:

- Lại đây coi! Ta đọc cho nghe!

Đông Âm Thần Nữ ghé sát lại dòm cái vòng, kêu khẽ:

- A, lạ dữ! Ruột vòng hình như có nét vẽ?

- Không phải nét vẽ chơi đâu? Đây là loại chữ tượng hình từ thời hỗn mang chi sơ, cộng với bí tự thời đại tiền hồng thủy! Mỗi cái vòng là một cái chìa khóa mở cửa vào bộ máy huyền vi tạo hóa. Vòng này ghi về bí mật
sinh thành trụ diệt dạy lại phép trường sinh! Ghé sát lại coi đây! Nhà
ngươi thấy rõ từng nét, từng hình chứ?

Đong Âm Thần Nữ long lanh mắt phượng, chiếu luồng nhỡn tuyết vào ruột vòng. Qua ánh sáp lung
linh, quả nhiên trong ruột vòng hiện lên nhiều đường nét dị kỳ hàng hàng lớp lớp trải vòng quanh theo đường chi vi rất đều, đường nét tuy nhỏ li ti nhưng rất rõ. Mắt rực lên như bốc cháy trước "kho tàng vô giá có thể làm đảo lộn cả chuyện sinh tử trong cõi càn khôn", Đông Âm Thần Nữ khẽ
kêu lên giọng rung hẳn vì xúc động:

- Ôi chao chữ quái quỷ hiện
lên thật này! Kỳ dị! Kỳ dị! Nhưng sao coi lạ thế, chữ chi quái gở không giống chữ tượng hình thời Tiền Hán?

Đông Tửu tay phải giơ vòng, tay trái bê rượu tu ừng ực lè nhè:

- Ôi! Mụ này không nghe rõ sao? Đây là chữ tượng hình đặc biệt từ đờihồng hoang hỗn mang chi sơ và chữ từ thời tiền hồng thủy cho kỳ nhân loại
trước kia! Nhưng kẻ viết những chữ tối cổ này không dùng lối thông
thường mà dùng lối ẩn ký bí tự cũng tựa lối ba hoàng Saba gửi thư cho
vua Salomon miền Trung Đông xưa!

Đông Âm vùng hỏi:

- Chữ bí tự đời tiền hồng thủy, sao Túy tiên sinh biết? Ai dạy mà biết nhỉ?
Minh Thần nấp ngoài cũng thầm phụ họa ngầm "À mà thế thật! Chữ từ đời
trước nạn hồng thủy sao y đọc được? Có nghe ai nói đến đâu?" Bỗng nghe
Đông Tửu cười khà:

- Ngu nữ! Người thời nào chẳng có đầu óc linh hồn tiềm thức? Người ta có nhiều thứ không học cũng biết. Thời đó,
người chu kỳ trước dùng đầu óc nghĩ ra lối chữ viết, người chu kỳ này
sao không thể dùng óc linh cảm giác mà đọc được?

Minh Thần nghĩ thầm: "Ôi chao! Tuyệt thế thông minh, thông thiên quán địa", lại nghe Đông Tửu cao giọng:

- Coi đây! Ta đọc, giải từng chữ! Lời vừa buông, bất thần Đông Âm Thần Nữ ngẩng mặt lên, búng vụt ra một ngọn chỉ phong. Bạch Viên Nương đang cúi nhìn bàn cờ vẻ không lưu ý chi tới chuyện cái vòng kỳ ảo kia, bất ngờ
chẳng đề phòng, gục luôn xuống bàn cờ, Đông Tưu nhác thấy kêu:

- A! Sao dám hại bạn ta?

Đông Âm Thần Nữ xua tay, cười rất tươi:

- Không, không! Có hại chi đâu! Chỉ để chủ nhà nằm ngủ lát thôi! Bí mật
càn khôn không nên để người ngoài nghe lọt! Đông Tửu vừa thò tay sang
định coi mạch, đã bị Đông Âm gạt đi bảo:

- Túy tiên sinh định cứu nàng tỉnh dậy đuổi khách đi sao? Thôi để lát nữa chưa muộn!

Dứt lời, Đông Âm Thần Nữ cúi xuống xốc Bạch Viên Nương lên, lấy hộp vàng kê gối đặt nằm ngay ngắn. Đông Âm vừa đứng thẳng người chợt một cô gái
vượn trắng từ ngoài thềm dáo dác bước vào. Đông Âm vừa quay nhìn ra, cô
gái này đã ngã huỵch xuống như tàu lá chuối gãy.

Đông Tửu kêu
"ơ", cô gái thứ hai thấy đồng bọn ngã, vội chạy vào, vừa cúi xuống đỡ,
lại đổ huỵch lên mình cô trước. Đông Âm Thần Nữ quát vọng ra:

-
Điện Tiền Chỉ Huy! Không cho kẻ nào lại gần sàn quấy nhiễu Túy tiên
sinh! Tiên sinh truyền: kẻ nào vi lenh đuổi xuống âm! Bất cứ kẻ nào!

Có tiếng Tửu chúa "phụng mạng" xa xa. Võ Minh Thần nấp hồi nhà thấy Đông
Âm hạ gục cả chủ tớ Bạch Viên Nương lòng vừa giận vừa ghê, bất giác nghĩ thầm:

- Quỉ cái! Quỷ cái! Thật không ai dám ngờ! Nữ lang đẹp đẽ nghiêm trang như Thần Nữ Phù Dung lại là Ma Quân Bá Diện, Bá Âm, cực
hung cực xảo, biến trá phi thường, ra đòn đánh gục người ta như trò đùa
đến thế kia! Gái này lòng như tên độc, tâm địa khó lường, chưa chi đã sợ người khác nghe rõ điều bí ẩn. Đợi khi Đông Tửu giải nghĩa xong, ả còn
ngại gì không hạ thủ luôn chàng bác học khảo cổ kia cho toàn bí mật? Để
coi ả còn giở trò chi nữa không?

Bỗng thấy Đông Tửu bê luôn vò rượu lên tu ực ực mấy ngụm lớn, khà giọng, xua tay kêu:

- Ôi chao! Ma trăm mặt, mụ gây sự với họ nhà vượn Tây Phàn quá lắm rồi!Mụ không biết tính Bạch Viên sao lại trêu vào? Ai cần nghe lỏm chuyện mụ?
Mu làm ta uống rượu nhạt hóet rồi! Mặt mũi đẹp như hoa, xem chừng bụng
dạ mụ đen như hắc ín. Ta không muốn nói chuyện với mụ nữa, đợi lúc khác
thôi!

Đông Âm vẫn tươi tắn như thường, bước lại gần Đông Tửu quỳ luôn xuống, cười thỏ thẻ:

- Túy tiên sinh giận thiếp đó ư? Coi, để nàng nằm ngủ lát khỏe sức chứ
sao? Thôi mà! Túy tiên sinh! Giờ vắng vẻ rồi, khỏi lo ai nghe trộm. Túy
tiên sinh giải nghĩa cho thiếp nghe đi.

Vừa nói, nàng vừa ghé
sát bên tai Đông Tửu, hơi thở thơm tho phả cả vào mặt chàng ta, dưới ánh nến lung linh coi nàng lúc đó đẹp lả lơi tình tứ hết sức, giọng oanh
thánh thót như rót vào tận ruột gan người ta, đúng lối mỹ nhân làm nũng, khiến Đông Tửu ngoảnh vội mặt ra suýt chạm miệng hoa cười. Chàng ta hơi giật mình một cái, nhích sang bên chút, quơ vội vò rượu tu ừng ực, vừa
tu vừa nói khẽ:

- Ma quỷ cám dỗ! Ma quỷ cám dỗ. Nhà mụ muốn
nghe, để ta giải nghĩa cho, chớ giở mẹo đó áp bức ta! Ta đây còn trẻ,
nhà mụ đẹp như ma quỷ hồ ly, thơm như ma quỷ, chớ ghé sát ta, khó chịu!
Khó chịu! Ngồi cho nghiêm chỉnh, ta có chạy đâu?

Đông Âm Thần Nữ cười khanh khách:

- Hào kiệt gì nhát thế? Đởm lược để đâu làm như thiếp hốt hồn hớp vía!
Không ngờ Đông Tửu ngài lại kém gã Võ Minh Thần mấy bực! Minh Thần ngồi
bên gái khỏa thân, mặt không đổi sắc, kém gì Liễu Hạ Huệ đời xưa?

Vừa nói, nàng vừa ngả luôn dáng liễu vào Đông Tửu, miệng hỏi "đâu đâu, đọc
thiếp nghe dùm", giọng thân mật nỉ non hết sức. Đông Tửu lại ôm chặt vò
rượu tu ừng ực, kêu:

- Liễu Hạ Huệ khác, gã họ Võ nào đó khác,
ta khác! Ta chỉ mê có bà Nghi Địch, không kể đến đàn bà, nhưng nếu như
cảnh Hạ Huệ, ta đây không kham nổi! Nhà mụ khỏi cần thu hồn ta giải ngay đây. Nhưng chớ thở hơi vào ta, còn gì phách nữa, nào đây!

Chàng ta đặt vò rượu án ngữ bên mình, quơ luôn cái hỏa lò đặt cạnh, như muốn
dùng bức tường lửa ngăn cách mỹ nhân, đoạn chàng ta xoay người thành đối diện Đông Âm và thò tay nhón vòng nung giơ tay soi trước lửa.

Chàng ta quên cả chuyện thông thường là trước sau gì, Đông Âm cũng phải ngồi
sánh ngang vai mới thấy được. Nên cuối cùng đâu vẫn hoàn đấy. Hai người
vẫn ngồi bên nhau nghiêng về phía Minh Thần. Hình như hơi ngán cảnh này, Đông Tửu lật đật cất giọng nói luôn:

- Vòng này là một trong
hai bộ ba cái vòng được gọi là vòng càn khôn, vì bộ vòng chứa đựng điều
bí mật đặc biệt về càn khôn vũ trụ. Vũ trụ này được cấu tạo theo những
định luật vô cùng huyền bí và nhất định bất biến. Một người đã khám phá
ra, đó là chủ bộ vòng này! Khám phá này làm đảo lộn cả luật càn khôn.
Chủ cái vòng này đã sống nhiều thế kỷ và trước khi "mất dấu trong cát
bụi" ngài đã lưu phép kỳ diệu này lại cho hậu thế. Hay nói đúng hơn, lưu lại cho người Lĩnh Nam, vì ngài là người Lĩnh Nam, rõ hơn, chính là ông Bành Tổ nước Nam bây giờ.

Minh Thần nấp ngoài nghe, bỗng giật
mình chú ý. Tự nhiên chàng linh cảm ngay đến thân thế gốc nguồn mình
hình như có liên hệ mật thiết với các vòng càn khôn điểm huyet kia. Chợt nghe Đông Âm Thần Nữ bật hỏi:

- Bành Tổ nước Nam! Nước Nam cũng có ông Bành Tổ? Sao sử chép dòng giống ta là dòng Lạc Long Quân, Âu Cơ, con rồng cháu tiên, từ mạn Đông Hải vốn nòi Bắc Việt, noi theo chim
Hồng, chim Lạc kéo xuống miền Nam tìm đất ấm, nên gọi Lạc Việt! Như vậy
là Nam tiếng đông đàn, tất có nhiều ông bà Bành Tổ chứ?

Đông Tửu gật gù:

- Sử nước nào, khi truy về nguồn gốc cũng gặp trang thần thoại, vì lâu
đời thất truyền, đời sau tô điểm rồng phượng vào cho hay. Xưa, cũng có
những xứ nguồn gốc do từ xa đi tới, nhưng ở ta cũng có dòng từ Bắc
phương xuống Lạc Việt, nhưng tại Lĩnh Nam lúc đó đã có người rồi, nhưng
có lẽ còn ít quá, nên dần đồng hóa thành Lạc Việt. Thứ chữ tượng hình
này là chứng cớ hiển nhiên.

Điều đặc biệt nhất là có xen lẫn cả
chữ từ thời tiền hồng thủy, chứng tỏ vị Bành Tổ này do khí sinh ra, ngay sau khi nạn hồng thủy vừa hết, cuộc sống bắt đầu nở trên trái đất điêu
tàn mà khí sinh đồng thời một số. Riêng ngài còn mang nặng nền văn minh
tiền hồng thủy, trong tiềm thức không khác một người mê tỉnh dậy, nên có lúc đã "bắt được luồng xưa" mới nhập diệu linh cảm phảng phất nhớ lại
được cái nguồn gốc quán thông kia, mà khám phá ra được bí pháp kỳ diệu
như ghi trong ruột vòng này. Nên những hàng chữ trong đây mới có cả thứ
chữ đời tiền hồng thủy vay.

Đông Âm nheo mắt:

- Vẫn chưa hiểu căn cứ vào đâu, ngài đọc được chữ đời tiền hồng thủy? Đông Tửu bê rượu tu một hơi cười khà:

- Ngốc nữ ma nương! Nhà ngươi cực xảo, thông minh không ít, sao hiểu chậm thế? Xưa nay trong nhân loại vẫn có những người có giác quan thứ sáu,
thứ bảy vô cùng linh mẫn, có thể thấy được cả chuyện quá khứ, hiện tại,
vị lai, ông Bành Tổ Lĩnh Nam đã bắt nhớ lại được nền bí pháp văn minh
tiền hồng thủy nhờ thư giác quan đó cũng như chữ "thần giao cách cảm"
vậy. Còn ta, ta đọc được cũng nhờ phép đó. Nói ra dài quá, đâu có thì
giờ! Chỉ nên biết không phải lần đầu ta đọc thứ này!

Đông Âm không hỏi nữa, đi luôn vào việc:

- Nào, giờ xin Túy tiên sinh đọc giải cho nghe bí pháp! Hình như nhỏ quá, tiên sinh hãy cầm cái này chỉ cho rõ.

Nàng rút chiếc trâm cài đầu đưa Đông Tửu. Đông Tửu lấy trong mình ra một chiếc "lúp" soi trước vòng nung, giọng hơi cao:

- Coi đây! Mở đầu bí pháp, vòng này là vòng sinh tử, ghi luật ngũ hành
biến thể tương sinh tương diệt, ghi ghép cấu tạo, hủy diệt của muôn vật
và phép chống lại sức hủy diệt! Cái gốc của càn khôn là sức nóng, gốc
của con người là thần khí, cái hơi nóng của động vật, nhân điện... Người sống được là nhờ nhân khí, nhân điện năng lực, người sống mỗi phút lại
tiêu mòn một số lượng nào đó, cho đến khi mòn yếu kiệt quệ cả thể xác,
tinh thần, nhan khí, là già yếu, chết, theo luật sinh lão bệnh tử. Chóng suy yếu, kiệt quệ nhất là sự nghĩ ngợi vô điều độ, giao cấu, sinh đẻ.
Suy mạnh nhất khi làm việc gây giống, năng lực tiêu hao đi, nhân khí
theo tinh chất thoát ra, tản mát đi, con người mòn yếu dần, đến chết.
Người đàn bà sinh đẻ nhiều, thường yếu kiệt vì vắt hết tinh lực cấu tạo
ra các "tiểu vũ trụ" khác, các khối ngũ hành - đứa con. Đàn ông truy
hoan, giúp đàn bà đẻ nhiều cũng thế. Tại nhân khí tinh lực thoát ra,
cùng với các việc lao tâm, lao lực, sử dụng các bộ phận trong người suy
nhược dần theo luật đào thải, đó là nguồn gốc của lão bệnh tử buộc con
người về cát bụi, chấm dứt kiếp phu du!

Giọng Đông Tửu trầm trầm, bình thản, hơi đượm buồn, chàng ta ngừng lại chút, bê vò rượu tu ực, vụt cao giọng:

- Nhưng có cách níu lại tuổi già, làm con người trường tồn với tuế
nguyệt. Loài người chu kỳ một trước đai hồng thủy đã đạt được một nền
văn minh khá cao, đó là nền văn minh điều khiển ngũ hành nội giới, thông thiên quán địa, trong đó có bí pháp trường sinh bất lão. Tiếc thay nền
văn minh đó đã bị trận hồng thủy chôn vùi. Coi đây! Khởi đầu bí pháp.
Hãy nhớ cho kỹ! Ta chỉ giải một lần, còn đuổi bí pháp ra khỏi óc. Đời
người buồn chán như cơm nếp nát, riêng ta không ham thọ như ông Bành Tổ
đâu.

Minh Thần nhìn vào, bỗng thấy Đông Âm Thần Nữ động vai,
đuôi mắt chợt xếch lên coi dữ lạ, chàng thụt luôn vào hốc đá sau hồi nhà đã nghe véo véo như có hàng trăm mũi phi tiêu bắn vãi từ ngoài vào chỗ
chàng vừa đứng. Khói khét lẹt sực mùi "át xít"! Thì ta nàng ta vẫn sợ có kẻ nấp nghe trộm bí pháp nên bất thần tung đòn "Bạch Cốt Cường Toan
Công" thứ đòn tối độc đã khiến Ma Quân Bá Diện khét tiếng trên giang hồ, sực nghe tiếng Đông Tửu nói:

- Bí pháp này dạy bí quyết giữ gìn
chân khí luyện cho khí huyệt thành một thứ bảo vệ xác thân thần khí, tôi luyện như tôi luyện thép, ngày càng giàu, không bị tiêu mòn. Coi đây!
Hình vẽ biểu tượng âm dương trên hai hình nam nữ với các đường kinh mạch thần khí chu lưu trong khi giao hợp. Hình bên này ghi các huyệt đạo
thần khí năng lực phát xuất để đón hút lấy bồi dưỡng cho cơ thể nhân khí kẻ chuyên luyện. À! Đây chính là gốc pháp sau này ông Bành Tổ Trung Hoa cũng đã khám phá ra, gọi "Phòng Trung Bí Pháp", nhờ đó đã sống được
luôn tám thế kỷ! Gốc pháp dạy phép "Hấp Thần Đạo Khí" của người di tinh.

Võ Minh Thần nghe mấy tiếng "Phòng Trung Bí Pháp, "Hấp Thần Đạo Khí", sực nhớ ngay tới cảnh xác nữ phơi trong Viện Bảo Tang dưới Cung A Phòng, cảnh nàng mỹ nữ Nhũ Hoa Cung bị Tây Sắc Ma Vương "hấp" trong "Mê Hồn Cung", chàng trai bỗng giật mình một cái suýt bật kêu lạ lùng:

- A! Cứ như lời Đông Tửu giải chữ tượng hình, coi lối "hấp" của Tây Sắc
giống hệt phép "hấp" của ông Bành Tổ? Không lẽ nó cũng "nhập diệu" khám
phá ra? Lại còn Giao Long chúa nữa, đòn huyết khí của nó cũng vô cùng
lợi hại, hậu quả gây nên cũng tiêu gan thịt như đòn Tây Sắc... là the
nào? Phải chăng chúng cùng luyện một bí pháp giống nhau?

Còn đang nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên nghe Đông Tửu bảo:

- Đây! Coi hình vẽ tiếp này hai hình biểu tượng âm dương dạy cách hấp thụ thần khí nhân diện để hoàn nguyên đây! Nghe cho kỹ, ta đọc khẩu
khuyết...

Minh Thần vùng nghĩ:

- Đông Âm có đòn "Bạch
Cốt Cường Toan" đã đủ nguy hiểm cho đời, nếu để mụ biết bí ẩn càn khôn
còn nguy gấp bội! Lúc này thuận tiện, ta còn đợi gì không lộ diện?

Bèn vận điện công đang định vung tay, bỗng giật mình nghe ngoài lòng chảo có tiếng chúng nhân tứ xứ gọi inh ỏi:

- Bá Diện Bá Âm hỏi gì lâu thế? Còn để bọn ta vào chứ! Xin ngài bác học cho anh em chúng tôi vào yết kiến!

Vừa lúc đó, Đông Tửu hạ luôn vòng xuống. Đông Âm hét: "Đợi đấy mươi phút
nữa! Không được làm kinh động". Bên ngoài chỉ còn lao xao, Đông Tửu lại
giơ vòng lên chỉ trỏ, Minh Thần thừa cơ đưa tay giật nghiến lấy.

Chàng không nhảy ra vội, mà dùng chỉ phong điện lực thủ pháp nhanh khôn tả,
chỉ nghe đến "véo" một tiếng xé gió, chiếc vòng đã bị giật bay vụt vào
nằm dính giữa hai ngón tay chàng tuổi trẻ.

Đông Âm Thần Nữ xoay
vụt mình nhìn theo. Đông Tửu múa múa bàn tay kêu "ôi chao cướp giật", Võ Minh Thần nắm được vòng rồi, nhét luôn vào ngực áo trong, vận công, bế
huyệt, lắc mình, tiến vào luôn. Từ chỗ chàng nấp tới chỗ Đông Tửu ngồi
cách khoảng ngót hai mươi bộ, hồi nhà trong, chỉ bước vào một bộ, trong
nhìn ra đã thấy ngay.

Đông Âm Thần Nữ thấy vòng càn khôn bị
giật, lòng đã sôi sục, chừng thấy một lão Thổ râu muối tiêu bước vào,
tay lại không thấy cầm vòng, Đông Âm vùng hét lảnh:

- Ngươi là ai? Phải vừa to gan giật vòng?

Còn Đông Tửu nheo mắt kêu:

- A! Ông lão theo hút từ Cha Pa! Coi giống người bạn cho tiền rượu dưới
Lai Châu dữ à! Minh Thần không khỏi phục thầm chàng ta tinh mắt, rõ ràng đã biết thừa có người theo hút, nên hồi nãy mới quăng trái đào đãi ngầm chơi. Võ không nói, yên lặng tiến vào, còn cách độ bốn, năm thước mới
dừng lại trừng trừng nhìn Đông Âm Thần Nữ.

Chàng đã ngầm vận
công, đỡ đòn vô ảnh vì biết rõ Thần Nữ Bắc Yên có ngón "Phù Dung Công"
hết sức lợi hại, không cần xuất thủ cũng hạ được đối phương.

Nhưng Đông Âm không đánh ngay. Nàng ngó lừ lừ từ đầu đến chân lão Thổ, vùng quát:

- Mặt nạ da người! Mi đoạt vòng? Minh Thần phát tiếng lạnh lùng:

- Phải! Chính ta vừa lấy lại vòng! Ta đã nguyện đi khắp thiên hạ, tìm lại cho được vòng càn khôn! Không ngờ trời xanh run rủi, tối nay ma đưa
lối, quỷ đưa đường, nàng lại đem vòng tới đây hỏi Đông Tửu Túy tiên
sinh!

Đột nhiên Đông Âm Thần Nữ rung động chân thân, lùi lại một bước, quát chìm:

- Ngươi... Ngươi là... Soạt! Võ Minh Thần đưa hai ngón tay lột phăng tấm
mặt nạ da người vo tròn bỏ túi áo. Dưới ánh sáp, bộ mặt khôi vĩ hiện ra, lạnh lùng, đượm nét buồn sâu thẳm, phảng phất vẻ khinh khi, cặp mắt
xanh biếc nhìn thẳng vào Đông Âm Thần

Nữ.

Nàng kêu lên:

- Minh Thần! Võ Minh Thần... Và tiếp luôn, giọng rung mãnh liệt:

- Thì ra lang quân! Chàng cũng lên ngọn Tây Phàn này? Chàng theo hút?
Đông Tửu nheo mắt dòm lại, y vẫn ngồi nguyên chỗ, nói như reo:

- À, dáng người bạn trẻ dưới Lai Châu, đoán không sai! Ngồi chơi đây làm vài hũ rượu cho ấm bụng!

Minh Thần chưa kịp nói chi, Đông Âm đã hỏi:

- Quen nhau!

- Sơ sơ thôi! Nàng chưa biết mấy bữa trước, ta uống rượu túi cạn, người
bạn này trả tiền rượu cho ta! Ờ mà sao gọi lang quân? Vợ chồng? Phu phụ? Ôi chao! Đại bất hạnh! Mặt mày sáng sủa sao lấy mụ Bá Diện dữ như cọp
cái này?

Minh Thần thở dài:

- Vợ chồng chi đâu, chẳng qua oan nghiệt! Đông Tửu ngó hai người, lẩm bẩm:

- Đẹp đôi! Đẹp đôi! Hơi phiền vợ dữ quá! Đông Âm Thần Nữ có vẻ xúc đong không ít, lùi lại tựa cột nhà khẽ gọi:

- Lang quân! Giờ chàng đã biết bí mật... Xin chàng tha thứ cho
thiếp!Thiếp yêu chàng hơn cả thân thiếp... Việc còn nhiều uẩn khúc, sẽ
có dịp giải bày! Lang quân...

Võ Minh Thần nghe nàng thỏ thẻ lại nhớ kỷ niệm từ ngày lạc tới xứ Phù Dung, chàng trai rùng mình như nói một mình:

- Không ngờ! Không ngờ! Như giấc chiêm bao... Nàng là Bá Âm Bá Diện, kẻ
đã từng mấy phen theo đuổi đoạt vòng, Phù Dung Nương, nữ chúa xứ Yên lại là "con ma trăm giọng"? Ghê gớm quá! Một người sống hai cuộc đời khác
nhau, chỉ gái hồ ly mới làm nổi! Giờ còn gì nữa đâu mà lang quân?

Đông Âm đứng yên ngó Minh Thần, khuôn mặt đẹp của nang chợt biến sạch vẻ dữ
tợn, chỉ còn hiện rõ nét kiều mị não nùng, nàng thỏ thẻ như van:

- Lang quân ơi! Thiếp buộc lòng phải làm thế tất cả chỉ vì chàng! Vòng
càn khôn là vật chí bảo, cả thiên hạ đều muốn cướp, chàng mang trong
mình là gánh họa ghê gớm! Thiếp muốn họa chĩa vào thân thiếp, cho chàng
rảnh tay lo báo đại cừu!

Minh Thần là kẻ rất có lòng, nghe nàng nói cũng xao xuyến, vội lắc đầu bảo:

- Nàng đừng dùng lối dối gạt nữa! Nãy giờ, ta đã chứng kiến tường tận cả
rồi! Nàng coi bí mật vòng càn khôn to hơn tất cả, có xá chi tình
nghĩa... phu thê hờ! Phải chi ta biết nàng là Đông Âm từ trước, đâu xảy
ra chuyện buồn phiền như nay!

Đông Âm rung giọng:

- Lang quân! Xin chàng xét lại! Dẫu thiếp là Bá Diện, thiếp cũng đã yêu chàng
ngay từ buổi gặp chàng trên đường hồ Ba Bể sau khi chàng gặp nạn Giao
Long Chúa! Đêm đó, nếu không yêu chàng, làm sao hai thầy trò thoát nổi!
Thiếp... thiếp chỉ có ý đùa chàng "làm lễ ra mắt" vài đòn "Bạch Cốt
Cường Toan" vào mặt khiên chơi, đâu dám hạ độc thủ? Đêm đó chàng thọ
thương Giao Long Chúa còn đâu sức lực? Thiếp đuổi theo chỉ định cứu
chàng, không ngờ lại gặp lão Đổ Bác Thần, xin chàng xét lại... Kịp khi
tình cờ chàng lạc tới xứ Phù Dung, thiếp mừng hết sức, chỉ lo chàng mệnh hệ nào? Lúc đó thiếp cũng biết vòng chàng để trong hành lý, sao thiếp
không đoạt lấy? Chỉ vì thiếp quá yêu chàng!

Võ Minh Thần nhớ lại mọi chuyện xảy ra, khẽ thở dài, trầm giọng:

- Điều đó... quả có thế thật. Chính ta cũng lấy làm lạ! Nhưng cuối cùng
nàng vẫn lừa ta đoạt vòng gia bảo! Nàng phải biết, với ta bí mật càn
khôn luyện chưa bằng ý nghĩa vật gia truyền hy vọng tìm ra nguồn gốc!

Đông Âm cao giọng:

- Chuyện đó có nhiều uẩn khúc, thiếp sẽ xin thưa sau, chỉ xin xét cho
thiếp làm thế cũng chỉ vì chàng, Lang quân! Dẫu chàng chưa hiểu rõ, cho
đó là một cái tội thì cũng chỉ là tội lần đầu, xin chàng nhất thứ!

Minh Thần nghe nàng ỏn ẻn xin tha tội, lòng mềm hẳn đi, phải cắn chặt răng.
Đông Âm vừa nói vừa chới với giơ tay về phía chàng, vẻ mặt buồn thảm não nùng hết sức. Minh Thần vội xua tay "còn gì đâu mà nhất thứ". Đông Tửu
ngâm lớn "Còn tình đâu nữa, là thù đấy thôi". Đang ngâm, bất thần Đông
Tửu vung tay đẩy vụt về phía Minh Thần.

Võ Minh Thần theo đà
nhảy sang bên, nghe "vút" một tiếng nhẹ như luồng kim phóng bên tai, êm
thoảng như không. Chàng trai nhìn Đông Âm, cười lạnh lùng:

-
Thấy không? Lòng nàng như rắn độc, nan trắc khôn lường, đang thỏ thẻ bên lang quân, đã ra luôn đòn hiểm. Thế này thì nàng chớ trách ta vô tình
nữa.

Đông Âm Thần Nữ cau mày:

- Đòn hiểm? Chàng bảo thiếp vừa ra đòn hiểm trong khi thiếp vẫn đứng im không hề nhúc nhích. Nếu
thiếp ra đòn, đâu có giản dị thế?

Cả Đông Tửu, Minh Thần cùng
đưa mắt nhìn nàng chòng chọc, lòng đầy nghi hoặc. Rõ ràng cả hai vừa
nghe tiếng vút gió li ti như đường kim phóng. Đông Âm lại thỏ thẻ bảo
Minh Thần:

- Lang quân! Chàng nên đưa vòng cho Túy tiên sinh đọc giải nghĩa chữtượng hình. Đường đời biến đổi, Tiên sinh ưa chu du đây
đó, dễ gì gặp lại?

Thực tâm Minh Thần rất muốn hỏi Đông Tửu thêm nhiều điều, nhưng chỉ muốn hỏi riêng, nên lắc đầu:

- Với Võ này, chiếc vòng chỉ có giá trị vật gia bao, mỗ không chú ý đến bí

ẩn càn khôn.

Đông Âm Thần Nữ vẫn dịu dàng thỏ thẻ:

- Nếu chàng không cần bí pháp càn khôn, xin chàng cùng thiếp về xứ Phù
Dung! Thiếp sẽ thưa chàng rõ mọi chuyện kín đáo khiến thiếp phải trộm
lấy vòng chàng.

Lạnh lùng, Minh Thần lắc đầu:

- Cảm ơn! Nàng có về cứ về! Võ này còn nhiều việc phải làm ngoài thiên hạ!

Đông Âm nói luôn như nũng:

- Không! Chàng phải về cùng thiếp! Minh Thần hơi bực:

- Mỗ không thể về được nữa! Ơn nàng cứu mỗ ngày lạc tới, mỗ vẫn ghi trong dạ, trước kia mỗ đã trả ơn bằng mấy tháng giam mình trong điện phủ, đem đầu nhận lễ hôn nhân giữ vẹn lời nguyền cho Yên quốc. Sau này, mỗ hứa
nếu trơi cho báo được đại thù, tìm ra nguồn gốc rồi, mỗ sẽ tặng nàng
vòng càn khôn.

Đông Âm lắc đầu:

- Chuyện cũ đừng nhắc nữa! Chàng phải quay về với thiếp! Minh Thần thêm bực, cau mày:

- Nàng lấy cách chi buộc ta được?

Đông Âm Thần Nữ cười thỏ thẻ:

- Vợ con không bắt chàng về được sao? Dẫu thiếp có lỗi, chỉ là lỗi nhỏ. Minh Thần cao giọng:

- Nàng với ta chỉ là "giả phu giả phụ" đâu phải vợ chồng thật! Vả chăng
nàng đã lừa dối ta, đoạt vòng, nay sự thật phơi bày, còn nói chi tới
chuyện đó cho thêm buồn! Nay đường ai nấy đi, nàng còn muốn gì nữa chớ!

Đông Âm thỏ thẻ:

- Chàng lầm rồi. Vợ chồng bỏ nhau đâu có dễ như chàng nghĩ. Chúng ta
thành hôn trước mặt thần dân, Tổ Nương Thần, chàng là phò mã nước Yên
rồi. Theo luật sơn cước, đáng lẽ chàng phải gửi rể không được ra khỏi
xứ. Thiếp tin chàng là bậc trượng phu nên mới để chàng đi, sao chàng lạ
vậy? Thiếp đây, một đời trinh nữ gìn giữ, nay đã hiến thân cho chồng,
tội tình gì chàng bỏ thiếp cho đành? Túy tiên sinh! Ngài là khách bàng
quan, thử xét xem chàng xử thế phải chăng?

Đông Tửu nãy giờ cứ ngồi tu rượu, dòm hai người, sực nghe nàng hỏi, vùng kêu:

- Ôi chao! Chuyện này thế mà lôi thôi rắc rồi dữ à, tên say biết thế nào
mà dám xen vào chuyện gia đình người ta? Mà nghĩ cũng phiền! Đàn bà có
một chữ trinh, chứ đâu phải hai ba chữ.

Minh Thần đỏ mặt, ấp úng, bực nhăn nhó kêu:

- Túy tiên sinh đâu biết rõ. Ngày lạc tới Phù Dung xứ, ngu mỗ cùng nàng
ước hẹn vờ làm hôn lễ, che mắt thần dân cho đúng lời nguyền độc địa của
tổ phụ nàng lưu lại.

Đông Tửu nheo mắt:

- À, ngươi bàn với mụ chỉ vờ lấy nhau? Nhưng còn chuyện động phòng cũng vờ?

Minh Thần càng đỏ mặt như gấc:

- Tiên sinh chưa rõ, mỗ với nàng ước hẹn nhau tiến hành cuộc giả hôn
nhân, dĩ nhiên cũng giả động phòng. Hai người sống mấy tháng như thế,
bỗng, đêm nàng báo đi có việc, rồi nửa đêm lẻn về, cho mỗ uống rượu
khích dâm như loại "Tàng xuân tửu" rồi cuốn mỗ vào giấc Vu Sơn, đâu phải động phòng tỉnh táo?

Đông Tửu cười sằng sặc:

- Ngộ dữ!
Ngộ dữ! Lại có vu động phòng tỉnh, động phòng mê nữa! Bá Âm Nương! Phải
nàng phục rượu quý đó cho chàng không? Ôi chao! Đẹp như nàng mà còn phải phục rượu mà chàng mới động tới, kể cũng nực cười! Tưởng chỉ liếc một
cái là người ta bat vía chứ! À! Chả trách nãy nàng cứ khen chàng Võ Minh Thần gan như Liễu Hạ Huệ, nằm bên, vẫn trơ như gỗ đá. Hảo nam tử! Hảo
nam tử!

Đông Âm xua tay:

- Không phải thế đâu! Vợ chồng nằm bên nhau mấy tháng, cần gì rượu quỷ rượu ma? Chàng muốn phụ vợ nên nói đổ thừa!

Đông Tửu dòm hai người, gật gù:

- Như phu nhân, ta đứng gần hết thở, coi còn bằng mấy rượu ma, đáng lẽ
phải tin phu nhân mới phải! Không hiểu sao ta lại tin lời tướng công
đấy. Đông Âm cao giọng:

- Bất biết thực hư, dầu gái này có lỗi,
lối đó cũng không đáng bỏ. Theo "Gia Lễ". Chỉ có ba tội: ngoại tình,
không con, ghen tuông mới được bỏ! Thiếp không mắc ba tội đó, chàng bỏ
sao được! Xin chàng theo thiếp về Yên quốc, kẻo thần dân trông ngóng!
Nếu chàng cố phụ, thiếp sẽ kêu khắp thiên hạ, tìm đến tôn sư, đến Chúa
Núi Thập Vạn, Chúa Mã Đầu Sơn... kêu chuyện oan ức này!

Nghe
nàng dọa sẽ làm to chuyện, Minh Thần không khỏi hoảng hồn, lại nghĩ
chuyện thù nhà đang gấp, thà bất nhược cứ vờ lánh mặt cho xong rồi sẽ
liệu, Minh Thần quay bảo Đông Âm:

- Thôi! Bất tất nhiều lời,
nàng lòng dạ khôn lường, ta không thể kéo dài mãi chuyện giả mãi được!
Nay xin cáo biệt, từ nay đường ai nấy đi!

Dứt lời, chàng chào Đông Tửu, nhảy vọt ra ngoài hồi. Nhưng Đông Tửu vùng gọi:

- Này người bạn quý! Vòng còn đây, sao vội bỏ đi? Minh Thần dừng lại,
ngoảnh dòm, Đông Âm tính rượt theo, cũng đứng, trông kỹ ngạc nhiên thấy
Đông Tửu cầm một cái vòng càn khôn giơ lên, cười sằng sặc.

Minh
Thần rút vòng ra ngó kỹ, nới hay vòng giả, Đông Tửu đã tráo lúc nào
không ai biết nữa! Chàng ta khoa vòng, bỏ luôn vào túi trong, hỏi:

- Giờ vòng này biết trả ai đây? Đông Âm cả mừng, nhanh giọng:

- Vòng thiếp đưa xem giúp, tiên sinh trả thiếp, còn trả ai nữa? Minh Thần cũng quay vào xin lại vòng, Đông Tửu tặc lưỡi:

- Phiền dữ à! Vòng đưa vợ, nhưng lại ăn trộm của chồng, trả ai cho tiện!
Thôi! Đằng nào cũng phu phụ lộn sòng rồi, cứ đánh nhau một trận, ai khỏe lấy vòng.

Võ Minh Thần đưa mắt nhìn Đông Tửu, rồi lại ngó chiếc vòng trên tay không thể ngờ y lại nhanh tay tráo đến thế.

Đông Tửu cười khà:

- Người bạn chớ giận! Tính ta ưa công bằng, nếu không phải vợ chồng với
mụ Bá Diện, người bạn lấy vòng là phải. Nhưng phiền lại là mụ lại đưa
cho tên say này. Giờ chỉ còn cách đó là hơn.

Minh Thần lắc đầu:

- Vòng càn khôn là vật gia bảo của ngu mỗ nhưng mỗ không muốn lấy lại cách đó. Cứ đưa cho nàng!

Đông Tửu hất hàm hỏi Đông Âm:

- Còn Ma Nương tính sao? Đông Âm Thần Nữ cao giọng:

- Tự tay gái này đưa tiên sinh, tiên sinh trao lại là hợp lẽ công bằng, còn nói chi nữa?

Đông Tửu gật gù:

- Hơi phiền là nàng lại "thó" của lang quân a Này người bạn họ Võ, nàng nói thế nghe được chăng! Trả nàng nhé!

Võ gật đầu. Chàng không thích đánh lon tranh vòng với Thần Nữ, dẫu sao
cũng còn nhớ ơn trước, nhưng nếu nàng nhất quyết lấy là tự nàng tham lam muốn đoạt, chừng đó Võ sẽ tính với nàng.

Thấy Võ gật, Đông Tửu vùng cười sằng sặc:

- Vậy là Ma Nương có máu tham tàn rồi. Đã "thó" vòng của lang quân, giờ
trước mặt chàng còn cố đòi. Tham! Người bạn chủ vòng xem chừng lại không tham.

Vật hoàn cố chủ mới đúng lẽ công bằng. Tên say này trả
vòng cho chủ cũ! Dứt lời, chàng rút vòng ra, giơ về phía Minh Thần,
nhưng Minh Thần chưa kịp có cử động chi thì Đông Âm Thần Nữ đã nhảy vèo
tới vừa quát vừa thò tay giật lấy cái vòng:

- Không được đưa ai! Càn khôn luyện thuộc về ta! Thân pháp, thủ pháp nàng lẹ khôn tả, đến
nỗi Minh Thần chỉ kịp giật mình một cái, đã thấy Đông Tửu xoay tròn mình một cái, Đông Âm lượn tròn theo xẹt một cái về chỗ cũ, tay đã cầm chiếc vòng xanh điểm huyết. Đông Tửu hét "trả vòng đây", Minh Thần cũng quát
"Phù Dung! Chính nàng đã gây chuyện tận tình, đừng trách ta", Đông Âm
Thần Nữ cười khanh khách:

- Lang quân! Vòng càn khôn đã vào tay thiếp, giờ chàng có chịu theo thiếp về xứ Yên không?

Minh Thần lúc này giận hết sức, lạnh lùng bảo:

- Vô ích! Chính nàng đã gây đổ vỡ, trước sau ta vẫn hết dạ quý nàng,
nhưng nàng đem giả dối đối đáp lại. Vòng đó là vận mạng ta, nay ta bằng
lòng tặng nàng đó. Hãy giữ lấy bí pháp càn khôn mà luyện sống bằng nhật
nguyệt. Từ nay đường ai nấy đi!

Như đã chủ định Đông Âm Thần Nữ
khoa tay chào, xoay mình bước lại gần cáng, Minh Thần cũng chào Đông Tửu định bỏ đi, nhưng Đông Tửu đã cười ngất, hơi cao giọng:

- Khoan! Đi đâu vội? Để mỗ trả vong đã chứ! Đây! Hà hà! Vòng thật còn đây! Đồ giả xưa có kẻ cho mỗ hàng mớ!

Dứt lời, y lôi trong mình ra hàng chục cái vòng ném xoang xoảng xuống sàn.
Đông Âm giật mình, xoay người lại, thấy Đông Tửu tay trái cầm một cái
vòng lớn bèn thò tay giật nữa.

Nhưng Đông Tửu đã vụt xoay mình
bắn người lên xà nhà. Đông Âm vừa bắn vọt theo, y đã gọi Minh Thần "hoàn cố chủ" tay quăng nhẹ cái vòng lớn xuống. Cái vòng quay xoe xóe, xanh
xanh đỏ đỏ lấp lánh, bay chếch xuống chỗ Minh Thần, chàng vừa giơ tay
lên cao, Đông Âm Thần Nữ đã thò vụt tay xuống phát trảo kình, vồ nghiến
lấy nhanh khôn tả.

Minh Thần, vì thấy vòng bay xuống chỗ mình
nên không vận sức lớn, chỉ đưa tay ra, bỗng nghe "véo" một tiếng xé gió, từ đâu một luồng dị kình vút vào xoắn nghiến lấy chiếc vòng càn khôn,
lẹ hơn Đông Âm Thần Nữ một hai giây. Chiếc vòng đảo nhoáng, loằng ngoằng như tia chớp giật, rồi bay vut vào cáng gấm không ai kịp thấy, trừ Võ
Minh Thần vì nó bay trước mặt chàng. Đông Tửu, Đông Âm Thần Nữ cùng
buông mình xuống đứng hai góc, Đông Âm hét chìm:

- Tên nào dám giật trộm vòng lang quân ta? Bỗng nghe phía cáng gấm có tiếng trầm âm phát vọng ra:

- Lang quân ta? Lang quân ta! Tới phút này còn mở miệng nói lang quân ta, không biết ngượng mồm!

Cả ba người đều nhìn vào cáng gấm, Đông Âm Thần Nữ quát:

- Ai? Ai trong cáng gấm? Mi... mi là ai sao dám vào cáng ta nằm?

Tiếng cười âm trầm hét ra, tiếp thép tiếng léo nhéo hàng chục giọng thay đổi, chói tai:

- Ta là mi! Mi là ta! Ta là mi! Mi là ta!

Đông Tửu trợn mắt:

- Ơ! Tiếng "con ma trăm giọng". Tiếng Bá Diện Ma Quân!

Minh Thần cũng ngạc nhiên hết sức đưa mắt nhìn Đông Âm, nàng này vùng quát:

- Mi là ai? Là đưa nào... dám giả giọng ta?

Lập tức trong cáng lại có tiếng hét ra nghe y hệt:

- Mi là ai? Là đứa nào... dám giả giọng ta? Đông Âm vụt thò tay, phát
trảo kình vén thốc tấm rèm phủ cáng lên. Soạt! Cáng trống trơn. Cả ba
ngơ ngác nhìn quanh, Đông Âm vung tay chụp "véo véo" quanh cáng rào
rào. Cành lá lao xao như có đậu vãi, đứng trong nhìn ra thấy khói li ti
trên lá.

- Khốn kiếp to gan! Giả giọng ta, sao không ra mặt?

Đông Âm Thần Nữ quát, cáng gầm rèm buông xuống kín như bưng, lại có tiếng trong cáng vọng ra, hệt giọng nàng:

- Khốn kiếp to gan! Giả giọng ta sao không ra mặt?

Minh Thần nghe tiếng đúng Bá Diện Thánh Quân, lòng càng lấy làm lạ, vùng hỏi:

- Ai trong đó! Sao chưa ló dạng? Giật trộm vòng càn khôn có ý chi? Im mấy khắc, Đông Âm lại hét, chực đánh vào, bỗng có tiếng hét ra:

- Ma Nương! Cứ đứng đó, ta sẽ ra. Giờ hãy trả lời ta trước: Sao dám giả ta làm điều tác tệ?

Đông Âm Thần Nữ cay màu:

- Nhiều lời! Mi là ai?

Có tiếng đưa ra, lần này giọng đàn ông ồm ồm:

- Ta là mi, mi là ta! Mi giả gọng ta, ta giả giọng mi! Lời dứt, rèm phủ
từ từ vén lên, một bóng người nhảy vọt ra, đứng dưới ánh sáng vật vờ. Cả Minh Thần, Đông Tửu, Đông Âm cùng bật "ồ" sửng sốt, khi nhận ra đó là
một gã đàn ông trung niên, râu ria xồm xoàm dữ tợn, nói đúng hơn là hình diện Đông Âm khi xuất hiện lần đầu, hồi nãy! Đông Tửu cười sằng sặc:

- Chuyện lạ! Chuyện lạ! Tối nay được xem trò quỷ thuật! Ha ha! Nãy râu
xồm, giờ cũng râu xồm! Nãy "ma trăm giọng", giơ cũng "ma trăm giọng,
trăm mặt"! Ngộ dữ, ngộ dữ!

Đông Âm nghiến răng, toan đánh. Đông Tửu đã xua tay, gã đàn ông cười rộ, nhảy vào cáng mất dạng.

- Biết ta là ai chưa? Tiếng vọng ra, Đông Âm hét "ra", từ trong nhảy luôn ra một bóng kỳ dị, bà lão già khằn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui